• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng cầm lấy ấm trà, rót một chén cho Tiêu Đạo Ngung, hỏi hắn: “Làm sao ngươi biết là ta?”

Tiêu Đạo Ngung than một tiếng: “Nam Kỳ Thần Cung là thần cung của Thiên Tuế, còn có chuyện gì có thể qua được mắt ta?”

Nàng nói: “Ta còn tưởng rằng sư phụ giấu được sáu nước Vân Châu.”

Tiêu Đạo Ngung lắc đầu: “Những người không liên quan tất nhiên sẽ bị che mắt, chỉ là ta không nghĩ ra, Trương Ấu Lăng cứu nàng từ khe Dương Tràng như thế nào?”

Nàng cúi đầu, cứu nàng như thế nào sao?

Nàng trải qua thập tử nhất sinh, nằm ở trên giường không thể động đậy ròng rã ba mươi ngày, toàn thân quấn toàn vải trắng như xác ướp.

Chết cũng đã chết rồi, còn suýt nữa kéo sư phụ thịt nát xương tan theo, nhớ lại lúc ấy nàng thấy đầu óc mình chắc chắn bị lừa đá rồi, đã coi thường mạng sống còn bất hiếu.

Nếu như bởi vì nàng mà sư phụ mất mạng, nàng có nghiền xương mình thành tro cũng không thể sửa sai được nữa.

Nàng mím môi, cười cười: “Dưới khe Dương Tràng là vũng bùn, sư phụ lôi ta từ vũng bùn ra ngoài, đưa về Thần cung chữa trị nhiều ngày. Trải qua việc này, bây giờ nghĩ lại, Giang Nguyệt Bạch kỳ thực cũng chẳng quan trọng đến thế, không so được với tính mạng của ta.”

Tiêu Đạo Ngung nghe xong thì im lặng, sau một lúc hắn cảm khái: “Trải qua lần này, nàng lại nhìn thấu hồng trần, chẳng lẽ muốn xuất gia làm đạo cô, đi tu tiên sao?”

Tần Sở nhất thời ngẩn ngơ, rồi nàng lắc đầu: “Cũng không hẳn là nhìn thấu, chẳng qua cảm thấy trong tình yêu không thể cưỡng cầu, mặc dù ngươi rất tốt nhưng vì không thích ngươi nên hắn sẽ thấy ngươi rất ti tiện. Ta cũng được coi là một Đế cơ phóng khoáng, thật ra ta không hận Giang Nguyệt Bạch, chỉ là không muốn thích hắn nữa.”

Tiêu Đạo Ngung giương mắt nhìn Giang Nguyệt Bạch vội vã chạy tới, hắn đứng ở đó, trông thảm hại vô cùng, lại nghe được lời nói của Tần Sở, hắn cắn môi, rất đau khổ.

Tiêu Đạo Ngung nhún vai: “Ý nàng là dù có người làm những chuyện không thể tha thứ cũng không đáng hận.”

Tần Sở gật đầu đồng ý: “Tiêu Đạo Ngung, hai ta thật tâm đầu ý hợp.”



Tiêu Hinh Nhi dựa vào người nàng, vừa cười vừa nói: “Tẩu tử, tẩu đã đối xử với ca ca ta như thế này, chi bằng hai người tổ chức hôn lễ tại Đàm Trung ngay đi.”

Tần Sở che mặt: “Tiểu cô nương này là ai vậy?”

Tiêu Đạo Ngung bóp mặt Tiêu Hinh Nhi: “Nói bậy cái gì đó, hôn nhân là việc đại sự, nào có thể tùy tiện quyết định như vậy? Trà cũng không chặn nổi miệng muội.”

Tiêu Hinh Nhi lè lưỡi làm mặt quỷ: “Muội nói không đúng sao?” Dứt lời nàng ấy lắc lắc cánh tay Tần Sở: “Ca ca là người ôn nhu nhất, hài hước dí dỏm, tốt gấp bao nhiêu lần so với Quân chủ Trần quốc Giang Nguyệt Bạch giết huynh giết cha kia, tẩu tẩu là nữ tử tốt như vậy, nên duyên với ca ca mới là một đôi bích nhân.”

Tần Sở vỗ tay Tiêu Hinh Nhi: “Đế cơ, muội có gì hiểu lầm về hoàng huynh muội à? Năm đó ta đánh với hắn một trận, đánh xong mới phát hiện, bề ngoài hắn là một quý công tử nhẹ nhàng ôn nhu như ngọc, trong lòng lại có tâm cơ thâm trầm.”

Tiêu Đạo Ngung gấp quạt lại: “Nói gì thì không nói, lại bắt đầu trêu ghẹo ta sao? A Sở, tốt xấu gì nàng cũng phải giữ gìn mặt mũi cho thái tử Thiên Tuế là ta chứ, ta cũng ra vẻ đạo mạo với nàng, ai bảo ta không buông được nàng chứ?”

Nói xong, hắn còn nâng cằm khiêu khích Giang Nguyệt Bạch.

Tần Sở không biết Giang Nguyệt Bạch đang ở đây, nàng cũng không biết Tiêu Đạo Ngung đang cố ý chế nhạo Giang Nguyệt Bạch để trút giận cho nàng.

Tiêu Đạo Ngung kéo tay nàng, ẩn ý đưa tình: “A Sở, mắt của Thụy Thú ngũ sắc có thể phân biệt màu sắc, mọi thứ Trương Ấu Lăng hỏi Thiên Tuế ta đều mang tới rồi, nàng yên tâm đổi mắt, điều dưỡng cho tốt, sau đó chúng ta thành hôn.”

Tần Sở không muốn đồng ý, mặc dù Tiêu Ðạo Ngung là người tốt, đến Thiên Tuế cũng rất tốt, nhưng bây giờ nàng chẳng có thân phận gì, còn chưa tận hưởng đủ thời gian nhàn nhã, càng không nói nàng coi Tiêu Đạo Ngung như một người bạn tri kỷ, chưa đến mức tình yêu nam nữ.

Nàng mím môi, định mở miệng nói chuyện liền được một lồng ngực hơi lạnh bao bọc.

“Thế tử, đắc tội rồi, ta muốn dẫn A Sở đi.”

Tiêu Đạo Ngung đen mặt: “Dẫn người đi trước mặt ta, cũng phải hỏi xem những ám vệ dưới tay ta có đồng ý không.”

Tiêu Hinh Nhi che miệng, không dám tin nhìn Giang Nguyệt Bạch, nàng ấy trợn mắt, nếu như không phải nàng ấy bị khiếp sợ đến nỗi không nói nên lời, nhất định đã sớm hùng hồn đáp trả.

Giang Nguyệt Bạch ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn lướt qua đám ám vệ, khàn giọng nói: “Cút, ai dám lên trước?”

Đám ám vệ trợn mắt há mồm, ngưng hành động, liếc nhìn Tiêu Đạo Ngung.

Giang Nguyệt Bạch tuy lòng dạ ác độc nhưng vẫn nổi tiếng tại Vân Châu, huống hồ hắn còn là Vân Châu đệ nhất đao khách, không có ai dám nói tốc độ rút đao của mình nhanh hơn Giang Nguyệt Bạch, bình thường bọn họ đã không thể đánh thắng chủ tử của mình nên khi đối đầu với Giang Nguyệt Bạch có thân thủ ngang ngửa chủ tử, dù bọn họ đông người cũng không có phần thắng.

Tiêu Đạo Ngung khẽ cười, lấy quạt xếp chỉ về phía ám vệ, nói với Giang Nguyệt Bạch: “Bọn họ quả thực không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ngươi ngã một lần cũng phải khôn ra thêm chứ nhỉ, vì sao tính khí vẫn như thế?” Hắn nhìn Tần Sở trong ngực Giang Nguyệt Bạch: “Nàng ấy sẽ đồng ý đi theo ngươi sao?”

Tần Sở vội vàng lắc đầu.

Vừa rồi nàng chưa kịp phản ứng, cơ thể đột nhiên nhẹ bẫng, nàng đã bị Giang Phất bế lên, nàng vẫn chưa hiểu lắm, ngây ra như phỗng một hồi lâu, lúc này đầu óc mới thông suốt, nàng giãy giụa: “Cháu trai, ngươi không muốn sống nữa à? Mau để ta xuống.”

Giang Nguyệt Bạch nói không.



Tần Sở gãi đầu: “Không đến mức vậy chứ, thật là, ta gặp phải người không muốn gặp ở Tế Hoa nên lôi tùy tùng A Tam của ngươi chạy ra ngoài uống hai chén trà, tiền trà ông chủ không lấy, ngươi đừng hẹp hòi như thế, ta cũng không để tùy tùng của ngươi bị oan ức, khi hắn bị sỉ nhục ta còn bảo vệ hắn, không tin ngươi đi hỏi A Tam xem.”

Nàng chỉ cho là nàng kéo tùy tùng của người ta đi mà không nói một tiếng, người ta không tìm được người nên đến tìm nàng tính sổ trước, có thể thấy được đây là tùy tùng rất quan trọng của Giang Phất, thật sự sai lầm mà.

Giang Nguyệt Bạch cũng không hiểu tại sao nàng nói vậy, tuy nhiên hắn sẽ không để nàng gần gũi với Tiêu Đạo Ngung, cũng sẽ không cho nàng đến Thiên Tuế.

“A Sở, giữ chặt tay ta, đừng buông tay.”

Tần Sở hả một tiếng, nàng đột nhiên nhận ra hắn định giao chiến, còn muốn nàng bám chặt đừng buông tay? Đầu óc hắn có bệnh à? Giao chiến với Tiêu Đạo Ngung và ám vệ của hắn.

Khoảnh khắc hắn buông nàng để rút kiếm, Tần Sở vội vàng thoát ra, tránh hắn thật xa.

“Đừng đánh, có chuyện gì thì bình tĩnh giải quyết, nếu không được các ngươi cứ đánh đi, ta bỗng thấy hơi mệt, muốn về ngủ bù.”

Vừa dứt lời, Tần Sở chuẩn bị rời khỏi nơi thị phi này, tai nàng rất thính, chợt nghe thấy giọng Tần Uyển.

Tần Uyển nũng nịu mở miệng, hành lễ với Tiêu Đạo Ngung: “Thế tử, ngài đừng tức giận, hãy tha cho hắn lần này, biến chiến tranh thành tơ lụa*.”

*ý chỉ dùng biện pháp hòa bình để giải quyết tranh chấp.

Tần Sở vỗ tay, được rồi, hôm nay là một ngày tốt lành, thật là náo nhiệt.

Nàng nên đi hay là không đi? Rời đi sẽ không được xem náo nhiệt, hiếm khi gặp được cảnh này, bỏ lỡ quá phí.

Nàng quay lại ngồi xuống, tiếp tục uống trà chờ xem kịch.

Tiêu Hinh Nhi ghé sát vào, nhỏ giọng nói chuyện với nàng: “Tẩu tẩu, nghe nói Hợp Đức Đế cơ này chính là ân nhân cứu mạng của Giang Nguyệt Bạch, người như Giang Nguyệt Bạch nàng ta cũng dám cứu sao? Ta tôn nàng ta làm anh hùng.”

Nàng cười khổ, thầm nghĩ người mà nàng ấy tôn là anh hùng chính là nàng.

Giang Nguyệt Bạch là người như vậy ư? Nàng khẽ lắc đầu, khi còn bé hắn là một đứa trẻ tốt biết bao nhiêu, không biết hắn đã trải qua những gì sau khi về nước mới có thể tắm máu toàn bộ hoàng cung Trần quốc. Lại nói thời gian nàng gả cho hắn cũng không dài lắm, tròn một năm, hai người xa cách bởi hiểu lầm trùng điệp nên nàng cũng không thể nhìn ra tính tình của hắn, nhưng hắn yêu Tần Uyển, nàng thấy điều này cũng hợp lý thôi, anh hùng yêu mỹ nhân, người có dã tâm yêu mỹ nhân rắn rết, Tần Uyển và hắn quả thực là một đôi trời sinh, nên ở cùng với nhau, tránh gây họa cho người khác, người thiện lương như nàng nào xứng với một tên điên như Giang Nguyệt Bạch.

