Beta-er: An
“Phụ hoàng và mẫu hậu không chịu nghe ta nói, Giang Nguyệt Bạch kia căn bản không phải là người tốt gì cả, năm đó tại sao hắn lại không chết rét trong núi tuyết đi chứ? Còn để cho hắn trở về Trần quốc, ngươi không biết đâu, hắn giết toàn bộ vương thất Trần quốc, cha hắn, huynh đệ tỷ muội đều bị hắn giết hết, đó chính là một con quỷ, trong lòng hắn ghi hận chuyện năm đó bị ném vào núi tuyết suýt chết rét, nên sẽ tới gieo họa cho ta, phụ hoàng và mẫu hậu vì sự an yên của Yến quốc, nhất quyết muốn đưa ta đến Trần quốc, ngươi nói xem tại sao số ta khổ vậy chứ?”
Tần Sở nhìn mình, rồi lại nhìn Tần Uyển, cũng không biết nàng ta tới nói với mình hai chữ “số khổ” có phải đang kể chuyện cười hay không.
Nhưng nghe nói Giang Nguyệt Bạch đã là Quân chủ Trần quốc, nàng vô cùng mừng rỡ.
Hời hợt an ủi đôi câu, sau khi Tần Uyển rời đi, nàng vẫn luôn suy nghĩ, hay là trốn khỏi Nam Kỳ Thần Cung, mang theo vòng tay Hắc diệu thạch làm tín vật, đi theo đường núi Thương Lan thẳng tiến đến kinh đô Trần quốc.
Nhưng trên đường nàng gặp nhiều trắc trở, lại cũng không thấy bóng dáng của Giang Nguyệt Bạch đâu, cuối cùng bởi vì ngày đại hôn của hai nước Yến Trần đang đến gần, nàng bất đắc dĩ chán nản trở lại Yến quốc.
Giấc mộng này thật tồi tệ, tuyết rơi tán loạn không ngừng, kỳ vọng tám năm tương ngộ, lại trở thành kiếp số của nàng.
Vô số cảnh tượng biến chuyển rồi dừng lại vào ngày Tần Uyển bỏ trốn cùng Triệu thế tử, đêm đó quân hậu đau thương tìm đến Nam Kỳ Thần Cung.
Bên ngoài Thần Cung cây bông vải nở hoa vô cùng yêu diễm, quân hậu quỳ trước mặt nàng, khóc như lê hoa đái vũ, nói rằng để bảo vệ Trần quốc khỏi cảnh chiến loạn liên miên, chỉ có thể ủy khuất nàng gả thay Tần Uyển.
Nàng không chút suy nghĩ liền đồng ý, bởi vì người sẽ thành phu quân của nàng chính là người mà nàng đã đợi suốt tám năm.
Sư phụ biết chuyện nên không nhìn nàng suốt mấy ngày.
Ngày Trần quốc tới đón hôn, nàng mang theo tình yêu, mặc giá y đỏ thẫm, thay Tần Uyển gả đến Trần quốc. Nàng nghĩ rằng từ đó hắn chính là phu quân của nàng, là trời của nàng, đời này trái tim nàng đã giao cho hắn, hỗ trợ hắn mưu đồ nghiệp lớn.
Nhưng lúc động phòng hoa chúc, vẻ mặt Giang Nguyệt Bạch âm trầm, hắn cầm trường kiếm hất khăn trên đầu nàng ra, từ đầu đến cuối đều là giễu cợt.
Hắn nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Yến quốc thật là có tiền đồ, ta lại không biết ngoài Hợp Đức Đế cơ vẫn còn có một vị Chiêu Hòa Đế cơ đấy. Xin hỏi Đế cơ, người đáng lẽ phải ngồi ở chỗ này là ai?”
Nàng biết hắn cầu hôn sai người, là nàng cứu hắn, như hiện giờ mới đúng, không phải hắn còn để lại tín vật cho nàng sao?
Nàng cố gắng khiến mình vui vẻ một chút, dè dặt lấy chiếc vòng Hắc diệu thạch đưa cho hắn: “Nguyệt Bạch, chàng nhìn xem, chàng nhận ra thứ này không?”
Kỳ vọng của nàng không được đáp lại, sự ôn nhu nàng nghĩ cũng không xuất hiện, Giang Nguyệt Bạch giữ hai tay nàng sau lưng, cắn răng nghiến lợi: “Tần Sở, ngươi lừa lấy tín vật trong tay Tần Uyển, cấu kết với Triệu thế tử bắt nàng làm con tin, ép Trần quốc ta cắt đất, người quả thực vô cùng ác độc. Cô nghe nói từ nhỏ ngươi đã ái mộ cô, muốn gả cho cô làm Quân hậu? Đúng là một nữ nhân lẳng lơ, ngươi hao tâm tổn cơ, không tiếc dùng bất kì thủ đoạn nào để hại Uyển Uyển chính là vì tối nay sao?”
Tay đang cầm chiếc vòng từ từ rút ra, nàng muốn giải thích với hắn, hắn không nói lời nào giật khuy áo của nàng ra, cử chỉ khinh bạc như đối xử với một kỹ nữ.
Trong căn phòng toàn màu đỏ chói mắt, hắn đè nàng lên tường, cưỡng ép nàng quay lưng về phía hắn, giá y đỏ thẫm bị xé rách tả tơi.
Nàng giãy dụa, cầu xin hắn buông mình ra, lực đạo của hắn lại càng lớn, gần như muốn bóp chết nàng.
Khi cảm giác đau nhói lan toàn thân, nàng cảm thấy mình sẽ chết mất, khắp nơi đều rất lạnh, cái lạnh khiến nàng run lên, người mà nàng một lòng nhớ mong lại dùng cách lăng nhục nhất ép nàng động phòng, khiến nàng mất hết tôn nghiêm.
Nhưng nàng yêu hắn, dựa vào phần tình cảm ấy, vẫn ngu ngốc giết địch trên chiến trường cùng hắn, thay hắn bày mưu tính kế.
Nàng cho rằng hắn sẽ biết chân tướng, một thời gian sau sẽ nguyện ý nói chuyện với nàng, chiếc vòng tay không phải do nàng lấy của Tần Uyển, người cứu hắn từ trong núi tuyết chính là nàng, hắn kiểu gì cũng sẽ biết mà thôi.
Cho đến khi Tần Uyển trói nàng lại, nói chỉ cần nàng dâng đôi mắt cho Triệu quốc, để Triệu quốc thấy rõ lập trường của Yến quốc thì trận chiến này sẽ không nổ ra, dân chúng cũng thoát khỏi cảnh khốn cùng.
Nguyên Thủy làm đôi mắt nàng bị thương, Giang Nguyệt Bạch nghe tin chạy đến nhưng cũng không nói giúp nàng nửa lời.
Tần Uyển bảo, Giang Nguyệt Bạch cũng không yêu nàng, khuyên nàng đừng ở bên hắn gây chướng mắt.
Trong hư vô, nàng giật mình nhìn người nằm co trên mặt đất, đó là ai? Sao có thể hèn mọn như vậy?
Nàng tự hỏi mình, A Sở, ngươi là Đích Đế cơ của tiên quân hậu Yến quốc, Chiêu Hòa Đế cơ, ngươi thật sự nguyện ý tiếp tục hèn mọn như vậy, để cho người khác giày xéo sao?
Tình là gì? Một thứ hư vô mờ mịt như thế đã từng được nàng coi là tình yêu, bây giờ khiến nàng không còn nửa phần khí lực.
Cuối cùng nàng đã hết hy vọng rồi.
Rốt cuộc…
Manh Đồng vừa khóc vừa gọi nàng, chiếc gối ướt nhẹp một góc do nước mắt.
Nàng bừng tỉnh, một thân mồ hôi lạnh, nàng nắm lấy tay Manh Đồng, yếu ớt mở miệng: “Đừng khóc, ta tỉnh rồi, sư phụ đâu?”
Manh Đồng vừa khóc vừa thay nàng lau mồ hồi: “Thị vệ đến mời Quốc sư đi Nguyệt Hoa Điện rồi, nói là thụy thú bỗng nhiên sinh quái bệnh.”
Nàng ngồi dậy, không lạnh không nhạt hỏi: “Tần Uyển đâu?”
Manh Đồng giật mình: “Quân hậu, ngài hỏi tới nhị Đế cơ làm gì? Nàng ta hại người còn chưa đủ sao?”
Nàng lắc đầu, một giấc chiêm bao hao hết tâm lực của nàng.
Những ngày này nàng nghĩ thông suốt rất nhiều điều, kỳ thật nàng vẫn luôn tự cho mình là đúng, là nàng phá hủy mối nhân duyên tốt của người khác, Giang Nguyệt Bạch không yêu nàng, hai người đều đau khổ vì bị ép buộc, chi bằng nàng buông tha hắn, cũng buông tha cho chính mình.
Không phải trong thoại bản đều nói tình yêu đẹp nhất là được thành toàn sao? Sau trận Thương Lan, hai người có tình là Tần Uyển và Giang Nguyệt Bạch sẽ về bên nhau, nàng sẽ tác thành cho họ.
Nàng cởi miếng vải trên mắt, ra hiệu Manh Đồng dìu nàng lên: “Mang bộ linh giáp của ta ra đây.”
Manh Đồng sửng sốt: “Chủ tử, người muốn làm gì? Hai mắt người đã bị thế này, đi núi Thương Lan không phải là tìm chết sao?”
“Manh Đồng, ta không phải muốn tìm chết, cũng không phải vì Trần quốc và Giang Nguyệt Bạch, ta đã vì hắn nhiều lần nên không còn nợ hắn. Ta đi núi Thương Lan để tìm lại tôn nghiêm của Đế cơ Yến quốc, sống chết cùng xã tắc vốn là tín ngưỡng của một Đế cơ. Ta không biết Tần Uyển đã nói gì với Giang Nguyệt Bạch để hắn càng thêm hiểu lầm ta, hận ta không thể chết. Nhưng là Đế cơ Yến quốc, ta tuyệt đối không thể lấy thân phận tù binh để hai nước đàm phán, như vậy là sự sỉ nhục đối với Yến quốc.”
Nàng đứng lên, mò mẫm Vong Trần kiếm ở đầu giường: “Ta đi cứu Tần Uyển, Manh Đồng, ngươi biết rõ tính tình của ta nhất, ta vốn không phải như bây giờ, cuộc sống này ta chịu đủ rồi, cho dù ta chết cũng không thể chết vì mưu kế tranh chấp của nữ nhân, càng không thể chết trong tay Giang Nguyệt Bạch, ngươi hiểu ý ta chứ?”
Manh Đồng lau nước mắt: “Chủ tử, nô tỳ biết rồi, nô tỳ sẽ mang bộ linh giáp tới.”
Nàng mặc áo giáp, tay cầm trường kiếm trông thật uy phong lẫm liệt. Manh Đồng thay nàng buộc ống tay áo, trấn an nàng: “Cũng may Quân chủ không để ý đến cung của chúng ta, đừng nói là thị vệ canh chừng, ngay cả cung nữ cũng không có, nô tỳ dẫn người lên ngựa.”
Nàng mỉm cười, nói được.
Cuối hè đầu thu, lá cây trên núi Thương Lan đã chuyển màu đỏ, hai người phi nước đại qua con đường núi vắng vẻ, mấy con sóc sợ hãi chạy vụt qua.
Ở lối rẽ có gió thổi, thoang thoảng mùi khói bay tới, nàng ghìm ngựa, bảo Manh Đồng dừng lại, nói: “Phía trước có người, ta nghĩ đó là chỗ đóng quân của Triệu quốc.”
Manh Đồng xuống ngựa, áp tai xuống mặt đất một lát rồi đứng lên nói: “Chủ tử, hay là chúng ta trực tiếp động thủ?”
Tần Sở suy nghĩ, trực tiếp động thủ không phải là quyết định sáng suốt, đối phương người đông thế mạnh, nàng đơn thương độc mã, chỉ có thể đấu bằng trí, do vậy nàng lắc đầu: “Manh Đồng, ta đi khiêu chiến, ngươi nhân cơ hội lẻn vào doanh trại cứu Tần Uyển ra, ta tự có biện pháp bảo vệ bản thân, ngươi đến khe Dương Tràng bên sườn núi chờ ta.”
Manh Động cắn răng: “Chủ tử, nô tỳ tin người nhắm mắt lại cũng có thể thăm dò địa hình Thương Lan. Nô tỳ mang Nhị Đế cơ chờ người ở khe Dương Tràng, người nhất định phải trở về.”
Tần Sở trịnh trọng gật đầu: “Đi thôi.”
Sau khi Manh Đồng đi, nàng giơ roi lên, chiến mã phi nhanh như mũi tên, một lát đã đến doanh trại của Triệu quốc cách đó không xa.
Quân Triệu quốc nhất thời rối loạn, rất nhanh đã truyền đến tai thế tử Triệu quốc Tống Văn Thành, hắn ta hoang mang vội vã chạy tới, đứng cách nàng chừng trăm bước.
“Quân hậu Trần quốc, vì sao không giữ lời hứa? Tam quân bày trận, quyết chiến giờ Tỵ*, thời gian chưa tới, không được xuất binh!”
*Giờ Tỵ: từ 9h đến 11h sáng
Tần Sở giơ Vong Trần kiếm lên: “Đế cơ Yến quốc, tuyệt đối không thể bị bắt, giao Tần Uyển ra, tha các ngươi một con đường sống!”
Tống Văn Thành vò đầu, nhếch miệng cười: “Quân hậu Trần Quốc không phải xuất chiến thay Trần Quốc sao? Thật là thú vị, Triệu quốc không giao chiến với Yến quốc.”
Hắn nghĩ, nếu mình ứng chiến mới là ngu xuẩn, không chừng đây chính là kế sách của Giang Nguyệt Bạch để tiêu hao chiến lực của quân Triệu. Người trước mặt là đệ tử quan môn của Quốc sư Trương Ấu Lăng, một người có thể diệt mấy doanh trại, lão tử cũng chẳng ngốc. Dù sao cũng đã nắm được điểm yếu của Giang Nguyệt Bạch, chờ đến khi khai chiến chỉ cần mang Tần Uyển ra, không uổng phí một binh đã hạ gục được quân Trần quốc, cần gì phải đánh lộn với một cô nương? Ăn no rỗi việc.
Tần Sở nhíu mày, không nói gì, Vong Trần kiếm cũng đã bay ra, thoắt cái lại trở về.
Mũ giáp của Tống Văn Thành bị vỡ một nửa, thiếu chút nữa đầu hắn ta đã bị bổ nát, cả người hắn choáng váng, tay ôm đầu nửa ngày sau mới phản ứng lại, chết vinh còn hơn sống nhục, cô nương này thật coi thường hắn. Tống Văn Thành thở phì phò đoạt lấy nỏ của xạ thủ bên cạnh, kéo ba mũi tên, mỗi tên đều nhắm vào điểm yếu của Tần Sở.
Tần Sở thở dài, quả nhiên mắt không nhìn thấy thì không thể giết người, bằng không một kiếm này đã khiến đầu của Tống Văn Thành lìa khỏi cổ rồi.
Nhưng dù sao cũng có chỗ tốt, đôi tai nàng càng linh hoạt hơn, ba mũi tên do Tống Văn Thành bắn ra nàng đều dễ dàng tránh thoát.
Mũi tên như sao băng bắn về phía nàng, Vong Trần kiếm múa càng nhanh hơn, chừng hai tuần trà, pháo hiệu bắn ra từ khe Dương Tràng, tiếng còi vang lên, Tần Sở chém gãy một mũi tên rồi quay đi.
Tống Văn Thành oán hận bẻ gãy nỏ trong tay, nghiến răng: “Tiên sư bà ngoại nó, lão tử không đánh ngươi thì ta không phải là Tống Văn Thành.”
Tần Sở vất vả chạy khỏi phạm vi bắn nỏ của quân Triệu, nàng vừa hao phí thể lực quá nhiều nên hãm ngựa giảm tốc độ. Nàng vốn nghĩ quân Triệu sẽ không đuổi theo, một khi quân Triệu có hành động, ắt sẽ khiến quân Trần chú ý, không nghĩ tới Tống Văn Thành lại quyết đánh đến cùng*, nàng nhất thời chủ quan nên bị một mũi tên ghim vào bả vai.
*Bản gốc là “đập nồi dìm thuyền”, dựa theo tích Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.