• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâu Lệ thản nhiên hỏi ngược làm Lâm Tùy Ý thoáng chốc lấy lại tinh thần.

Cậu thấy mình quá nhạy cảm, nghe hai câu đơn giản thành một loại ẩn ý sâu xa.

“Không… Không thế nào hết.” Lâm Tùy Ý gượng gạo giảng hòa: “Lâu tiên sinh, bà lão không chịu yên, phải làm sao bây giờ?”

Lâu Lệ đang định nói, chỗ hành lang truyền đến tiếng ‘loảng xoảng’, so với tiếng ‘phốc phốc’ còn vang hơn.

Lâm Tùy Ý ngừng nói. Mà Lâu Lệ đã đứng lên, ánh mắt hướng tới hành lang, thanh âm nặng nề: “Ai.”

Chốc lát sau chỗ hành lang có giọng nói: “Không… Ngại quá, tối quá, hình như tôi đụng ngã cái gì rồi.”

Nghe giọng này, Lâm Tùy Ý ngẫm nghĩ: “Hình như là… bác Vương?”

Dứt lời, Lâm Tùy Ý liền đi tới hành lang. Cậu nghe thấy phía sau có tiếng bước chân nặng nề, Lâu Lệ cũng đi theo.

Không biết có phải do thường xuyên ghé cửa hàng 108 hay không, Lâm Tùy Ý nhanh chóng thích ứng hành lang tối tăm, thậm chí có thể thấy người đứng trong bóng tối.

Cậu không nghe lầm, người tới cửa hàng 108 quả nhiên là bác Vương.

Đường Kim Hoa trừ Lâm Tùy Ý, những người khác đối với cửa hàng 108 đều là kính nhi viễn chi. Lâm Tùy Ý còn chưa hiểu vì sao bác Vương đi vào cửa hàng 108, liền phát hiện một việc rất tệ.

Bên chân bác Vương, một lư hương bị rơi đổ. Tro hương văng khắp nơi, có một bùa chú nhàu nát rớt ra ngoài.

Bác Vương làm sai sắc mặt hốt hoảng, cơ thể hơi béo vội ngồi xổm xuống muốn hoàn nguyên đồ vật. Lúc bàn tay sắp chạm vào tro hương, Lâu Lệ quát lớn: “Đừng nhúc nhích.”

Lâm Tùy Ý vừa mới biết lư hương chứa cái gì, vội vàng đỡ bác Vương cứng người dậy. Biết Lâu Lệ không thích người lạ quấy rầy, cậu kéo bác Vương ra ngoài: “Bác Vương, chúng ta đi ra ngoài trước.”

Vén rèm cửa, Lâm Tùy Ý quay mặt nhìn Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, lát nữa tôi quay lại.”

Lâu Lệ không đáp, bác Vương cũng theo Lâm Tùy Ý quay mặt xem. Rèm cửa bị vén lên, ánh mặt trời chiếu vào, bác Vương nhìn thấy Lâu Lệ lạnh mặt trầm mặc.

Bác Vương bị cửa hàng 108 cổ quái và ông chủ cửa hàng dọa choáng váng, được Lâm Tùy Ý đỡ về quầy bán quà vặt hơn nửa ngày mới hồi thần.

Bác chộp lấy tay Lâm Tùy Ý, vội hỏi: “Tùy Ý à, có phải bác gặp rắc rối rồi không?”

Lâm Tùy Ý lấy ghế gỗ nhỏ sau quầy bán quà vặt, để bác Vương ngồi xuống: “Không.”

Bác Vương nói: “Hình như ông chủ nhà bên không vui.”

Lâm Tùy Ý an ủi: “Tính tình Lâu tiên sinh là vậy mà.”

Bác Vương lại hỏi: “Đồ vật bác đụng…”

Lâm Tùy Ý nói: “Lâu tiên sinh sẽ xử lý.”

Lúc này bác Vương mới thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi xuống băng ghế nhỏ.

Lâm Tùy Ý hỏi: “Bác Vương, bác đến cửa hàng 108 là để?”

Lâm Tùy Ý không cảm thấy bác Vương đi tìm Lâu Lệ xin giải mộng. Trên đường Kim Hoa, trừ cậu ra không ai biết cửa hàng 108 kinh doanh ngành nghề gì.

Bác Vương thở dài, sáng sớm hôm nay bác bị Lâm Tùy Ý dọa choáng váng.

Nằm trên giường lăn qua lộn lại, bác thầm nghĩ: Tùy Ý là một đứa trẻ ngoan ngoãn, sao lại nổi điên như thế.

Càng nghĩ, bác Vương càng cảm thấy chuyện này liên quan đến cửa hàng số 108.

Trước khi cửa hàng 108 khai trương, Lâm Tùy Ý làm việc cẩn trọng, quán ăn Tùy Ý không phải cửa hàng mở cửa đầu tiên hay cửa hàng đóng cửa cuối cùng, nhưng Lâm Tùy Ý luôn làm việc từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn.

Trù nghệ của Lâm Tùy Ý được mọi láng giềng đường Kim Hoa tán thành, đôi khi bận quá không kịp nấu cơm đều sẽ ghé quán ăn Tùy Ý ăn một bữa. Hơn nữa Lâm Tùy Ý định giá không mắc, láng giềng còn được hưởng ưu đãi. Nếu gặp ai mới đến địa phương chơi, họ đều không hẹn mà cùng đề cử quán ăn Tùy Ý.

Nhưng từ khi cửa hàng 108 khai trương, quán ăn Tùy Ý ba ngày hai bữa đóng cửa nghỉ ngơi.

Bác Vương cảm thấy chắc chắn liên quan đến cửa hàng 108!

Vụ chết người ở cửa hàng 108 vốn mơ hồ, cửa hàng 108 hiện tại treo rèm cửa dày nặng ngăn tầm mắt người khác nhìn vào bên trong. Bác Vương ngồi bật dậy trên giường, thầm nghĩ: Chẳng lẽ thằng bé Tùy Ý bị cửa hàng 108 lừa!

Sau khi suy đoán này xuất hiện, bác Vương do dự thật lâu cuối cùng quyết định tới cửa hàng 108 xem thử. Nếu thấy cái gì không thích hợp, bác lập tức báo cảnh sát!

Nghe bác Vương kể xong, Lâm Tùy Ý dở khóc dở cười.

Trách cậu, sáng sớm cậu quá hoảng loạn, làm mấy hành động quái dị, người khác nhìn mà chả hiểu gì sất.

Lại lần nữa thành khẩn xin lỗi bác Vương, Lâm Tùy Ý nhiều lần bảo đảm: “Bác Vương, cháu không sao hết, bác không cần lo lắng cho cháu.”

Quán ăn Tùy Ý không mở cửa, Lâm Tùy Ý thoải mái ngồi trò chuyện cùng bác Vương.

Từ miệng Vương, Lâm Tùy Ý biết được bác Vương thuộc nhóm người dọn đến đường Kim Hoa sớm nhất.

Lâm Tùy Ý không ôm hy vọng hỏi: “Bác Vương, bác có biết chủ cũ nhà cháu là ai không?”

“Sao mà bác biết được, cháu cũng đâu có biết?” Bác Vương nói.

Bởi vì không ôm hy vọng, Lâm Tùy Ý không có thất vọng. Cậu nói: “Thuận miệng hỏi thôi ạ.”

Bác Vương nói: “Hồi mới chuyển đến, đường Kim Hoa không được mấy người, phần lớn nhà cửa trống không, qua vài năm mới lục tục có người ở.”

Lâm Tùy Ý đáp “Vâng”.

Nhắc đến đề tài này, bác Vương nhịn không được nhớ lại chuyện cũ.

“Tính toán đâu ra đấy, bác tới đường phố Kim Hoa cũng đã hơn mười năm. Khi đó bác chưa có mập, chị Đình Đình thì cao cỡ này…” bác Vương giơ tay ngang ngực so đo: “Cao tầm này nè, nháy mắt chị Đình Đình của cháu đã gả chồng sinh con rồi.”

Đình Đình là con gái bác Vương, khi Đình Đình kết hôn Lâm Tùy Ý còn tặng lễ.

Lâm Tùy Ý mừng thay bác Vương: “Chị Đình Đình có em bé hả!” Cậu nghĩ thầm muốn đưa tiền mừng, vội lấy di động quét mã QR dán ở quầy bán quà vặt, chuyển khoản cho bác Vương.