Nàng đáp lời: “Khụ khụ, Đế cơ nói đúng, thật sự là một nữ trung hào kiệt.”

Tiêu Đạo Ngung nhìn chằm chằm vòng tay của Tần Uyển, mắt hắn lóe lên, hắn gấp quạt, kề tai nói nhỏ với Tần Sở: “Ta nhìn thấy tràng hạt gỗ Hoàng Dương, đó là vật Thiên Trúc tiến cống mà mẫu hậu để lại cho nàng.”

Nàng day trán: “Năm đó ta đưa tràng hạt cho Giang Nguyệt Bạch làm tín vật, không biết tại sao lại ở trong tay Tần Uyển, ta không tiện ra mặt, ngươi thay ta lấy về đi.”

Tiêu Đạo Ngung ừm một tiếng: “Đồ của nàng, ta sẽ thay nàng đòi lại.”



Hắn xoay người, đàng hoàng ngồi xuống, nói với Tần Uyển: “Trên cổ tay của Hợp Đức Đế cơ đeo chiếc vòng do Thiên Trúc tiến cống, phải chăng trên đó có khắc mấy chữ giờ Tỵ mùng tám tháng chạp năm Quý Dậu?”

Tần Uyển ngẩn người, tràng hạt này cũng không phải của nàng ta, có chữ hay không nàng ta cũng chưa nhìn, nên nhất thời bị Tiêu Đạo Ngung hỏi khó.

” Ta…chưa từng để ý.”

Tiêu Đạo Ngung không thèm ngước mắt, chỉ nói: “Không phải đồ của ngươi, ngươi sẽ không để ý. Đó là tràng hạt của tiên Quân hậu Yến Quốc, trước khi lâm chung để lại cho Chiêu Hòa Đế cơ Tần Sở làm vật tưởng nhớ. Trên đó có khắc ngày sinh của Chiêu Hòa Đế cơ.”

Tần Uyển cuống quít lắc đầu, nhìn về phía Giang Nguyệt Bạch, giải thích: “Không phải, tràng hạt này là của ta.”

Tần Sở bĩu môi, kề tai Tiêu Đạo Ngung nói nhỏ: “Ngươi nói nhảm nhiều thế làm gì? Tốc chiến tốc thắng.”

Tiêu Đạo Ngung cười xấu xa, vươn tay: “Hợp Đức Đế cơ, hãy giao đồ cho bổn thế tử.”

Tần Uyển quỳ xuống dập đầu với Tiêu Đạo Ngung, khẩn cầu: “Thế tử đừng làm khó Uyển Uyển, chuyện này không thể đùa được.”

Tiêu Đạo Ngung nghe xong, hắn không dám tin một nữ nhân có thể mặt dày đến như vậy, ngay cả hắn cũng chưa từng nghĩ tới.

Giang Nguyệt Bạch cách đó không xa đi tới, hắn không nói một câu, dễ dàng lấy tràng hạt từ trên tay Tần Uyển.

Hắn sờ tràng hạt trong tay, có mấy hạt khắc sáu chữ nhỏ. Tràng hạt này hắn mang bên người đã tám năm, mỗi chữ, mỗi hoa văn trên tràng hạt hắn đã quen thuộc đến mức không thể quen hơn.

Cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ tới sẽ chất vấn Tần Uyển bên trên tràng hạt khắc chữ gì, tràng hạt có phải của Tần Uyển hay không.

Một câu nói của Tiêu Đạo Ngung đã khiến hắn bừng tỉnh, hắn cầm tràng hạt, lòng đau vô hạn.

Một năm qua hắn đã đối xử với A Sở như thế nào? Hắn thật tồi tệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK