• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phòng tiếp khách vô cùng im ắng, thời gian tích tắc tích tắc trôi đi, Lâm Tùy Ý đợi mãi không thấy ông chủ đẹp trai đáp lại.

Trái tim cậu đập thình thịch, thấp thỏm như thể trong lồng ngực có con thỏ điên nhảy ầm ầm.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lâm Tùy Ý thật sự kìm nén không được, cậu ngước mắt trộm nhìn một cái.

Cậu không ngờ ông chủ đẹp trai vẫn đang nhìn mình, vừa nhìn liền mắt đối mắt với người ta. Tim Lâm Tùy Ý nhất thời ngừng đập, ông chủ đẹp trai ủ rũ đầy trong mắt… Quả nhiên giấc mơ của mình làm người ta không vui.

Lâm Tùy Ý giật mình cúi đầu, rối rắm không biết mình nên cút luôn hay là chờ người ta đuổi mình ra ngoài.

Tự hỏi trong chốc lát, Lâm Tùy Ý quyết định tự giác cút, chuyện này không nên làm phiền người ta.

“Nằm mơ như vậy, rất xin lỗi.” Lâm Tùy Ý thành tâm xin lỗi ông chủ đẹp trai, tuy rằng không được tha thứ.

Cậu ngẩng đầu lần nữa: “Tôi đây…”

Nửa câu sau Lâm Tùy Ý kịp thời phanh lại, trong lúc cậu đang cúi đầu, ông chủ đẹp trai không biết lấy từ đâu ra ba đồng tiền.

Cậu cực kỳ thức thời câm miệng.

Ông chủ đẹp trai nắm chặt ba đồng tiền trong lòng bàn tay, vỗ tay lắc sáu lần, ném lên mặt bàn.

Lâm Tùy Ý không biết xem quẻ tượng, chỉ có thể nhìn biểu cảm của ông chủ đẹp trai để đoán. Cậu thấy ông chủ đẹp trai sắc mặt từ ủ rũ biến thành khó coi, hình như còn hơi hơi tức giận.

Lâm Tùy Ý: “…”

Xong đời.

Ngay khi Lâm Tùy Ý thấp thỏm đến mức khó thở, ông chủ đẹp trai rốt cuộc mở miệng: “Vào mộng.”

Anh nhấc mí mắt, nhìn Lâm Tùy Ý: “Nếu muốn giải mộng, cần nhập mộng của cậu.”

Lâm Tùy Ý trong lòng rơi lộp bộp.

Mộng của cậu chắc chắn rất tệ, không chỉ Lâu Lê không giải được, ông chủ đẹp trai còn phải ném một quẻ sáu hào, thậm chí là đi vào mộng!

“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý sợ hãi hỏi: “Vào mộng, tốn… bao nhiêu tiền ạ?”

Ông chủ xinh đẹp không lập tức trả lời, hạch đào bị nắm trong tay giống ba đồng tiền, nhìn chằm chằm Lâm Tùy Ý hồi lâu mới mở miệng: “Cậu muốn bao nhiêu.”

Lâm Tùy Ý không hiểu: “Hả?”

Sao lại biến thành cậu ra giá? Cậu càng nghĩ càng mờ mịt, thậm chí cảm thấy sai sai chỗ nào.

Lâm Tùy Ý không giỏi che giấu cảm xúc, trong lòng nghĩ như thế nào, người khác ít nhiều đều có thể từ nét mặt cậu đoán được.

“Cậu nghĩ tôi mua mộng để trải nghiệm mộng xuân của cậu?” Thanh tuyến của ông chủ đẹp trai không hề phập phồng.

Lâm Tùy Ý sặc, xấu hổ nói: “Tôi xin lỗi.”

Cũng may ông chủ đẹp trai lười so đo cùng loại người thiển cận là cậu. Anh bỏ qua vụ này, nói: “Mộng của cậu có quan hệ với tôi, mộng không tự giải. Tôi không thể giải mộng cũng không thể vào mộng của cậu, cần tìm người không có quan hệ để giải.”

Lâm Tùy Ý gật đầu, có thể hiểu vụ không hể tự giải mộng, chắc là giống bác sĩ không thể tự khám bệnh cho mình.

Xem ra ông chủ đẹp trai không phải là kiểu người áp đặt quy củ như Lâu Lê nói.

“Cậu biết rất rõ bản thân đang nằm mơ, cái này gọi là mộng tỉnh*.” Ông chủ đẹp trai nói tiếp: “Nếu cậu tỉnh táo, thì có thể bán giấc mơ cho tôi. Sau khi bán, cậu sẽ trở thành người đứng xem không còn quan hệ, như vậy cậu có thể tự mình đi vào giấc mộng tìm hung thần. Tìm được hung thần, mộng liền giải.”

Lần đầu Lâm Tùy Ý nghe nói có thể bán mộng xuân, cậu cắn rứt lương tâm hỏi: “Bán mộng… không còn quan hệ với mộng… Lâu tiên sinh thay tôi nhận đại họa, ý là vậy hả?”

Ông chủ đẹp trai nhìn cậu: “Ý là thay cậu cưỡng từ đoạt lý.”

Lâm Tùy Ý: “…”

Nghĩa là, bán mộng rồi, cậu đi vào giấc mộng sẽ không phạm kiêng kị ‘mộng không tự giải’.

Giọng ông chủ đẹp trai nhàn nhạt: “Không muốn bán, cậu có thể tìm Thầy Giải Mộng khác.”

“Bán…” Lâm Tùy Ý không nghĩ mình có thể tìm được ai khác.

Ông chủ đẹp trai ném tiền lẻ lên bàn, xem như tiền anh mua giấc mơ của Lâm Tùy Ý, “Ngày mai sau khi mặt trời lặn thì tìm tôi.”

Lâm Tùy Ý nhìn thoáng qua, tiền lẻ trên bàn tròn 85 đồng mà lần trước cậu kiên trì đòi thối.

Ngầu ghê.



Lâm Tùy Ý vòng qua bình phong, Lâu Lê chớp chớp mắt với cậu, ý bảo Lâm Tùy Ý đi theo mình.

Lâm Tùy Ý đi theo Lâu Lê ra ngoài cửa hàng số 108, Lâu Lê vội hỏi: “Tiên sinh bói quẻ cho mộng ra gì vậy?”

Lâm Tùy Ý không hiểu quẻ tượng, cậu nhớ lại rồi miêu tả ba đồng tiền trên bàn trông như thế nào.

Sắc mặt Lâu Lê cực khó coi: “Quẻ kiển.”

Qua một hồi lâu, cô bé mới mở miệng giải thích cho Lâm Tùy Ý: “Với các giấc mộng không dễ giải, trước tiên tiên sinh sẽ bói toán hỏi hung cát.”

Lâm Tùy Ý không biết cái gì là quẻ kiển, nhưng nhìn biểu cảm của Lâu Lê cũng hiểu, xem ra mộng của mình là quẻ hung.

Lâu Lê nặng nề liếc Lâm Tùy Ý một cái, nói: “Quẻ kiển còn gọi là Quẻ Thủy Sơn Kiển, nghĩa là leo núi cao phủ đầy băng tuyết. Núi băng phủ tuyết tất nhiên là trở ngại lớn, một bước khó đi, thân lẫn tâm đều thống khổ bất kham. Quẻ kiển không chỉ là quẻ hung, nó là một trong bốn quẻ đại hung. Lâm Tùy Ý, mộng của anh… Đại hung.”

Mắt Lâm Tùy Ý tối sầm, cô gái vào trước cậu tìm ông chủ đẹp trai giải mộng, giấc mơ khủng khiếp như vậy mà chỉ ở mức “hơi hung”, còn mộng của cậu lại là đại hung.

Dây thừng chuyên đứt chỗ ngắn, vận rủi chuyên tìm người mệnh khổ, cậu cảm thấy mình sống như thể không qua nổi đêm nay.

Nhìn Lâm Tùy Ý thất hồn lạc phách, Lâu Lê vội vàng an ủi: “Anh đừng hoảng, không phải tiên sinh đồng ý giúp anh à?”

Lâm Tùy Ý càng khổ sở: “Lâu tiên sinh mua mộng của anh, nói anh tự mình đi vào mộng.”

“Tuy là tiên sinh chọn biện pháp để anh tự vào mộng tìm hung thần.” Lâu Lê đứng sau bình phong, nên có nghe Lâm Tùy Ý và ông chủ đẹp trai đã nói gì với nhau, “Nhưng có tiên sinh tự mình chỉ dạy anh giải mộng, anh nhất định có thể chuyển nguy thành an.”

Lâm Tùy Ý ngơ ngác, sao cậu không biết ông chủ đẹp trai muốn dạy cậu giải mộng.

“Đêm mai tiên sinh sẽ vào mộng.” Lâu Lê kích động mà nói: “Tiên sinh bảo anh ngày mai mặt trời lặn tìm mình, chắc là sẽ dắt anh vào mộng cùng. Dắt anh vào mộng khác gì cầm tay chỉ dạy! Đây chính là cơ hội bao nhiêu người cầu còn không được!”

Lâm Tùy Ý giật mình, tuy nội tâm rất biết ơn ông chủ đẹp trai, nhưng tâm tình cậu không nhẹ nhõm hơn chút nào.

Tục ngữ có câu ‘sư phụ dắt vào cửa, tu hành dựa cá nhân’, Lâm Tùy Ý không biết mình có thiên phú hay không, cũng không tin tưởng bản thân. Huống hồ kể cả có thiên phú giải mộng, dễ gì thực hành một lần liền thành công. Sợ là cậu chưa kịp thông hiểu đạo lý, tai họa đã ập tới trước.

“Anh đừng lo không đủ thời gian.” Lâu Lê nhìn ra suy nghĩ trong lòng anh, nói: “Mộng là dự đoán là điềm báo, từ khi giấc mơ xuất hiện đến khi sự việc xảy ra cách một khoảng thời gian. Anh có thể tranh thủ trong khoảng thời gian này đi theo tiên sinh nhà em nhập mộng vài lần. Thời gian trong mộng khác với thời gian ngoài đời thực. Ở trong mộng, anh phí thời gian cả đời cùng lắm chỉ bằng một cái búng tay một cái chớp mắt.”

Lâm Tùy Ý được khích lệ, trong lòng tràn ngập biết ơn Lâu Lê và Lâu tiên sinh. Mặt chữ điền xin ông chủ đẹp trai giải mộng tốn hai trăm vạn, cậu chỉ tốn 90 vạn là được ông chủ đẹp trai tự mình dạy dỗ, thật sự quá may mắn.

Cậu không phải là người chỉ biết nói cảm ơn, Lâm Tùy Ý muốn chứng thực lòng biết ơn này.

Cậu mừng rỡ nói: “Tôi đi nấu canh thang cho Lâu tiên sinh!”

Lâm Tùy Ý dồn hết kỹ năng nấu vài món ngon sở trường, theo như lời Lâu Lê, ông chủ đẹp trai trông như cái đĩa CD!

Điều này làm Lâm Tùy Ý càng thêm phấn chấn, buổi chiều còn tính đóng cửa chạy ra ruộng đất hái rau, nguyên liệu nấu ăn tươi sẽ làm món ngon càng ngon hơn.

Nhưng Lâu Lê cản cậu. Cô bé mang rất nhiều đồ tới, hào hứng nói: “Tiên sinh nhà em nói em hai ngày nay dạy cho anh một số khái niệm. Em nói rồi mà, tiên sinh tính dắt anh vào mộng.”

Lâm Tùy Ý nghe xong cũng kích động, chạy đi kéo cửa cuốn quán ăn xuống.

“Đây là mấy quyển sách tổng hợp ghi chép một số định nghĩa sự vật xuất hiện trong mơ, anh xem sơ qua là được, không cần học kiểu thuộc vẹt. Tính hung cát cần căn cứ vào nhân vật sự vật xuất hiện trong mơ.” Lâu Lê đặt sách trước mặt Lâm Tùy Ý.

Lâm Tùy Ý đang muốn lật xem, lại có thêm một chồng tư liệu được đặt xuống.

“Đây là sinh thần bát tự Ứng Triều Hà.” Lâu Lê bày dáng thầy giáo, mở ra một tờ.

Lâm Tùy Ý cúi đầu xem tư liệu, nhìn tên họ Ứng Triều Hà mà ngẩn người, quay đầu nhìn về phía TV nhỏ trong góc. TV đang mở, Lâm Tùy Ý thích náo nhiệt, khi quán ăn không có khách, cậu thường mở TV để nghe tiếng người trong TV.

Lúc này TV đang chiếu một bộ phim điện ảnh Lâm Tùy Ý không nhớ tên, cậu duỗi tay chỉ chỉ.

Lâu Lê ngẩng đầu nhìn: “Đúng vậy, là cô ấy. Cô ấy là khách hôm nay tới xin tiên sinh giải mộng.”

Lâm Tùy Ý hơi kinh ngạc. Ứng Triều Hà là diễn viên điện ảnh tỏa sáng bao nhiêu, buổi sáng hôm nay có bấy nhiêu uể oải, gần như nhìn không ra là cùng một người.

“Lời em sắp nói rất quan trọng, anh nhớ kỹ.” Lâu Lê dùng ngữ khí trịnh trọng.

“Từ từ!” Lâm Tùy Ý tìm giấy bút, khẩn trương nắm bút: “Được rồi, em nói đi.”

Lâu Lê rất vừa lòng với thái độ của học sinh Lâm Tùy Ý, lúc ở cửa hàng 108 cô bé đã soạn sẵn giáo án: “Đêm mai anh sẽ theo tiên sinh nhập mộng của Ứng Triều Hà. Trước hết em nói đơn giản về nhập mộng, những cái khác tiên sinh sẽ dạy cho anh.”

Lâm Tùy Ý gật đầu.

“Mộng phân chia cát hung, ví dụ như mơ thấy ở trên biển thả câu, mơ thấy cá bơi lội, mơ thấy nói chuyện với người chết đều là điềm lành, mấy cái này em đã viết hết trong sách, mơ thấy điềm lành nghĩa là cát mộng. Mơ thấy quỷ thắt cổ, mơ thấy nhà không có nước, mơ thấy nhà cửa bị sập, mơ thấy răng lợi xuất huyết là điềm xấu, mơ thấy điềm xấu nghĩa là hung mộng, nhân vật sự vật đại biểu cho điềm xấu đó là hung thần. Cũng có tình huống trong mộng xuất hiện đồng thời điềm xấu và điềm lành, cần bói toán hỏi hung cát.”

Lâu Lê chờ Lâm Tùy Ý ghi chép xong mới tiếp tục nói: “Bói toán nếu ra cát, thuyết minh điềm lành làm chủ, nghĩa là điềm lành nhiều hơn so với điềm xấu, cát chặn hung. Bói toán ra hung, nghĩa là điềm xấu làm chủ, hung nhiều hơn cát, hung chặn cát, thậm chí ảnh hưởng điềm lành và biến nó thành điềm xấu. Khi ấy tổng kết về cát hung trong sách không còn chính xác nữa.”

“Chỉ có hung mộng không thể giải mới nên nhập mộng. Mộng không thể giải vì người nằm mơ miêu tả cảnh trong mơ không đủ toàn diện, ví dụ như Ứng Triều Hà, cô ấy mơ thấy bản thân bị rắn quấn chặt, ở trong mộng bị xà quấn lấy là điềm tốt. Đồng thời cô ấy mơ thấy mình hoảng sợ và có cảm giác sắp chết, đây là điềm xấu. Theo lý thuyết một hung một cát hai tương biến mất, nhưng quẻ bói trong mơ là hung, nghĩa là cô ấy bỏ sót hung thần khác. Ngày mai anh cùng tiên sinh vào mộng là để tìm hung thần trong mộng cô ấy. Tìm được hung thần trong mộng, là sẽ giải được mộng.”

Lâm Tùy Ý rót cho thầy giáo Lâu Lê ly nước, tiếp tục ghi chép.

Lâu Lê uống nước nhuận họng, nhấn mạnh trọng điểm: “Hung thần sẽ giết người, dù là người vào mộng hay là người nằm mơ đều sẽ bị hung thần theo dõi. Cách đơn giản nhất để phân biệt cát hung là xem có người chết hay không.”

Lâm Tùy Ý ấn mạnh đầu bút, ngẩng đầu hỏi: “Con rắn quấn lấy Ứng Triều Hà là hung thần hả?”

Theo lời Ứng Triều Hà miêu tả cảnh trong mơ, con rắn cắn một phát đứt đầu cô ấy, đồng nghĩa với giết người.

“Khó mà nói.” Lâu Lê không chắc: “Ứng Triều Hà không nói rốt cuộc cô ấy có chết hay chưa, cũng không nói rắn có giết chết người khác hay không. Nếu có người đã chết, con rắn chính là hung thần.”

“Trong sách có viết, rắn trong mơ có màu đỏ là cát, màu lục là hung, nhưng dù con rắn này có màu gì thì nó cũng quấn lấy Ứng Triều Hà. Nếu là rắn lục quấn người, hung cát không mâu thuẫn. Hơn nữa rắn quấn cô ấy vì muốn ăn cô ấy, cho nên chỉ nghe cô ấy miêu tả thì không thể giải mộng, cần phải tìm được hung thần trong mộng, nhìn xem rốt cuộc cô ấy mơ thấy những gì mới có thể giải mộng.”

Chờ Lâm Tùy Ý nhớ cho kỹ, Lâu Lê nói: “Còn một điều quan trọng nhất.”

“Mộng kết nối âm dương. Âm dương cách biệt người quỷ thù đồ, người sống vào mộng có thể bị Mộng giết chết. Đừng để Mộng phát hiện anh là người sống.”

Tự dưng Lâm Tùy Ý thấy áp lực: “Như thế nào mới không để Mộng phát hiện?”

“Đây là điều tiên sinh sẽ dạy cho anh, em cũng không hiểu lắm” Lâu Lê nhón chân vỗ vỗ bả vai cậu: “Đừng quá lo lắng, có tiên sinh mà.”

Lâu Lê đi rồi, Lâm Tùy Ý ôm sách chăm chỉ đọc. Nếu thời đi học mà cậu nghiêm túc được như này chắc là đã thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại.

Ngày mai mặt trời lặn phải vào mộng, nên Lâm Tùy Ý học thuộc một số loại hung cát, kẻo nhầm lẫn.

Ngày hôm sau trước khi mặt trời lặn, Lâm Tùy Ý đã học thuộc được khoảng bảy tám chục loại hung cát.

Cậu đóng kín cửa chính cửa sổ quán ăn, rồi đi tới cửa hàng 108 tìm ông chủ đẹp trai.

Trước cửa vẫn là rèm cửa dày nặng, Lâm Tùy Ý trước lạ sau quen, không cần Lâu Lê dẫn đường, cậu tự vén rèm đi vào.

Lâu Lê không có ở cửa hàng, sau bình phong chỉ có một bóng người thon gầy.

Tiếng bước chân của cậu lọt vào tai ông chủ đẹp trai. Lâm Tùy Ý mới vừa đi đến chỗ bình phong, liền nghe thấy ông chủ đẹp trai hỏi sinh thần bát tự của mình.

Lâm Tùy Ý báo thời gian ngày sinh tháng đẻ.

Sau bình phong: “Vào đi.”

Lâm Tùy Ý vòng qua bình phong. Không có bình phong che chắn, tầm nhìn trở nên trống trải. Cậu thấy trên bàn thác nước đặt một cái đỉnh đồng thau nhỏ. Đỉnh châm lửa, ông chủ đẹp trai ném hai tờ giấy vàng vào. Chữ trên hai tờ giấy được viết bằng chu sa, là sinh thần bát tự của cậu và ông chủ đẹp trai.

Lâm Tùy Ý

Năm Tân Tỵ tháng Giáp Ngọ ngày Tân Mùi giờ Canh Dần.

Mà trên tờ giấy vàng của ông chủ đã bị lửa đốt hơn phân nửa, Lâm Tùy Ý chỉ thoáng nhìn thấy tên của anh.

… Lâu Lệ.

Trong lòng Lâm Tùy Ý khẽ run.

Cậu nghĩ thầm, ông chủ đẹp trai lãnh đạm sao lại có cái tên hung như vậy.
*GIẢI THÍCH:

Mộng tỉnh: Giấc mơ tỉnh táo (Lucid Dream)

Trong phong thủy bói toán, Cát là tốt, Hung là xấu.

Hung Cát: Dữ hoặc lành.

Sinh thần bát tự = Bát tự ngày sinh, là khái niệm thuộc bộ môn Bát Tự – Tứ Trụ. Đây là một bộ môn luận giải nhằm suy đoán về tính cách cũng như vận số của con người. Xem thêm về Bát Tự

Tham khảo Quẻ Thủy Sơn Kiển, Quẻ 39 trong Kinh dịch

Chu sa và mực chu sa

Lâu lệ: 楼唳



Đỉnh đồng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK