Giọng Cây Trúc Nhỏ như bịt kín mồ hôi lạnh, hắn nghe thanh âm “lao xao” phía sau cách bọn họ càng ngày càng gần.
Lâm Tùy Ý vẫn chưa mở được khóa. Cậu đã dùng hết sức lực, nhét cả bàn tay ra ngoài khe hở, khe hở thô ráp ma sát chảy máu mu bàn tay và lòng bàn tay, vẫn không thể mở được cửa… Tay Lâm Tùy Ý kẹt ở khe hở, bàn tay không đủ linh hoạt để hoàn thành động tác mở khóa.
“Tùy Ý, Tùy Ý.” Cây Trúc Nhỏ ngữ tốc cực nhanh, chữ nghĩa dính vào nhau: “Chúng nó tới! Tới rồi! Mau.”
Tiếng nước ‘ào ào lạp lạp’ tới gần phía bọn họ, ngoài ra còn có hơi nước.
Mới đầu bọn họ tưởng hơi nước là mồ hôi lạnh chảy xuống từ người mình. Theo thời gian trong bầu không khí căng thẳng, bọn họ dần nhận ra, đó là hơi nước từ con thuyền đưa tới.
Ẩm ướt khó ngửi.
“Kẹt rồi, không được…”
Lâm Tùy Ý thử đủ kiểu cũng không tài nào sờ tới mắt khóa, càng đừng nói nắm chìa khóa thọc vào mắt khóa.
“Để em.” Cây Trúc Nhỏ vội vàng nói: “Để em thử xem.”
Lâm Tùy Ý rút bàn tay mình khỏi khe hở. Bên ngoài sắc trời đã tối, phòng không bật đèn, tủ quần áo tối om.
Bọn họ đến mặt mũi đối phương còn không nhìn thấy rõ, chỉ có thể sờ soạng chuyền chìa khóa cứu mạng.
Cây Trúc Nhỏ lấy chìa khóa, cũng cố sức nhét tay qua khe hở tủ quần áo.
Khóa bị lắc hai cái, khóa tủ quần áo và chìa khóa va đập vào nhau, phát ra tiếng vang giòn tan.
Tiếng vang giữa đêm yên tĩnh đặc biệt đột ngột, dội vào lồng ngực. Cây Trúc Nhỏ run tay, tiếng khóa đập lách cách lại vang lên.
“Trời ạ!” Cây Trúc Nhỏ dựng ngược lông tơ: “Chìa khóa…”
Chìa khóa trượt khỏi lòng bàn tay ướt mồ hôi của hắn, rớt đi đâu không rớt, lại rớt trúng khe hở… rơi ra ngoài tủ quần áo.
“Anh Tùy Ý.” Đầu óc Cây Trúc Nhỏ sắp nổ tung, bất lực nói: “Chết rồi, em làm rớt chìa khóa.”
Hắn dùng sức múa may mấy ngón tay với lấy chìa khóa trên mặt đất: “… Với không tới.”
“Nhường một chút.”
Lâm Tùy Ý cũng sốt ruột, chờ Cây Trúc Nhỏ rút tay về, cậu lại nhét bàn tay chồng chất vết thương vào khe hở. Chìa khóa rơi xuống vị trí không xa, ngón tay cậu dài hơn so với Cây Trúc Nhỏ, lấy mắt thường phán đoán đủ chạm tới.
Chờ tới khi Lâm Tùy Ý với tay ra, cậu phát hiện chìa khóa ở xa hơn so với mắt nhìn, hiệu ứng thị giác lừa gạt cậu.
Không còn biện pháp nào khác, chìa khóa là cách duy nhất thoát khỏi tủ quần áo.
Lâm Tùy Ý không thể thò cả cánh tay qua khe hở này, cậu sốt ruột húc cửa tủ quần áo, cậu không nghĩ phá cửa tủ quần áo, chỉ muốn mở rộng khe hở, kéo khe hở to ra một chút, đủ để cổ tay vươn ra, túm được chìa khóa rồi dùng chìa khóa mở khóa.
Cây Trúc Nhỏ thấy Lâm Tùy Ý dùng bả vai tông cửa, cũng tông theo.
Hai người tông cửa không những không mở rộng được khe hở, ngược lại tủ quần áo bị va chạm lung lay sắp đổ.
“Anh Tùy Ý, cẩn thận tay!” Cây Trúc Nhỏ lập tức dán lưng tủ quần áo: “Tủ quần áo sắp đổ!”
Mà tay Lâm Tùy Ý còn ở ngoài khe hở.
Lâm Tùy Ý cũng phát hiện tủ quần áo có dấu hiệu sắp đổ, nhưng không đợi cậu cũng dán lưng tủ quần áo dùng cân nặng cơ thể cân bằng tủ quần áo… Rầm!
Tiếng nổ to vang giữa đêm.
Lâm Tùy Ý không kịp thời bổ cứu, tủ quần áo đổ xuống. Cửa tủ quần áo chạm đất, mặt đất che kín khe hở.
