• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Áo bông nhỏ của Dương Dương

Beta: Tử Đằng

Giang Nguyệt Bạch bất đắc dĩ nói: “Ta đi gặp bằng hữu một lúc, nàng ở đây chờ ta, ta sẽ nhanh quay lại thôi.”

Hắn đi ra ngoài phân phó Lâm Giang: “Thay ta bảo vệ nàng thật tốt.”

Lâm Giang cúi đầu, nhìn Giang Nguyệt Bạch xuống lầu.

Sợ Quân hậu nghe thấy giọng nói sẽ sinh nghi nên Lâm Giang không dám nói chuyện, quy củ ôm đứng trước cửa, thỉnh thoảng lại quan sát người qua lại, vô cùng cảnh giác.

Tần Sở uống rượu, ước chừng đã hết một nén hương, nàng nghe thấy tiếng của Tần Uyển, người đang đi lên lầu.

Tuy là tỷ muội cùng cha nhưng Tần Sở không hề muốn gặp Tần Uyển, nàng đặt chén xuống, kéo mặt nạ kín mặt, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Giọng nói của Tần Uyển trên cầu thang nhỏ dần, nàng ta thấy Lâm Giang liền mở miệng hỏi: “Ta vừa thấy hắn tới, ngươi để cho ta vào đi.”

Lâm Giang tiến lên phía trước ngăn nàng ta lại, ra hiệu nàng ta hãy quay về.

Tần Uyển ăn mặc hoa quý nhưng lại cay nghiệt vô cùng, nàng ta cao giọng chất vấn Lâm Giang: “Ngươi dám ngăn cản ta? Bên trong là ai? Có phải là tiểu tiện nhân mà Trương Ấu Lăng nhặt về không? Còn đeo mặt nạ nữa, không còn mặt mũi để gặp người sao? Trương Ấu Lăng lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo, kỳ thực chỉ là một kẻ mặt người dạ thú, tỷ tỷ ta mới nhảy vực chưa lâu, y đã thích người khác, nếu y biết được ả thấp hèn y thích quyến rũ người khác, chỉ sợ bây giờ không thể ngồi yên trên đài đâu nhỉ?”

Lâm Giang nhíu mày, cảm thấy lời nói của Hợp Đức Đế cơ hơi quá đáng, chửi là tiện nhân lại còn ả thấp hèn, chẳng khác gì một người đàn bà đanh đá bẩn thỉu đang chửi đổng. Lâm Giang lạnh mặt, giơ kiếm lên cảnh cáo Tần Uyển.

Thị nữ bên cạnh Tần Uyển tiến lên một bước bảo vệ nàng ta rồi trừng mắt nhìn Lâm Giang, cảnh cáo: “Ngươi chỉ là một hộ vệ, cũng dám càn rỡ sao? Dám chĩa kiếm về phía chủ tử, Chủ quân chắc chắn sẽ trị tội ngươi.”



Tần Sở ngồi bên trong ngạc nhiên, Tần Uyển thế mà bênh vực kẻ yếu là nàng sao? Trước kia lúc làm nàng bị mù, nàng ta không hề chần chừ, không hề coi nàng là tỷ tỷ đâu.

Tần Uyển và thị nữ tự ý quyết định khiến Tần Sở hơi tức giận, nàng thầm nghĩ, thị vệ cầm kiếm không nói chuyện, chỉ có thể là người câm thôi. Nàng mò mẫm bám vào khung cửa đi ra ngoài, ngữ khí không mặn không nhạt nói: “Vị cô nương này chắc hẳn xuất thân cao quý, sao mở miệng liền nói tiện nhân? Cũng quá khó nghe rồi, lần này nhiều người lắm miệng đến dự Tế Hoa ở Đàm Trung, cô nương phải chú ý cử chỉ mới phải.”

Tần Uyển liếc nàng một cái, tức giận hỏi: “Ngươi chính là nhân tình của Trương Ấu Lăng?”

Nàng nhíu mày, cười khẽ: “Từ nhân tình khó nghe như vậy cũng nói ra được, ngươi tuổi còn nhỏ mà không có giáo dưỡng sao? Hôm nay ta đã được mở mang tầm mắt, từ nhỏ đã xấu, lớn lên cũng sẽ xấu, cô nương nhìn xem, bên ngoài nhiều thế gia công tử, ngươi lại nói như vậy, chắc họ cũng được mở mang tầm mắt với ta, về sau tiếng tăm không có giáo dưỡng của cô nương lan truyền khắp sáu nước, sợ là không gả đi được rồi.”

“Ngươi!” Tần Uyển không chịu nổi, nàng ta đưa tay định đẩy nàng nhưng lại bị Lâm Giang ngăn cản, Lâm Giang hung hăng trừng mắt với Tần Uyển, rút kiếm ra khỏi vỏ, lớn tiếng: “Đế cơ hãy tự trọng.”

Tần Sở vỗ vai Lâm Giang một cái, kinh ngạc hỏi: “Hóa ra ngươi không phải người câm à? Ta còn sợ ngươi chịu thiệt thòi nên thay ngươi giải quyết, rõ ràng ngươi có thể đáp trả. Ngươi không nói chuyện, ta ở bên trong vô cùng lo lắng.”

Lâm Giang mời nàng trở lại tiếp tục uống rượu, nói rằng chủ nhân phân phó thuộc hạ bảo vệ cô nương chu toàn, cô nương bị ngã, bị người bắt nạt chính là thuộc hạ không hoàn thành nhiệm vụ.

Người chân thành là người đáng yêu nhất, họ không quá đa tâm, có sao nói vậy, nàng thích nhất người như vậy, cho nên lắc đầu, phóng khoáng nói: “Ta không muốn uống rượu nữa, muốn đi ra ngoài hít thở không khí, ngươi dẫn ta xuống lầu đi.”

Lâm Giang đáp một tiếng, thu kiếm vào vỏ, đỡ nàng đi xuống, lại bị Tần Uyển ngăn cản.

Tần Uyển khiêu khích nhìn Tần Sở, nàng ta chống nạnh chỉ tay vào Tần Sở, không còn bộ dáng của một Đế cơ nữa, hung ác nói: “Ngươi có biết người vừa ngồi cùng ngươi là ai không? Ngươi có biết trong lòng hắn đã có người khác không? Ngươi giấu Trương Ấu Lăng thông dâm với người khác, thật không biết xấu hổ.”

Tần Sở khó hiểu: “Quốc sư Thiên Tuế, người mà Quân chủ Thiên Tuế cũng phải tôn kính gọi một tiếng “tiên sinh”, ngươi thân là tiểu bối lại gọi thẳng tên, ngươi mới không biết xấu hổ. Còn nữa, sao ngươi biết ta thông dâm với người ngoài? Ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói loạn, bắt trộm phải có chứng cứ, bắt gian phải bắt cả đôi, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta thông dâm với người ngoài? Người ngoài ở đâu?”

“Rõ ràng ta nhìn thấy các ngươi”, Tần Uyển gạt tay Lâm Giang, xông vào trong phòng: “Các ngươi cùng nhau lên lầu, người đâu? Người đâu rồi?”

Nàng ta xông vào nhưng không hề thấy Giang Nguyệt Bạch, trong mắt tràn đầy thất vọng, ấp úng: “Không thể nào, ta đã thấy mà.”

Tần Sở cười nhạo, túm lấy áo Lâm Giang, nhỏ giọng nói: “Mặc kệ nàng ta, ta hiểu rất rõ nơi đây, có một nơi thích hợp để đi uống rượu nhất.”

Lâm Giang đưa nàng xuống lầu, hai người rời khỏi hội Tế Hoa, dắt hai con lừa nhỏ từ sân sau đi dạo phố.

Lâm Giang rất khó khăn, không biết làm sao để mở lời, kìm nén nửa ngày, hắn không nhịn được nói: “Cô nương, chủ nhân nhà ta trở về không thấy người sẽ rất lo lắng.”

Tần Sở vỗ vỗ con lừa: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn có thể đi lạc? Ta thấy ngươi vừa nãy chịu ấm ức nên đưa ngươi đi giải sầu, một đại nam tử sao lại dễ xấu hổ như vậy?”

Lâm Giang im lặng, hắn không biết ăn nói, trong đầu nghĩ lại thấy lời Quân hậu nói cũng đúng, hai người sống sờ sờ cũng không thể đột nhiên biến mất, may là Quân hậu không nhận ra giọng của hắn, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Thấy hắn không nói chuyện, Tần Sở chỉ chỉ đằng trước, hỏi: “Ở đó có một quán trà phải không?”



Lâm Giang giương mắt nhìn, theo phản xạ nói: “Vâng, Quân… cô nương, phía trước có một quán trà.”

Hắn suýt chút nữa thất thố rồi.

Tần Sở hài lòng gật đầu: “Ngươi đừng thấy ta mù, đường này ta có thể nhớ hết.”

Hai người đến trước quán trà, Tần Sở giao lừa cho một ông lão trong sảnh, hai người ngồi xuống, nàng lấy chén, hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Lâm Giang bó tay toàn tập, Quân chủ dùng tên giả, hắn cũng không thể nói mình chính là Lâm Giang nên đành phải nghĩ bừa một cái tên, cúi đầu nói: “A Tam.”

“A Tam, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Nàng đặt chén trà xuống, chống cằm.

Lâm Giang trả lời: “Vâng, người hỏi đi.”

Nàng sờ sờ dải lụa trắng che mắt: “Vừa rồi là Hợp Đức Đế cơ của Yến quốc sao?”

Lâm Giang nói phải.

Nàng day trán: “Sao nàng ta biết chủ nhân của ngươi? Xem bộ còn rất để ý hắn, người trong lòng của chủ nhân ngươi không phải Tần Uyển đó chứ?”

Lâm Giang vội vàng lắc đầu: “Không, không phải, chủ tử nhà ta nhất định không có tình ý với Hợp Đức Đế cơ.”

“À.” Nàng nâng chén trà, khẽ nhấp miệng: “Vậy là tốt rồi, nàng ta không phải người tốt, đừng để chủ nhân của ngươi thích nàng ta.”

Lâm Giang gật đầu: “Cô nương nói rất đúng, A Tam cũng cảm thấy vậy.”

Hắn là thuộc hạ, không thể can thiệp vào chuyện của chủ nhân, nhưng là người ngoài cuộc hắn nhìn rất rõ, hành động của Hợp Đức Đế cơ thật làm người ta chán ghét, người hắn kính phục nhất vẫn là Quân hậu, hắn cũng nhìn ra chủ tử của mình thích Quân hậu, chủ tử của hắn bị Trần quốc vứt bỏ từ nhỏ, không được ai quan tâm, không biết làm thế nào để biểu đạt ý thích.

Hai người họ khó khăn lắm mới thành thân, đáng lẽ nên có một cái kết mỹ mãn, cũng không biết vì sao hai người luôn cãi vã không ngừng, nhiều khi chủ tử sau khi ầm ĩ với Quân hậu liền ra tay đánh người khác, đánh xong lại trở về nhốt mình trong đại điện trống trải, không nói lời nào, trông rất đau khổ.

Hắn cũng muốn khuyên nhủ, phu thê luôn có lúc bất hòa, chỉ cần nhẫn nhịn là mọi chuyện sẽ qua.

Nhưng nhìn vẻ mặt dọa người của chủ tử, hắn căn bản không dám mở miệng.

Chủ quán tới thêm trà, tươi cười kể chuyện mới nghe được hôm nay cho bọn họ nghe.



“Tiểu cô nương lại tới uống trà à? Hôm nay có một đoàn thương nhân đi khắp bốn phương tới nghỉ ngơi, bọn họ kể về Quân chủ Trần quốc Giang Nguyệt Bạch, ai, cô xem người này, âu cũng là vận may.”

Chủ quán rót đầy một bình trà Long Tĩnh, đậy nắp ấm lên rồi đưa cho nàng: “Tây Hồ Long Tỉnh thượng hạng đấy, uống một ít hương thơm đã lưu lại trong miệng.”

Tần Sở ừm một tiếng, cảm ơn chủ quán, hỏi: “Ông chủ hôm nay không bận sao?”

Chủ quán ngồi xuống, lấy khăn lau mặt, vui tươi hớn hở nói: “Không bận, không bận, mọi người đều tới hội Thí Kiếm của nhà Tương Lý, nào có mấy người tới đây uống trà.”

Không có việc gì làm, chủ quán hiếm khi rảnh rỗi, thấy hai người liền kể tiếp câu chuyện: “Trần quốc đánh bại Triệu quốc, không chỉ chém đầu thế tử Triệu quốc Tống Văn Thành, còn lấy lí do Triệu quốc gây chiến sự ở các nước chư hầu, tâu lên Thiên Tuế, nói rằng Tống Văn Thành bức tử Quân hậu Trần quốc, thiết kỵ của Trần quốc muốn san bằng đô thành Triệu quốc, Thiên Tuế mắt nhắm mắt mở cho qua. Chưa đầy một tháng ngắn ngủi, mười vạn thiết kỵ của Triệu quốc đã bị Trần Quân đánh tơi bời, cả nước đầu hàng tại Lạc đô thành, sáu nước Vân Châu từ đây chỉ còn lại năm nước thôi.”

Tần Sở cười nhẹ: “Có thể thấy được Quân chủ Trần quốc là một bậc kỳ tài, sát phạt quyết đoán.”

Trong lòng nàng lại âm thầm khinh bỉ, Giang Nguyệt Bạch thật không hổ là Giang Nguyệt Bạch, nhìn xem, rõ ràng là nàng tự nhảy núi đấy, nếu không phải do Giang Nguyệt Bạch nghe nhầm đồn bậy nhằm gây tạo áp lực với Triệu quốc, sao có thể danh chính ngôn thuận thảo phạt Triệu quốc? Về tình về lý Trần quốc đều đúng, mượn cái chết của nàng để tiêu diệt địch quốc, nếu không phải là vợ chồng thì hai người cộng tác trên chiến trường tốt bao nhiêu.

Chủ quán nghe xong, thầm cảm thán đã gặp được tri âm, càng nói tiếp: “Nghe nói Giang Nguyệt Bạch kia mất thê, qua một đêm đầu bạc trắng, điên cuồng tìm kiếm những đạo sĩ bí mật của các nước, muốn tìm cách cải tử hoàn sinh Quân hậu Trần quốc.

Tần Sở tự mình rót đầy trà, nàng nâng chén lên thổi qua, nhẹ nhàng đáp lời: “Có thể thấy được Giang Nguyệt Bạch này cũng là một người si tình.”

Hứ, si tình cái rắm.

Chủ quán được đáp lại càng vui mừng hơn, vỗ đùi Lâm Giang ngồi bên cạnh, kích động nói: “Cô nương thật sự là tri âm, hôm nay tiền trà nước lão nhân sẽ không tính, khó có niềm vui, khó có niềm vui.”

Chủ quán trà vui vẻ, trong lòng Tần Sở lại không mấy vui vẻ, mấy ngày nay đi tới đâu nàng cũng nghe được chuyện liên quan tới Giang Nguyệt Bạch, cái khác thì cũng thôi đi, cớ sao hết lần này tới lần khác đều là nói về Giang Nguyệt Bạch si tình như thế nào với nàng.

Nàng vô cùng buồn bực, lời đồn này đến cùng là ai truyền ra? Nếu không phải xác chết không thể vùng dậy, nàng thật sự muốn lấy danh nghĩa Chiêu Hòa Đế cơ của Yến quốc dán bố cáo khắp các nước Vân Châu, trên đó viết dòng chữ thật lớn: Giang Nguyệt Bạch không yêu Chiêu Hòa Đế cơ Yến quốc Tần Sở, mọi người tuyệt đối không được hiểu lầm Giang Nguyệt Bạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK