Lâm Tùy Ý muốn đi ăn ngon.
Sửa soạn đơn giản, Lâm Tùy Ý nắm tay cửa khách sạn, quay đầu lại phát hiện Lâu Lệ không đi theo.
“Đứng đực ra đó làm gì?” Thúc giục: “Đi nè, dắt em đi ăn ngon.”
Lâu Lệ nâng mắt. Khoảng cách giữa hai người xa hơn một chút, bé không cần ngẩng đầu mới có thể đối mặt cùng Lâm Tùy Ý.
“Em phải về nhà.”
Lâm Tùy Ý hết cười, khó chịu: “Phiền nhất là người không biết tốt xấu, cho em một cơ hội. Nói, muốn đi ăn cơm với anh không?”
“Em phải về nhà.” Lâu Lệ thậm chí không suy xét, Lâm Tùy Ý dứt lời liền đáp.
Lâm Tùy Ý hít sâu một hơi, “Về nhà để bị đánh?”
Lâu Lệ: “Em sẽ không bị đánh.”
Phát hiện ánh mắt Lâm Tùy Ý đảo quanh vết thương trên trán và các vị trí khác, Lâu Lệ giải thích: “Hôm đó ném chai rượu vào cửa, tại em đứng ở cửa. Hôm nay cũng không ném vào em, là…”
“Là tại em vừa khéo đứng ở gần.” Lâm Tùy Ý thay Lâu Lệ nói nốt, ngay sau đó cười nhạo: “Được, xem như em sẽ không bị đánh, thế bị bỏ đói thì sao?”
Lâu Lệ không thể phản bác chỉ có thể im lặng, sau một lúc lâu kiên trì nói: “Em phải về nhà.”
Lâm Tùy Ý xộc máu nóng lên đầu, mở cửa cái “rầm”.
Cậu đi đến trước người Lâu Lệ, để thằng nhóc không biết nặng nhẹ này nghe rõ mỗi câu mỗi chữ mình nói: “Em thông minh hay bị ngu hả? Anh quản em ăn em không thèm, một hai phải chạy về chịu đói.”
“Bị đói không khó chịu hả? Lục thùng rác không mệt hả? Thùng rác không hôi hả?” Lâm Tùy Ý hoàn toàn không hiểu. Cậu nhìn trên dưới Lâu Lệ, đoán xem Lâu Lệ rốt cuộc là thông minh hay bị ngu, “Anh hỏi lại em một lần nữa, muốn đi ăn cơm cùng anh, hay về nhà đói chết.”
Khoảng cách rút ngắn, Lâu Lệ chỉ có thể ngẩng đầu lên, “Vậy ngày mai anh có dắt em đi ăn cơm không?”
Lâm Tùy Ý: “Ăn.”
“Tháng sau thì sao?” Lâu Lệ bình tĩnh hỏi: “Sau lần thứ ba bán máu, anh còn dắt em đi ăn cơm không?”
Lâm Tùy Ý sửng sốt, tính tình nóng nảy thoáng chốc tan biến không còn tăm hơi.
“Hai ngày trước anh không tới, anh không thể mua máu của em mãi mãi. Ngày mai có thể dắt em đi ăn cơm, nhưng còn ngày kia ngày mốt.” Lâu Lệ không nói bằng giọng tủi thân, mà đang cố gắng giải thích nguyên nhân bé không đi ăn cơm cùng Lâm Tùy Ý: “Sau khi ăn no, cơn đói sẽ đến nhanh hơn.”
Lâm Tùy Ý không lựa được lời phản bác, bởi vậy không nói gì. Tuy nhiên Lâu Lệ rốt cuộc thông minh hay bị ngu, Lâm Tùy Ý đã có đáp án.
Cậu kinh ngạc, Lâu Lệ thông tuệ hơn cậu nghĩ.
Đúng, cậu sẽ không mua máu Lâu Lệ mãi mãi, chờ hóa giải duyên phận xong, cậu sẽ trở về Nguyên Thanh Quan. Thậm chí Lâm Tùy Ý tính mấy ngày nữa sẽ về Nguyên Thanh Quan, chờ tháng sau thiên thời địa lợi nhân hoà thì quay lại.
Hóa giải duyên phận, biển người mênh mông, cậu sẽ không gặp lại Lâu Lệ, đi ngang đời nhau.
Cho nên về sau Lâu Lệ ăn uống như thế nào không phải việc Lâm Tùy Ý cần quan tâm. Nhưng Lâu Lệ không được, Lâu Lệ quen chịu đựng đói khát, một khi dừng lại, cơn đói khát càng khó vượt qua.
‘Tôi có thể chịu được bóng tối,
Nếu chưa từng nhìn thấy mặt trời,
Nhưng ánh mặt trời chiếu rọi sự tịch mịch của tôi,
Càng khiến tôi trở nên chết lặng.’
Lâm Tùy Ý bừng tỉnh, muộn màng ý thức được mình thiếu chút nữa đã vì lòng riêng mà thay đổi Lâu Lệ.
Tìm không được lời nào giải vây cho mình, Lâm Tùy Ý gãi tóc, miễn cưỡng nói: “Anh không nghĩ tới vụ này, ngại quá.”
Lâu Lệ cúi đầu hướng Lâm Tùy Ý, “Em về nhà ạ.”
Lâm Tùy Ý còn sững sờ: “À, ừ, được.”
Nhưng khi Lâu Lệ đi ngang qua, cậu tay nhanh hơn não giữ vai Lâu Lệ. Lâu Lệ quay mặt, khó hiểu nhìn cậu.
Lâm Tùy Ý vuốt mặt. Thôi, lỡ cản rồi…
“Anh có thể cho em ít tiền.” Lâm Tùy Ý nói: “Tuy nhiên tiền không phải là chim, thích tới là tới. Như vậy đi, anh nghỉ ngơi một tháng, trong một tháng này em giúp anh làm việc, anh trả lương cho em.”
Lâu Lệ im lặng, hình như đang suy xét.
Nói đến thế rồi mà lại bị từ chối, Lâm Tùy Ý không để yên đâu. Cậu cố ý kích tướng: “Đồ ngu mới từ chối.”
Lâu Lệ sửa miệng hỏi: “Làm việc gì?”
“Còn nhỏ mà nặng tâm tư quá.” Lâm Tùy Ý buông ra: “Yên tâm đi, sẽ không bảo em giết người phóng hỏa. Làm…” Cậu chưa nghĩ được cụ thể, nói mơ hồ: “Nói chung em nghe lời anh là được, thế nào?”
Thấy Lâu Lệ vẫn còn suy xét, Lâm Tùy Ý xúi giục: “Em giúp anh làm việc đổi lấy thù lao, em nên nhận. Em có tiền, tháng sau anh đi, ít nhất em không phải lập tức đi nhặt rác.”
Lâu Lệ suy xét xong, hỏi: “Ngày mai tới tìm anh được không?”
“Được.” Thấy Lâu Lệ lại muốn đi, Lâm Tùy Ý tay mắt lanh lẹ tóm bé lại: “Ăn cơm hẵng về.”
Nhìn con ngươi đen nhánh của Lâu Lệ, Lâm Tùy Ý nói: “Dù sao anh ở đây cả tháng, khỏi lo chịu đói.”
Lâu Lệ im lặng tự hỏi, thấy Lâm Tùy Ý định mở miệng xúi giục, bé tranh nói trước: “Được.”
Vốn dĩ Lâm Tùy Ý muốn dắt Lâu Lệ đi ăn nhà hàng, cho thằng nhóc con mở mang tầm mắt. Tuy nhiên sau cuộc trò chuyện miễn cưỡng xem như thổ lộ tình cảm, Lâm Tùy Ý mất hứng, bụng thì đói, bèn chọn một quán ăn Trung Quốc gần đó.
Cậu ném thực đơn trước mặt Lâu Lệ, để Lâu Lệ xem thực đơn và chọn món.
Lâu Lệ đẩy thực đơn, “Em ăn gì cũng được.”
“Gì cũng được?” Lâm Tùy Ý gân cổ nói: “Thế anh chọn bừa nha.”
Lâu Lệ: “Vâng.”
Lâm Tùy Ý vốn muốn chọn mỗi món một phần, khóe mắt thoáng nhìn Lâu Lệ, lại mất ý tưởng, há mồm gọi người phục vụ đọc món ăn: “Ớt xanh thịt xào, thêm món này, còn có…”
Người phục vụ nhắc nhở: “Thưa anh, phần ăn của quán chúng tôi khá nhiều.”
Lâm Tùy Ý khép thực đơn nói: “Vậy thêm một món canh.”
Người phục vụ hỏi: “Anh chọn canh gì?”
Lâm Tùy Ý nhìn Lâu Lệ, một hai phải người ta tham dự, “Người ta hỏi em kìa.”
Lâu Lệ đành phải nói: “Canh trứng.”
Giọng Lâu Lệ rất nhỏ, người phục vụ không nghe thấy, hỏi lại: “Cái gì”.
Nghĩ đến Lâu Lệ không được ăn cơm, có bao giờ được đi tiệm ăn, Lâm Tùy Ý áy náy mình chơi xấu, thay Lâu Lệ lặp lại: “Vậy canh trứng.”
Người phục vụ nói: “Có canh trứng cà chua và canh trứng tảo tía…”
Lâm Tùy Ý nhìn Lâu Lệ không có ý tứ muốn trả lời, mở miệng: “Chỉ trứng thôi.”
Người phục vụ: “Ồ, vâng.”
Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên. Lâm Tùy Ý đổi vị trí món không cay và ớt xanh xào thịt. Cậu thích ăn cay, cảm thấy cảm thấy ớt xanh xào thịt không cay nên chăm chăm gắp ớt ăn.
Trong miệng dần có vị cay, Lâm Tùy Ý lúc này mới rảnh liếc Lâu Lệ.
Lâu Lệ cầm đũa, đồ ăn và cơm trước mặt đều thừa nhiều, không có khí thế gió cuốn mây trôi như lúc ăn mì thịt bò.
Lâm Tùy Ý lên tiếng: “Ăn không quen?”
Lâu Lệ lắc đầu.
Lâm Tùy Ý: “Thế sao không ăn? Khách khí à?”
Lâu Lệ giải thích: “Ăn không vô.”
Kỳ vậy, Lâm Tùy Ý hỏi: “Không phải em kêu đói à?”
Lâu Lệ: “Đói.”
Lâm Tùy Ý: “Đói thì ăn.”
Lâu Lệ: “Ăn không vô.”
Lâm Tùy Ý không để trong lòng: “Dùng sức nhét vô mồm là có thể nuốt trôi.”
Lâu Lệ giương mắt, Lâm Tùy Ý tiếp tục ăn của mình. Bé cũng động đũa lùa mấy miếng cơm.
Liên tục nhét vài miếng cơm vào dạ dày, Lâu Lệ đột nhiên dừng đũa. Lâm Tùy Ý nghe thấy động tĩnh nhìn qua, trán Lâu Lệ chảy mồ hôi, tay ôm bụng, bộ dáng cực kỳ khó chịu.
Lâm Tùy Ý vội hỏi: “Đau bụng?”
Lâu Lệ khó chịu đến mức không thể trả lời.
Lâm Tùy Ý kiểm tra đồ ăn: “Có phải đồ ăn không sạch sẽ?” Gân cổ gọi người phục vụ tới lý luận.
Góc áo bị túm, Lâm Tùy Ý nhìn theo. Lâu Lệ cẩn thận nắm góc áo cậu, khó khăn giải thích: “Đồ ăn không dơ.”
“Em ăn thành như vậy mà đồ ăn không dơ?” Lâm Tùy Ý tức cười: “Em có đam mê bênh người khác hay thích cãi bướng với anh?”
“Không phải.” Lâu Lệ giải thích: “Là em không quen.”
Lâm Tùy Ý: “Em không quen cái gì?”
Lâu Lệ: “Ăn cơm buổi trưa.”
Hôm nay lần thứ hai, Lâm Tùy Ý ngơ ngẩn vì một câu nói của Lâu Lệ.
Bên tai vang tiếng thở dài hôm nay đã nghe thấy…. Bán được nhiều tiền, một ngày ăn một bữa cơm, bán ít tiền thì hai ba ngày ăn một bữa cơm.
Hai ba năm, không có một ngày Lâu Lệ liên tục ăn hai bữa cơm. Hiện tại ăn, bé không quen, dạ dày khó chịu.
Người phục vụ bị Lâm Tùy Ý gọi nhao nhao đi đến chỗ bọn họ.
Lâm Tùy Ý không lý luận đồ ăn sạch sẽ hay không, hỏi: “Có đồ ăn khai vị không?”
Người phục vụ nói có, Lâm Tùy Ý nói: “Cho một phần.”
Đuổi người phục vụ đi vào bếp truyền lời. Lâm Tùy Ý gọi một chén đồ chua, đồ chua có thể làm món khai vị.
Đồ chua đặt trên bàn, Lâm Tùy Ý gắp một miếng bé xíu bỏ vào chén Lâu Lệ, nói: “Em ăn thử cái này, xem có đỡ hơn không.”
Ngữ khí tốt nhất Lâm Tùy Ý nói với Lâu Lệ mấy ngày nay.
Lâu Lệ không khỏi ngẩng đầu, yên lặng nhìn Lâm Tùy Ý, dường như quên mất khó chịu.
Lâm Tùy Ý một phút lộnguyên hình: “Nhìn anh làm gì? Ăn đồ chua đi.”
Lâu Lệ nói: “Em biết anh làm nghề gì rồi.”
Lâm Tùy Ý suýt nữa theo không kịp mạch suy nghĩ của bé, hỏi bé: “Không khó chịu?”
Lâu Lệ ăn miếng đồ chua Lâm Tùy Ý gắp cho mình. Trong miệng ê ẩm, bé nuốt xuống, dạ dày thế mà đỡ hơn một chút.
“Đỡ rồi.” Lâu Lệ báo cáo.
Lâm Tùy Ý nhìn biểu cảm Lâu Lệ, trông có vẻ đỡ hơn thật, lúc này mới tiếp tục cầm đũa gắp ớt xanh.
Ăn được một lát, cậu dừng đũa, nói: “Biết anh làm nghề gì cơ?”
Lâu Lệ thành thật nói: “Còn kém một chút.”
Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết, kém một chút là cái gì? Lâm Tùy Ý cười: “Tại sao nói anh là phú nhị đại? Cảm thấy anh hào phóng? Lãng phí? Xa xỉ?”
Lâu Lệ nói: “Bởi vì người nghèo ai cũng khó khăn, không giúp được người khác.”
Lâm Tùy Ý cười: “Em biện luận kiểu gì đấy? Trên thế giới này thiếu gì người có khả năng làm việc thiện.”
Lâu Lệ hỏi: “Người nào?”
Đột ngột nêu ví dụ, Lâm Tùy Ý nghĩ không ra, thuận miệng nói: “Bồ Tát.”
Lâu Lệ nhìn hắn, “Thực sự có Bồ Tát tồn tại?”
Lâm Tùy Ý: “Đương nhiên.”
Để lời nói của mình có thêm sức thuyết phục, Lâm Tùy Ý nói: “Quan Thế Âm Bồ Tát cực khổ cứu người, chứ không vì sao có nhiều người đến miếu bái lạy Bồ Tát?”
Lâu Lệ rũ mắt nhìn đĩa đồ chua nhỏ trên bàn, ngẩng đầu: “Em biết anh làm nghề gì.”
Lâm Tùy Ý: “Anh làm gì đó?”
Lâu Lệ: “Anh là Bồ Tát.”