• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cửa hàng nằm cuối đường kia có người chết, người chết là một phụ nữ lớn tuổi, nguyên nhân dẫn đến cái chết là do bị điện giật. Ban đầu hàng xóm xung quanh tưởng là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng sau đó có vài người mặc âu phục giày da đến đây. Bọn họ không phải cảnh sát hay FBI, mà là nhân viên công ty nghiệp vụ bảo hiểm.

Bà cụ đã mua một phần bảo hiểm tai nạn kếch xù, người được lợi duy nhất là thằng con trai không nên thân của bà.

Đủ loại yếu tố như “lớn tuổi”, “con trai không nên thân”, “kếch xù”, “bảo hiểm tai nạn”, không khỏi khiến người ta đoán người phụ nữ này lừa tiền bảo hiểm, nếu không sao tự nhiên đang yên lành lại bị điện giật?

Thảm điện bị rò điện không gây hỏa hoạn, vật dụng trong nhà cũng không bị hư hại xíu nào. Chỉ chết mỗi bà lão!

Dám chắc là vì bà ấy muốn để lại cửa hàng cho con trai mình.

Thật ra phỏng đoán này có trăm ngàn lỗ hổng, căn bản không đáng tin. Có điều lời đồn đoán xuất hiện trong lời bàn tán của hàng xóm xung quanh, vì công ty bảo hiểm mãi không giao tiền bồi thường, hơn nữa con trai bà lão từ đầu đến đuôi chưa từng xuất hiện. Đứa xấu xa không đến gây chuyện ầm ĩ, dĩ nhiên là vì trong lòng có quỷ!

Tới khi cháu trai bà lão kéo cửa cuốn xuống, trên cửa dán giấy “Cần bán cửa hàng”, lúc này lời đồn mới dừng lại.

Nhưng mặc kệ bà lão xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay là tự sát, cửa hàng có người chết là sự thật. Thỉnh thoảng hàng xóm đi ngang qua cửa hàng cuối đường đều nghe thấy bên trong phát ra tiếng động. Hàng xóm đồn là bà cụ không được như ý nguyện, nên linh hồn ám cửa hàng không chịu rời đi, phát ra âm thanh rên rỉ đau đớn… Ôi, ôi, đau quá.

Người bình thường không ai dám mua cửa hàng từng có người chết, thông báo dán ngoài cửa rách nát bạc màu vì mưa gió và nắng nóng.

Có một ngày, thông báo “cần bán cửa hàng” được đổi thành “cho thuê cửa hàng”. Hàng xóm vốn dĩ cho rằng tờ thông báo “cho thuê cửa hàng” cũng sẽ mãi mãi dán trên cửa cuốn, nào ngờ có kẻ coi tiền như rác tìm đến cửa.

Bác Vương mở tiệm bán đồ ăn vặt sát vách liên tục nháy mắt ra hiệu cho kẻ coi tiền như rác, người đó nhìn ông một cái rồi rời đi. Bác Vương tưởng kẻ coi tiền như rác đã hiểu ý mình, chìm đắm trong niềm vui vì giúp người khác, ai dè hai ngày sau cửa hàng này mở cửa khai trương.

Bác Vương hỏi thăm biết được kẻ coi tiền như rác ký hợp đồng thuê 5 năm. Bác lắc đầu, song không nhiều lời.

Lời ngon tiếng ngọt cũng không khuyên nổi người chán sống!

Có người thuê cửa hàng quỷ ám, mỗi khi hàng xóm đi ngang qua đều không nhịn được ngó vào cửa hàng. Có điều chẳng nhìn thấy được gì, trước cửa hàng treo một tấm màn dày nặng chắn gió, gió không thổi lọt qua rèm, những ánh mắt tò mò cũng bị ngăn cách ở bên ngoài. Không ai biết bên trong cửa hàng quỷ ám buôn bán cái gì, nhưng mọi người đều ngầm hiểu với nhau, chắc chắn không phải là hoạt động kinh doanh hợp pháp!

Trên con đường này, người đầu tiên bước vào cửa hàng quỷ ám là Lâm Tùy Ý.

Lâm Tùy Ý cũng làm ăn trên con phố này. Cậu mở một quán ăn nhỏ, tên là “Quán cơm Tùy Ý”. Ông chủ là cậu, đầu bếp là cậu, phục vụ cũng là cậu nốt. Hôm nay cậu nhận được một đơn đặt hàng trên điện thoại, một phần thịt băm xào ớt xanh không lấy thịt băm, một phần canh trứng không lấy trứng, giao đến số nhà 108 đường Kim Hoa.

Đường Kim Hoa là con đường trước quán của Lâm Tùy Ý, số 108 chính là cửa hàng quỷ ám.

Nếu đổi thành người khác nhất định đã cúp điện thoại ngay và luôn, nhưng Lâm Tùy Ý trước nay có tiếng là người thành thật, lấy chân thành làm tiêu chí. Cậu không chỉ không cúp điện thoại mà còn ôn hòa hỏi khách có kiêng ăn gì không.

Một phần thịt băm xào ớt xanh hết mười hai đồng, một bát canh trứng ba đồng, nhưng người ta không lấy thịt cũng chẳng lấy trứng, Lâm Tùy Ý không thu thêm phí đóng gói. Thành thật bỏ thêm khăn giấy và đũa ăn một lần vào túi đồ ăn, cậu kéo cửa cuốn xuống nửa, sau đó cúi đầu đi thẳng đến cửa hàng quỷ ám số 108 kia.

Đêm qua tuyết rơi, mười hai giờ trưa tuyết trên đường tan dần, đường đi ẩm ướt, dép nhựa dưới chân Lâm Tùy Ý không có độ bám dính nên cậu không dám đi quá nhanh, mỗi bước đều đi rất cẩn thận.

Bíp bíp bíp…

Xe đi đằng sau chê cậu đi quá chậm nên bấm còi liên tục.

Lâm Tùy Ý vội vàng tránh sang bên cạnh, nhường đường cho xe đi trước. Chờ xe vội vã chạy qua, Lâm Tùy Ý ngẩng đầu nhìn về phía xa xa. Vào đông màu nắng rất nhạt, tia nắng chiếu lên thân xe đen bóng khúc xạ thành vầng sáng hình thoi, có hơi chói mắt.

Đợi khi vầng sáng lướt khỏi tầm mắt cậu, Lâm Tùy Ý nhìn thấy logo sau đuôi xe.

Logo chiếc xe này cậu từng thấy trên tivi, là hai chữ R bất quy tắc lồng vào nhau, hình như gọi là Rolls gì đó. Trước đầu xe loại này có một bức tượng nhỏ, khi chạm vào nó, bức tượng nhỏ sẽ rụt xuống, cứ như biết có người đang ngấp nghé nó, rất thú vị.

Không biết chiếc xe vừa chạy qua có giống như vậy hay không.

Quán cơm Tùy Ý nằm đầu đường Kim Hoa, cách cửa hàng quỷ ám số 108 khoảng bảy tám phút đi bộ. Lâm Tùy Ý sợ trượt té nên đi rất chậm, mất khoảng mười phút mới đến cửa hàng quỷ ám số 108.

Tới trước cửa hàng quỷ ám, Lâm Tùy Ý lại nhìn thấy chiếc xe hồi nãy.

Chiếc xe đậu phía trước cửa hàng, trên đầu xe quả nhiên có một bức tượng nhỏ đứng thẳng phát sáng. Có điều Lâm Tùy Ý không dám đụng vào, lỡ làm hỏng bức tượng nhỏ, bán hết tài sản của cậu cũng không đủ bồi thường.

Bác Vương ngồi trên cái ghế nhỏ trước cửa quán bán đồ ăn vặt cũng đang nhìn chiếc xe này.

Ban đầu ánh mắt bác chuyển qua chuyển lại giữa cửa hàng số 108 và chiếc xe, đoán xem cửa hàng 108 làm ăn cái gì và khách hàng thế nào. Bỗng thấy Lâm Tùy Ý xuất hiện trong tầm nhìn, bác gọi một tiếng: “Tùy Ý, lấy cho bác một phần cơm.”

“Dạ vâng.” Lâm Tùy Ý đồng ý, gác chuyện xe sang qua một bên, bấy giờ mới quan sát cửa hàng quỷ ám số 108.

Hôm nay cửa hàng quỷ ám 108 mở cửa, ngoài cửa vẫn kéo rèm che gió dày nặng tối màu, ngăn cách hoàn toàn không khí rét buốt bên ngoài. Lâm Tùy Ý cẩn thận gọi vài câu “Có ai không?”, hình như tiếng nói cũng bị tấm rèm ngăn lại ở ngoài, bên trong cửa hàng không thấy ai trả lời.

Lâm Tùy Ý cẩn thận từng tí một vươn tay, đẩy nhẹ tấm rèm, hơi ấm từ bên trong tràn ra từ khe hở, lẫn trong hơi ấm là một mùi hương kì lạ.

Bác Vương ở tiệm đồ ăn vặt ngửi thấy mùi, sắc mặt lập tức thay đổi: “Mùi này… mùi này là…”

Lâm Tùy Ý dùng sức hít một hơi, cảm thấy mùi này rất giống mùi tiền giấy bị đốt. Cậu chợt nhớ đến một chuyện mình tận mắt chứng kiến, bà lão đã chết trong cửa hàng này, hồn quỷ không chịu rời đi!

Túi đồ ăn trên tay bỗng trở nên nặng nề, đây chắc là thử thách lớn nhất trong sự nghiệp đời cậu!

Tiếp tục giao đồ ăn hay quay lưng đi về, Lâm Tùy Ý xoắn xuýt rất lâu không biết chọn cái nào. Cậu định quay đầu hỏi ý kiến bác Vương ở tiệm bán đồ ăn vặt, vừa ngẩng đầu liền thấy bác Vương đang dán lá bùa trấn tà đuổi quỷ lên cửa quán nhà mình, sau đó mặt mũi hốt hoảng chạy vào trong tiệm trốn mất tiêu.

Lâm Tùy Ý: “…”

Lâm Tùy Ý đứng ngoài cửa, nghĩ thầm lỡ nhận đơn rồi, đâu thể thả chim bồ câu được(1), vả lại cậu cũng đến trước cửa nhà người ta rồi.

Cuối cùng cậu quyết định tiếp tục giao đồ ăn.

Vừa quyết định xong thì tấm rèm cửa hàng số 108 bị đẩy ra từ bên trong, một cô bé buộc hai chùm tóc đuôi ngựa ló đầu ra ngoài.

Lâm Tùy Ý vội giơ túi đựng đồ ăn, tổng cộng hết mười lăm đồng còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, cô gái nhỏ đã dành nói trước: “Tới rồi thì mau vào đi.”

Tất nhiên Lâm Tùy Ý không tình nguyện bước vào lắm nhưng cô bé nói xong liền rụt đầu về, chẳng cho cậu cơ hội từ chối.

Túi đồ ăn còn trên tay mình, Lâm Tùy Ý đành phải bước vào trong.

Đẩy tấm rèm dày nặng ra, cả người Lâm Tùy Ý lập tức được hơi ấm ôm trọn, khí lạnh bám trên người cậu suốt đoạn đường đến đây cũng được xua tan hết trong chớp mắt.

Vừa nãy cậu ngửi thấy mùi đồ vật bị đốt, vốn tưởng bên trong cửa hàng sẽ nặng mùi hơn, không ngờ vào trong chỉ ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng trên chóp mũi.

Càng khiến Lâm Tùy Ý bất ngờ hơn là cách bài trí của cửa hàng 108. Từ cửa bước vào có một lối đi nhỏ, bệ tường gắn dọc hai bên lối đi, phía trên bệ tường đặt ngay ngắn ba bát nhang bằng đồng, trong mỗi bát nhang cắm ba nén hương, mùi hương quanh quẩn chóp mũi cậu bắt nguồn từ chỗ này.

Bước chân Lâm Tùy Ý nặng như đeo chì. Ngày trước đi ngang cửa hàng 108 cậu cũng nghe thấy những âm thanh kì lạ. Ông chủ Vương từng bàn bạc với hàng xóm trên con đường này lập một quỹ công cộng để mời đại sư đến xem. Đại sư nói bà lão đang đợi người thân đến đón bà ấy đi, nhưng không có ai đến nên bà lão ở lại bên trong mãi.

Mọi người sợ bà cụ trở thành ma quỷ quấy phá, nên muốn người thân đến đón bà ấy đi hoặc bọn họ cúng bái cho bà.

Lâm Tùy Ý nhớ lúc đó vị đại sư kia cũng cầm một bát nhang như thế này, bên trong cắm ba nén hương đang cháy. Đại sư nói rằng, ba nén hương này đủ cho bà cụ ăn một khoảng thời gian.

“Mau lên.” Cô bé dẫn đường phía trước dừng lại hối thúc.

Lâm Tùy Ý căng da đầu đuổi theo.

Trên tay cô bé cầm một chiếc đèn nhỏ, ánh sáng duy nhất trong lối đi nhỏ tỏa ra từ chiếc đèn này. Cô bé dẫn Lâm Tùy Ý đi xuyên qua lối nhỏ, cạnh lối đi đặt một tấm bình phong cổ ngăn thành một không gian khác. Cô bé dẫn Lâm Tùy Ý đến chỗ bình phong thì dừng lại.

Lâm Tùy Ý ngẩng đầu, ánh sáng phía sau tấm bình phong hắt ra nhiều hơn, có thể lờ mờ nhìn thấy dáng người phía sau, cũng nghe thấy tiếng nói vọng ra từ sau tấm bình phong.

Lúc này sau tấm bình phong truyền ra một giọng nói hoảng loạn: “Mong ngài giúp tôi với! Bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, chỉ cần ngài đồng ý ra tay!”

Lâm Tùy Ý nhìn tấm bình phong mấy lần. Nhìn rõ mấy bóng dáng bên trong, cậu không khỏi nghĩ thầm: Cửa hàng 108 rốt cuộc kinh doanh cái gì vậy?

Đang tự hỏi, bên trong vang lên một giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Ngày tháng năm sinh.”

Tiếng nói vọng ra từ sau tấm bình phong, Lâm Tùy Ý không khỏi rùng mình một cái. Cậu cảm thấy chất giọng này quá lạnh, hệt như châu ngọc rơi xuống nền đất phủ tuyết, lạnh lùng hấp dẫn.

“Nè.” Cô bé nháy mắt với cậu, Lâm Tùy Ý chỉ vào mình.

Cô bé vội vàng gật đầu, thúc giục: “Mau vào đi.”

Lâm Tùy Ý chỉ đến giao thức ăn thôi, cậu không hiểu tại sao mình phải vào trong làm gì, nhưng cậu nghĩ “tới cũng tới rồi” đành cầm túi đồ ăn nhẹ chân vòng qua tấm bình phong chính thức bước vào cửa hàng số 108.

Vòng qua bình phong, Lâm Tùy Ý hơi sững người.

Cách trang trí ở đây không giống dáng vẻ nên có của một cửa hàng. Nó giống một phòng tiếp khách hơn.

Điều này vượt khỏi suy đoán của Lâm Tùy Ý. Cậu cứ tưởng mình sẽ thấy được vật gì đó kì quái hơn so với mấy bát nhang ngoài kia, ai ngờ chẳng có gì lạ.

Đối diện là một bộ bàn trà thác nước(2) làm từ gỗ đàn hương, chỗ bể nước thấp thoáng vài con cá màu vàng kim đang bơi lội. Ông chủ cửa hàng số 108 ngồi phía sau bàn gỗ, trên tay cầm một tách trà nóng hổi.

Khói trắng bốc lên từ tách trà, khuôn mặt ông chủ cửa hàng cách một làn hơi trắng trở nên mông lung không rõ. Có lẽ là do anh mặc áo sơ mi màu xanh lá, Lâm Tùy Ý liếc nhìn, không khỏi liên tưởng rừng xanh bị sương mù che khuất.

Ông chủ mở miệng nhàn nhạt nói: “Tùy ý.”

Lâm Tùy Ý đáp: “Hả?”

Tại sao ông chủ này biết tên cậu?

Nơi này chỗ nào cũng là lạ, Lâm Tùy Ý không dám hỏi nhiều. Cậu nhìn chằm chằm ông chủ, chờ người này nói câu tiếp theo sau khi gọi tên cậu.

Cậu cứ đứng chờ như vậy.

Còn ông chủ thả tách trà xuống, sau đó nâng mí mắt, cho cậu một cái nhìn chăm chú.

Lâm Tùy Ý và người ta đấu mắt mấy giây, mới hiểu là không phải người ta gọi tên của mình.

“Xin lỗi.” Cậu ngượng ngùng quay mặt đi, vội vàng tìm một chỗ ngồi xuống.

Phía trước bàn trà thác nước có ba cái ghế, lúc này trên ba ghế đã có hai người ngồi, Lâm Tùy Ý mất tự nhiên ngồi xuống cái ghế còn lại, ngón tay lo lắng quấn lấy đầu dây buộc của túi nhựa.

Cậu vừa ngồi xuống lại nghe thấy giọng nói lành lạnh của ông chủ: “Mơ thấy gì?”

Không phải hỏi Lâm Tùy Ý, mà là tiếp tục đề tài bị cắt ngang bởi Lâm Tùy Ý xuất hiện.

“Tôi mơ thấy mình hái rất nhiều hoa cúc, tôi mang hoa về bày trong nhà.” Tiếng trả lời vang lên bên trái Lâm Tùy Ý, mỗi chữ đều mang theo cảm xúc sợ hãi.

Từ khóe mắt Lâm Tùy Ý, cậu thấy mặt mũi người nói hơi thâm tím, cơ thể run rẩy không khống chế được, cứ như có thể bất tỉnh bất kì lúc nào.

Người này càng nói càng sợ hãi, hai tay ôm chặt lồng ngực mình: “Trong nhà tôi toàn là hoa cúc, đầy ắp, khắp nơi đều có… giống như… giống như linh đường, tôi ở giữa đống hoa đó…”

“Thưa ngài, có phải giấc mơ này báo hiệu rằng…” người kia không dám nói tiếp.

Phòng tiếp khách không một âm thanh nào, chỉ còn tiếng hàm răng run cầm cập va vào nhau của vị khách kia, vang to không dứt.

Không biết là do tiếng răng va vào nhau ngay bên tai ảnh hưởng, hay do người này kể chuyện quá cuốn, trong lòng Lâm Tùy Ý cũng dâng lên nỗi bất an. Cậu cứng người ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn cái bóng phản chiếu dưới chân, càng nhìn càng thấy cái bóng này sai sai.

Nó như đang kêu gào trước mặt cậu, nhe răng và móng vuốt nhào đến phía cậu.

Cậu hít sâu một hơi, vẫn không thể bình ổn nhịp tim đập hỗn loạn trong lòng ngực.

Mãi đến khi…

“Mơ thấy cúc là điềm lành.”

Cuối cùng ông chủ tiệm cũng chịu lên tiếng.

Mặc dù giọng anh lạnh lùng nhưng đầy uy lực. Âm vang rơi xuống, bất an trong lòng Lâm Tùy Ý bay biến, người bên cạnh cũng ngừng run rẩy.

Lâm Tùy Ý lại nhìn xuống chân, cái bóng đã trở về như cũ, không hề nhúc nhích.

“Là… là điềm lành sao?” Người nọ trừng to hai mắt, có hơi bất ngờ.

Một giấc mơ quỷ dị khiến người ta hoảng sợ lại là điềm lành?

“Mơ thấy cúc là tốt, không có nghĩa anh nằm mơ là tốt.” Ông chủ nói tiếp, người kia lại cứng đờ, bờ môi mấp máy không phát ra được âm thanh nào.

Ông chủ không nhìn người khách. Anh hơi cúi đầu nhìn tờ giấy trên bàn ghi ngày tháng năm sinh của người đến, vừa nhìn vừa nói: “Cúc có nghĩa là gặt hái, mơ ngắm cúc, hái cúc, tặng hoặc nhận cúc đều có nghĩa tâm nguyện thành sự thật, nhưng…”

“Tôi mơ thấy mình hái cúc!” Người kia nghe được điều mình muốn nghe, tìm lại được giọng của mình, vội vã ngắt lời, “Hoa cúc trong nhà đều do tôi hái, tất cả đều do tôi hái.”

Người nọ rất kích động, từ ngồi chuyển thành đứng, như kiểu chỉ cần mình tranh luận nghĩa là mình mơ thấy một giấc mộng tốt đẹp.

“Nhưng cúc này chỉ có thể là cúc vàng.” Ông chủ chậm rãi nói tiếp lời bị cắt ngang, sau đó liếc người nọ một cái, không nóng không lạnh hỏi một câu, “Anh mơ thấy cúc vàng à?”

“Cúc… cúc vàng?” Người nọ hơi giật mình, nếu không nhờ tài xế ở bên cạnh đỡ lấy thì người nọ đã ngã bệt xuống đất rồi, “Tôi… tôi… mơ thấy…”

“Cúc trắng…”




Xe Rolls-Royce, một hãng xe sang thường có tượng nhỏ đầu xe



Bình phong

(1) Thả chim bồ câu (鸽了人家): một từ tiếng Trung, nghĩa gốc là thả chim bồ câu trắng, tượng trưng cho hòa bình. Sau đó, có một ý nghĩa mở rộng về việc không giữ lời hứa trên Internet. Bây giờ dùng để chỉ rõ sự thiếu trung thực và nhất thời trong việc hẹn và không giữ lời hẹn.

(2) Bàn trà thủy sinh thác nước (bàn trà thác nước): là sự kết hợp độc đáo của bàn trà thông thường và các yếu tố phong thủy mới lạ như thác nước, bể cá, dòng nước chảy hoặc tượng và các cây tự nhiên.



Bàn trà thác nước

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang