“Tiểu Nhị ca, nói với hắn hiện tại ta không rảnh, để hắn chờ một chút.”
Tiểu Nhị ca gãi gãi đầu nói được, xách theo cái thùng đi trở về, hắn chạy vặt ở tửu lâu thời gian dài, giỏi nhất là xem mặt đoán ý, nhìn ra được công tử kia cùng vị cô nương này có mối quan hệ với nhau, dù sao cũng có tám chín phần mười không sai được, vì vậy hắn mỉm cười lẩm bẩm một câu: “Cô nương bây giờ thật có mắt nhìn người, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một vị công tử có nốt ruồi son nằm giữa hai lông mày.”
Tần Sở tai rất thính, bị câu “nốt ruồi son nằm giữa hai lông mày” làm cho giật mình, tim đập thình thịch, vội vàng tiến lên hai bước, túm lấy Tiểu Nhị, sắc mặt xám xịt hỏi: “Tiểu Nhị ca, ngươi nói kỹ càng cho ta một chút, vị công tử này trông như thế nào?”
Tiểu Nhị suy nghĩ một lúc, hắn cũng không biết miêu tả như thế nào, nên đặt cái thùng xuống rồi ra dấu: “Cao như vậy, khoảng chín thước*, đầu bạc, đôi mắt sắc bén, môi mỏng, hơi gầy, trên trán có một nốt ruồi son, tương đối trắng trẻo, đôi mắt cô nương có vẻ không tiện nên cần hỏi cho rõ ràng, dù sao ở trấn Hoa Quế chúng tôi, không có người nào sinh ra đẹp như vậy.”
*) khoảng chín thước: cao khoảng 1m9
Là Giang Nguyệt Bạch, cái gì mà Tần Giang Phủ đều là nói bậy, hai tay Tần Sở run lên, xúc động nói: “Ta không gặp, ngươi cứ nói cô nương hắn muốn tìm không ở đây, Tiểu Nhị ca, ta và hắn là kẻ thù, gặp mặt nhau không phải hắn chết chính là ta mất mạng, điều này cũng không quan trọng, nhưng nếu ta và hắn đánh nhau, tửu lâu này của ngươi sẽ chịu tổn thất, biết không?”
Tiểu Nhị làm sao biết được mọi chuyện sẽ đảo ngược? Rõ ràng Tần công tử nói chuyện rất hòa nhã, nếu thật sự như lời nàng nói, đánh nhau làm hỏng chuyện…. Hắn vỗ đùi: “Này, tửu lâu có thiệt hại hay không cũng không quá quan trọng, nếu là kẻ thù của cô nương, ta không thể hại người đúng không? Đừng lo, ta đi nói ngay.”
Tiểu Nhị xách theo cái thùng chạy xuống lầu, chào hỏi trước với chưởng quầy, chưởng quầy nghe xong cũng đổ mồ hôi, cầm bạc đi tới bàn Giang Nguyệt Bạch, nở nụ cười xin lỗi nói: “Vị công tử này, ngài xem, thật sự không có người ngài muốn tìm, hơn nữa nhà trọ ở đây nhỏ, hôm nay đã kín phòng, nếu không ngài đi xem thử nhà trọ khác?”
Giang Nguyệt Bạch nhắm mắt lại, nói: “Trong không khí đều có hương vị của nàng, nàng ở chỗ này, sao lại không muốn gặp ta?”
Tiểu Nhị kéo lấy quần áo của chưởng quầy, chưởng quầy đặt bạc lên bàn, liên tục xin lỗi, lôi kéo Tiểu Nhị đến quầy, kề tai nói nhỏ: “Nhìn bề ngoài không giống như có mối hận thù sâu sắc nào?”
Tiểu Nhị gật đầu, cũng bối rối: “Nhưng cô nương kia tâm trạng rất kích động, thôi, chưởng quầy, chúng ta mở cửa làm buôn bán, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, không nên vướng vào rắc rối này.”
Chưởng quầy gật đầu nói: “Làm việc đi thôi, đi đi.”
Giang Nguyệt Bạch ngồi ở trước bàn, không nhúc nhích, Lâm Giang hỏi hắn: “Nếu không, để thuộc hạ lên lầu tìm người?”
“Không cần.” Giang Nguyệt Bạch lắc lắc ly rượu, đứng dậy cũng không lấy bạc trên bàn, quyết định: “Ngày ấy thử kiếm, Tiêu Đạo Ngung giở trò quỷ hại ta, vết thương cũ cùng vết thương mới chồng chất lên nhau, cũng không biết còn sống được bao lâu, chỉ muốn vì nàng làm chút gì đó, ngươi không cần khuyên ta. Đã thăm dò được chữa mắt cần có Quyết Minh Thảo, nên không thể lãng phí thời gian, đi thôi.”
Lâm Giang ậm ừ, quay đầu đi, bỗng nhiên cảm thấy chủ tử hắn thật đáng thương đáng buồn.
Lão quốc quân Trần quốc thiên vị con trai trưởng, vì giữ được ngôi vị hoàng tử, đã đưa Giang Nguyệt Bạch 6 tuổi đi Yến quốc làm con tin, ước gì hắn chết ở Yến quốc, Yến quốc cũng không có ai xem hắn là con người, mấy người Yến hoàng tử mỗi ngày đều đánh hắn, chế nhạo hắn, thậm chí năm lần bảy lượt muốn hại chết hắn, Lâm Giang chỉ nhớ rõ, lúc ấy Đế cơ Chiêu Hòa cùng tiểu hoàng tử Thuần Thiên nhỏ tuổi nhất Yến Quốc có thay Giang Nguyệt Bạch nói chuyện.
Nhưng có ích lợi gì đâu? Lúc ấy, sau khi tiên vương Yến quốc mất, Đế cơ Chiêu Hòa cùng tiểu hoàng tử Thuần Thiên đều bị đuổi đi, Yến quốc đối với hắn và Giang Nguyệt Bạch chính là địa ngục trần gian.
Khi đó trời lạnh như vậy, tuyết lớn đầy trời, Yến hoàng tử trói hắn lại, hắn trơ mắt nhìn chủ tử nhà mình bị bỏ vào bao tải và ném trong núi tuyết, mà hắn không có thể làm gì được.
Nhiều năm trôi qua, hắn đi theo chủ tử vào sinh ra tử nhiều lần trên sa trường, đầu đặt ở lưng quần, đánh Đông dẹp Bắc lập nhiều chiến công hiển hách, kết quả đâu? Lão quốc quân qua đời, Đại hoàng tử giữ bí mật không phát tang, lừa bọn họ về thành Lạc Đô, định giết bọn họ tại ngõ hẻm Nguy.
Đạo trời vốn không nhân từ, tại sao phải cam tâm chịu tội?
Đoạt vị, toàn bộ thành Lạc Đô máu chảy thành sông, người khác đều nói Giang Nguyệt Bạch là một ma đầu giết người không chớp mắt, Giang Nguyệt Bạch tại Vân Châu không có nửa điểm thanh danh tốt, nhưng chỉ có hắn biết, chủ tử hắn đã trải qua một chặng đường khó khăn và đau khổ như thế nào.
Nếu không phải nhờ vào chuỗi Phật châu kia luôn sưởi ấm trái tim chủ tử, và tiểu cô nương đưa Phật châu nhắn nhủ hắn cố gắng sống tốt, đừng để bị bắt nạt nữa, thì chủ tử hắn căn bản không thể sống đến bây giờ.
Hắn biết giờ phút này, Giang Nguyệt Bạch vô cùng đau lòng và hối hận, bởi vì nhận sai ân nhân cứu mạng, bởi vì khiến quân hậu uất ức mà nhảy xuống vách núi, cho nên hắn muốn dùng tính mạng của mình để chuộc lại phải hết mọi tội lỗi.
Tính tình quân chủ từ trước đến nay luôn cắn răng nuốt máu vào trong, quân hậu lại là một nữ nhân không chịu khuất phục, bị thương không bao giờ quay đầu lại, hắn thân là thị vệ cầm kiếm cũng không thể giúp được gì, Lâm Giang cảm thấy khó chịu.
Giang Nguyệt Bạch ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng trên lầu hai, cửa ra vào và cửa sổ được chạm khắc tinh xảo giống như bàn thờ Phật không thể xâm phạm, sau khi cân nhắc kỹ càng, hắn tháo xuống chuỗi Phật châu trên cổ tay, gọi tiểu nhị tới.
Tiểu nhị lập tức đáp một tiếng, chạy tới khom lưng: “Khách quan, ngài cứ sai bảo.”
Hắn nói: “Chuỗi Phật châu này là của vị cô nương trên lầu, thay ta trả lại cho nàng, và nói, trước đây ta đã sai, không dám cầu xin nàng tha thứ cho ta, chỉ cầu chữa lành cho đôi mắt nàng, sớm ngày nhìn thấy.”
Tiểu nhị do dự, mới vừa rồi hắn cùng chưởng quầy đã thề rằng vị cô nương mà khách nhân này muốn tìm không có ở đây, giờ nhận lấy không phải tự vả mặt mình sao?
Nhìn sắc mặt hắn, Giang Nguyệt Bạch nhíu mày: “Ngươi không cần khó xử, ta sẽ không đi lên quấy rầy nàng, cứ đi đi. Thay ta đem đồ vật cho nàng.”
Tiểu nhị nhìn hắn không giống như muốn lừa gạt người, khó xử nói: “Khách quan, ngài cùng vị kia cô nương, có mối hận thù sâu sắc sao? Ta không phải hoài nghi ngài, nhìn bộ dáng này của ngài, sợ là thích cô nương kia, ta thấy không giống như có mối hận thù sâu sắc.”
Hắn gật đầu, cười khổ: “Ta thật sự thích cô nương kia, nhưng trong lòng nàng rất hận ta.”
Nói xong, Giang Nguyệt Bạch đem chuỗi Phật châu đưa cho tiểu nhị, xoay người rời đi, tiểu nhị cầm Phật châu, không đành lòng hỏi hắn: “Khách quan muốn đi đâu vậy? Nếu cô nương hỏi, ta nên trả lời thế nào?”
Hắn dừng chân, thở dài một hơi: “Ta đi tìm Quyết Minh Thảo cho nàng, không cần tìm ta, ta sẽ đem thảo dược đưa tới Đàm Trung.”
Tiểu nhị nhìn Giang Nguyệt Bạch rời đi, mất một lúc lâu hắn mới định thần lại, lẩm bẩm, vị công tử này trông thật đau khổ, cũng là một người đáng thương.
Sau đó nhìn chuỗi Phật châu trong tay, nó được làm bằng gỗ hoàng dương, màu sậm, hạt châu óng ánh, nhìn giống như vật lâu ngày bị người ta thường hay vuốt ve. Hắn nghĩ lúc này vị khách nữ đang tắm, sẽ không tốt nếu làm phiền, vì vậy hắn cất chuỗi hạt đi trước, chờ lúc giao đồ ăn thì mang lên luôn.
Tần Sở ngồi ở đầu giường ôm gối, khó chịu, bắt nạt nàng là người mù không biết phân biệt người, giở trò khỉ sao?
Sai lầm lớn nhất trong đời nàng là đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng Khương Nguyệt Bạch, cho rằng lấy vòng tay Hắc Diệu Thạch làm vật chứng, hắn sẽ biết nàng là ai, nhưng hắn căn bản không muốn nghe nàng nói, cũng không muốn biết chân tướng sự việc. Tất cả những điều này đã khiến nàng mù quáng và làm tổn thương bản thân rất nhiều.
Tiểu nhị đến đưa thức ăn, đứng bên ngoài gõ cửa, Tần Sở buồn bã không có cảm giác thèm ăn, vì vậy trả lời một cách lạnh lùng: “Ta không ăn.”
Tương Lý Hạ vừa tỉnh dậy, đến tìm nàng cùng ăn cơm, đi đến cửa nhận khay từ tay tiểu nhị, nói: “Ngươi đi đi, ta sẽ kêu nàng ấy cùng ăn.”
Tiểu nhị lấy từ trong ngực ra một chuỗi Phật châu đưa cho cậu, nói: “Chuỗi hạt này là do một vị Tần công tử để lại vào buổi chiều, nói nó là đồ của cô nương, vì vậy khách quan mang hộ nó vào cùng đi.”
Tương Lý Hạ ước lượng một chút, ngạc nhiên nói: “Thật là đồ tốt, Phật châu làm từ gỗ hoàng dương, vật này đã được bảo quản tốt qua hàng trăm năm, có thể đổi được rất nhiều tiền.”
Tiểu nhị vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, thoạt nhìn, nó giống đồ vật được dùng trong gia đình giàu có hoặc phú quý.”
Tương Lý Hạ nghiêm túc: “Khụ, ngươi tiếp tục làm việc đi.”
Tiểu nhị chào một tiếng rồi đi.
Tương Lý Hạ gõ cửa: “A Sở, là ta, mở cửa, cơm nếp với thịt gà thơm ngon, muội có muốn ăn không?”
Tần Sở ngẩng đầu nhìn màn trướng, trên tấm màn tuyết trắng được thêu lên những bông hoa quế rất đẹp.
Đang suy nghĩ vì sao Giang Nguyệt Bạch không ăn cơm? Khi không vui đương nhiên phải ăn, chỉ khi no mới có nghị lực quên đi chuyện không vui.
Nàng dứt khoát xuống giường, đi giày, lại mở cửa, nhận thức ăn từ tay Tương Lý Hạ, đặt lên bàn, bắt đầu động đũa.
Tương Lý Hạ từ phía sau đi vào, cười hì hì đem chuỗi Phật châu lấp lánh đưa tới trước mắt nàng: “Thứ này của muội đáng giá rất nhiều tiền, có thể cầm nó đổi lấy một vạn kim châu không?”
Nàng ngẩng đầu, sờ soạng lấy lại, tức giận nói: “Huynh chỉ biết đổi tiền, mười vạn kim châu ta cũng không đổi, đây là di vật của mẫu hậu.”
Tương Lý Hạ xoa cằm: “Ồ, là di vật của mẫu hậu à?” Cậu trầm tư: “Vậy tại sao nó lại ở trong tay Giang Nguyệt Bạch?”
Tần Sở lẩm bẩm, thịt gà lạch cạch rớt vào trong canh, váng dầu bắn tung tóe lên cả người Tương Lý Hạ, Tương Lý Hạ nghiêng người la lên: “Muội đang làm gì vậy! Nghe thấy tên Giang Nguyệt Bạch, sao cả người đều ngây ngốc thế? Quần áo ta mới mua, một miếng vá cũng không có, sao muội có thể không có lương tâm như vậy?”
Nàng cúi đầu: “Năm đó ta cứu hắn ở trong núi tuyết, để lại cho hắn làm tín vật.” Xoa mũi, nàng nén bi thương vào trong lòng: “Quên đi, đều là chuyện quá khứ, nhắc đến hắn làm gì? Ăn cơm.”
Thấy nàng khó chịu, Tương Lý Hạ yên lặng ngồi xuống: “Ta nói rồi, muội cũng đừng khó chịu, ngày đó ta nhìn thấy hắn ở cửa Thạch Y, hắn đã bệnh nan y rồi, không còn sống được mấy ngày nữa, nội tạng của hắn đã bị lệch vị trí, nhất định là ho ra máu, muội xem, người này làm quá nhiều chuyện xấu, nhất định sẽ có báo ứng.”
Tần Sở biết Tương Lý Hạ đang an ủi nàng, cố gắng cười: “Huynh nói đúng, nhưng hiện tại ta đã không còn rối rắm chuyện này, thích thì thế nào? Hiện giờ ta chỉ muốn chữa lành đôi mắt, trong lòng đã không còn Giang Nguyệt Bạch nữa. Ăn cơm đi.”
Tiểu nhị đi tới đi lui, đứng ở cửa cười làm lành: “Xin lỗi, vừa rồi quên nói với công tử, vị Tần công tử kia còn để lại lời nhắn, là cô nương không cần phải đi tìm hắn, hắn đi tìm cỏ Quyết Minh cho cô nương.”
Tương Lý Hạ vỗ trán: “Ai da, người này thật kỳ quái, hắn có biết Quyết Minh Thảo trông như thế nào hay không?”