Lâm Tùy Ý cũng theo tủ quần áo ngã xuống, tiếng vang vang dội làm đầu óc cậu choáng váng, lỗ tai vang ầm ầm. Lỗ tai nhồi đầy âm thanh ‘ong ong’, không nghe được tiếng động nguy hiểm càng lúc càng gần.
“Trình Nhai…” Không có thời gian hòa hoãn cơn choáng đầu và ù tai, Lâm Tùy Ý gian nan trở mình, chống hai chân lên lưng tủ quần áo: “Cùng nhau.”
Coi như vạn hạnh trong bất hạnh, cậu và Cây Trúc Nhỏ ở trong tủ quần áo, không gian tủ quần áo chật chội nhỏ hẹp, bọn họ cử động tay rất miễn cưỡng.
Nhưng sau khi tủ quần áo bị đổ, bọn họ thuận thế ngã xuống. Trước đó bọn họ bị không gian hạn chế không thể dùng chân đá cửa, hiện tại cẳng chân tốt xấu có thể dùng chút sức lực.
Cây Trúc Nhỏ cắn răng, cũng trở mình đạp hai chân lên lưng tủ quần áo.
Đây là tủ quần áo kiểu cũ, lưng tủ quần áo không bị đóng đinh ván gỗ như cửa tủ quần áo. Tủ quần áo vốn dựa tường, Cây Trúc dùng ván gỗ chặn cửa không để ý phía sau. Hiện tại tủ quần áo đổ xuống, lưng tủ quần áo không còn dựa vách tường.
Dưới dục vọng cầu sinh, Lâm Tùy Ý và Cây Trúc Nhỏ mau chóng đạp văng một cây đinh sau tủ quần áo. Cái đinh rơi xuống đất, Lâm Tùy Ý và Cây Trúc Nhỏ đạp văng cây đinh thứ hai, cây đinh thứ ba.
Một tiếng trống cổ vũ tinh thần hăng hái, cuối cùng Lâm Tùy Ý đạp mạnh một chân.
Tấm ván gỗ bị đá bung.
Không khí chật chội thoáng bớt, Lâm Tùy Ý vội bò dậy từ tủ quần áo. Động tác Cây Trúc Nhỏ cũng cực kỳ nhanh chóng, Lâm Tùy Ý đứng dậy hắn cũng dậy theo.
Chỉ là hai người cuộn tròn trong tủ quần áo khá lâu, chân tay tê cứng, cả người chết lặng, lúc rời tủ quần áo lảo đảo mấy lần.
“Chạy ra bên ngoài hả?” Cây Trúc Nhỏ hỏi.
Vị trí cách xa tủ quần áo nhất là cạnh cửa, nhưng chạy ra ngoài hay không trở thành nan đề.
Hồi ban ngày nguyên nhân bọn họ quyết định trốn trong phòng vì kẹp tóc Tiểu Mộng bị tìm được, suy ra đôi mắt giám thị bọn họ có tầm nhìn rất rộng, ở bên ngoài cũng không có chỗ nào đủ kín để giấu cả người.
Trong phòng thật ra là có, nhưng tủ quần áo là lối ra vào của thứ đó, gầm giường thì không đủ kín…
“Tùy Ý.” Cây Trúc Nhỏ thúc giục: “Anh quyết định đi.”
Hắn là Thầy Giải Mộng, Lâm Tùy Ý chỉ là người thường, theo lý hắn nên dùng kinh nghiệm của mình quyết định hai người nên rời đi hay ở lại phòng. Tuy nhiên mấy ngày nay Lâm Tùy Ý biểu hiện quá tốt, Cây Trúc Nhỏ hổ thẹn không bằng, đứng trước lựa chọn sinh tử, hắn cam nguyện giao phó cho Lâm Tùy Ý.
Vô hình tạo áp lực lớn lao lên Lâm Tùy Ý.
Mấy thứ đó sắp tới, chạy hay ở lại đều không phải lựa chọn gì tốt. Huống hồ, một quyết định hai người trả giá, Lâm Tùy Ý không gánh nổi hậu quả.
Trong thời khắc mấu chốt, do dự nhiều một giây là lãng phí thời gian chạy trốn.
Đang lúc Lâm Tùy Ý chuẩn bị ra quyết định, phía sau cửa bỗng phát ra động tĩnh xoạch xoạch.
Lâm Tùy Ý và Cây Trúc Nhỏ giật phắt người, gắt gao nhìn nơi phát ra động tĩnh.
Bởi vì nghi ngờ thứ giám thị bọn họ là da mặt người treo sau cửa, ban ngày đám Cây Trúc đã tìm vải bố bọc mặt người lại. Mà hiện tại vải bố trở nên nhăn dúm dó, phần giữa lõm vào, mặt vải bố hiện hình dáng cái miệng há to.
Quá rõ ràng, mặt người sau cửa sống dậy.
Nó chỉ có một khuôn mặt, không có tứ chi hỗ trợ, bèn dùng miệng cắn xé vải bố che mặt nó.
Cây Trúc Nhỏ: “Shhhhh…”
Gương mặt dùng sức cắn xé bao bố, phần vải lõm chính là miệng nó, nó đang cắn nuốt vải bố. Giống Lâm Tùy Ý và Cây Trúc Nhỏ đạp lưng tủ quần áo, miếng vải bố bị mặt người cắn nuốt làm bung một cây đinh.
Một góc vải bố rũ xuống, vừa khéo lộ ra nửa gương mặt phía sau cửa.
Mặt người trợn trừng mắt, nhìn thấy Lâm Tùy Ý và Cây Trúc Nhỏ càng ra sức cắn nuốt vải bố, vừa cắn vừa cười. Bởi vì mặt người đã bắt đầu hư thối, theo động tác miệng nó, một miếng thịt thối ‘tạch’ rơi xuống đất.
Miếng thịt rơi đất cũng sống dậy, như con giun uốn éo trên mặt đất, trườn bò đến bên chân Lâm Tùy Ý.
Trong nháy mắt, da đầu Lâm Tùy Ý tê dại.
Rùng mình hai lần, cậu lướt qua miếng thịt nát trên mặt đất, chạy vụt đến trước cửa, giật vải bố trong miệng mặt người ra.
“Trình Nhai, đinh!”
Cây Trúc Nhỏ xoay người tìm cây đinh bị rơi, miếng thịt thối trên mặt đất liền bò tới gần bàn tay Cây Trúc Nhỏ nhặt đinh.
“Cầm!”
Đưa đinh cho Lâm Tùy Ý, Cây Trúc Nhỏ nhìn xung quanh phòng, chạy đi nhặt tấm ván gỗ rơi bên cạnh tủ quần áo, đưa cho Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý cầm ván gỗ, ‘bang bang’ đập hai nhát, một lần nữa đóng đinh cố định vải bố.
Nhưng mặt người sau cửa vẫn chưa từ bỏ gặm cắn vải bố, nó muốn cắn tiếp.
Vải bố bị mặt người cắn bung là chuyện sớm muộn. Trước khi vải bố bị bung, Lâm Tùy Ý nhìn thịt thối trên mặt đất. Mặt người bị che khuất, miếng thịt nát không nhảy nhót nữa, như bị mất phương hướng nằm im trên sàn nhà.
Quả nhiên mặt người sau cửa là đôi mắt giám thị bọn họ.
Lâm Tùy Ý mở cửa. Cậu cố ý tạo động tĩnh mở cửa thật lớn, mắt lại nhìn chằm chằm miếng thịt nát, thịt nát vẫn không động đậy.
Lâm Tùy Ý không đóng cửa, cậu và Cây Trúc Nhỏ còn ở trong phòng.
Lâm Tùy Ý quay đầu nhìn đồ đạc bày biện trong phòng, nói với Cây Trúc Nhỏ: “Trốn gầm giường, gầm giường là góc khuất tầm nhìn mặt người!”
Cây Trúc Nhỏ không do dự, trượt xuống gầm giường.
Lâm Tùy Ý cũng tính trốn dưới gầm giường.
Động tác mở cửa vừa rồi của cậu thật ra là thí nghiệm. Kết quả thí nghiệm cho thấy mặt người không nghe thấy tiếng bọn họ, cho nên miếng thịt nát vẫn nằm im lìm trên mặt đất.
Cậu không đóng cửa để mặt người truyền đạt thông tin sai lầm… Sau khi xé mở vải bố, mặt người thấy cửa mở sẽ nghĩ là: Cậu và Cây Trúc Nhỏ đã chạy ra ngoài.
Dù không thành công truyền tin giả, cửa mở coi như là một đường sống. Bị khóa trong tủ quần áo tự cắt đường lui, Lâm Tùy Ý sợ không dám trải qua lần thứ hai.
Bên ngoài không thể trốn, tòa nhà không chỉ có một cái mặt người, người sống và người dân trong tòa nhà đều là con mồi của Xã Bà, không khó đoán mỗi nhà mỗi hộ đều bị dán mặt người giám thị. Kẹp tóc Tiểu Mộng bị phát hiện, chứng tỏ bên ngoài còn có chỗ khác dán mặt người, vậy mới có thể giải thích vì sao kẹp tóc Tiểu Mộng bị mấy thứ đó chuẩn xác tìm được.
So với bên ngoài nơi nơi có mặt người, ở trong phòng sẽ an toàn hơn một chút, vì trong phòng chỉ có một mặt người bị che khuất, không thấy hai người trốn dưới gầm giường. Nếu nó nghĩ lầm bọn họ đã rời phòng, tòa nhà lớn như vậy, biết đâu mấy thứ kia sẽ tìm cả đêm. Chỉ cần chịu đựng qua đêm nay, hai người bọn họ sẽ an toàn.
“Chăn.”
Lâm Tùy Ý ôm chăn nhét gầm giường cho Cây Trúc Nhỏ. Mấy thứ kia dùng tay mọc màng sờ soạng, chăn tốt xấu có thể giúp bọn họ ngăn cản đám quái vật chạm vào người.
“Được!” Cây Trúc Nhỏ nhanh chóng nhận chăn, thúc giục Lâm Tùy Ý: “Anh mau vào!”
Lâm Tùy Ý khom lưng muốn lăn xuống gầm giường, cẳng chân đột nhiên bị chụp lấy.
Đùi bị nắm chợt đau buốt, bởi vì quá lạnh, lạnh lẽo thẩm thấu đến tận xương cốt.
Thứ đó nhẹ nhàng dùng chút lực, Lâm Tùy Ý dễ dàng bị kéo đi, từ mép giường tới giữa phòng. Cây Trúc Nhỏ duỗi tay muốn kéo cậu lại, tốc độ quá nhanh, thậm chí không kịp chạm tay Lâm Tùy Ý.
Cây Trúc Nhỏ muốn chui ra cứu cậu, Lâm Tùy Ý hô: “Đừng ra!”
Lâm Tùy Ý nghĩ, người sống hiểu biết quá ít đối với thứ xuất hiện ban đêm, cho nên bọn họ chậm chạp không tìm được hung thần. Dù có tìm được hung thần cũng khó khẳng định. Hiện tại trong phòng có hai người cậu và Cây Trúc Nhỏ. Cậu xảy ra chuyện, nếu Cây Trúc Nhỏ có thể sống sót, truyền tin tức đêm nay cho nhóm Lâu Lệ, không tính là cậu chết uổng.
Ôm suy nghĩ như vậy, Lâm Tùy Ý nhìn thứ đang nắm cẳng chân mình.
Đêm trước cậu hoảng loạn chỉ dám nhìn thoáng qua, hiện tại có cơ hội nhìn kỹ hơn.
Người trở thành ma cọp vồ chết như thế nào, trên người có dấu vết tử vong hay không. Nếu có, giải mộng sẽ càng thêm tường tận.
Nhưng ngay khi Lâm Tùy Ý thấy mặt thứ đó, máu cả người cậu đọng lại.
Dựa vào quần áo mặc trên người thứ đang kéo chân cậu, thứ đó chính là Tiểu Nguyên. Tối hôm qua Lâm Tùy Ý cho rằng Tiểu Nguyên đưa lưng về phía mình, vì Lâm Tùy Ý thấy Tiểu Nguyên xõa tóc. Thật ra là không, tóc Tiểu Nguyên không rũ sau đầu mà phủ trước mặt. Tối hôm qua cậu đã mặt đối mặt với Tiểu Nguyên.
Lúc này, Lâm Tùy Ý nằm ngã ngửa trên mặt đất, xuyên qua mái tóc dài rũ xuống, Lâm Tùy Ý thấy rất rõ ràng, phía sau tóc không phải gáy, mà là chính diện Tiểu Nguyên, nhưng không có gương mặt chỉ có thịt thối… Da mặt Tiểu Nguyên bị lột mất.
Lâm Tùy Ý liếc mấy thứ khác. Những thứ đi vào phòng đều không ngoại lệ, da mặt chúng nó bị lột bỏ, cho nên chúng nó chỉ có thể sờ soạng tìm đồ vật, không thể dùng mắt xem, vì chúng nó không có ngũ quan, vị trí đôi mắt là hai lỗ máu đỏ ngòm.
Lâm Tùy Ý nhìn chân chúng nó, giữa các ngón chân mọc lớp màng hơi mỏng. Chân rất dơ, không chỉ chân, trên người cũng rất dơ, nước bùn trong phòng là từ trên người chúng nó rơi xuống.
Tiểu Nguyên sờ người Lâm Tùy Ý, từ bắp đùi hướng lên trên. Mấy thứ khác cũng sờ soạng lại gần, chỉ trong chốc lát trên người Lâm Tùy Ý dính đầy nước bùn, mùi tanh hôi làm Lâm Tùy Ý nôn khan vài lần.
Mùi hôi cùng thần kinh căng thẳng khiến dạ dày Lâm Tùy Ý co thắt từng đợt. Cậu chịu đựng cơn đau dạ dày, muốn tiếp tục tìm kiếm dấu vết tử vong trên người mấy thứ đó. Thế nhưng sờ được vài cái, chúng nó thả cậu ra.
Lâm Tùy Ý cứng đờ tại chỗ.
Trên mặt cậu xuất hiện chút mờ mịt.
Chúng…
Tha cho cậu?
Lâm Tùy Ý không nghĩ mấy thứ này có lòng tốt như vậy, cũng không phải lần đầu bị mấy thứ này sờ soạng. Mấy thứ này từ bỏ chỉ có một khả năng, đó là không phù hợp nhu cầu Xã Bà.
Suy luận đồng nam đồng nữ bị sai?
Lâm Tùy Ý ngơ ngác tại chỗ, mấy thứ đó trong tầm nhìn vẫn không ngừng sờ soạng quanh phòng.
Nếu mấy thứ đó đi vào phòng ban đêm, chứng minh trong phòng chắc chắn có vật hoặc người thỏa mãn nhu cầu Xã Bà. Tuy đã bỏ qua Lâm Tùy Ý, chúng nó vẫn sờ chỗ khác, trên giường, sô pha, vách tường… Khắp nơi đều sờ một lượt.
Những đồ đạc bị sờ qua đều không phải vật phẩm Xã Bà cần. Chúng nó vẫn đang sờ nghĩa là chưa tìm được nhu cầu Xã Bà. Trong phòng chỉ còn gầm giường là chúng chưa sờ tới.
Những thứ đó có thân hình cao lớn, tựa như bọt nước phình to, Tiểu Nguyên so với Lâm Tùy Ý lớn hơn một vòng. Mà cũng vì thân hình cao lớn, chúng nó tạm thời chưa sờ đến gầm giường.
Nhìn mấy thứ đó không ngừng sờ soạng, Lâm Tùy Ý khẳng định chúng nó đang tìm Cây Trúc Nhỏ trốn gầm giường.
Lâm Tùy Ý tin Cây Trúc Nhỏ không có đồ vật có thể thỏa mãn yêu cầu ‘Xã Bà muốn nói chuyện cùng người’. Đêm trước ‘Xã Bà muốn đi Phó Tiên Hội’, bọn họ đã xử lý hết tất cả đồ vật liên quan đến ‘trang điểm’ và ‘lễ mọn’.
Cho nên mấy thứ này đang tìm Cây Trúc Nhỏ.
Cây Trúc Nhỏ thỏa mãn yêu cầu ‘Xã Bà muốn nói chuyện cùng người’.
Lâm Tùy Ý càng ngày càng hoang mang, cậu phân tích một đống lớn, cuối cùng trở lại điểm ban đầu.
Nếu chúng đang tìm Cây Trúc Nhỏ, thuyết minh bọn họ suy luận không sai, Xã Bà cần đồng nam đồng nữ.
Thế vì sao cậu bị bỏ qua?
Lâm Tùy Ý chuyển động đầu óc, sau một lúc lâu, cậu vội nói với Cây Trúc Nhỏ: “Mau nghĩ tới chuyện đó.”
Cây Trúc Nhỏ run giọng: “Cái gì?”
Lâm Tùy Ý không có thời gian giải thích: “Đồi trụy!”
Nếu cậu không bị sao, tính ra mỗi đêm mộng xuân cùng Lâu Lệ cũng coi như hên. Có lẽ điều kiện phù hợp đồng nam đồng nữ của Xã Bà so với họ tưởng tượng khắc nghiệt hơn. Loại chuyện này không khó liên tưởng, Xã Bà muốn ăn người thuần túy nhất.
Nghe ngữ khí Lâm Tùy Ý, Cây Trúc Nhỏ không cảm thấy Lâm Tùy Ý đang nói đùa, vẻ mặt đưa đám nói: “Lúc này nghĩ mấy chuyện xấu xa kiểu gì? Em làm không được. Hiện tại trong đầu chỉ nghĩ sống sót như thế nào. Em… Em không ham thích việc này, mỗi lần mộng xuân đều phải đi từ đường ăn năn hối tội.”
“Cậu…” Lâm Tùy Ý sửng sốt: “Đã mơ mộng xuân?”
“À.” Cây Trúc Nhỏ: “Thi thoảng.”
Lâm Tùy Ý đột nhiên trầm mặc, trên mặt lần nữa xuất hiện hoang mang cùng mờ mịt.
Mộng xuân không tính?
Thế tại sao cậu được mấy thứ kia buông tha. Hay là…
Cậu không phải xử nam?!
Chuyện khi nào.
Sao cậu không biết?!
Tại sao, một chút ấn tượng cũng không có?!
Cây Trúc Nhỏ nói: “Hay là trong đầu phải nghĩ đến chuyện đó mới có thể sống sót?”
Hắn không cho rằng Lâm Tùy Ý rảnh rỗi nghĩ tầm bậy. Hắn nói: “Anh kể cho em nghe đi, nghe miêu tả em mới tưởng tượng được, làm ơn.”
“Không phải, là tôi nhầm.” Lâm Tùy Ý lắc đầu vứt hết hoang mang: “Chờ tôi một chút.”
Hiện tại không phải lúc tự hỏi mình hết xử nam từ khi nào. Cậu bò dậy từ sàn nhà, chạy đến chỗ tủ quần áo nhặt mấy tấm ván gỗ.
Cậu ngồi xổm bên mép giường, dùng ván gỗ che chắn gầm giường.
Tuy gầm giường là góc khuất của mặt người sau cửa, nhưng Lâm Tùy Ý vẫn lo mấy thứ kia sẽ sờ tới gầm giường. Cậu dùng ván gỗ che lại, như vậy mấy thứ kia sẽ sờ ván gỗ, mà không sờ đến Cây Trúc Nhỏ dưới gầm giường.
Ngay khi cậu gom góp ván gỗ, phía sau kêu một tiếng ‘két’, cửa đóng lại.
Bên ngoài không có gió, cửa sẽ không bị gió thổi đóng lại, hơn nữa cửa mở hướng vào trong, dù có gió cũng không làm cửa đóng lại.
Nhận thấy bất thường, Lâm Tùy Ý nhìn hướng cửa, một cái liếc mắt hắn khiến cậu lẫn Cây Trúc Nhỏ ngừng thở.
Có một thứ đang sờ cửa, động tác của nó làm rớt vải bố đang bịt mặt người.
Mặt người liền mở to mắt nhìn quanh phòng.
Lâm Tùy Ý nhảy phắt khỏi mép giường. Nếu đứng cạnh giường, mặt người sẽ căn cứ vị trí của cậu đoán được dưới gầm giường có người.
Mặt người mở mắt, miếng thịt nát rơi từ nó xuống lại bắt đầu nhảy nhót, chỉ là trong phòng nơi nơi đều có nước bùn ướt sũng, nó trườn rất gian nan, trườn hơn nửa ngày vẫn ở tại chỗ.
Mặt người không để ý miếng thịt nát, tròng mắt như cá chết ục ục chuyển động trên da thịt, nhìn khắp nơi nó có thể nhìn.
Nhìn theo tầm mắt mặt người, Lâm Tùy Ý khe khẽ thở phào, bởi vì mặt người không nhìn thấy gầm giường.
Đang lúc Lâm Tùy Ý kỳ vọng có thể giữ nguyên hiện trạng vượt qua buổi tối, cái thứ kia bóc mặt người ra khỏi cửa.
Lâm Tùy Ý hít một hơi, mùi tanh hôi chui vào phổi làm cậu bị sặc thiếu chút nữa tắt thở.
Cái thứ kia dán mặt người lên mặt mình, mặt người nằm trên đầu thứ kia một lần nữa quan sát khắp phòng. Mỗi lần nó chuyển động tròng mắt, tim Lâm Tùy Ý liền co rút một phân.
“Trình Nhai, lui lại một chút!” Lâm Tùy Ý đánh bạo đứng cạnh thứ kia, dùng cơ thể che bớt tầm nhìn mặt người không cho nó đoán được hắn đang ở đâu.
Trình Nhai rụt sâu vào gầm giường.
Mặt người không nhìn thấy hắn.
Thứ dán mặt người đi lên phía trước vài bước, như chơi tiếp sức, một thứ khác bóc mặt người ra dán lên mặt nó.
Tầm nhìn thay đổi.
Lâm Tùy Ý chưa kịp đuổi theo, mặt người lại được chuyển tiếp cho thứ tiếp theo.
Thứ tiếp theo nhận lấy, ngay khi mặt người dán lên mặt nó, tròng mắt mặt người liền ghim chặt vào gầm giường… Nó thấy Cây Trúc Nhỏ!
Tất cả thứ vào phòng đã tìm được mục tiêu, chúng nó đều ngồi xổm xuống, duỗi cổ, cổ cong quẹo thành hình dạng quỷ dị, nhìn dưới gầm giường.
Thứ dán mặt người vươn tay, kéo Cây Trúc Nhỏ sâu trong gầm giường ra.
“Anh Tùy Ý!!!”
Cây Trúc Nhỏ căn bản không thể tránh thoát: “Cứu em!!!”
Thứ đó giữ chặt Cây Trúc Nhỏ, không hề buông tay.
Chúng nó kéo Cây Trúc Nhỏ trở lại tủ quần áo, xếp hàng rời khỏi phòng.
“Anh Tùy Ý!”
Cây Trúc Nhỏ nhìn về phía Lâm Tùy Ý: “Cứu em với.”
Trước khi Cây Trúc Nhỏ sắp biến mất, Lâm Tùy Ý nhảy vọt tới, nắm được Cây Trúc Nhỏ, nhưng sức lực cùng mấy thứ kia quá chênh lệch, cậu cũng bị kéo tới gần tủ quần áo.
Cậu thấy mấy thứ kia tới gần tủ quần áo liền biến mất, mà thân ảnh Cây Trúc Nhỏ cũng trở nên mơ hồ.
Lâm Tùy Ý cắn răng không buông tay, Cây Trúc Nhỏ sắp khóc: “Thôi, anh Tùy Ý, đừng động…”
Thanh âm đột nhiên im bặt, Cây Trúc Nhỏ bị kéo vào tủ quần áo, Lâm Tùy Ý lảo đảo cũng bị lôi vào tủ quần áo.
–
Bốn phía đen nhánh.
Lâm Tùy Ý giơ tay, ngón tay chua xót sưng đau. Cậu cảm giác được ngón tay đau lại nhìn không thấy ngón tay của mình.
Quá tối, duỗi tay không thấy năm ngón tay.
Mở mắt nhắm mắt đều như nhau.
Có lẽ do nhìn không thấy, thanh âm bên tai rõ ràng hơn.
Có tiếng nước, có âm thanh ‘lạch tạch’, cùng tiếng hít thở.
Lâm Tùy Ý dừng một chút, thử kêu: “Trình Nhai?”
“Anh Tùy Ý?” Bên cạnh vang giọng mừng rỡ của Cây Trúc Nhỏ: “Anh ở đâu? Anh ở bên cạnh em hả?”
Xem ra Cây Trúc Nhỏ cũng không nhìn thấy.
Lâm Tùy Ý duỗi tay sờ soạng, bởi vì không phòng bị, cậu sờ trúng một vật lạnh băng cứng đờ. Cậu bất giác rụt tay về, giây tiếp theo Cây Trúc Nhỏ kinh ngạc kêu lên: “Trời má, cái quỷ gì sờ mình thế!”
“Chắc là tôi?” Lâm Tùy Ý không chắc lắm. Lại lần nữa sờ qua, sờ được vật lạnh băng cứng đờ, cậu không lập tức nắm trong tay, mà sờ xung quanh đoán hình dạng. Như một cánh tay.
“Tùy Ý… anh Tùy Ý.” Cây Trúc Nhỏ hồi hộp hỏi: “Là anh đang sờ em?”
“Ừm.” Lâm Tùy Ý nói: “Sao cậu lạnh thế?”
Cây Trúc Nhỏ giọng căng thẳng: “Em… em không lạnh, lòng bàn tay em chảy đầy mồ hôi nè.”
Lâm Tùy Ý trầm mặc một chút, yên lặng buông vật lạnh lẽo, nói: “Tôi buông cậu ra rồi.”
Cây Trúc Nhỏ không lập tức trả lời, qua một hồi lâu mới nói: “Anh Tùy Ý, anh buông ra chưa?”
Lâm Tùy Ý có dự cảm bất ổn: “Ừ…”
Cây Trúc Nhỏ hít sâu một hơi: “Thế thứ đang sờ đầu em là cái gì…”
Hai người đều trầm mặc, quá tối, ai cũng không thể trả lời vấn đề này.
Một lát sau Lâm Tùy Ý nói: “Chúng ta đừng lộn xộn.”
Cây Trúc Nhỏ: “Được, em cũng nghĩ vậy.”
Lại một lát sau, Cây Trúc Nhỏ hỏi: “Chúng ta xem như sống sót?”
Vấn đề này Lâm Tùy Ý cũng không thể trả lời.
Chỗ đen nhánh này là nơi nào, Lâm Tùy Ý không biết. Cậu chỉ biết chắc chắn không phải tòa nhà, không phải căn phòng bọn họ trốn hàng đêm.
Không biết thân ở nơi nào, trên tay cũng không vật chiếu sáng, có thể sống sót hay không thật sự khó mà nói.
“Anh Tùy Ý.” Cây Trúc Nhỏ nói: “Hình như đằng kia có điểm sáng?”
Lâm Tùy Ý không biết Cây Trúc Nhỏ nói ‘đằng kia’ là ở đâu. Cậu nhìn xung quanh đen nhánh, cũng may điểm sáng trong bóng tối rất dễ thấy, không cần Cây Trúc Nhỏ báo vị trí cụ thể cũng thấy được.
Lâm Tùy Ý tỏ vẻ mình cũng thấy: “Ừ.”
“Bên này cũng sáng.” Cây Trúc Nhỏ đếm điểm sáng: “Một cái hai cái…”
Điểm sáng càng ngày càng nhiều, Lâm Tùy Ý thấy rõ ràng thứ trước mắt. Đó là một đèn lồng giấy, giống như đúc đèn lồng treo trên hành lang tòa nhà.
Ánh đèn lồng yếu ớt, chỉ có thể chiếu sáng một tấc vuông.
Nhưng theo đèn lồng càng ngày càng nhiều, tầm nhìn không còn đen nhánh nữa.
Lâm Tùy Ý nhìn vật lạnh lẽo cậu vừa mới sờ, cậu không nhầm, nó là một cánh tay. Chủ cánh tay bị treo ngược trên đầu cậu, hai cánh tay rũ trước mặt cậu.
Cây Trúc Nhỏ cách cậu không xa, lúc này sắc mặt khó coi cực kỳ. Trên đầu Cây Trúc Nhỏ treo một đôi chân… Có một người treo cổ trên đỉnh đầu hắn.
Đây là thứ Cây Trúc Nhỏ nói không ngừng chạm vào đầu mình.
Không chỉ có hai thi thể treo cổ, trên đỉnh đầu họ là vô số thi thể, có cái treo xuôi có cái treo ngược. Trông như chuông gió hình người, bị gió lạnh thổi lắc lư quỷ dị.
Tình cảnh này, Lâm Tùy Ý và Cây Trúc Nhỏ chỉ biết giữ im lặng.
Trong bầu không khí im lặng, một cơn gió tanh hôi ập vào bọn họ, cùng lúc đó giọng một nữ nhỏ nhẹ vang bên tai.
Giọng nhỏ nhẹ hỏi: “Cậu tên là gì?”
Thanh âm như được gió đưa tới, khó có thể phân rõ nguồn gốc. Không biết là thứ gì đang hỏi, Lâm Tùy Ý không dám trả lời. Cậu im lặng, Cây Trúc Nhỏ cũng im lặng.
Giọng nhỏ nhẹ ‘ha ha ha’ cười rộ lên: “Không nói tôi cũng biết, cậu tên Trình Nhai.”
Mặt mũi Cây Trúc Nhỏ trắng nhợt, thì ra đang nói với hắn.
Như để thực hiện nhu cầu ‘Xã Bà muốn nói chuyện cùng người khác’, giọng nhỏ nhẹ thật sự trò chuyện với Cây Trúc Nhỏ: “Tôi không chỉ biết tên cậu, tôi còn biết cậu có một người anh tên là Trình Án. Đáng tiếc tên đó quá bẩn, bằng không cả hai cùng tới càng vui.”
Cây Trúc Nhỏ lập tức: “Bà nhắm vào tôi đi, đừng tìm anh tôi.”
Giọng nhỏ nhẹ lại ‘ha ha ha’ cười to: “Đáng tiếc cậu sẽ không được gặp lại anh cậu.”
Cây Trúc Nhỏ hơi sụp vai.
Có lẽ là cảm thấy Cây Trúc Nhỏ không thú vị, giọng nữ dời mục tiêu: “Vậy còn cậu, cậu tên là gì?”
Lần đầu tiên Lâm Tùy Ý không dám đáp lại, lúc này thì không biết giọng nữ đang hỏi ai, bèn giữ im lặng như cũ.
“Cậu tên là Lâm Tùy Ý, cậu…”giọng nữ đột nhiên im bặt, nổi giận: “Dơ bẩn!”
“Ai mang nó đến! Là ai!”
Theo giọng nhỏ nhẹ phẫn nộ, vô số người treo cổ bắt đầu giãy giụa. Chúng giãy giụa không phải muốn chạy trốn, mà là giãy giụa quay mặt nhìn về phía Lâm Tùy Ý. Vô số đôi mắt nhìn chằm chằm cậu.
Giọng nữ nổi giận làm Lâm Tùy Ý có cảm giác giây tiếp theo mình sẽ bị xử lý. Dưới vô số đôi mắt đang nhìn, Lâm Tùy Ý do dự vài giây, mở miệng hỏi giọng nữ không biết phát ra từ nơi nào: “Mạo muội hỏi một câu, cô biết ai làm dơ tôi không?”
Nếu giọng nữ biết cậu bị ô uế, hẳn là biết ai làm dơ cậu nhỉ.
Cậu nghĩ dù sao cũng chết, hỏi một câu không bị lỗ, không đến mức chết không minh bạch.
Giọng nữ khinh thường nói chuyện cùng người dơ bẩn, nó quát mấy thứ mang Lâm Tùy Ý vào động đen: “Một đám vô dụng, tao làm thịt tất cả chúng mày!”
Lâm Tùy Ý đoán giọng nữ nhỏ nhẹ chính là Xã Bà. Cậu kiên nhẫn chờ Xã Bà xử lý mấy thứ kia. Đối với người sống trong tòa nhà, ma cọp vồ càng ít càng tốt.
Chờ Xã Bà xử lý mấy thứ kia không sai biệt lắm, Lâm Tùy Ý cân nhắc đã đến lượt mình, lần nữa mở miệng, chân thành hỏi: “Có thể nói cho tôi biết không?”
“Tự mày không biết à?!” Như bị Lâm Tùy Ý chọc phiền, Xã Bà quát lớn.
Lâm Tùy Ý im lặng một chút, thành khẩn nói: “Không biết mới hỏi.”
Ngửi được mùi thú vị, Xã Bà ‘ha ha ha’ cười rộ lên, nói: “Thi thể trước mặt mày sẽ nói cho mày biết.”
Lâm Tùy Ý nghĩ nghĩ bước lên một bước. Cây Trúc Nhỏ nôn nóng ngăn cậu: “Anh Tùy Ý…”
Lâm Tùy Ý nói: “Không sao.”
Dù sao cũng chết.
Cậu tránh Cây Trúc Nhỏ, đi đến trước mặt thi thể rồi dừng lại.
Xã Bà nói: “Sát vào một chút.”
Lâm Tùy Ý ghé sát vào, thi thể trước mặt cậu mở miệng nói chuyện.
Nói ra một cái tên.
Sắc mặt Lâm Tùy Ý trở nên khó coi.
Thi thể nói.
Lâu Lệ.