“Đừng đừng đừng.” bác Vương vội ngăn cản, nói: “Còn chưa sinh đâu, mấy hôm trước mới gọi điện thoại báo cho bọn bác biết, nói là mang thai.”

Lâm Tùy Ý vẫn gửi tiền. Nghe nhà người khác có chuyện vui, những hỗn độn trong lòng thế mà chậm rãi lắng xuống: “Chúc mừng trước ạ.”

“Thằng nhóc này.” Tuy nói bác Vương không ham bao lì xì của Lâm Tùy Ý, nhưng Lâm Tùy Ý làm vậy mới cảm thấy không phụ bác lo lắng cho mình.

Trò chuyện tới lúc mặt trời lặn chiều, bác Vương châm lửa điếu thuốc ngậm trong miệng, có chút chưa đã thèm: “Tùy Ý à, bao nhiêu năm bác thấy cháu vẫn cô đơn một mình.”

Bác Vương nói: “Không còn nhỏ nữa, có thích ai thì mau mau dắt về đây.”

“Tiền.” bác Vương phun ra một ngụm khói, rất có phong phạm người từng trải: “Kiếm hoài không xong.”

Lâm Tùy Ý nói: “Cháu mới 22 tuổi, không vội kết hôn.”

“22 tuổi thì sao!” bác Vương nói: “22 tuổi không vội kết hôn thì cũng nên yêu đương chứ.”

“Tuổi này yêu đương…” bác Vương cười tủm tỉm: “Là thuần túy nhất.”

Lâm Tùy Ý không phản bác bác Vương, ừ ừ với bác Vương rồi chào tạm biệt: “Bác Vương, cháu về ạ.”

“Về đi.” bác Vương nói: “Khi nào yêu đương nhớ dẫn người tới cho bác xem nhé, hiện tại bác bắt đầu tích cóp lễ gặp mặt.”

Lâm Tùy Ý cười cười xoay người.

Bác Vương trở về ngồi sau quầy bán quà vặt. Lâm Tùy Ý đi qua cửa hàng 108, ngẫm nghĩ vẫn vén rèm đi vào.

Lư hương bị đánh đổ, Lâm Tùy Ý lo lắng, nói không có việc gì chỉ để an ủi bác Vương.

Trong cửa hàng, lư hương bị đánh đổ được đặt trên bàn trà thác chảy, tro bụi bám quanh lư hương rơi xuống, nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Cá vàng tưởng Lâu Lệ rải thức ăn, vẫy đuôi tiến lên rồi mất hứng rời đi.

Lâu Lệ dựa bàn viết gì đó, nghe âm thanh Lâm Tùy Ý đi vào liền lên tiếng: “Vì sao bây giờ mới về?”

Trò chuyện xong, tâm tình Lâm Tùy Ý tốt hơn không ít, kéo khóe miệng mỉm cười: “Cùng bác Vương nói chuyện phiếm.”

Lâu Lệ không hé răng, cúi đầu vẽ bùa chú.

Lâm Tùy Ý vội hỏi: “Lâu tiên sinh, lư hương bị đánh đổ sẽ xảy ra chuyện gì?”

Lâu Lệ từng nói ‘không ai quấy rối, bà lão không ra được’. Lâm Tùy Ý không xác định chạm vào và đánh đổ lư hương có tính là quấy rối hay không.

Lâu Lệ ngẩng đầu nhìn qua: “Cậu còn nhớ việc này à.”

Lâm Tùy Ý: “…”

Lâm Tùy Ý chậm chạp phản ứng lại. Hình như Lâu Lệ ghét bỏ cậu về muộn.

Cậu giải thích: “Bác Vương bị dọa, tôi an ủi vài câu.”

Lâu Lệ: “Ừm.”

Lâm Tùy Ý nói: “Lâu tiên sinh, tôi thay bác Vương xin lỗi ngài. Bác ấy không cố ý xông vào, tại…”

Lâu Lệ nói: “Tại cảm thấy nơi này cổ quái, lo cậu bị lừa.”

Sự thật là như vậy, nhưng Lâm Tùy Ý không thể nhận: “Không… Cửa hàng của Lâu tiên sinh khá tốt, tôi rất thích nơi này.”

Lâu Lệ nhìn cậu. Dưới ánh mắt Lâu Lệ, Lâm Tùy Ý kịp thời dừng câu chuyện.

Cậu thích cửa hàng 108 thì liên quan gì…

Nhưng cậu thật sự rất thích đến cửa hàng 108, thích đi vào hành lang tối tăm vòng qua bình phong, nhấc mắt là thấy bàn trà thác chảy phong nhã cùng sau bàn…

Lâm Tùy Ý dừng lại.

Lồng ngực như bị vật gì đó đâm vào, đột nhiên đập nhanh hai nhịp.

Thoáng chốc, Lâm Tùy Ý không có tự tin đối diện Lâu Lệ. Cậu vội quay đầu đi.

Suy nghĩ trong đầu không vì quay mặt đi mà kết thúc, ngược lại càng thêm nghiêm trọng… Lâu tiên sinh ngồi sau bàn phẩm trà, hơi nóng bốc lên phủ một tầng mông lung; Lâu tiên sinh rải thức ăn trên bàn, cá đớp thức ăn làm bọt nước bắn lên ngón tay thon dài; Lâu tiên sinh đứng sau bàn vẽ bùa, giấy và bút mực tô điểm mặt mày anh nồng đậm rực rỡ.

Lâm Tùy Ý bỗng ngộ ra, tim gia tốc đập nhanh. Cậu cụp mắt hò hét dưới đáy lòng.

Tiêu rồi, tiêu rồi, tiêu rồi! Hình như mình thích Lâu tiên sinh.

Tiêu rồi!

Sao mình dám aaaaaaaaaaa.

Tiêu rồi!

Sao mình dám nổi tâm tư với Lâu tiên sinh.

Cậu cúi gằm đầu, người khác không biết cậu đang binh hoang mã loạn. Lúc này Lâu Lệ nói chính sự: “Bùa trấn áp rơi ra khi Lư hương bị đánh đổ, có lẽ là khi đó, bà lão nhân đã cơ hội chạy mất.”

Binh hoang mã loạn tạm dừng, Lâm Tùy Ý ngẩng đầu: “Chạy?”

“Đang là ban ngày…”

Lâu Lệ từng nói, Tà Ám sẽ không xuất hiện vào ban ngày. Lâm Tùy Ý vốn định nói, có lẽ bà lão thoát khỏi lư hương vẫn còn ở cửa hàng, nhưng nghĩ ngược lại, tất nhiên là Lâu Lệ tìm không được quỷ hồn trong cửa hàng nên mới nói ‘bà lão đã chạy mất’.

“Đại khái là đi theo các cậu rời đi.” Lâu Lệ giao bùa vừa vẽ xong cho Lâm Tùy Ý, Lâm Tùy Ý nhận lấy.

Lâu Lệ hỏi: “Có chỗ nào khó chịu không?”

Lâm Tùy Ý lắc đầu: “Không có.”

Lâu Lệ lấy bùa về: “Không đi theo cậu.”

Lâm Tùy Ý ngẩn người, “Tà Ám đi theo… bác Vương?”

Lâm Tùy Ý vội hỏi: “Lâu tiên sinh, bác Vương có gặp nguy hiểm không?”

Lâu Lệ nhìn Lâm Tùy Ý hiện lo lắng trên mặt, nói: “Cậu đối với ai cũng như vậy?”

Lâm Tùy Ý: “Hả?”

Lâu Lệ quay mặt: “Sau khi chết bà lão không làm ác, không coi là Tà Ám, chỉ đi theo chứ không thể bám thân.”

Đây cũng là nguyên nhân Lâu Lệ không đuổi theo. Đương nhiên dù bà lão biến thành Tà Ám, Lâu Lệ cũng sẽ không biểu diễn bắt quỷ trước mắt bao người.

Lâu Lệ: “Chỉ cần trong nhà không có người có thai.”

Lâm Tùy Ý đơ người. Cậu mới vừa chi 1200 tệ tiền lì xì, chúc mừng em bé Nguyệt Nguyệt.

“Nếu… Nếu có thì sao?” Lâm Tùy Ý vội vàng lấy di động muốn gọi bác Vương.

Cậu nghe thấy Lâu Lệ nói: “Đầu thai.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK