Đứng tại chỗ một lúc lâu, cậu đặt một túi bánh mì nhỏ trên tủ đầu giường, xé mở một túi bánh mì khác, ăn xong liền xoay người đi ra ngoài.
Lâm Tùy Ý muốn nhanh chóng giải quyết mộng này, không chỉ vì cứu Vương Đình Đình. Thai mộng có thứ Lâu Lệ muốn cậu tìm kiếm phát hiện, bằng không bà lão đang yên phận, tại sao đúng lúc này lại đi theo bác Vương rời cửa hàng 108.
Cậu đi thẳng tới quầy bán quà vặt, lúc đi ngang qua cửa hàng 108 thì ngẩn người, không nhịn được ghé mắt nhìn thoáng qua. Ngày hôm qua Lâu Lệ đứng trước cửa hàng 108 nhìn hồi lâu. Hiện tại nghĩ lại, có phải Lâu Lệ đang dẫn dắt cậu làm gì đó?
Tuy nhiên Lâm Tùy Ý không tính vào cửa hàng 108. Cậu thừa dịp trời hửng sáng liền ra cửa. Thời gian này còn sớm, chưa đến thời gian sinh hoạt thông thường, Lâm Tùy Ý muốn tranh thủ lúc này đến quầy bán quà vặt chụp ảnh.
Như Lâm Tùy Ý dự đoán, quầy bán quà vặt yên tĩnh, công nhân trang hoàng chưa tới, Vương Đình Đình và bác Vương cũng chưa tới. Cậu không chậm trễ một giây nào, đi tới kéo cửa cuốn, kéo lên cao tầm vừa đủ liền chui vào.
Cánh cửa hoa văn màu đen còn ở trong quầy bán quà vặt. Lâm Tùy Ý lấy điện thoại di động chụp mấy tấm. Để đảm bảo mau chóng giải quyết thai mộng, Lâm Tùy Ý chụp đủ các góc độ, lướt lướt album, xác định album di động lưu trữ đầy đủ hình ảnh cánh cửa màu đen mới rời đi.
Quá trình rất thuận lợi. Lâm Tùy Ý đi đến cửa hàng 108.
Cậu thử kéo cửa cuốn, lúc này mới phát hiện cửa cuốn cửa hàng 108 không bị khóa, không biết là cửa cuốn không khóa từ đầu hay là vị kia lén mở khóa dẫn dắt cậu mở cửa.
Nhưng vấn đề này không quan trọng, quan trọng là người dẫn dắt muốn cậu đi vào cửa hàng 108 tìm thông tin.
Lâm Tùy Ý kéo cửa cuốn, nhìn vào trong.
Lúc này cửa hàng 108 không phải cửa hàng của Lâu Lệ. Bố cục sắp xếp hoàn toàn không giống nhau. Không có hành lang hai mặt tường đặt lư hương, mà là một căn nhà hình vuông như cái hộp, liếc mắt một cái là thấy hết.
Cửa hàng không trang hoàng gì cả, tường sơn màu trắng thống nhất theo yêu cầu chính phủ, cũng không bày biện đồ đạc, mặt đất là nền xi-măng, chưa lát gạch men, phủ đầy bụi.
Tuy rằng cửa hàng trống không, nhưng Lâm Tùy Ý rất mau phát hiện thứ Lâu Lệ muốn cậu phát hiện.
Trên mặt đất phủ một lớp bụi rất dày, cho nên Lâm Tùy Ý nhìn thấy rõ ràng có thứ gì trườn qua lớp bụi, lưu lại một đường rất dài.
Lâm Tùy Ý nhìn chằm chằm dấu vết trên mặt đất, nghĩ tới mộng Ứng Triều Hà. Ứng Triều Hà cũng vì dựng dục mà có hung mộng, trong mộng Ứng Triều Hà bị rắn quấn người, trên thực tế rắn là biểu tượng đứa con của Ứng Triều Hà.
Dấu vết lưu trên lớp bụi không khỏi làm Lâm Tùy Ý liên tưởng đến rắn. Nhưng cho dù dấu vết không phải do rắn di chuyển tạo thành, mặc kệ là cái gì đều chứng minh rằng, hoa là điềm báo thai nhi, hoa và dấu vết trên mặt đất hoàn toàn không khớp nhau.
Lâu Lệ tiết lộ đáp án cho cậu.
Lâm Tùy Ý nhận được đáp án, lại không lập tức rời đi. Cậu cứ nhìn chằm chằm mặt đất, nhìn hồi lâu.
Cậu nghiêm túc tự hỏi động cơ Lâu Lệ tiết lộ đáp án. Là giúp cậu sớm ra khỏi mộng, hay là để cậu mau chóng tìm được bà lão sống cả đời ở đường Kim Hoa.
Bác Vương về sau mới chuyển đến đường Kim Hoa, không biết chủ nhà cũ tại số 1 tầng 2 đơn vị 3 tòa nhà 7 hẻm Kim Liễu là ai, nhưng bà lão chắc chắn biết.
Có lẽ đây mới là mục đích Lâu Lệ, từng bước một dẫn dắt cậu phát hiện thế giới bất thường.
Lâm Tùy Ý lần theo dấu vết trên mặt đất trong cửa hàng 108, vẫn chưa tìm được điềm báo bà lão. Cậu lấy di động chụp hình dấu vết trên mặt đất, rồi quay về chỗ những người khác nghỉ chân.
Liễu Nhân và Lý Dịch đang đợi Lâm Tùy Ý trở về. Thấy Lâm Tùy Ý một mình quay về thì ngẩn người. Lý Dịch hỏi: “Lâu tiền bối?”
Trên đường trở về Lâm Tùy Ý có tự hỏi nên giải thích với những người khác Lâu Lệ biến mất như thế nào, nhưng trước sau nghĩ không ra lý do hợp lý, đành phải nói thật: “Anh ấy đi mất rồi.”
Lý Dịch và Liễu Nhân không hiểu ý Lâm Tùy Ý, Lý Dịch truy hỏi: “Đi mất?”
Liễu Nhân: “Rời khỏi mộng?”
Lâm Tùy Ý tận lực không làm giọng mình quá nặng nề, cậu giả vờ nhẹ nhàng nói: “Ừ, chắc vậy.”
Lý Dịch và Liễu Nhân liếc nhau, sắc mặt đổi tới đổi lui. Lâm Tùy Ý lấy di động, tính đưa cho Liễu Nhân: “Không sao, tôi tìm được manh mối.”
Vẫn luôn coi trọng manh mối Liễu Nhân nhận điện thoại Lâm Tùy Ý đưa qua, lại không lập tức xem ảnh chụp, mà cùng Lý Dịch nhìn nhau, biểu cảm khó xử.
Lâm Tùy Ý làm bộ không nhìn thấy, giới thiệu ảnh chụp với Liễu Nhân và Lý Dịch, nói: “Cái này là ảnh chụp cửa. Tôi còn tìm được dấu vết ở cửa hàng 108, tôi cảm thấy dấu vết này rất giống vết rắn trườn bò. Nếu điềm báo bà lão là rắn, hoa văn màu đen trên cửa có thể giải thích…” Lâm Tùy Ý nói một tràng dài, hít một hơi, nói tiếp: “Là hoa văn thân rắn.”
Liễu Nhân mất tự nhiên: “À…” Cô cúi đầu xem ảnh chụp trong di động Lâm Tùy Ý, xem xong đưa Lý Dịch xem.
Lý Dịch nhìn ảnh chụp vài lần, ngẩng đầu lên hỏi: “Lâu tiền bối đi khi nào?”
Lâm Tùy Ý nói: “Sau khi anh bảo tôi nghỉ ngơi, sau đó không lâu thì đi mất.”
Lý Dịch: “Đi bằng cửa chính?”
Lâm Tùy Ý nói: “Không phải, tối hôm qua tôi nằm ngủ ở bên ngoài. Anh ấy không đi cửa chính.”
Lý Dịch buông di động, từ khi Lâm Tùy Ý nói Lâu Lệ rời đi, lực chú ý không còn nằm trên di động, hắn hỏi: “Nghĩa là, lâu tiền bối bốc hơi biến mất?”
Lâm Tùy Ý đáp ừm. Cậu không cảm thấy có vấn đề, người sống nhập mộng không phải là đột ngột xuất hiện giữa giấc mơ à, rời đi tất nhiên cũng biến mất đột ngột.
Lý Dịch ngẫm nghĩ: “Hai người có tranh cãi mâu thuẫn không?”
Lâm Tùy Ý lắc đầu: “Không.”
Liễu Nhân lại hỏi: “Tiền bối, lúc tiền bối canh hoa có xảy ra chuyện gì không?”
Lâm Tùy Ý nghe ra hai người nghi ngờ mình, cậu ngẩng đầu: “Hai người muốn nói gì?”
Lý Dịch ngập ngừng: “Là thế này, sau khi Thầy Giải Mộng nhập mộng trừ phi chủ mộng chủ tỉnh dậy, không thì không thể rời khỏi giấc mơ.”
Hắn bổ sung: “Trừ Thầy Giải Mộng, dù là Người Trụy Mộng đi lạc cũng không thể chủ động rời khỏi giấc mơ.”
Lâm Tùy Ý im lặng.
Thật ra cậu đã lờ mờ biết điều này, bằng không vì sao Ước Định Thanh Tỉnh tồn tại? Chỉ là cậu hy vọng xa vời, biết đâu, Lâu Lệ sư thừa Nguyên Ý sơn nhân, có lẽ có năng lực từ giấc mơ quay về hiện thực?
Cậu thử nói: “Người tài ba giống… Nguyên Dĩ đạo nhân, Nguyên Ý sơn nhân cũng không thể tùy ý ra vào giấc mơ sao?”
Lý Dịch lập tức phủ định Lâm Tùy Ý, chém đinh chặt sắt: “Không ai có thể chủ động từ giấc mơ quay về hiện thực, Nguyên Dĩ đạo nhân và Nguyên Ý sơn nhân cũng không thể nào, kể cả Thầy Giải Mộng lợi hại hơn Nguyên Dĩ đạo nhân Nguyên Ý sơn nhân cũng không có khả năng. Không một ai có thể chủ động rời khỏi giấc mơ.”
Lâm Tùy Ý suy nghĩ, thử hỏi: “Nếu nằm mơ thấy mình vào giấc mơ người khác giải mộng thì sao, Thầy Giải Mộng có thể tùy ý ra vào không?”
Lý Dịch khẳng định: “Vào mộng là phải tuân thủ quy tắc của mộng. Sức mạnh của Mộng không phải thứ Thầy Giải Mộng có thể chống lại. Cho dù là mơ thấy mình vào giấc mơ người khác, cần giải mộng giấc mơ, Thầy Giải Mộng cũng không thể tùy ý ra vào.”
Sắc mặt Lâm Tùy Ý từng chút trở nên khó coi. Từ khi Lâu Lệ biến mất cậu đã biết Lâu Lệ có vấn đề.
Suy đoán tệ nhất là… Cậu là chủ mộng, thế giới cậu sinh sống là một giấc mơ, Lâu Lệ dẫn dắt cậu phát hiệu điều bất thường là Thầy Giải Mộng.
Lâm Tùy Ý từng nghiêm túc tự hỏi. Nếu cuộc đời chân thật là một giấc mộng, tỉnh mộng không có nghĩa thế giới sẽ sụp đổ. Sau khi tỉnh dậy cậu sẽ trở lại thế giới thật, nhân gian có cuộc sống thật sự của cậu.
Nhưng tựa hồ không phải như vậy, hình như còn tệ hơn cậu tưởng tượng.
“Thầy Giải Mộng không thể tùy ý ra vào giấc mơ.” Cậu há miệng thở dốc: “Thế… Thứ có thể tùy ý ra vào giấc mơ… Là…”
Lâm Tùy Ý gian nan hỏi: “Tà Ám ư?”
Cái gì là Tà Ám, người chết lưu luyến nhân gian, là quỷ.
Liễu Nhân nói: “Tà Ám có thể ra vào giấc mơ, nhưng không nhẹ nhàng như vậy. Ví dụ như tôi và tiền bối đã nói, bà lão là Tà Ám, đã hao phí năng lượng bản thân để vào mộng. Cho nên nếu nó muốn hại người hoặc rời khỏi giấc mơ, ít nhất cần hấp thu đủ âm khí.”
Liễu Nhân nghe ra Lâm Tùy Ý nghi ngờ Lâu Lệ là Tà Ám, cô cười khổ: “Nếu Lâu tiên sinh là Tà Ám, lúc này mới là ngày thứ hai trong mộng, sao có thể rời khỏi giấc mơ nhanh như vậy.”
Lâm Tùy Ý trầm mặc chốc lát, hỏi: “Nếu là Tà Ám rất lợi hại?”
Lý Dịch nói: “Tà Ám lợi hại cũng không thể thích vào liền vào mộng thích đi liền rời đi. Khi lệ quỷ ra vào mộng, giấc mơ sẽ rung chuyển, sẽ không yên bình như vậy.”
Lâm Tùy Ý tiếp tục trầm mặc.
Mờ mịt, nghi hoặc và áp lực dồn nén khiến cậu nhịn không được gào thét trong lòng: Lâu tiên sinh, rốt cuộc ngài là ai? Rốt cuộc ngài là cái gì? Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?!
Liễu Nhân thử thăm dò: “Lâm tiền bối, có chỗ nào không thoải mái chứ?”
Lâm Tùy Ý nói: “Tôi không bị ảo giác, tôi không biết anh ấy rời đi như thế nào, làm ơn, đừng hỏi tôi.” Bây giờ tâm tình cậu là một cuộn chỉ rối. Cậu không biết giải thích Lâu Lệ biến mất thế nào với Lý Dịch và Liễu Nhân.
“Điềm báo bà lão là rắn đúng không?” Lâm Tùy Ý tiếp tục đề tài bị Liễu Nhân và Lý Dịch xem nhẹ. Hiện tại cậu chỉ muốn nhanh chóng tìm được bà lão, đây là mục đích Lâu Lệ bỏ cậu lại trong mộng. Cậu cần nắm chặt manh mối này, xóa bỏ sương mù bao phủ cậu.
Lâm Tùy Ý đã nói như vậy, Liễu Nhân và Lý Dịch không tiện tiếp tục gặng hỏi.
“Hoa văn trên cửa đúng là thân rắn, dấu vết trên mặt đất cũng giống vết rắn trườn, nhưng mà…” Liễu Nhân nói: “Tiền bối, mơ thấy rắn là điềm báo sinh con trai, không khớp giới tính bà lão. Nếu điềm báo thứ hai là rắn, rắn là điềm báo thai nhi mới đúng.”