Từ trong khách sạn rời đi, Giang Dĩ Minh cũng không có chỗ nào có thể đi, nhớ ra lúc trước đã đồng ý với Hồ Khải Tuấn là tặng cho con gái của ông ấy một mặt dây chuyền bằng ngọc, thế là, Giang Dĩ Minh lập tức lái xe đi đến nơi đổ thạch, mặc dù tốn vài trăm nghìn mua một mặt dây chuyền bằng ngọc cũng được, nhưng dù sao cũng là quà tặng, lại cộng thêm lúc trước Hồ Khải Tuấn còn cho mình 30.000.000.000, tặng một miếng ngọc vài trăm thì thật chẳng ra gì, lại cộng thêm tháng sau, là ngày kỷ niệm một năm kết hôn của mình và Thẩm Thanh Nga, cũng phải tặng cô món món quà ra trò chứ!
Đến nơi đổ thạch để cược một khối phỉ thúy tốt một chút, sau đó tìm thợ điêu khắc một chút, làm một món đồ bằng ngọc độc nhất vô nhị tặng cho Thẩm Thanh Nga, vậy thì tốt biết bao, có thể diện biết bao, có ý nghĩa biết bao!
Trên thế giới này, vốn không hề thiếu người muốn giàu có trong vòng một đêm, cho nên đến chỗ đổ thạch, chỗ này vẫn luôn huyên náo như cũ, một đám người tiêu tiền mua đá.
May thay, hôm nay đến đây, không gặp phải hai người Trần Nhậm và Thẩm Mai An.
Khoảng thời gian này cũng không thấy hai người họ đến làm mình buồn nôn, chắc là tối hôm đó, sau khi bị dạy dỗ một trận nên ngoan ngoãn hơn nhiều rồi!
Vào nơi đổ thạch, từng đống đá, rực rỡ đủ loại, Giang Dĩ Minh cũng không vội, anh chỉ đi từ từ xem khắp nơi, xem xem có thể tìm được hòn đá nào tốt không, dù sao bây giờ trong túi cũng có 30.000.000.000, cũng không cần đặc biệt chọn những hòn đá có giá rẻ, chỉ cần phỉ thúy bên trong tốt, mua về cũng không lỗ là được!
"Cút ra!"
Vào lúc Giang Dĩ Minh đang từ từ xem đá, anh đột nhiên bị một người cố ý dùng sức đẩy mạnh sang một bên.
Giang Dĩ Minh lảo đảo mấy bước, suýt chút sữa thì ngã xuống mặt đất.
Sau khi đứng vững, anh ngoái xem phía sau.
Chỉ thấy một người đàn ông khoảng hai sáu, hai bảy tuổi, mặc toàn hàng hiệu lúc này đang được bốn, năm tên vệ sĩ vây quanh đi về phía trước.
Mà người vừa nãy suýt chút nữa đẩy ngã Giang Dĩ Minh là một trong bốn, năm tên vệ sĩ đó.
Không chỉ có Giang Dĩ Minh, còn có không ít người nữa cũng bị đẩy, thậm chí, có người còn bị đẩy ngã xuống mặt đất.
"Mẹ nó, các người mau cút ra, đừng chặn đường của cậu Bạch, làm lỡ thời gian của cậu Bạch, các người có đến nổi không? Cút đi, cút hết đi!" Tên vệ sĩ đi đầu tiên lớn tiếng hét lên với người đang xem đá ở phía trước: "Mày nói xem, mẹ nó mày cút đi!"
Tên vệ sĩ đó nhìn thấy Giang Dĩ Minh đã đứng vững mà vẫn chắn giữa đường, hắn ta bỗng nhiên chỉ Giang Dĩ Minh, lớn tiếng chửi.
Khuôn mặt của Giang Dĩ Minh hiện lên một nụ cười nhạt, anh giơ tay, bóp cái tay mà tên vệ sĩ đó giơ ra chỉ vào anh, sau đó, hơi dúng sức vặn!
Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, theo đó, tiếng kêu thảm thiết lập tức phát ra từ trong miệng tên vệ sĩ đó!
"A!!!"
Rất rõ ràng, ngón tay của hắn ta đã bị Giang Dĩ Minh vặn gãy!
"Các anh em, mau lên, mau lên đi!" Tên vệ đó không ngừng kêu la thảm thiết, hắn ta còn gọi những tên vệ sĩ ở phía sau, bảo bọn họ đến giúp đỡ!
Nhìn thấy những tên vệ sĩ còn lại đều xông lên, Giang Dĩ Minh mỉm cười cười lạnh lùng, chuẩn bị ra tay.
"Dừng tay!"
Vào lúc này, cậu Bạch đó đột nhiên bảo những tên vệ sĩ đó dừng lại, nói: "Đừng có ở đây làm lỡ thời gian."
Mấy tên vệ sĩ đó nghe thấy lời của cậu Bạch, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng yên.
Cậu Bạch tiếp tục đi về phía trước, liếc nhìn Giang Dĩ Minh một chút, nói: "Dám ra tay với vệ sĩ của tao, mày to gan thật, nhưng mà hôm nay xem như mày gặp may, tao còn đang vội!"
"Ha…"
Nói xong, miệng cậu ta hơi động đậy, há miệng ra, nhổ một bãi nước miếng.
Mà bãi nước miếng đó thì trực tiếp rơi trên đôi giày thể thao của Giang Dĩ Minh!
Theo đó, cậu ta nhận thấy khăn giấy mà vệ sĩ đưa tới, lau miệng xong, cậu ta lại cút về phía mặt của Giang Dĩ Minh.
Cậu ta không quay đầu, cứ như vậy đi về phía trước!
"Hôm nay gặp được tôi, xem như cậu không gặp may!" Vẻ mặt của Giang Dĩ Minh lạnh tanh, anh giơ chân lên, trực tiếp đạp vào mông của cậu Bạch này.
Ầm một tiếng.
Cơ thể của cậu Bạch mất đi trọng tâm, cả người bổ nhào về phía trước như một con chó gặm xương!
Giang Dĩ Minh vốn không phải là một người thích tìm cớ gây chuyện, nhưng mà, người ta chọc vào mình, vậy thì anh cũng không nhẫn nhịn.
Không nói đến chuyện suýt chút nữa đẩy anh ngã xuống mặt đất, nhỏ nước miếng lên giày của anh, mà còn vứt giấy lau nước miếng lên mặt của anh. Mẹ nó, nếu không đạp cậu, ông đây thật sự trở thành kẻ vô tích sự!
"Mày làm gì đấy?"
Trong giây lát, tên vệ sĩ đó phản ứng lại, vội vàng quay người, lao về phía Giang Dĩ Minh!
Giang Dĩ Minh cười lạnh một tiếng, giơ chân lên là đá, đá vào bụng của tên vệ sĩ đi đầu tiên đó. Trong giây lát, tên vệ sĩ đó giống như con diều đứt dây, cả người ngã ra phía sau!
Động tác không hề ngừng lại, Giang Dĩ Minh tiếp tục giơ chân, chỉ trong vòng hai mươi giây ngắn ngủi, mấy tên vệ sĩ đó đều bị Giang Dĩ Minh đá ngã xuống mặt đất.
Anh đến bên cạnh cậu Bạch đó, lúc này cậu Bạch vẫn chưa bò dậy được.
Giang Dĩ Minh liếc nhìn cậu ta, anh nói: "Mặc dù cậu được người khác gọi là cậu Bạch, nhưng mà, cậu đừng quên, cậu cũng chỉ là một người mà thôi."
Nói xong, Giang Dĩ Minh giơ chân lên cọ chiếc giày đã bị làm bẩn đó lên âu phục màu trắng đó của cậu Bạch, cọ cho đến khi sạch nước miếng trên giày, cọ cho đến khi âu phục màu trắng của cậu Bạch xuất hiện một vết bẩn màu đen, Giang Dĩ Minh mới ngừng lại.
Anh quay người rời đi.
"Hay lắm!"
Mọi người xung quanh bỗng nhiên lớn tiếng kêu "hay lắm"!
Trong đó có không ít người vừa nãy đều bị những tên vệ sĩ diễu võ dương oai này xô đẩy, cho nên, mặc dù lúc này Giang Dĩ Minh trút giận cho bản thân nhưng cũng dường như trút giận cho những người này vậy!
"Nhãi ranh, mày chết chắc rồi!" Cậu Bạch bò từ dưới đất lên, phẫn nộ chỉ Giang Dĩ Minh.
"Vậy ư?" Giang Dĩ Minh nhíu mày, anh quay người, đi về phía cậu Bạch.
Nhìn thấy Giang Dĩ Minh đi tới, khuôn mặt phẫn nộ đó của cậu Bạch bỗng chốc trở nên sợ hãi, cả người không kìm được lùi ra phía sau mấy bước!
"Hahaha… " Những người xung quanh thấy vậy, bỗng nhiên cười ha ha lớn tiếng.
Còn tưởng rằng cậu lợi hại thế nào chứ, ồn ào một hồi lâu, cũng chỉ là một tên độc miệng, người ta đi về phía cậu, cậu lại sợ đến mức sắp mất hồn!
"Mấy người cười cái gì mà cười, câm miệng hết cho ông đây, câm miệng hết nhanh!" Cậu Bạch lớn tiếng quát, cậu ta không dám chạm vào Giang Dĩ Minh, nhưng những người xung quanh cậu ta vẫn dám!
Mọi người rụt cổ vào, họ lắc đầu, sau đó bắt đầu tiếp tục chọn đá để mua!
"Mẹ nó!" Cậu Bạch cởi âu phục màu trắng của mình ra, rồi vứt xuống đất, chán nản đi về phía trước.
So với khí thế được vệ sĩ vây quanh và bước đi vênh váo lúc trước, lúc này trên mặt và tóc tai của cậu Bạch toàn là bụi bặm, quần áo cũng hơi lộn xộn, trông cả người giống như chó nhà có tang!
Tình cảnh thực sự thay đổi nhanh chóng!
Chapter 52 Không bán cho cậu
Đối với loại người tự cho mình rất cao ngạo, từ trước tới giờ Giang Dĩ Minh chưa từng chiều theo, không chọc đến tôi thì cậu muốn làm màu thế nào cũng được, nếu như cậu chọc đến tôi, vậy tôi sẽ biến cậu thành thằng đần!
Chưa đi được mấy bước, Giang Dĩ Minh đã dừng lại, bởi vì, anh nhìn thấy một hòn đá.
Trên hòn đá này có linh khí nồng đậm bay lơ lửng, thậm chí linh khí còn nồng đậm hơn hòn đá kê chân bàn mà lần trước mình mua.
"Đế vương lục trong suốt ư?" Giang Dĩ Minh khẽ mỉm cười, anh thầm nghĩ, vận may hôm nay của mình cũng khá tốt, vốn dĩ anh nghĩ hôm nay tới đây mua một miếng đế vương lục trong suốt, nhưng không ngờ rằng, vậy mà lại gặp được như thế này.
"Ông chủ, hòn đá này bao nhiêu tiền?" Giang Dĩ Minh đưa tay chỉ vào hòn đá này, anh hỏi ông chủ bán đá.
"Chàng trai, nhìn trúng hòn đá này rồi à!" Ông chủ bỗng nhiên cười ha hả, nói: "Hòn đá này khá tốt, là hàng vừa mới đến hôm qua, đây là bảo bối trong một cái mỏ ở Điện Biên, cậu nhìn bên ngoài đi, vẻ ngoài tốt biết bao, cái này nếu như bán ra bên ngoài, mở ra, chất định là có thể kiếm hời đó!"
"Ông cứ nói bao nhiêu tiền đi." Giang Dĩ Minh mỉm cười, nói.
"Thế này nhé, 15.000.000.000, cậu lấy đi!" Ông chủ giơ tay, nói với Giang Dĩ Minh.
15.000.000.000?
Căn cứ vào linh khí nồng đậm này, phỉ thúy ở trong này ít nhất cũng là 30.000.000.000 trở lênq, mua nó với giá 15.000.000.000 thì cũng có lời!
Chỉ là, đây là nơi đổ thạch, vậy nên ông chủ bán bán đá hét giá ở giữa nhất định có không gian để trả giá.
Giang Dĩ Minh mỉm cười, nói: "Ông chủ 6.000.000.000 nhé."
"Ôi trời, chàng trai, cậu cũng biết trả giá quá nhỉ? Một lát mà đã giảm hơn một nửa rồi?" Vẻ mặt của ông chủ bỗng nhiên đau khổ, ông ấy hỏi: "Chàng trai, không nên trả giá như vậy chứ, thế này nhé, chúng ta đều muốn may mắn, 14.640.000.000 nhé, cậu thấy thế nào?"
Giang Dĩ Minh mỉm cười lắc đầu, nói: "6.000.000.000."
"Vậy thì không được, 6.000.000.000 thì không đủ tiền vốn, không thể bán cho cậu!" Ông chủ lắc đầu nói.
"Vậy được rồi, vậy thì thôi, để tôi xem những hòn đá khác." Giang Dĩ Minh khoát tay, anh quay người chuẩn bị rời đi.
"Chàng trai, tôi thấy cậu thật lòng muốn mua, thế này nhé 12.000.000.000 cậu lấy đi!"
"10.500.000.000!"
"Chàng trai, này, quay lại đây, 6.000.000.000 bán cho cậu đó!" Ông chủ lớn tiếng hét lên với Giang Dĩ Minh giờ đã đi được mười mấy mét.
Giang Dĩ Minh mỉm cười, anh quay người trở về chỗ của ông chủ bán đá, anh nói: "Vậy được, ông chủ, tôi quẹt thẻ cho ông!"
"Haizz, chàng trai, gặp được người biết trả giá như cậu, tôi lỗ vốn rồi đấy!" Ông chủ bất lực lắc đầu, sau đó lấy máy quẹt!
Quẹt thẻ, trả tiền.
Sau khi trả tiền xong, Giang Dĩ Minh nói với ông chủ: "Ông chủ, hòn đá này cứ để ở chỗ ông trước nhé, tôi đi tìm một cái xe đẩy tới đây."
Bởi vì thể tích của hòn đá quả thực rất lớn, chắc chắn không thể khiêng đi được, cho nên, chỉ có thể tìm một cái xe đẩy tới đây để đẩy đá đến chỗ giải thạch.
"Được, cứ để ở chỗ này của tôi!" Ông chủ gật đầu, dù sao cũng đã đưa tiền, vậy nên cũng không sao!
Bởi vì xe đẩy ở chỗ ra vào, cho nên Giang Dĩ Minh đến chỗ này kiếm một cái xe đẩy, sau đó lại đi đến chỗ này thì thời gian đã trôi qua mười mấy phút.
"Ông chủ, nào, giúp tôi một tay, giúp tôi bê hòn đá này bỏ lên xe đẩy." Giang Dĩ Minh mỉm cười với ông chủ.
Nhưng ai biết được, lúc này ông chủ nhìn Giang Dĩ Minh với vẻ mặt phức tạp, sau đó ông ấy nói: "Người anh em, 6.000.000.000 này, giờ tôi trả lại cho cậu nhé, tôi không thể bán hòn đá này cho cậu được!"
Giang Dĩ Minh bỗng nhiên nhíu mày, anh hỏi: "Ông chủ, ông có ý gì vậy?Tôi đã trả tiền cho ông rồi, không lẽ là bây giờ ông muốn tăng giá đấy chứ?"
"Chàng trai, tôi đâu phải là người như vậy!" Ông chủ khua tay với Giang Dĩ Minh, nói: "Tôi đã nói rồi, tôi muốn trả tiền lại cho cậu, tôi còn tăng giá làm gì? Thế này nhé, cậu cho tôi số tài khoản, bây giờ tôi sẽ trả tiền lại cho cậu!"
"Không được!" Giang Dĩ Minh nói: "Tôi đã mua hòn đá này rồi, thì giờ nó là của tôi, nếu bây giờ ông không bán thì đừng trách tôi đi tìm người khiếu nại ông!"
Ông chủ đi đến bên cạnh Giang Dĩ Minh, ông ấy nhìn xung quanh, sau đó thì thầm với Giang Dĩ Minh: "Chàng trai, cậu đi tìm người khiếu nại tôi cũng vô ích thôi, cái người vừa nãy bị cậu đánh, cái cậu Bạch đó, là ông chủ đứng sau của chỗ đổ thạch này của chúng tôi, con người cậu ta bụng dạ hẹp hòi, ra tay độc ác. Cậu đắc tội với cậu ta, cậu xem, cậu ta có thể bán đá cho cậu ư? Cậu ta đã thông báo rồi, không chỉ là tôi, tất cả quầy bán đá ở chỗ này, cho dù anh mua bao nhiêu tiền, tất cả chỗ đá ở đây, cậu ta đều không bán cho cậu."
Giang Dĩ Minh nghe thấy ông ấy nói thế thì bỗng nhiên mỉm cười, nói: "Cứ tưởng chuyện gì, lòng vòng một hồi lâu, hóa ra là cậu ta!
"Đúng vậy!" Ông chủ đó gật đầu, nói: "Chàng trai, cậu đừng làm khó tôi, cả nhà tôi, chỉ chờ tôi bán đá để sinh sống đó!"
"Được, tôi biết rồi!" Giang Dĩ Minh gật đầu, hỏi: "Thế này nhé, ông chủ, tạm thời đừng trả lại tiền cho tôi vội, ông giữ hòn đá này lại giúp tôi, ai muốn ông đừng bán, lát nữa tôi sẽ đưa thêm 1.500.000.000. À, đúng rồi, văn phòng quản lý ở đâu, đi thế nào?"
"Chàng trai, ý của cậu là gì? Cậu muốn tới văn phòng quản lý tìm cậu ta ư? Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng đi thì hơn, bối cảnh của cậu ta rất lớn, chúng ta không chọc nổi đâu!" Ông chủ đó có lòng tốt khuyên nhủ.
"Không sao." Giang Dĩ Minh mỉm cười, nói: "Ông chủ, ông chỉ cần nói cho tôi biết văn phòng quản lý ở đâu là được."
"Được rồi, đi thang máy, lên tầng bốn." Ông chủ bất lực, chỉ đành nghe theo yêu cầu của Giang Dĩ Minh, nói cho anh biết.
"Được, cảm ơn ông."
Giang Dĩ Minh đi về phía thang máy.
Mình đã gần như xem đá ở tầng một hết một lượt, dường như chỉ linh khí trong hòn đá đó dồi dào nhất, chất lượng tốt nhất, cho nên, mình nhất định phải có được hòn đá này!
Anh đi thang máy lên tầng bốn.
Thang máy này có thể lên tầng bốn, là thang máy duy nhất có thể đi được từ tầng một lên tầng bốn, bởi vậy, ra khỏi thang máy, Giang Dĩ Minh đã nhìn thấy cửa phòng làm việc.
Không cần khách sáo với bọn họ, anh giơ chân là đạp, cửa của phòng làm việc bị đá ra!
Ầm!
Một tiếng vang lớn, làm cho những người lúc này đang ngồi trong phòng làm việc uống trà bị giật mình.
Giang Dĩ Minh đứng ở cửa nhìn vào bên trong, quả nhiên, cậu Bạch đó, lúc này đang uống trà ở bên trong, vả lại, những người khác ở trong phòng làm việc dường như đều rất cung kính với cậu Bạch, cậu ta ngồi ở giữa, những người khác đều ngồi xung quanh cậu ta!
"Anh là ai? Cút ra ngoài!" Trong đó có một người quay đầu lại nhìn Giang Dĩ Minh, sau đó lớn tiếng quát.
Theo tiếng quát của người này, ngay lập tức, những người đó toàn bộ đều đứng lên.
Chapter 53 Xong rồi, xong rồi
"Sao? Không có chỗ mua đá à?" Cậu Bạch nhìn Giang Dương Minh, cậu ta hỏi: "Tao nói rồi, đắc tội với tao, không có gì tốt với mày hết. Không mua được đá, trong lòng khó chịu lắm phải không?"
Cậu Bạch nói, sau đó ra hiệu bằng mắt với người bên cạnh.
Người đó lập tức hiểu ý, hắn ta cúi xuống, nhặt cái áo lúc trước cậu Bạch mặc từ dưới đất lên, là cái áo sơ mi trắng lúc trước Giang Dĩ Minh làm bẩn, ném xuống trước mặt Gianh Dĩ Minh.
"Quỳ xuống, dập đầu một trăm cái cho tao, sau đó, liếm sạch sẽ chỗ bẩn trên áo cho cho tao… Ồ, đúng rồi, mày còn đá tao một cái phải không? Chặt cái chân đó của mày đi, thì tao có thể xem xét bán ít đá ở chỗ đổ thạch của tao cho mày…"
"Liếm đi, phải liếm áo cho sạch vào!"
"Nhanh lên, tao đang chờ đấy!"
Những người đứng bên cạnh lúc này người nào người nấy đều ngồi xuống vắt chéo chân, vô cùng hứng thú nhìn Giang Dĩ Minh.
Nhìn thấy náo nhiệt, vĩnh viễn là bản tính của con người.
Giang Dĩ Minh không tức giận mà ngược lại còn cười, bước về phía trước hai bước, đến trước mặt cậu Bạch, hỏi: "Cậu Bạch, có phải cậu tưởng rằng, lần này tôi đến đây là để cầu xin cậu đấy chứ?"
"Không thì sao? Lẽ nào không phải à?" Cậu Bạch nhún vai, hỏi.
"Vừa nãy tôi suy nghĩ kỹ một chút, tôi đến chỗ này, cũng xem như là tới xin cậu!" Giang Dĩ Minh nghĩ một chút, rồi mở miệng nói: "Tôi tới xin cậu, đừng tặng đá cho tôi."
"Tặng cho mày? Mẹ nó mày nằm mơ à!"
Cậu Bạch bị câu nói này làm cho tức đến bật cười. Tặng cho anh? Cậu ta, suýt chút nữa là cậu ta lấy đá đập chết Giang Dĩ Minh, còn tặng cho anh?
"Tôi cũng mong là tôi nằm mơ!" Giang Dĩ Minh mỉm cười, lên phía trước vỗ vai cậu Bạch, nói: "Được rồi, cậu Bạch, những gì nên nói tôi đã nói hết rồi, nhớ rõ lời tôi, ngàn vạn lần không được tặng đá cho tôi, bởi vì tôi không nhất định sẽ nể mặt cậu."
"Hahaha…"
Người ở bên cạnh bỗng nhiên cười ngặt nghẽo, bọn họ cảm thấy Giang Dĩ Minh là một tên đần.
Bọn họ cảm thấy, lúc này Giang Dĩ Minh đến, thật sự để làm trò cười!
Cậu Bạch, cần anh nể mặt ư? Người anh em, đừng có làm trò cười nữa được không?
"Muốn đi ư?" Nhìn thấy Giang Dĩ Minh xoay người đi ra bên ngoài, cậu Bạch lập tức hỏi.
"Các cậu, ngăn anh ta lại cho tôi!" Cậu Bạch nói: "Đắc tội với ông đây, mày muốn bình an mà ra khỏi đây sao, có thể ư?"
Cậu Bạch không thể để cho Giang Dĩ Minh đi như vậy, giống như đoạn nói chuyện lúc trước vậy, cậu ta nhất định phải khiến Giang Dĩ Minh liếm sạch cái áo đó, sau đó, chặt cái chân đã đá mình lúc trước!
Nếu như cứ để Giang Dĩ Minh đi như vậy, vậy cậu ta hôm nay, há chẳng phải là thật sự bị Giang Dĩ Minh bị đánh vô ích ư?
Hơi mỉm cười, Giang Dĩ Minh quay người, anh bất đắc dĩ lắc đầu với những người lúc này đang lao về phía anh.
Anh giơ chân lên!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Nói thật, thực lực của những người này còn không mạnh bằng những tên vệ sĩ mà lúc nãy anh gặp ở dưới tầng, cùng lắm cũng chỉ là nhiều người hơn một chút mà thôi.
Điếu thuốc mà đã sớm được châm đó lúc này chỉ còn lại một nửa, nhưng mà những người lao đến bây giờ đều ngã lăn trên mặt đất.
Giang Dĩ Minh đưa điếu thuốc lên miếng hút một hơi, anh nhìn cậu Bạch, nói: "Cậu Bạch, tôi lặp lại với cậu lần nữa, ngàn vạn lần đừng tặng đá cho tôi."
Nói xong, trong vẻ mặt gần như còn xấu hơn khi ba mẹ chết đó của cậu Bạch, anh ung dung đi ra khỏi phòng làm việc, đi vào thang máy đi xuống tầng một!
"Chàng trai, có phải là cậu không giải quyết được đúng không?" Nhìn thấy Giang Dĩ Minh trở lại, ông chủ đó bỗng nhiên đi lên phía trước hỏi.
"Haizz, bọn họ vẫn không chịu bán cho tôi." Giang Dĩ Minh lắc đầu, anh tìm một cái ghế ở chỗ này của ông chủ rồi ngồi xuống, nói: "Nhưng mà, bọn họ nói, muốn tặng đá cho tôi!"
"Chàng trai, cậu đang đùa phải không? Người ta bằng lòng tặng đá cho cậu ư?" Ông chủ đương nhiên không tin lời của Giang Dĩ Minh, ông chủ của chỗ đổ thạch này là cậu Bạch đó, làm người lúc nào cũng kiêu ngạo và chuyên quyền, có thể người khác chưa từng thấy nhưng ông ấy đã thấy rồi.
Giang Dĩ Minh đã đắc tội với người ta như vậy, cậu ta làm sao có thể lại tặng đá cho Giang Dĩ Minh?
Đừng nói là người trẻ tuổi kiêu ngạo, chuyên quyền như Giang Dĩ Minh, cho dù là mình thì cũng không thể tặng không!
"Ông không tin ư?" Giang Dĩ Minh mỉm cười, nói: "Cứ chờ đi, một lát nữa, cậu ta sẽ xuống đây, tới lúc đó thì ông sẽ biết!"
Lúc Giang Dĩ Minh đi kiếm xe đẩy đã thuận tiện mua hai chai nước khoáng, lúc này, anh ném cho ông chủ một chai, anh ngồi ở đây uống nước một cách thoải mái, nhàn nhã.
"Ông chủ, ngành bán đá này chắc là kiếm lời không ít nhỉ?" Giang Dĩ Minh nhìn ông chủ, anh mỉm cười, hỏi.
Dù sao cũng đang rảnh rỗi, chi bằng nói chuyện phiếm với ông chủ này.
Ông chủ ở những tiệm kia cũng nghe thấy cuộc trò chuyện của Giang Dĩ Minh và ông chủ này, những người đó lập tức bĩu môi, họ đều cảm thấy Gianh Dĩ Minh quả thực là người ngốc nói mê.
Họ là những người tận mắt nhìn thấy Giang Dĩ Minh đắc tội với cậu Bạch, vả lại họ đều hiểu con người của cậu Bạch.
Cho nên Giang Dĩ Minh nói, cậu Bạch sẽ tặng đá cho Giang Dĩ Minh, dù đánh chết họ cũng không tin.
Ngược lại họ còn cảm thấy nếu như lúc này Giang Dĩ Minh còn chưa đi, một lát nữa nếu như cậu Bạch tới, chắc chắn Giang Dĩ Minh sẽ bị đánh rất thảm!
"Đúng rồi, ông chủ, vừa nãy ông nói, hòn đá này có giá là 15.000.000.000 phải không?" Giang Dĩ Minh nhìn ông chủ, anh hỏi.
"Chàng trai, cậu đừng ở đây nói chuyện phiếm với tôi nữa, mau đi đi, nếu như lát nữa cậu Bạch xuống đây, chắc chắn cậu sẽ gặp tai ương đấy, hơn nữa cũng kéo theo tôi gặp tai ương!" Lúc này ông chủ lòng như lửa đốt, tính tình của cậu Bạch thuộc về chó điên, nếu như lát nữa nhìn thấy mình và Giang Dĩ Minh ở đây nói chuyện phiếm như bạn bè cũ, vậy chắc chắn cũng sẽ đánh luôn cả mình!
Giang Dĩ Minh không để tâm, ngược lại còn cười, nói: "Ông chủ, thế này nhé, lát nữa cậu Bạch xuống đây ông hãy nói đá của ông có giá 30.000.000.000!"
"Chàng trai, cậu mau đi đi!"
Vào lúc ông chủ thúc giục Giang Dĩ Minh, cái thang máy chỉ có thể thông đến tầng bốn đột nhiên dừng lại ở tầng một, theo cánh cửa thang máy mở ra, chợt nhìn thấy cậu Bạch đi ra từ trong thang máy.
Cậu ta đang sốt ruột, vội vã nhìn xung quanh, vào thời điểm này cuối cùng nhìn thấy Giang Dĩ Minh ngồi ở đây.
Sau đó lập tức nhìn thấy cậu Bạch nhanh chóng chạy đến bên này!
"Xong rồi, xong rồi!" Ông chủ đó lập tức nói với Giang Dĩ Minh: "Cậu xem, cậu Bạch chạy tới đây rồi, chàng trai, cậu nhanh chóng đi đi, nếu còn không đi thì sẽ không kịp nữa đâu!"
Mà những ông chủ ở quầy hàng xung quanh, lúc này đang mỉm cười nhìn sang bên này, họ cảm thấy, tiếp theo, có trò hay để xem rồi!"
Chapter 54 Toàn bộ do tôi thanh toán
Cậu Bạch thật sự có ý muốn chết rồi.
Sau khi Gianh Dĩ Minh đánh ngã hết người của cậu ta thì lập tức đi ngay, cậu Bạch càng bực tức hơn, thế nên cậu ta lập tức bảo những người này bò dậy và đuổi theo Giang Dĩ Minh.
Nhưng mà vừa mở miệng, cậu ta lập tức lớn tiếng khóc!
Khóc ư?
Tại sao lại khóc?
Đang yên đang lành, dù tức giận cũng không đến nỗi khóc chứ?
Chính bản thân cậu Bạch cũng không biết, tại sao mình lại khóc, hơn nữa còn là loại khóc không ngừng được. Nhất là khi nhìn những thuộc hạ đó sững sờ nhìn bản thân, lúc bản thân nhìn thấy những khuôn mặt sững sờ đó, thậm chí cậu ta còn muốn cười.
Nhưng mà, không thể cười được, vừa há miệng ra là khóc!
Hơn nữa, là loại loại khóc đến không nói nên lời.
Không dễ gì trôi qua được năm phút, tình hình của cậu Bạch hơi đỡ hơn một chút, có thể nói chuyện rồi.
"Cậu Bạch, cậu nói xem, có phải là thằng nhóc vừa nãy giở trò xấu không?" Một tên thuộc hạ bước lên phía trước phân tích.
Cậu Bạch nghĩ một chút, sau đó tức giận gật đầu, nói: "Chắc là hắn ta, nếu như không phải là hắn ta, vậy tại sao lúc hắn ta đi, lại nói những câu như tôi sẽ tặng đá cho hắn ta? Chắc chắn là hắn ta tưởng rằng, tôi sẽ khóc mãi, không ngừng lại được, cho nên bất đắc dĩ, chỉ đành cầu xin hắn ta, sau đó tặng đá cho hắn ta, bảo hắn ta giúp tôi không nữa nữa! Không ngờ được rằng, vậy mà tôi lại chống đỡ được!"
"Đúng, cậu Bạch, đúng là như vậy!" Tên thuộc hạ đó gật đầu: "Bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp người, bắt cái tên nhóc đó lại."
"Mau lên, ông đây lớn bằng chừng này, cũng chưa từng khóc lâu như vậy. Mau đi bắt hắn ta tới đây, ông đây muốn hắn ta chết." Lúc này đôi mắt của cậu Bạch đỏ tươi, đương nhiên, có liên quan đến chuyện khóc lâu như vậy, nhưng mà trong ánh mắt lại toàn là sự tức giận.
Từ trước tới giờ, đều là cậu ta chỉnh người khác, lúc nào, người khác cũng có thể chỉnh cậu ta?
Hôm nay, Giang Dĩ Minh làm cậu ta xấu mặt hai lần, đây là chuyện từ trước tới nay chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của cậu ta, cho nên cậu ta dám bảo đảm, lần này bắt Giang Dĩ Minh, cũng không phải đơn giản là chặt đứt một cái chân của Giang Dĩ Minh nữa!
Nhưng mà, vào lúc những tên thuộc hạ đó vừa xoay người chuẩn bị đi bắt Giang Dĩ Minh.
Cậu Bạch lại đột nhiên lớn tiếng bật cười.
"Hahaha…"
Những tên thuộc hạ đó sững sờ quay đầu lại, họ nhìn cậu Bạch, hỏi: "Cậu Bạch, cậu, cậu cười cái gì vậy?"
"Hahaha…"
Lúc này, họ chỉ thấy cậu Bạch ôm bụng, há miệng, ra sức lớn tiếng cười, có lẽ là cười đến mức đau bụng, thậm chí cả người bắt đầu lăn lộn trên mặt đất.
"Hahaha…"
"Hahaha… Ôi trời, mẹ nó… Hahaha… toi rồi… bụng của tôi đau quá… Hahaha, mẹ nó… Hahaha… đau chết ông đây rồi… Hahaha…"
Nhìn thấy dáng vẻ thế này của cậu Bạch, cũng không kìm được bật cười theo.
Năm phút, cậu Bạch cười tròn năm phút, cuối cùng mới dừng lại.
Lúc này, cậu Bạch ngồi trên mặt đất, tóc tai lộn xộn, quần áo có mấy chỗ bị kéo rách, cả người giống như quả bóng bị xẹp hơi, ở trên mặt đất thở hổn hển.
"Cậu Bạch, cậu, sao cậu lại cười như như thế?" Những tên thuộc hạ đó, cả người sững sờ đi về phía trước nhìn cậu Bạch, hỏi.
"Mẹ nó, sao tôi biết được." Cậu Bạch tức giận nói, cả người cười lớn năm phút, cậu ta thật sự có ý muốn chết rồi, đau bụng, cơ thịt trên mặt cũng đau theo.
Cả người mệt mỏi, cạn kiệt sức lực, dường như trải qua một chạy dài 10000 mét vậy.
"Cậu Bạch, không lẽ cái này cũng là do thằng nhãi lúc nãy làm ư?" Tên thuộc hạ đó hỏi.
"Thừa lời!" Cậu Bạch tức giận nói: "Nếu không phải hắn ta làm, cậu cảm thấy tôi sẽ giống như tên thần kinh cười như vậy ở đây cả buổi ư?"
"Vậy chúng ta…"
Tên thuộc hạ đó vẫn chưa nói xong, bỗng nhiên nước mắt của cậu Bạch lại chảy ra, cậu ta bắt đầu lớn tiếng khóc.
Cứ như vậy, khóc năm phút, nghỉ ngơi một phút, cười năm phút, rồi lại tiếp tục khóc năm phút, vòng đi vòng lại.
Khoảng nửa tiếng sau, tinh thần của cậu Bạch gần như sắp sụp đổ, cậu ta thật sự không chịu nổi được nữa, vào giờ phút này, trong đầu đã không có thù hận gì với Giang Dĩ Minh nữa, chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là mau chóng kết thúc loại dày vò vừa khóc vừa cười này.
Thế nên, cậu Bạch cố gắng kiềm chế, cậu ta đi cùng thuộc hạ vào thang máy đi xuống tầng một tìm Giang Dĩ Minh.
"Người anh em, người anh em…" Cậu Bạch đến trước mặt Giang Dĩ Minh, nói với Giang Dĩ Minh: "Tôi tặng cho anh hòn đá này, anh, anh tha cho tôi có được không, tôi thật sự sắp điên rồi!"
Lúc này Giang Dĩ Minh đang hút thuốc, anh nhìn thấy cậu Bạch, anh hỏi: "Tôi nói này cậu Bạch, tôi đã làm gì cậu rồi? Cậu lại chạy tới đây bảo tôi tha cho cậu?"
"Anh…" Cậu Bạch chuẩn bị mở miệng, nhưng lại đột ngột nghẹn họng, đúng vậy, Giang Dĩ Minh đã làm gì mình?
"Người anh em, tôi không biết rốt cuộc anh đã làm gì tôi, nhưng mà, một lúc tôi lại khóc, một lúc tôi lại cười, tôi thật sự không chịu nổi nữa, anh tha cho tôi, anh nhìn trúng hòn đá nào, tôi tặng cho anh, tôi nhất định sẽ tặng cho anh!" Cậu Bạch vội vàng nói với Giang Dĩ Minh. Thật sự lúc này cậu ta không còn lòng dạ nào để nghĩ đến chuyện khác, bởi vì khoảng cách giữa khóc và cười chỉ cách có một phút, nếu như không làm xong trong một phút này, vậy thì theo quy luật, tiếp theo cậu ta sẽ tiếp tục khóc trong vòng năm phút.
Ở đây có nhiều người như vậy, nếu như cậu ta khóc năm phút ở đây, há chẳng phải sẽ rất mất mặt?
"Vừa nãy tôi đã nói với cậu rồi, bảo cậu ngàn vạn lần đừng tặng đá cho tôi, bởi vì không nhất định tôi sẽ nể mặt cậu." Giang Dĩ Minh nói.
"Người anh em, tha cho tôi, buông tha cho tôi đi." Cậu Bạch khẩn thiết cầu xin, nói: "Xin anh đó, cho tôi chút thể diện đi, tôi không chỉ tặng hòn đá này cho anh, hôm nay ở đây, chỉ cần là hòn đá anh nhìn trúng, toàn bộ sẽ do tôi thanh toán, thế nào, người anh em, anh tha cho tôi nhé!"
"Thật ư? Tất cả đá ở đây toàn bộ đều do cậu thanh toán?" Giang Dĩ Minh mỉm cười, hỏi.
"Đúng vậy!" Cậu Bạch chắc chắn gật đầu.
"Vậy được!" Giang Dĩ Minh gật đầu, nói: "Vậy tôi cảm ơn cậu trước nhé!"
Giang Dĩ Minh mỉm cười, nói, anh giơ tay ra điềm nhiên như không nhẹ nhàng vỗ mấy cái lên vai cậu Bạch.
Cậu Bạch không có cảm giác gì, chỉ là, lần này vốn dĩ nên khóc nhưng cậu ta lại không khóc nữa.
"Cậu Bạch, lời cậu nói vừa nãy còn tính không?"
"Tôi…" Cậu Bạch tức giận trừng Giang Dĩ Minh, cậu ta rất muốn nói không tính, nhưng mà lúc này, lại nhìn thấy Giang Dĩ Minh giơ tay ra, dường như lại muốn vỗ lên vai mình. Thế nên cậu ta chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: "Tính, đương nhiên tính."
Nói rồi, cậu Bạch lớn tiếng hét lên với chỗ đổ thạch: "Hôm nay, người này nhìn trúng bất cứ hòn đá nào ở chỗ đổ thạch của chúng ta, muốn mua đá, tất cả sẽ do tôi thanh toán."
Chapter 55 90.000.000.000!
Những người đứng bên cạnh mang theo nụ cười, những ông chủ bán nguyên thạch vốn dĩ dự định xem náo nhiệt, sau khi nghe thấy cậu Bạch lớn tiếng hét lên như vậy, toàn bộ đều ngơ ngác.
Lúc trước, Giang Dĩ Minh nói với ông chủ đó cậu Bạch sẽ tới đây tặng đá cho anh.
Bọn họ nghe thấy đều không tin, còn tưởng rằng Giang Dĩ Minh là người ngốc nói mê.
Nhưng bây giờ, cậu Bạch vậy mà lại thật sự tặng đá cho Giang Dĩ Minh, hơn nữa còn là Giang Dĩ Minh nhìn trúng hòn đá nào cậu ta sẽ tặng toàn bộ!
Trong giây lát, những người ở đây đều sững sờ!
Chuyện này, chuyện này rốt cuộc là tình huống gì?
Cậu Bạch, một người kiêu ngạo và chuyên quyền như vậy, bình thường đi đường đều là lỗ mũi hướng lên trời, người nào mà không cẩn thận động vào cậu ta, đều sẽ bị cậu ta đánh một trận nhừ tử. Mà hôm nay cậu Bạch còn bị Giang Dĩ Minh đá ngã lăn ra đất, cuối cùng, cậu Bạch vậy mà lại tặng không cho Giang Dĩ Minh nhiều đã như vậy?
Mẹ nó, tình tiết của câu chuyện không nên phát triển như vậy chứ!
Nhưng mà cho dù thế nào, mọi người đều cảm thấy, đây là năng lực của Giang Dĩ Minh, nếu như Giang Dĩ Minh không có năng lực, cậu Bạch tuyệt đối không có khả năng sẽ làm như vậy.
Trong giây lát, tất cả mọi người đều dựng ngón tay cái lên với Giang Dĩ Minh.
"Cậu Bạch, nếu đã như vậy, vậy thì, có phải là trả tiền hòn đá này cho ông chủ trước đã?" Giang Dĩ Minh hỏi.
"Bao nhiêu tiền?" Cậu Bạch tức giận nói, vừa nãy bởi vì vẫn đang cười khổ, cho nên bất cứ điều kiện gì cũng dám nói, bây giờ không sao rồi, cho dù bảo cậu ta trả một nghìn, cậu ta cũng cảm thấy không vui, nếu không phải sợ Giang Dĩ Minh ra tay với mình lần nữa, cậu ta thật sự muốn giết Giang Dĩ Minh.
Mất mặt ở trước mặt Giang Dĩ Minh, còn mất mặt nhiều hơn cả đời này của cậu ta!
Thù sâu hận lớn!
"Ông chủ, hòn đá này tôi mua ở đây bao nhiêu tiền nhỉ?" Lúc này Giang Dĩ Minh hỏi ông chủ bán đá đó, anh nháy mắt ra hiệu với ông ấy.
"Cái này…" Ông chủ có hơi không dám mở miệng, dù gì, cậu Bạch từ trước đến giờ vẫn luôn lạm dụng uy quyền!
"Không sao, ông cứ nói đi, giá bao nhiêu thì cứ nói bấy nhiêu, hiếm khi cậu Bạch rộng rãi như hôm nay!" Giang Dĩ Minh mỉm cười, nói.
"30, 30.000.000.000…" Ông chủ mở miệng nói.
"Bao nhiêu, 30.000.000.000?" Cậu Bạch bỗng nhiên trợn tròn mắt: "Mẹ nó, sao ông lại không đi cướp đi!"
"Cậu Bạch, hay là, cậu giúp tôi xem chỉ tay của tôi…" Giang Dĩ Minh giơ tay ra, nói với cậu Bạch.
Cậu Bạch bỗng nhiên rụt cổ lại, không hề tình nguyện lấy chi phiếu từ trong túi ra, soàn soạt vài cái viết chi phiếu 30.000.000.000, sau đó vứt cho ông chủ, nói: "Cầm lấy!"
Sau khi xong chuyện, cậu Bạch tức giận đi mất.
Chỉ là lúc vào gần thang máy, cậu Bạch quay đầu tức giận trừng mắt với bóng lưng của Giang Dĩ Minh, cục tức này, dù thế nào cậu ta cũng phải nuốt xuống!
Sau khi mua nguyên thạch chứa trọng lượng lớn phỉ thúy đế vương lục trong suốt, dựa theo kế hoạch ban đầu của Giang Dĩ Minh là lập tức đi về, nhưng bây giờ cậu Bạch người ta bằng lòng tặng mình số lượng lớn đá, không lấy thì phí.
Sau khi gọi điện cho Trương Mạnh Khôi, bảo cậu ta kiếm một cái xe chở hàng đến đây, sau đó Giang Dĩ Minh bắt đầu chọn hàng.
Cứ hễ hòn đá nào bên trong có phỉ thúy, Giang Dĩ Minh sẽ lấy hết!
Bởi vì, bản thân không cần bỏ tiền ra mua, cho nên dù thế nào cũng không lỗ!
Ròng rã cả một buổi chiều, Giang Dĩ Minh xấp xỉ mua được khoảng năm mươi hòn đá, cái xe chở hàng bốn mét hai mà Trương Mạnh Khôi chở đến, được chứa đầy ắp.
"Rầm!"
Cậu Bạch ở trong văn phòng của mình, nhìn thấy từng tờ hóa đơn, bảo người tính toán một chút, Giang Dĩ Minh, tổng cộng đã mua đá xấp xỉ khoảng 90.000.000.000!
90.000.000.000!
Con số này đặt ở xã hội bây giờ, cho dù là ai, cho dù là nhà giàu nhất cả nước, cũng là một số tiền không hề nhỏ!
Huống chi trong tay cậu Bạch cũng chỉ có tài sản 300.000.000.000 mà thôi!
"Anh Dĩ Minh, anh mua nhiều đá như vậy để làm gì?" Lúc trước Trương Mạnh Khôi chỉ là một tên côn đồ, tiền trong tay chưa từng vượt quá 1.500.000.000, cho nên anh ta vốn không hiểu về đổ thạch.
"Đây không phải là đá, đây là vàng bạc đấy!" Giang Dĩ Minh mỉm cười, nói: "Tôi nói thật cho cậu biết nhé, xe này, có giá ít nhất cũng phải 180.000.000.000!"
"180.000.000.000? Ôi trời đất ơi!" Trương Mạnh Khôi lập tức trợn tròn mắt, vô cùng kinh hãi!
Giang Dĩ Minh cười hờ hững, nói: "Một lát nữa, cậu kéo những hòn đá này trở về, bỏ vào trong tầng hầm trong quán bar của cậu, đi mua cho tôi mấy cái máy cắt đá, hai ngày nữa, tôi sẽ tới đây tìm cậu, sau đó cắt những hòn đá này."
"Được!" Trương Mạnh Khôi gật đầu, nói.
Chiều nay, Giang Dĩ Minh đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ, sống trong một xã hội như bây giờ, mặc dù tu luyện rất quan trọng, nhưng mà, tiền, có vẻ như cũng quan trọng hơn!
Lúc Trương Mạnh Khôi đề xuất cho Giang Dĩ Minh một cổ phần nhất định, Giang Dĩ Minh đã động lòng, đương nhiên, không phải động lòng với cổ phần của Trương Mạnh Khôi, mà là động lòng, có phải là mình nên kinh doanh chút gì đó? Dù gì, kiếm tiền nhờ chữa bệnh, cũng quả thực thực sự không ổn lắm!
Chủ yếu là, con đường tu luyện sau này cũng cần có một số lượng dược liệu để chống đỡ, mà số dược liệu đó toàn bộ đều cần tiền để mua!
Mà lúc nãy khi chọn đá, Giang Dĩ Minh đã quyết định, bỗng chốc có nhiều đá như vậy, trong đá có các loại cấp bậc phỉ thúy khác nhau, như thế thì có phải là sau khi mình cắt toàn bộ phỉ thúy ra, rồi tìm người làm các loại đồ trang sức, sau đó mở một cửa hàng đồ ngọc? Hoặc là mở một cửa hàng trang sức?"
Bây giờ trong tay mình có 30.000.000.000, mặc dù không đủ để mở một cửa hàng trang sức, nhưng mà đó là vì còn phải lấy hàng, giá thành của mặt hàng khá lớn.
Mà mình thì chỉ cần thuê cửa hàng, sửa sang lại là được, còn hàng thì bây giờ mình đã có toàn bộ rồi!
Lại cộng thêm bây giờ quan hệ của mình và Lục Mỹ Lan cũng khá tốt, đến lúc đó bảo cô tới làm người phát ngôn gì đó, vậy cửa hàng trang sức tuyệt đối sẽ nổi tiếng!
Nghĩ đến đây, Giang Dĩ Minh khó tránh được có hơi vui lên.
Giang Dĩ Minh lúc trước luôn bị người ta chửi là kẻ vô tích sự cũng là bởi vì không có sự nghiệp, mà bây giờ mình mở một cửa hàng trang sức, vậy thì sau này chắc chắn cũng sẽ không có ai nói mình là kẻ vô tích sự nữa!
Giang Dĩ Minh dự định mấy ngày này, đi tìm xem, có cửa hàng nào thích hợp không.
Trương Mạnh Khôi đã lái xe đi, Giang Dĩ Minh cũng dự định lái xe rời đi.
"Này này này, người anh em, người anh em, cậu chờ một chút!" Vào lúc Giang Dĩ Minh vừa đi, có một giọng nói truyền vào trong tai của Giang Dĩ Minh.
Anh quay đầu nhìn lại thì thấy hóa ra là ông chủ bán đá vừa nãy đã trò chuyện khá tốt đó!