Nhìn hai người nằm trên đất, khóe miệng Thẩm Nhược Kiều cong lên, nở một nụ cười khinh bỉ. Nàng không làm gì với bọn họ, vì lát nữa hai người bọn họ sẽ tự mình làm.
Còn Thẩm Nhược Kiều lại quay người rời đi, dễ dàng đi đến tiểu viện của Bách Lý Tử Loan.
Dù sao thì tiểu viện của Bách Lý Tử Loan và Bách Lý Văn Dương ở cạnh nhau, trước khi tiến vào tiểu viện, nàng cố ý nói to "Xuân Phân, ngươi trở về hầu hạ di mẫu, ta tự mình vào đó gặp biểu muội là được."
Như vậy, nha hoàn trong tiểu viện của Bách Lý Tử Loan đều biết rõ, là Xuân Phân đã đưa Thẩm Nhược Kiều tới đây. Tất nhiên, theo sau Thẩm Nhược Kiều chính là Xuân Bạch.
Vì vậy, khi nha hoàn dẫn Thẩm Nhược Kiều bước tới trước mặt Bách Lý Tử Loan, cô ta không thể tin vào mắt mình, nhìn chằm chằm Thẩm Nhược Kiều.
Không phải, Thẩm Nhược Kiều sao lại ở đây? Nàng bây giờ đáng ra nên ở phòng của Bách Lý Văn Dương, cùng hắn làm chuyện đại sự mới đúng. Sau đó rất nhanh, mẫu thân, Thẩm lão phu nhân và Thẩm Trí Hằng sẽ được Xuân Phân mời tới phòng của Bách Lý Văn Dương.
Họ sẽ bắt được Bách Lý Văn Dương và Thẩm Nhược Kiều ngay tại trận. Nhưng tại sao.. tại sao Thẩm Nhược Kiều lại xuất hiện ở đây?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
3. Đừng Làm Nũng Với Anh
4. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
=====================================
Bách Lý Tử Loan đầu óc lúc này đã quay vòng vòng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao Thẩm Nhược Kiều lại xuất hiện trước mặt cô?
"Sao vậy, sao biểu muội nhìn thấy ta lại có vẻ kinh ngạc?" Thẩm Nhược Kiều nở một nụ kinh diễm, vẻ mặt thân thiện quan tâm cô ta.
Biểu cảm đó giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra giữa hai người trước đó trong tiệm y phục. Bọn họ vẫn là quan hệ biểu tỷ biểu muội thân thiết.
"Tỷ.."
"Ta nghe dì nói biểu muội lại phát bệnh." Thẩm Nhược Kiều ngắt lời cô, vẫn mỉm cười nhìn cô, chậm rãi nói: "Đại phu nói biểu muội vì quá tức giận nên bệnh tái phát, hơn nữa còn trở nặng, chắc phải mất một thời gian dài tĩnh dưỡng. Di mẫu lo lắng nếu biểu muội không chịu nói gì, giữ chuyện đó trong lòng càng lâu thì bệnh tình càng nặng, nên nhờ ta tới đây nói chuyện với biểu muội."
Vừa nói, nàng vừa ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh đó, vẫn mỉm cười dịu dàng với cô ta. Nàng ngồi gần lại Bách Lý Tử Loan, dùng ánh mắt quan tâm nhìn cô: "Biểu muội, ai dám chọc tức muội? Tại sao lại không muốn nói cho di mẫu biết? Muốn một mình chịu đựng sao? Muội nhìn muội, vốn dĩ cơ thể đã yếu đuối nhiều bệnh, nửa tháng đã phát bệnh mất mười ngày, nếu tiếp tục tức giận như vậy, có ngày ngọc nát sương tan a!"
Nghe nàng nói xong, Bách Lý Tử Loan cảm thấy mí mắt "giật giật".
Thẩm Nhược Kiều đồ đáng chết này, ngươi không biết là ai chọc giận ta sao? Còn không phải là bị ngươi chọc cho tức chết? Ngươi bây giờ còn ngây thơ vô tội ngồi đây nói chuyện chữa lành tâm lý với ta? Còn nguyền rủa ta!
"Ta.."
"Biểu muội, đừng gấp, đừng nóng giận!" Thẩm Nhược Kiều lại ngắt lời cô, nhìn cô với ánh mắt lo lắng: "Muội bây giờ, tuyệt đối không được gấp, không được tức giận a. Thuận khí, thuận thuận khí! Xuân Bạch, mau giúp biểu tiểu thư thuận khí, vỗ lưng cho biểu tiểu thư. Chỉ cần vỗ cho nỗi tức giận bay ra ngoài, thông khí thì sẽ không sao nữa."
"Vâng, tiểu thư!" Xuân Bạch đáp lại.
Cô bước tới trước mặt Bách Lý Tử Loan, vỗ nhẹ vào lưng cô ta.
"Ôii.." Bách Lý Tử Loan r3n rỉ.
Cái này là gọi là thuận khí! Đây rõ ràng là đang đánh trống! Là đang coi lưng cô là cái trống mà đánh vào sao?
"Thẩm.."
"Biểu tiểu thư, có đỡ hơn chút nào không?" Vừa mở miệng, Xuân Bạch lại vỗ cô một cái thật mạnh, sau đó nhìn cô với vẻ mặt ân cần hỏi.
Bách Lý Tử Loan chỉ cảm thấy nội tạng của mình đã bị đập nát thành từng mảnh rồi. Đau a, đau đến nỗi nước mắt cô cũng rơi ra rồi a!
"Biểu tiểu thư, có phải là nô từ vỗ không tốt không?" Xuân Bạch nhìn cô với ánh mắt hối lỗi, sau đó chân thành nói: "Vậy nô tì tiếp tục.."
"Không cần nữa!" Bách Lý Tử Loan nhanh chóng từ chối. Nếu còn tiếp tục thế này, thế nào cô ta cũng bị đánh chết.
Thẩm Nhược Kiều chết tiệt!
Bách Lý Tử Loan tức giận đến răng phát ra tiếng "Cạch cạch". Nhưng lúc này, ngoài cô ra, trong phòng không có nha hoàn, cũng chẳng có mama nào cả.
Đó là bởi vì cô rất chắc chắn rằng Xuân Phân sẽ đưa Thẩm Nhược Kiều đến gặp Bách Lý Văn Dương, sau đó Bách Lý Văn Dương sẽ xử lý Thẩm Nhược Kiều.
Cô ta thì đương nhiên vẫn phải giả bệnh, nên không có nha hoàn nào ở trong phòng.
Để giữ mình trong sạch, lần này cô cũng lừa dối mẫu thân mình là Chu Quân Nguyệt.
Nhưng cô không bao giờ ngờ rằng Thẩm Nhược Kiều sẽ không đến chỗ Bách Lý Văn Dương.
"Ya, biểu muội, sắc mặt muội trông khá hơn nhiều rồi!" Thẩm Nhược Kiều ngạc nhiên nhìn nàng, sau đó nhoẻn miệng cười, "Xem ra phương pháp thuận khí này rất hữu dụng! Lần sau nếu muội nếu lại tức giận quá, bệnh tình tái phát, cũng không thể nói ra ngoài, lại gọi Xuân Bạch tới giúp muội."
Nghe vậy, Bách Lý Tử Loan tức đến nỗi khóe môi giật giật muốn mắng nàng.
"Sao biểu tỷ lại ở đây?" Bách Lý Tử Loan cố gắng kìm nén cơn tức, mỉm cười hỏi, dáng vẻ tỷ muội tình thân, ngây thơ vô tội.
Thẩm Nhược Kiều cười ngọt ngào, "Ta không phải đã nói rồi sao? Là di mẫu nhờ ta tới khuyên bảo muội. Ồ, đúng rồi, một thị nữ tên Xuân Phân đã đưa ta đến đây. Cô ấy đưa ta tới đây xong liền quay về hầu hạ di mẫu rồi."
Xuân Phân! Sao ngươi dám làm hỏng việc tốt của ta!
Bách Lý Tử Loan cay đắng ghi nhớ tên Xuân Phân trong lòng.
"Biểu muội, bây giờ muội có thể nói cho ta biết ai đã chọc giận muội không? Để ta còn giải thích lại với di mẫu! Như vậy, đại phu mới có thể kê thuốc đúng bệnh được a! Đương nhiên, nếu có thể bắt được hung thủ làm cho muội tức giận, ta liền trừng phạt hắn thật nặng, trút giận cho biểu muội, biết đâu lúc đó bệnh tình của muội sẽ tự khỏi a."
Thẩm Nhược Kiều mỉm cười nhìn cô ta, không nhanh không chậm nói.
Nói xong, Bách Lý Tử Loan tức đến nỗi hai mắt trợn trắng.
Thẩm Nhược Kiều, đồ tiện nhân! Không phải ngươi chính là người chọc tức ta sao? Ngươi hiện tại còn ở đây giả vờ vô tội?
"Ha!" Bách Lý Tử Loan cười khúc khích, nhìn thẳng vào Thẩm Nhược Kiều nói: "Tỷ không biết sao, biểu tỷ? Ta còn cho rằng tỷ biết đó! Dù sao khi sự việc xảy ra, tỷ cũng có mặt ở đó!
" A? "Thẩm Nhược Kiều ngơ ngác nhìn cô, sau đó làm bộ dạng như vừa phát hiện ra gì đó:" A, ta nhớ ra rồi! Thì ra biểu muội là bị Bách Lý đại thiếu gia chọc tức! Đúng rồi! Đúng rồi! Một nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân chưa được gả ra ngoài, bị một nam nhân cứ thế bế lên, lại còn có thái độ thèm muốn. Hắn lại còn là con nuôi của Bách Lý phủ! "
" Thật đáng tội chết! "Thẩm Nhược Kiều đập tay xuống bàn một cái thật mạnh, vẻ mặt tức giận" Là con nuôi của Bách Lý phủ, di mẫu và di trượng nuôi nấng hắn suốt hai mươi năm, hắn không báo đáp ân tình cũng thôi đi. Cư nhiên lấy oán báo ơn, đối với muội muội của mình lại nảy sinh những suy nghĩ không nên có. Ta bây giờ sẽ đi nói với di mẫu, để người trừng trị tên tiểu nhân đó! "
* * * Một người hầu già vội vàng chạy tới bên cạnh Chu Quân Nguyệt, rất thận trọng cung kính nói nhỏ cái gì đó vào tai bà ta.
Sắc mặt Chu Quân Nguyệt lập tức trở nên u ám," Cái thứ chết tiệt đó, sao nó dám!"
Danh Sách Chương: