Tiêu Đạo Ngung ừ một tiếng.
Nàng là một cô gái thông minh, sao có thể không biết tại sao mình lại nhắc tới việc quên Giang Nguyệt Bạch vào lúc này, là vì điều gì?
Nàng nói, “Được, ta biết trong đó có rất nhiều chuyện chắc chắn sẽ liên quan đến hắn, ngài sợ ta sẽ mềm lòng, sẽ nhớ hắn, thật ra ta cũng sợ, ta thấy mình nên buông tay Giang Nguyệt Bạch rồi, cũng chỉ là cảm giác thôi, sống chết trước mắt, ta cũng không biết có thể dao động hay không, quên đi cũng không có gì không tốt cả.”
Trong mắt Tiêu Đạo Ngung lộ ra tia đau lòng, hắn đặt ngón tay lên giá xích đu, nghiêm mặt nhìn nàng, “A Sở, nàng đừng trách ta, ta đồng ý sẽ để nàng làm quân hậu Thiên Tuế tôn quý nhất, còn phong quang hơn cả chức quân hậu Trần quốc.”
Nàng cong nhẹ khóe miệng, “Ta là người con gái sẽ để ý tới phong quang sao? Ta biết ngài biết rất nhiều chuyện, ngài chỉ nói cho ta biết, Tống Văn Thành và Tần Uyển, rốt cuộc là quan hệ gì?”
Tiêu Đạo Ngung gõ xích đu, “Tống Văn Thành lừa gạt nàng ta, bởi vì Triệu quốc muốn nuốt Yến Trần, thống trị Bắc Liêu, tiện đà cản trở Thiên Tuế.”
Tần Sở cười, “Thảo nào Giang Nguyệt Bạch tấn công Triệu, thậm chí còn diệt Tống thị, mà Thiên Tuế không nhúng tay can thiệp. Thiên Tuế cũng chỉ vì tự vệ, chiêu bọ ngựa bắt ve chim sẻ chờ sẵn* này của ngài, dùng tốt thật đấy.”
*Chiêu bọ ngựa bắt ve chim sẻ chờ sẵn: con bọ ngựa rình rập con ve sầu, không để ý đến con chim sẻ đứng phía sau, là thành ngữ chỉ việc theo đuổi một lợi ích nhỏ bé trong khi đó lại bỏ qua một mối nguy hiểm lớn hơn.
“Ta sẽ coi như nàng đang khen ta. Bên Thánh Tôn có thuốc khiến người ta mất trí nhớ, sau khi nàng thay mắt, ta đưa tới chỗ nàng, ngày mai ta sẽ khởi hành về Thiên Tuế, không thể thấy nàng thay mắt, phải thật tốt đấy.”
Tiễn Tiêu Đạo Ngung đi, nàng đã ăn cơm từ lâu, liền bò lên giường, nhưng trong đầu chứa rất nhiều chuyện, không ngủ được, lại chạy tới chỗ Tương Lý Hạ xin một bao thuốc an thần, rồi uống trà, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.
Một mình Tương Lý Già đến gọi nàng, không thấy bóng dáng Trương Ấu Lăng đâu.
Nàng đi theo Tương Lý Già vào mật thất, vẫn thuận miệng hỏi thăm một chút.
Tương Lý Già nói Thánh Tôn cấp chiếu gọi y về Lĩnh Nam Thiên Địa cung gấp, đêm qua đã lên đường.
Tần Sở nghĩ, có lẽ Tiêu Đạo Ngung cố ý đẩy sư phụ nàng đi, bèn đáp một tiếng, rồi nằm trên giường đá.
Tương Lý Già lấy nước rửa sạch, bưng cho nàng, muốn nói lại thôi, mãi một lúc sau mới chậm rãi nói: “Con thay mắt rồi, sau này có thể nhìn thấy đồ vật, chỉ là Ngũ Thải Thụy Thú* sẽ mù.”
*Ngũ Thải Thụy Thú: con thú nhiều màu sắc, được chạm khắc trên đồ gốm sứ cổ xưa với hình dàng khá giống con lân cùng năm màu sắc như màu đỏ phèn, xanh lục, vàng, tím và xanh lam.
Nàng nghĩ cũng đúng, Ngũ Sắc Thụy Thú cũng rất đáng thương.
Tương Lý Già tiếp tục nói: “Sau này con mang nó bên người đi, nó rất đẹp đó.”
Nàng gật đầu, “Vâng, sau này ta mang sẽ theo nó, coi nó như con của mình.”
Tương Lý Già còn muốn nói gì đó, quay đầu nhìn Giang Nguyệt Bạch nằm ở bên kia, vẫn ngậm miệng, đưa ma phí tán* cho Tần Sở, “Uống cái này, lát nữa con sẽ không thấy đau.”
*Ma phí tán: loại thuốc đã bị thất truyền, có tác dụng như thuốc tê.
Tần Sở mỉm cười, nhận lấy, uống hết, không lâu sau chợt thấy cả người tê dại, đầu óc hỗn độn, dần mất đi ý thức.
Tương Lý Già bưng bát ma phí tán cho Giang Nguyệt Bạch, thở dài, “Ngươi cần gì phải làm vậy? Thực ra mắt của Thụy Thú, chỉ là lắp vào không được đẹp lắm, chứ không ảnh hưởng đến thị giác.”
Giang Nguyệt Bạch không hề do dự, nhận ma phí tán, thấp giọng nói: “Là ta nợ nàng, nên trả lại cho nàng. Mặc dù là Tần Uyển ra tay, nhưng chung quy lại vẫn là lỗi của ta.”
“Nếu lòng ngươi đã quyết, ta cũng không nói thêm gì, nếu ngươi muốn, ta thay mắt Thụy Thú cho ngươi cũng không phải không được.” Tương Lý Già thử hỏi.
Hắn uống một hơi cạn sạch ma phí tán, lắc đầu, cười khổ: “Không cần.”
Thay mắt rất thành công, tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa, Tương Lý Già bảo Tương Lý Hạ đưa Tần Sở về.
Lúc Giang Nguyệt Bạch tỉnh lại, hai mắt có thêm một dải lụa trắng.
Lâm Giang canh giữ bên cạnh hắn, lộ vẻ lo lắng.
Tương Lý Già rửa tay, nói với hắn: “Đều làm theo ý ngươi, đã đổi mắt của A Sở cho ngươi rồi, ta đã lớn tuổi, không tự nhận mình có kiến thức rộng rãi, ta thật sự không nghĩ ra, ngươi làm thế này là có ý đồ gì?”
Giang Nguyệt Bạch sờ hai mắt được quấn băng, trầm ngâm một lát, “Đây là mắt của nàng, nàng dùng mắt của ta, cho dù về sau có hận ta thế nào, ta với nàng cùng là một thể, không thể tách ra.”
Tương Lý Già lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ đây là lý luận sai lầm gì vậy?
“Ngươi vui là được rồi, sau này có tính toán gì không?”
Giang Nguyệt Bạch sờ soạng, Lâm Giang bước tới đỡ hắn.
“Ta phải quay về Trần quốc, hoàng thất Yến quốc nhất định đã xảy ra chuyện, mấy ngày trước bị tử sĩ Yến quốc đánh lén ở Quế Hoa trấn, chắc chắn có liên quan đến Hợp Đức Đế Cơ, nếu nàng ta có ý đồ gây bất lợi cho A Sở, ta nhất định không bỏ qua cho nàng ta.”
Tương Lý Già gật đầu, “Cũng tốt, hoàng thất Yến quốc, cũng nên chỉnh đốn lại. Sau này có gì cần tới ta, ngươi chỉ cần nói, ta giúp được thì nhất định sẽ giúp.”
Giang Nguyệt Bạch đỡ trán, ý bảo Lâm Giang đỡ hắn ra cửa.
Tương Lý Già lấy khăn lau tay, nhìn bóng lưng có chút suy sụp của Giang Nguyệt Bạch, lâm vào trầm mặc, mãi một lúc sau, ông mới ngẩng đầu vỗ đầu, đi ra mật thất, nhìn Tần Sở.
Thuốc vừa hết tác dụng, Tần Sở liền tỉnh lại, chợt nghe tiếng Tương Lý Hạ đang nói chuyện với ai, liền gọi cậu, “Tương Lý Hạ?”
Tương Lý Hạ vừa nghe tiếng biết nàng đã tỉnh, vui mừng khôn xiết chạy tới, cầm tay quơ quơ trước mắt nàng, “A Sở, A Sở muội có thể nhìn thấy ta không? Đây là mấy ngón tay?”
Nàng nháy mắt mấy cái, “Năm ngón, Tương Lý Hạ, muội thấy được huynh.”
Nàng đánh giá xung quanh, thì ra chỗ nàng ở là một gian nhà gỗ, bài trí đơn giản lại rất đẹp, cửa sổ lớn, ánh sáng cũng tốt, bên ngoài là một ngày nắng đẹp, còn có bướm bắp cải đang tung bay.
Tương Lý Hạ vui vẻ khôn xiết, vỗ tay, nhưng vẫn không quên dặn dò nàng, “Vừa rồi cha ta tới, nói muội mới thay mắt, không thể bị gió thổi.” Cậu lấy mảnh lụa trắng từ trong tay áo ra đưa cho nàng, “Cái này, muội còn phải cột thêm mấy ngày nữa.”
Mắt vừa được khôi phục thêm một lần nữa, Tần Sở không muốn buộc lụa trắng ngay lại, lắc đầu, “Để muội nhìn đã đi, nhìn nhiều thêm chút, hóa ra mắt của Ngũ Sắc Thụy Thú cũng giống y như mắt của con người bình thường, muội nhìn thấy bầu trời trong xanh, hoa có màu hồng,” Nàng nhìn Tương Lý Hạ, “Huynh cũng rất tuấn tú, chỉ là cơ thể hơi gầy yếu một chút.”
Tương Lý Hạ ngây ngốc cười, “Vậy sau này ta phải ăn thật khỏe mới được.”
Nói cho cùng thì cũng mới thay mắt, nhìn lâu thì hốc mắt nàng sẽ đau, cũng đã lấy dải lụa trắng từ chỗ Tương Lý Hạ buộc lại.
Ở Đàm Trung tu dưỡng hai ngày, ngày nào cũng phải uống canh dược Quyết Minh Thảo ba lần. Ngày hôm đó, Tiêu Đạo Ngung rời khỏi Đàm Trung ba ngày đã trở về, thấy nàng đã vui vẻ, mắt cũng đã khôi phục như thường, vô cùng vui sướng, kéo nàng đi Thực Ấp uống rượu, uống đến trời tối mịt, không say không về.
Nàng ôm bình sứ trắng nhỏ, say khướt nằm sấp trên bàn, nói nhảm, “Tiêu Đạo Ngung, thuốc này, là quên hết mọi chuyện lúc trước, hay là chỉ quên những chuyện không muốn nhớ thôi?”
Tiêu Đạo Ngung nói, “Quên hết.”
Nàng lắc cái bình nhỏ, cười, “Tốt thật, ngài đưa ta về Thiên Tuế đi.”
Hắn nói được, nhìn nàng uống một hơi cạn sạch chất lỏng trong bình sứ màu trắng.
Gần đây, nàng luôn cảm thấy trong đầu trống rỗng, rất nhiều chuyện như những mảnh vụn cứ đứt đoạn liên tục, dường như nàng đã quên đi rất nhiều chuyện.
Tì nữ Manh Đồng đỡ nàng dậy, chải đầu trang điểm cho nàng, dặn dò nàng, “Chủ tử, hôm nay là Quốc Yến, toàn bộ thế gia tử ở Biện Kinh thành đều phải vào đình, trước đó vài ngày thái tử và quân chủ Trần quốc đều đưa thiệp mời, người nhất định phải bày ra dáng vẻ Đế Cơ, đừng để mất mặt.”
Nàng nhìn vào gương dán hoa cóc lên tóc mai, vui vẻ nói: “Tiêu ca ca cũng tới sao? Vậy ngươi thay cho ta bộ xiêm y màu đỏ thẫm kia đi, hắn thích màu đỏ thẫm đó.”
Manh Đồng cười, “Chủ tử, hôm nay mặc bộ xiêm y kia không đúng tình huống rồi, bộ xiêm y này tuy rằng màu sắc hơi đậm, nhưng cũng có vẻ uy nghiêm của người.”
Nàng chống đầu, chẳng hề để ý nói: “Những thế gia tử Biện Kinh kia, bọn họ dám nói cái gì? Về phần Trần Quốc quân chủ Giang Nguyệt Bạch, hắn không phải là người mù? Dù sao cũng không nhìn thấy.”
Bàn tay chải tóc cho nàng của Manh Đồng khựng lại, thương cảm trong mắt thoáng chốc biến mất, đè búi tóc đã vén lên giúp nàng, “Chủ tử nói đùa, hắn không nhìn thấy, người cũng không thể không để ý lễ nghi chứ.”
Nàng thấy không thú vị, xắn tay áo nói: “Ở Nam Kỳ Thần Cung cũng không có nhiều quy củ như vậy, nếu không phải vì Thuần Thiện, Yến cung này ta nhìn một cái cũng thấy phiền.”
Manh Đồng cười hiền lành, “Người ở trong cung, ở bên tiểu hoàng tử, có thể bảo vệ cậu ta chu toàn, Quân hậu ở trên trời cũng sẽ vui vẻ.”
Nàng ấy nói đúng, “Lúc ta mới đón nó từ Lộc Lộc về, gầy chỉ còn mỗi cái đầu to đùng, ta chỉ có một người em ruột, ta nhất định phải che chở nó.”
Chánh điện đến thúc giục, vào phòng chà xát tay, trên mũ đội một tầng tuyết nhỏ, nhìn dáng vẻ lười biếng của nàng, nóng nảy, “Bà cô tổ Đế Cơ ơi, ngài mau lên một chút đi, Quân chủ Quân hậu đều đang chờ ngài đấy, khách đều đến hết rồi.”
Tần Sở đứng lên, mân mê thái dương, “Ông đây là gấp cái gì? Cơ thể tôi không khỏe, lúc nãy hơi váng đầu, đang chuẩn bị đi qua đây.”
Chánh điện cười làm lành, “Là lão nô nóng nảy, là lão nô nóng nảy, chỉ là Quân hậu có chuyện, nói là Hợp Đức Đế Cơ đã ngồi rồi, ngài thân là trưởng công chúa, không thể chậm hơn được.”
Nàng trừng mắt nhìn chánh điện, trách mắng: “Từ khi nào vậy, một kế thất* cũng dám chỉ trích bổn Đế Cơ?”
*Kế thất: ý chỉ Quốc hậu.
Chánh điện hoảng sợ, quỳ xuống dập đầu, “Là lão nô nói chuyện không lọt tai, Đế Cơ bớt giận, không vội không vội.”
Nàng liếc mắt nhìn Chánh điện, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng nhiều năm như vậy, ta không biết ngươi thay Quân hậu làm những chuyện gì, ông Cung à, Hoàng đệ ta cũng được ngươi chiếu cố không ít đó.”
Chánh điện nơm nớp lo sợ, trên đầu toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ Chiêu Hòa Đế Cơ này sống lại, không chỉ quên chuyện trước kia, mà cả hồn phách cũng đổi thành người khác, tính tình ôn hòa trước kia, từ lúc hồi cung, đột nhiên trở nên quyết đoán sát phạt, cũng không biết từ lúc nào, não ông ta liên tục xoay chuyển, về sau làm việc e là càng phải cẩn thận hơn mới được.
Tần Sở cũng không để ý đến ông ta nữa, gọi Manh Đồng, “Chúng ta qua xem một lát, ta còn chưa ngồi xuống, mà Hợp Đức Đế Cơ đã dám ngồi rồi, xem ra là muốn vượt quá chức phận đây.”
Manh Đồng nắm chặt nắm đấm nhỏ, trong lòng chợt có một cỗ ác ý, chủ tử của nàng tuy rằng không biết vì sao lại không nhớ rõ chuyện hồi trước nữa, nhưng nàng ấy nhớ rõ, ước gì Nhị công chúa không có kết cục tốt.
Hôm nay chủ tử kiên cường như vậy, nên phải đòi lại hết những uất ức trước kia về mới được.
Manh Đồng ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi theo Tần Sở, phía sau còn có hơn hai mươi nữ sứ đi theo, muốn phô trương bao nhiêu thì phô trương bấy nhiêu.
Đến đại điện, Tần Sở mắt không liếc đi vào, tiến bước hành lễ với Yến quốc quân râu tóc bạc trắng, nói một tiếng, “Phụ hoàng thánh an.”
Yến quốc quân nghiêng người trên long ỷ, trừ việc có thể run rẩy nói một câu không hoàn chỉnh, thì cơ thể đã không thể cử động.
Ngồi ở bên cạnh là Quân Hậu mỉm cười mở miệng nói: “Chiêu Hòa đế cơ đứng lên, nhìn xem, cả đại điện đều đang chờ mỗi ngươi, ngươi cũng thật là, đã lớn như vậy rồi, sao còn không hiểu quy củ thế?”
Tần Sở hừ một tiếng, đứng lên vuốt xiêm y, “Đại Yến ta có luật, cho dù là kế hậu, cũng không thể ngồi trên ghế Phượng Tọa, Quân hậu thế này là tuân thủ quy củ gì thế? Hơn nữa, Đại Yến ta còn có luật, đích trưởng công chúa được tôn là Đế Cơ, ta còn chưa đến, mà Quân Hậu đã để Hợp Đức Đế Cơ ngồi trước ta, thì là tuân thủ quy củ gì?”
Quân hậu không chọc tức nàng được, hôm nay còn là cung yến đầu xuân, nhất thời không thể phát tác, đành phải ho nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn Tần Uyển.
Tần Uyển hiểu ý, vội đứng dậy vái chào nàng, “Tỷ tỷ, đều là do muội không hiểu quy củ, tỷ tỷ đừng giận chó đánh mèo mẫu hậu, dù sao người cũng là trưởng bối của tỷ tỷ.”
“Bà ta là trưởng bối của ngươi, không phải trưởng bối của ta, mẫu hậu thân sinh của ta là trưởng công chúa Thiên Tuế, ngươi cũng đừng gọi tỷ tỷ lân la làm quen, như kiểu tự mình chịu uất ức thế nào ấy, trước mặt người ngoài thì làm theo luật, để ngươi biết có tôn ti trật tự, hôm nay ngươi sai trước, trở về suy nghĩ đi.”
Tần Sở đi vòng qua nàng ta, đến chỗ ngồi bên trên, cười tươi, nâng ly rượu cùng mọi người đang ngồi, “Hôm nay khai xuân cung yến, chư vị vui vẻ hết mình.”
Yến quốc quân ngồi ở chỗ đó, trên mặt hiện ra chút ý cười hài lòng, liếc mắt nhìn Quân hậu ngồi bên cạnh, mặt Quân hậu đã xanh mét.
Lâm Giang thấp giọng nói với Giang Nguyệt Bạch: “Chủ tử, đây là lần đầu tiên thuộc hạ gặp Quân Hậu.”
Giang Nguyệt Bạch mím môi cười, “Nàng từ trước đến nay vẫn như thế, trước đây ở chiến trường giết địch, cũng là phong thái như vậy.”