• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngươi nói sao?" Thẩm Nhược Kiều ngơ ngác nhìn cô, nở nụ cười méo mó, vẻ mặt có chút ngây thơ, tựa hồ rất dễ bắt nạt.

"Thẩm tiểu thư, nô tỳ là người của Tần vương. Hôm nay phu nhân mời người đến đây, căn bản là không có ý tốt. Người mau đi đi." Nô tỳ đó một mặt cung kính nhìn Thẩm Nhược Kiều, thúc giục nàng.

"Ngươi tên là gì?" Thẩm Nhược Kiều nhìn nàng hỏi.

"Nô tỳ tên Xuân Phân."

"Nếu ta rời đi, ngươi làm cách nào giải thích với di mẫu?" Thẩm Nhược Kiều lo lắng nhìn nàng.

Xuân Phân lắc đầu, vẻ mặt không sợ chết nói: "Cho dù nô tỳ có liều mạng, cũng nhất định vì Vương gia bảo vệ an toàn cho tiểu thư. Thẩm tiểu thư, người mau đi đi, không cần để tâm đ ến nô tỳ."

Thẩm Nhược Kiều không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô, ánh mắt như đang muốn nhìn thấu vào tim cô. Nàng rõ ràng trông rất hiền lành và thân thiện nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác lạnh lùng sắc bén.

Không hiểu sao Xuân Phân lại có cảm giác rùng mình. Ngay khi cô định nói gì đó, Thẩm Nhược Kiều mỉm cười chậm rãi nói: "Tiên An Hầu phu nhân là dì của ta, là người thân thiết nhất của ta. Làm sao có thể làm hại ta? Ngươi còn đứng ở đây ăn nói lung tung!"

"Hơn nữa, chuyện hôm nay ta tới Tiên An Hầu Phủ có rất nhiều người biết! Dì của ta và phụ thân còn đang ở đây, ngươi đừng nói nhảm nữa. Dẫn đường!"

Hai từ cuối cùng, nàng dùng giọng điệu ra lệnh cho Xuân Phân. Xuân Phân nhìn nàng, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt kiên định của nàng, cô lại không nói nữa.

Cô khẽ thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Vậy mời Thẩm tiểu thư đi theo nô tỳ."

Sau đó cô tiếp tục dẫn đường.

Mặc dù trên mặt cô có vẻ bất lực nhưng Thẩm Nhược Kiều lại nhìn thấy trong mắt cô hiện lên một tia thành công.

Vì vậy, cô càng chắc chắn rằng nô tỳ này không phải người của Mộ Dung Vũ. Chu Quân Nguyệt hoặc Bách Lý Tử Loan đã cố tình sắp xếp việc này.

Nếu là người của Mộ Dung Vũ, sẽ không tiết lộ thân phận lớn như vậy mà trực tiếp đưa nàng ra khỏi Bách Lý phủ. Huống hồ, hiện tại nàng không gặp nguy hiểm gì.

Đương nhiên nàng biết rằng sẽ sớm có nguy hiểm đang chờ đợi nàng trong phòng.

Nhưng không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Nàng muốn xem Chu Quân Nguyệt và Thẩm lão thái thái muốn làm gì, bọn họ là người của ai. Là người của ai, nàng cũng có thể đoán được tám chín phần. Ngoài Thái hậu ra, còn có thể là ai nữa?

Khi Xuân Phân đưa nàng đến một viện tử, Thẩm Nhược Kiều gần như hoàn toàn đoán ra được cô ta là người của ai.

Đây không phải viện tử của Bách Lý Tử Loan mà là của Bách Lý Văn Dương.

Rốt cuộc kiếp trước nàng đã ở đây hơn một năm. Của hồi môn của nàng đều được mang tới đây.

Có điều, nàng chưa bao giờ tưởng tượng rằng phòng tân hôn của nàng và Bách Lý Văn Dương còn có địa lao, mà nàng lại chết trong địa lao đó.

Hiện tại, nha hoàn này đã đưa nàng đến viện tử của Bách Lý Văn Dương, ngoại trừ cô ta là người của Bách Lý Tử Loan ra, còn có người thứ hai nữa sao?

Được lắm!

Xem ra Bách Lý Tử Loan đã không thể đợi được nữa! Muốn bày trò để nàng và Bách Lý Văn Dương làm chuyện bẩn thỉu ở đây.

Điều quan trọng nhất là hôm nay Thẩm lão thái thái và Thẩm Trí Hằng đều có mặt ở Bách Lý phủ. Chỉ cần nàng và Bách Lý Văn Dương xảy ra chuyện, nàng sẽ không có cơ hội quay đầu nữa.

Nàng chắc chắn rằng, sau khi nàng bước vào phòng của Bách Lý Văn Dương, chỉ cần chưa đến một nén nhang, Thẩm lão thái thái, Chu Quân Nguyệt, còn có Thẩm Trí Hằng sẽ xuất hiện trước mặt bọn họ.

Sau đó, ngày mai, Hoàng thượng sẽ hạ chỉ hủy hôn ước của nàng với Mộ Dung Vũ.

Được lắm a! Bách Lý Tử Loan! Ngươi thiết kế vở kịch này cũng không tồi a!

Nàng và Thẩm Ngữ Yên đều đã trở thành nữ nhân của Bách Lý Văn Dương, vậy vị hôn phu tiếp theo của Mộ Dung Vũ chỉ có mình cô ta.

Dù sao cô ta thân là trưởng nữ của Tiên An Hầu, phụ mẫu yêu thương, lại còn được Thái hậu sủng ái. Chỉ cần phụ thân Bách Lý Thanh Tùng của cô đi xin thánh chỉ, Chu Quân Nguyệt đến xin Thái hậu ban ân, vậy thì sẽ có một cuộc hôn nhân không thể đổi dời rồi.

Nghĩ đến đây, khóe môi Thẩm Nhược Kiều nhếch lên thành một vòng cung đầy ẩn ý. Đôi mắt đẹp đó lấp lánh như tắm trong gió xuân, lộ ra chút ranh mãnh như một con cáo nhỏ.

"Thẩm tiểu thư, đại tiểu thư đang nghỉ ngơi ở trong phòng, người có thể tự mình đi vào, nô tỳ còn phải tới tiền viện hầu hạ." Xuân Phân nhìn nàng, cung kính nói.

Thẩm Nhược Kiều gật đầu, "Xuân Bạch, ngươi cũng quay về hầu hạ tổ mẫu đi. Ta cùng biểu tiểu thư nói chuyện một chút."

"Tiểu thư.." Xuân Bạch nhìn nàng với ánh mắt lo lắng.

Sau đó Thẩm Nhược Kiều liếc cô một cái, chậm rãi nói: "Đình Lan đứng bên ngoài hầu hạ ta là được."

Nghe vậy, Đình Lan trong mắt lóe lên một tia nham hiểm, liên tục gật đầu, "Xuân Bạch, ngươi yên tâm, có ta ở đây hầu hạ tiểu thư rồi. Lão phu nhân tới đây không có nhiều người hầu hạ, ngươi tới hầu lão phu nhân đi."

"Vậy.." Xuân Bạch nhìn Thẩm Nhược Kiều, cẩn thận nói: "Nô tỳ xin nghe lệnh tiểu thư. Đình Lan, ngươi ở lại hầu hạ tiểu thư cho tốt."

"Yên tâm đi, yên tâm đi! Tiểu thư cũng là chủ nhân của ta!" Đình Lan chắc nịch nói.

Xuân Bạch liếc nhìn Thẩm Nhược Kiều một lần nữa, rồi lo lắng rời đi.

"Tiểu thư.." Đình Lan có chút hưng phấn nhìn Thẩm Nhược Kiều: "Nô tỳ ở bên ngoài hầu hạ, người cùng biểu tiểu thư cứ thoải mái tâm sự."

Cô ta đương nhiên biết đây không phải là tiểu viện của Bách Lý Tử Loan, mà là của của Bách Lý Văn Dương.

Khi Xuân Phân đưa Thẩm Nhược Kiều tới đây, cô gần như đã đoán được ý định của Bách Lý Tử Loan.

Chỉ cần đại thiếu gia ngủ với Thẩm Nhược Kiều, thì tiểu thư thành công rồi. Thẩm Nhược Kiều nhất định phải gả vào Bách Lý Phủ. Nếu tiểu thư gả vào đây, thân là đại nha hoàn, tất nhiên phải bồi giá.

Tử Loan tiểu thư đã hứa với cô rằng sẽ để cô gả cho đại thiếu gia làm thiếp. Chỉ cần trở thành thiếp của đại thiếu gia, cô sẽ được hưởng vinh hoa phú quý suốt đời.

Vì vậy, cô ta phải canh chừng cho tốt. Chỉ cần tiểu thư bước vào phòng của đại thiếu gia, cô ta sẽ ngay lập tức báo cho Tử Loan tiểu thư, sau đó mời lão phu nhân, lão gia, Hầu phu nhân tới đây, để bọn họ xem xem Thẩm đại tiểu thư là loại người thế nào!

Ha ha!

Nghĩ đến đây, Đình Lan thực sự đã cười ra tiếng.

"Ngươi cùng ta vào trong." Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Nhược Kiều vang lên.

"..."

Đình Lan ngơ ngác nhìn nàng, "Tiểu thư, ta.."

"Mở cửa!" Thẩm Nhược Kiều trầm giọng ra lệnh.

Đình Lan nhất thời cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước tới đẩy cửa ra.

"Nhược Kiều biểu muội.." Cửa vừa mở ra, Bách Lý Văn Dương đã xuất hiện trước mặt bọn họ, trìu mến nhìn Thẩm Nhược Kiều, "Muội.. đến gặp ta sao? Ta biết biểu muội không phải là người vô tình, không thể nào quên được chúng ta.."

Lời còn chưa dứt, hắn đã cảm nhận được một mùi hương xộc vào mũi, sau đó hai mắt trợn ngược, cùng Đình Lan ngã xuống đất.

Trước khi ngã xuống đất, hắn ta khó tin nhìn Thẩm Nhược Kiều, "Muội.."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK