Beta: An
Tấm đệm lún xuống, nàng nhích người vào trong, nhạt nhẽo hỏi: “Ngươi tới rồi à?”
Giang Nguyệt Bạch thở dài một tiếng, đi đến bôi thuốc cho nàng, lại bị nàng né tránh: “Dù có bôi bao nhiêu thuốc đi nữa cũng chẳng được, đừng lãng phí mấy loại dược liệu thượng hạng này.”
“Đừng tức giận nữa, lúc trước…không phải ngươi đã biết toàn bộ sao? Nghe lời ta, bôi thuốc trước đã.”
Giang Nguyệt Bạch không để nàng giải thích, hắn tháo miếng vải thô đang quấn quanh mắt nàng ra.
Nàng không còn sức lực nên không thể phản kháng, chỉ có thể để mặc hắn bôi thuốc lên mí mắt mình.
Hai người không nói lời nào, tiếng xiêm y ma sát lọt vào tai, nàng cười một tiếng: “Nguyệt Bạch, ngươi định thoa thuốc cho ta cả đời như vậy sao?”
Giang Nguyệt Bạch không đáp, hắn lau giọt lệ nơi khóe mắt nàng, giọng nói nghe không ra tâm tình gì: “A Sở, đừng tức giận, sau trận chiến thành Thương Lan này, nếu ngươi muốn đi thì cứ đi, ta sẽ không ép buộc ngươi nữa.”
Nàng cảm thấy lạnh, cả người run lập cập nhưng vẫn không chịu mở miệng đáp lại hắn.
Là âm thanh của ấm thuốc đặt lên bàn gỗ, trầm trầm thấp thấp, nàng nghĩ, đây hẳn là một cái ấm lưu ly tinh tế, nhỏ xinh.
Nàng nghe thấy giọng nói của Giang Nguyệt Bạch có chút run rẩy, dường như ẩn chứa rất nhiều ưu tư, hắn nói: “A Sở, Trương Ấu Lăng tới, đang ở bên ngoài, y nghe nói ngươi…”
“Sư phụ tới ư?” Nàng cắt đứt lời hắn, không muốn nghe tiếp những lời sau đó, nàng cố gắng khiến mình trở nên vui vẻ một chút rồi gọi Manh Đồng: “Mau mời sư phụ vào trong, lâu rồi ta chưa gặp người, trong lòng nhớ mong đến phát hoảng.”
Đôi mắt Manh Đồng đỏ hoe không trả lời, nàng ấy xoay người đi mời sư phụ.
Tai nàng thật thính, từ xa đã nghe thấy tiếng bước chân đi về phía này rồi dừng lại bên cạnh nàng. Nàng mò mẫm tìm người, má lúm đồng tiền lộ ra, miệng gọi một tiếng sư phụ, tới khi sờ được một đôi bàn tay hữu lực, nàng cười, hỏi y: “Dạo này sư phụ có khỏe không?”
Trương Ấu Lăng ngồi xuống mép giường, cầm lấy tay nàng: “Ta rất ổn, chẳng qua nghe nói ngươi không khỏe nên đến thăm ngươi.”
Nàng xoa xoa mấy vết chai sần do luyện kiếm của Trương Ấu Lăng, thấp giọng tiếp lời: “Không phải con đã nói với người rồi sao? Người lớn tuổi rồi, không cần phải đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục nữa, càng không cần xông pha chiến trường giết địch. Thân là Quốc sư, ở lại Nam Kỳ Thần Cung nuôi thần thú, làm một người nhàn rỗi không phải tốt hơn sao?”
Trương Ấu Lăng khẽ sờ đôi mắt nàng, đau lòng nói: “Ngươi bị như vậy ta rất đau lòng, trở về Nam Kỳ Thần Cung cùng ta thôi, ở Thần Cung có thuốc giải, ta sẽ cẩn thận trị độc cho ngươi, ít ra còn có cơ hội.”
Nàng cười, mò mẫm nhặt lại miếng vải thô rồi quấn lên mắt: “Sư phụ chờ mấy ngày nữa đã. Quân chủ vừa mới nói, đợi sau khi cuộc chiến với nước Triệu kết thúc, hắn sẽ hòa li với con, đến lúc đó con có thể lui về ở ẩn cùng sư phụ, làm một người tự do.”
Trương Ấu Lăng tháo mặt nạ xuống, kéo cổ tay nàng: “Không phải trước kia ngươi luôn muốn tháo mặt nạ của ta xuống để xem ta trông như thế nào sao? Hôm nay sờ mặt ta đi, sư phụ của Đế cơ Yến quốc không phải là một lão già đâu, ta còn trẻ lắm.”
Nàng cười cười rồi sờ khuôn mặt của Trương Ấu Lăng, cảm giác thật nhẵn, sống mũi cao, đôi môi mỏng, nàng hỏi: “Sư phụ, năm nay người bao nhiêu tuổi?”
Trương Ấu Lăng đáp: “Hai mươi chín.”
Giang Nguyệt Bạch đứng ở một chỗ nhìn bọn họ “liếc mắt đưa tình”, tay nắm chặt thành quyền, cho dù hắn và nàng đều không có tình, cho dù trong lòng nàng từ trước đến nay đều không có hắn, nhưng đường đường là Quân chủ Trần quốc, lại chứng kiến Quân hậu của mình tự tình cùng một người đàn ông khác ngay trước mắt, đây là xem hắn như người đã chết sao?
Hắn bước lên phía trước nắm chặt cổ tay nàng, hận không thể xé nát người này, hắn lạnh lùng nói: “Quốc sư ngồi xe ngựa đến đây hẳn đã mệt rồi, nói chuyện với Quân hậu xong ngài có thể đi nghỉ ngơi.”
Trương Ấu Lăng đánh nhẹ vào cùi chỏ của hắn, tay của Giang Nguyệt Bạch lập tức tê rần, hắn không tự chủ được buông lỏng Tần Sở.
“Quân hậu là Đế cơ Yến quốc, lại là đệ tử quan môn của lão hủ, Quân chủ công vụ bề bộn, hay là ngài cứ giải quyết chính sự trước đi.” Trương Ấu Lăng lạnh mặt: “Người của lão hủ ta, gả đến Trần quốc các người chẳng lẽ để cho Quân chủ ức hiếp? Quân chủ đừng quên, Trần quốc và ngài, vĩnh viễn nợ Sở Sở một đôi mắt.”
Giang Nguyệt Bạch chấn động, việc hắn làm quả thực sai, nhưng hắn là Quân chủ Trần Quốc, người đứng đầu một nước, sao một người ngoài lại dám ở đây xen vào chuyện của hắn?
“Vậy thì sao? Nàng ấy là Quân hậu của cô, chẳng qua cũng chỉ là một đôi mắt, Uyển Uyển đã không cần tính mạng của nàng, nàng ấy còn uất ức gì nữa?”
Trương Ấu Lăng túm chặt cổ áo hắn: “Giang Nguyệt Bạch, ta không động đến ngươi là do từ trước đến giờ ta tu thân dưỡng tính, ngươi cho là ta không dám giết người sao?”
Giang Nguyệt Bạch cười nhạt: “Trương Ấu Lăng, ngươi thử nhìn xem, ngươi cho là giết cô xong sẽ có thể mang nàng cao chạy xa bay? Cô nói cho ngươi biết, chỉ cần máu trong người cô còn chưa chảy hết, ngươi và ả đàn bà mù này sẽ bị loạn đao chém chết, băm thành từng mảnh.”
“Sư phụ, buông hắn ra.” Tần Sở mím môi, sắc mặt tái nhợt: “Hắn là Quân chủ Trần Quốc, nếu người giết hắn, cả Trần quốc và Yến quốc đều thua thiệt, hiện giờ Ngụy Triệu như hổ rình mồi, hắn nói đúng, chẳng qua cũng chỉ là một đôi mắt đã đổi lấy được sự an ổn của hai nước Yến Trần, Quân chủ Yến quốc Tần Uyển là Đế cơ của Quân hậu, thuở nhỏ nàng ấy muốn cái gì liền có cái đó, không giống con, tuy con cũng là Đế cơ nhưng sống sơn dã ở Nam Kỳ Thần Cung, so với Tần Uyển thì hèn mọn hơn nhiều, người trong lòng hắn là Tần Uyển, không phải con, sao có thể yêu cầu hắn thương hoa tiếc ngọc chứ?”
Cho tới bây giờ hắn chưa từng yêu nàng, nàng còn mong cầu xa vời điều gì? Ngay cả lần đi Yến quốc cầu hôn, người hắn cầu cũng là Tần Uyển, không phải nàng, mà nàng yêu hắn nhiều như vậy.
Nước mắt nàng thấm đẫm miếng vải thô, nàng nghẹn ngào: “Chỗ dựa duy nhất của con chỉ có sư phụ, con không muốn sư phụ chết đâu.”
Giang Nguyệt Bạch không kiềm được tức giận, một ngọn lửa sôi trào trong lồng ngực hắn, lời của nàng như kim đâm vào ngực hắn khiến hắn đau không chịu nổi.
Ả đàn bà này thật ti tiện, nhìn xem, ở một chỗ với Trương Ấu Lăng liền ôn nhu như nước, còn đối với hắn thì lại lạnh lùng, hắn kiềm chế không nổi nữa, tức giận kéo nàng từ giường xuống, khàn giọng chất vấn: “Ngươi còn muốn lả lơi ong bướm tới khi nào?”
Tần Sở bị hắn kéo ngã, nàng hoảng sợ kêu lên, cả người run rẩy lảo đảo ngã xuống đất.
Trương Ấu Lăng đứng dậy, lập tức chắn trước mặt nàng, y căm tức nhìn Giang Nguyệt Bạch, quát lên: “Giang Nguyệt Bạch, ngươi đừng quá đáng!”
Manh Đồng khóc, quỳ xuống bên cạnh nàng khuyên nhủ: “Quân hậu, Quân hậu, người hãy nói vài lời với Quân chủ đi, người mau xin lỗi Quân chủ đi. Quân hậu, cứng rắn sẽ thiệt.”
Manh Đồng run lẩy bẩy, nàng ấy không biết tại sao Quân chủ lại như vậy, chỉ cần hắn nghe thấy bất kỳ một câu gì liên quan tới Quốc sư liền như thay đổi thành người khác, nàng ấy chỉ có thể khuyên nhủ Quân hậu đừng quá lạnh lùng với Quân chủ, ít nhất là duy trì hòa khí bên ngoài.
Tần Sở run rẩy lê đến bên cạnh Giang Nguyệt Bạch, nàng túm chặt xiêm y của hắn, cố kiềm sự run sợ.
“Quân chủ đừng tức giận, đều do ta không tốt.”
Giang Nguyệt Bạch ngồi xổm xuống, đưa tay bóp cằm nàng, cười gằn: “A Sở, ngươi muốn hòa li? Cô nói cho ngươi biết, đời này của ngươi, đừng nghĩ đến việc chung sống với Trương Ấu Lăng!”
Hắn buông nàng ra, cười gằn nhìn Trương Ấu Lăng, nghiến răng nghiến lợi: “Đây chính là ả đàn bà mà ngươi thích nhất, nhìn thật kĩ xem ả ở bên cạnh cô là cái dạng gì.”
Tần Sở cảm thấy lồng ngực mình vô cùng khó chịu, đầu óc choáng váng, trong lòng chỉ có một giọng nói đang điên cuồng xá nát chính mình.
“Không, không phải vậy, đây không phải ta, không phải Tần Sở.”
Giang Nguyệt Bạch nghênh ngang rời đi, trong điện nhất thời tĩnh lặng như tờ, nàng dựa vào ngực Trương Ấu Lăng mà khóc.
Trương Ấu Lăng bế Tần Sở lên giường, lau nước mắt và đắp chăn cho nàng.
Nàng đưa tay sờ mặt Trương Ấu Lăng, lại sờ được nước mắt của người.
Nàng nói: “Sư phụ, người đừng khóc, ngày mai, đến ngày mai tất cả sẽ kết thúc.”
Làm sao Tần Sở có thể để cho sư phụ nuôi nàng lớn lên phải bận tâm vì nàng chứ?
Tay của Trương Ấu Lăng nắm chặt thành quyền, dùng sức cắn môi dưới: “Ta đưa ngươi đi, tối nay sẽ lên đường.”
Tần Sở lắc đầu: “Con không đi. Nếu như con đi, Giang Nguyệt Bạch nổi điên điều binh ra Bắc thì phải làm sao? Hắn là người điên, hoàn toàn là một người điên.”
Trương Ấu Lăng cân nhắc một chút, chỉ đành nắm tay nàng nghẹn ngào: “Sở Sở, ngươi ngủ đi, ta ở đây với ngươi.”
Nàng gật đầu, nói được.
Hương an thần lượn lờ trong điện làm cho nàng bình tĩnh hơn, nàng chợp mắt thiếp đi, đôi mày khẽ nhíu lại, một giấc ngủ không hề an ổn.
Trong mộng rất lạnh, tuyết mênh mông trắng xóa, nàng bước về phía trước, thấy ngọn núi bị băng tuyết bao phủ, băng len lỏi khắp nơi, ngay cả thác nước cũng đông lại thành đá.
Gió tuyết thổi vào mắt nàng, cả khuôn mặt đã lạnh cóng đến tê dại, ngay cả tay cũng đỏ bừng.
Manh Đồng nói với nàng hoàng tử Nguyệt Bạch bị bỏ lại nơi này, nàng lo hắn sẽ chết rét nên gạt sư phụ len lén đến tìm hắn.
Lần đầu tiên gặp mặt nàng đã rất thích hắn, một nam hài tử trắng như búp bê sứ, đôi mắt màu xám tro và đuôi mày có một nốt ruồi son.
Các ca ca nói, hắn là thiên sát cô tinh, vừa sinh ra đã hại chết mẫu thân, Quân chủ Trần quốc không thích hắn nên đưa hắn đến Yến quốc làm con tin, như vậy cho dù người chết Trần quốc cũng sẽ không nói gì, có lẽ Quân chủ Trần quốc rất mong hắn chết.
Hắn thật đáng thương, không có ai yêu, cũng không có ai cần hắn, nàng nhìn lại bản thân, cảm thấy hắn rất giống mình, nàng cũng không có mẫu thân, lúc còn nhỏ phụ hoàng đưa nàng đến Nam Kỳ Thần Cung giao cho sư phụ nuôi dưỡng.
Họ đều bị hoàng thất và đất nước bỏ rơi.
Nàng không thể để hắn chết cóng, nàng cho rằng sau khi mình cứu hắn, bọn họ có thể làm chỗ dựa cho nhau cả đời.
Cũng không biết lúc ấy nàng nghe từ đâu, nghĩ rằng hẳn hắn sẽ hiểu nàng.
Chui qua vài lỗ băng, nàng rốt cuộc cũng tìm được Giang Nguyệt Bạch, khi tìm thấy người, hắn đã đông cứng thành tảng băng, nàng kéo hắn ra từ trong hầm băng, thân thể nhỏ bé cõng hắn mười mấy dặm đường, nàng cõng hắn trở về tìm sư phụ.
Khi cả người nàng đông cứng quỳ xuống bên cạnh sư phụ, không biết lúc đó khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của sư phụ là biểu cảm gì, người nhìn Giang Nguyệt Bạch nằm trên giường, lần đầu tiên đánh nàng hai mươi thước.
Sư phụ nói: “Ngươi muốn cứu hắn thì có thể cứu, nhưng Quân chủ đã ngầm đồng ý để hắn chết, ngươi cứu hắn chính là làm trái ý Quân chủ, sau này đừng gặp lại hắn nữa, ở Nam Kỳ Thần Cung bế quan cùng sư phụ.”
Sư phụ đút một viên thuốc cho Giang Nguyệt Bạch, sau nửa canh giờ, ngón tay của Giang Nguyệt Bạch khẽ động.
Tần Sở rất vui mừng, tuy hắn vẫn chưa mở mắt được, cũng chưa khôi phục ý thức, nhưng nàng đã rất vui rồi, hắn sống lại, từ nay về sau, hai người bọn họ đều giống nhau.
Nàng tháo chuỗi phật châu gỗ hoàng dương trên cổ xuống, đeo vào tay Nguyệt Bạch, nói bên tai hắn: “Tiểu Nguyệt Bạch ơi tiểu Nguyệt Bạch, ngươi phải sống thật khỏe mạnh nhé, ta là Đế cơ của Yến quốc, sau này trở về Trần quốc ngươi phải làm Quân chủ, sống vui vẻ, không để bị người khác khi dễ nữa.”
Sắc mặt tái nhợt của thiếu niên bắt đầu có chút huyết sắc, hẳn nỉ non: “Lấy vòng tay làm tín vật, ở túi xiêm y trước ngực.”
Nàng đưa tay sờ ngực hắn, quả nhiên có một chiếc vòng tay màu đen. Nàng hỏi sư phụ đây là vật gì, sư phụ nói rằng đó là Hắc Diệu thạch.
Sau đó Giang Nguyệt Bạch như thế nào, nàng cũng không biết, nàng bế quan cùng sư phụ ở Nam Kỳ Thần Cung, một lần ấy chính là tám năm.
Ngày xuất quan, Tần Uyển – người không thân thiết với nàng từ nhỏ đột nhiên chạy đến Thần Cung kêu khóc.
Giữa tiếng nức nở, đại khái nàng nghe được rằng Quân chủ Trần quốc mang sính lễ tới Yến quốc, muốn cầu hôn một vị Đế cơ.
Đế cơ Yến quốc chỉ có hai vị, một người là nàng, người còn lại là Tần Uyển, nhưng bởi vì nàng không sống trong cung nên ít người biết còn có một vị Đế cơ nữa ngoài Tần Uyển.
Nàng đã bị lãng quên, không một ai để ý đến nàng, cũng không có ai nhớ tới nàng.
Đôi mắt của Tần Uyển đỏ bừng vì khóc: “Ai muốn gả tới Trần quốc? Ai muốn gả cho hắn chứ?”