• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong ngục tối tối tăm, Thẩm Nhược Kiều bị ném vào một góc ẩm ướt. Tóc nàng rối bù, y phục thì bẩn thỉu. Vì bị cho uống thuốc nên toàn thân không còn chút sức nào, võ công cũng chẳng thể sử dụng được.

Gân tay phải của nàng bị cắt đứ, máu đỏ tươi rỉ ra, thấm đẫm y phục.

Đây là ngục tối của Bách Lý gia, càng nực cười hơn là ngục tối này lại nằm trong phòng tân hôn của nàng, đáng tiếc nàng và Bách Lý Văn Dương đã kết hôn được một năm nhưng lại không hay biết gì về nó. Lúc này, khi máu trên người sắp chảy hết, nàng vẫn không hiểu tại sao nam nhân từng nói yêu nàng đậm sâu, dịu dàng với nàng đến vậy, lại có thể có ý định lấy mạng của nàng.

"Cạch" tiếng mở cửa vang lên.

Thẩm Nhược Kiều vẻ mặt cứng ngắc, nhìn thấy người tới, trên mặt hiện lên nụ cười hy vọng: "Ngữ Yên, ta biết mà, muội nhất định sẽ tới cứu ta."

Người bước vào chính là muội muội mà nàng yêu thương nhất, Thẩm Ngữ Yên.

Ngữ Yên trên người mặc một bộ váy màu đỏ tươi, đầu cài một chiếc kẹp tóc dày, mặt cũng được trang điểm nhẹ nhàng.

Thẩm Nhược Kiều rất quen thuộc với bộ trang phục này. Khi kết hôn với Bách Lý Văn Dương, nàng cũng từng được mặc chiếc váy, trang điểm lộng lẫy như vậy.

"Ngữ Yên, muội hôm nay thành hôn sao?" Thẩm Nhược Kiều có chút khó hiểu nhìn nàng ta hỏi, sau đó lộ ra vẻ tự trách: "Ngữ Yên, ta xin lỗi. Hôm nay là ngày thành hôn của muội, vậy mà muội lại phải tới nơi này."

"Ha!" Thẩm Ngữ Yên cười hắc hắc, che miệng lại, ánh mắt nhìn nàng lộ ra vẻ khinh thường cùng giễu cợt, "Thẩm Nhược Kiều, ngươi nói đúng, hôm nay thành hôn của ta, nhưng ta tới đây không phải để cứu ngươi, ta tới để xem xem ngươi chết như thế nào."

"Cái gì?" Thẩm Nhược Kiều kinh ngạc nhìn cô ta, có chút khó khăn lắc đầu, "Ngữ Yên, muội đang nói gì vậy? Đang đùa với ta sao?"

"Ai đùa với ngươi?" Ánh mắt Thẩm Ngữ Yên cứng đờ, sắc mặt tối sầm, khinh thường nhìn nàng, "Thẩm Nhược Kiều, ngươi có muốn biết vì sao phu quân yêu quý của ngươi Bách Lý Văn Dương lại làm như vậy với ngươi không?"

"Tại sao?" Thẩm Nhược Kiều nhìn thẳng vào cô ta.

"Ha!" Thẩm Ngữ Yên lại cười lạnh, nói từng chữ một: "Bởi vì hắn không yêu ngươi! Nữ nhân hắn yêu sâu đậm chính là biểu muội tốt của ngươi Bách Lý Tử Uyên. Máu của ngươi có thể cứu mạng Bách Lý Tử Uyên! Vì mạng sống của nữ nhân hắn yêu, cho dù có ghét ngươi, hắn vẫn phải đóng màn kịch phu thê ân ái với ngươi! Có điều a, Bách Lý Tử Uyên giờ đã khỏi bệnh, ngươi cũng chỉ là đồ vô dụng! Ngươi nói xem, thứ vô dụng như ngươi, Bách Lý Văn Dương còn muốn giữ lại làm gì?"

"Không thể nào! Ta không tin!" Thẩm Nhược Kiều tức giận trừng mắt nhìn cô ta, không thể tin được những lời này, "Bọn họ là huynh muội!"

"Chậc! Họ chỉ là huynh muội không có quan hệ huyết thống mà thôi! Thẩm Nhược Kiều, ngươi có muốn biết tại sao Bách Lý Văn Dương biết máu của ngươi có thể cứu được Bách Lý Tử Uyên không?" Thẩm Ngữ Yên cười nửa miệng nhìn nàng, nói chậm rãi, "Phải. Chính ta là người nói với hắn, cũng chính ta dạy cho Bách Lý Tử Uyên cách giả bệnh. Giờ thì sao, mọi thứ không phải đều đúng như ta dự tính? Ha ha ha."

"Tại sao?" Thẩm Nhược Kiều căm hận nhìn chằm chằm cô ta, trong mắt mang theo sát ý, "Thẩm Ngữ Yên, ta đối xử tốt với ngươi như vậy!"

"Tại sao ư?" Thẩm Ngữ Yên chậm rãi lặp lại những lời này, sắc mặt đột nhiên tối sầm, "Bởi vì ngươi cản đường ta! Đích nữ của Thẩm gia đáng lẽ phải là ta! Đáng ra mẫu ta mới chính thê! Chính là người mẹ đã chết của ngươi vô liêm sỉ đánh thuốc mê phụ thân, ép phụ thân lấy bà ta làm chính thê, vì thế mẫu thân của ta đành cam chịu làm phận thê thiếp! Ngươi cũng vì thế ngang nhiên chiếm lấy vị trí đích nữ, trở thành hôn thê của Tần vương! Ngươi có biết không, hôn ước ấy đáng ra phải là của ta, chỉ có ta mới xứng đáng với chàng! Chính ngươi, chính hai mẹ con ngươi, đã cản đường ta và mẫu thân. Nếu không đáng chết thì ai đáng?"

"Ngươi.. thích Mộ Dung Vũ?" Thẩm Nhược Kiều không thể tin nhìn cô ta.

"Đúng vậy!" Thẩm Ngữ Yên tự tin thừa nhận, trên mặt mang theo một chút xấu hổ cùng ngưỡng mộ sâu sắc, "Chàng xuất sắc, tuấn tú tựa thần tiên như vậy, ta thích chàng thì có gì là sai? Thẩm Nhược Kiều, xuống địa ngục đi! Xuống đó đoàn tụ với mẫu thân cùng đệ đệ đáng khinh của ngươi đi! Ta và Vương gia sẽ yêu nhau đến hết đời này!"

Vừa nói, khuôn mặt ngượng ngùng thanh thú như tân nương của cô ta đột nhiên trở nên hung dữ vặn vẹo, trong tay xuất hiện một con dao, không chút do dự chém vào mặt Thẩm Nhược Kiều, "Giữ bộ mặt này cũng vô ích! Ta ghét nhất chính là khuôn mặt của ngươi! Làm cho chàng không thể buông bỏ được ngươi! Thẩm Nhược Kiều, cho dù có chết, ngươi cũng đừng nghĩ có thể mang được khuôn mặt đẹp đẽ!"

Con dao đó lại đâm thẳng vào tim Thẩm Nhược Kiều không chút do dự.

Thẩm Nhược Kiều cảm thấy linh hồn rời khỏi cơ thể, chỉ có thể đứng đó nhìn Thẩm Ngữ Yên điên cuồng đâm chém cơ thể mình.

Một tiếng "Ầm" thật lớn, cửa ngục bị nội lực của ai đó mở ra, Thẩm Ngữ Yên cũng bị thổi bay.

Cô ta bị đá đập mạnh vào tường, sau đó ngã rầm xuống đất và phun ra một ngụm máu lớn.

Thẩm Nhược Kiều chỉ nhìn thấy một người nam nhân mặc áo choàng tím đi về phía mình giống như một đại ma vương, đôi mắt đỏ như quả cầu lửa, nhìn thẳng vào Thẩm Ngữ Yên, thậm chí còn đỏ hơn cả cái váy mà Thẩm Ngữ Yên đang mặc

Mộ Dung Vũ?

Thẩm Nhược Kiểu nhìn nam nhân vừa xuất hiện với vẻ hoài nghi.

"Vương.. Vương gia?" Thẩm Ngữ Yên kinh hãi nhìn hắn, trong mắt tràn đầy sợ hãi, "Sao ngài lại ở đây?"

Có điều, Mộ Dung Vũ thậm chí không liếc nhìn cô ta một cái mà đi thẳng về phía Thẩm Nhược Kiều. Vẻ tức giận trên mặt hắn biến mất, thay vào đó là vẻ dịu dàng, đau khổ và tự trách mình.

Ngón tay thon dài vuốt v e khuôn mặt trầy xước của Thẩm Nhược Kiều, một giọng nói dịu dàng vang lên: "Xin lỗi nàng, ta đến muộn."

Hắn nhẹ nhàng dùng tay áo lau đi vết máu trên mặt nàng, vẻ dịu dàng trên khuôn mặt nhìn nàng không hề giống một đại ma vương chút nào. Thẩm Nhược Kiều chỉ nhìn thấy một nam nhân tình cảm sâu đậm, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nàng, thấp giọng thì thầm: "Nàng mệt thì ngủ một chút đi."

"Vương gia.." Thẩm Ngữ Yên nắm lấy góc áo của hắn, trìu mến nhìn hắn.

Mộ Dung Vũ dừng lại, ánh mắt tà ác như quỷ nhìn chằm chằm: "Bản vương có điều không biết, bản vương cưới ngươi bao giờ?"

"Vương gia, thiếp.."

"Ngươi, xứng sao?" Giọng nói lạnh lùng và khinh thường của Mộ Dung Vũ vang lên, "Tay nào?"

"Á?" Thẩm Ngữ Yên vẻ mặt bối rối, sau đó..

"Aaa!" Một tiếng tru như heo bị cắt tiết vang lên, hai bàn tay của cô ta trực tiếp bị chặt đứt.

"Kẻ nào động tới A Cửu của bản vương, đều phải chết!" Giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn của Mộ Dung Vũ vang lên, "Lột hết da trên người ả cho ta, sau đó trói Bách Lý Văn Dương và Bách Lý Tử Uyên!"

"Vâng, thưa Vương gia!"

Tiếp theo, Thẩm Nhược Kiều tận mắt chứng kiến, hắn ôm nàng ngồi trên ghế, dùng bàn tay to lớn che mắt nàng, Bách Lý Văn Dương và Bách Lý Tử Uyên bị giam cầm, bất lực nhìn Thẩm Ngữ Yên bị lột toàn bộ da trên người.

Sau đó, hắn yêu cầu Bách Lý Văn Dương chứng kiến cảnh Bách Lý Tử Uyên bị chôn sống. Cuối cùng, là cắt tay Bách Lý Văn Dương, rút cạn máu của hắn cho đến khi không còn một giọt

"Thực xin lỗi, Mộ Dung Vũ." Thẩm Nhược Kiều nhìn hắn, tự trách nói.

"Tỷ tỷ, tỷ vừa nói gì vậy?" Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang