• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy Thẩm Nhược Kiều, trong mắt Thẩm Ngữ Yên hiện lên một tia hận ý.

Tiện nhân, tất cả không phải là do ngươi sao?

"Tỷ tỷ, tỷ mau giải thích với bà nội, hôm qua là tỷ mời Tô Nhị biểu ca cùng đi xe ngựa. Xe ngựa cũng là của tỷ. Lúc ta và Tô Nhị biểu ca gặp nhau trước cửa học viện, tỷ cũng ở đó." Thẩm Ngữ Yên vẻ mặt ủy khuất nhìn nàng.

Thẩm Nhược Kiều gật đầu, "Bà nội, hôm qua cháu gái đến học viện đón Nhược Thần. Muội muội nói là bà nội muốn muội muội đi cùng. Cháu gái nghĩ bà nội muốn ba người bồi dưỡng tình cảm nên đã đồng ý đưa muội muội đi cùng."

Lão thái thái nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngữ Yên, còn Thẩm Ngữ Yên thì chột dạ cúi gằm đầu xuống,

Đương nhiên hôm qua lão thái thái không hề bảo cô ta đi cùng Thẩm Nhược kiều, là cô lấy lão thái thái ra để dọa Thẩm Nhược Kiều.

Thẩm Nhược Kiều sao có thể không biết điều này? Chỉ là nàng tương kế tựu kế giả vờ mắc câu Thẩm Ngữ Yên mà thôi.

"Muội muội, xe ngựa đó là của ta, không sai. Là ta mời Tô Nhị công tử lên xe, không sai. Nhưng chẳng phải là ta thấy muội lo lắng Tô Nhị công tử ngã ngựa, bị thương không thể tự mình về phủ nên mới mời hắn lên xe ngựa sao?"

Thẩm Nhược Kiều vẻ mặt ngây thơ nhìn Thẩm Ngữ Yên có chút ủy khuất, sau đó giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút: "Muội và Tô Nhị công tử gặp nhau trước cửa học viện, ta cũng ở đó, không sai. Nhưng không phải lúc nào ta cũng ở đó, ta và Nhược Thần đi gặp phu tử, thời gian cũng mất một tách trà. Lúc đó muộ và Tô Nhị công tử làm gì ta cũng không biết a!" Nói xong, nàng lại chớp chớp mắt tỏ vẻ ngây thơ.

"Tỷ tỷ.." Thẩm Ngữ Yên nhìn nàng với ánh mắt ủy khuất như sắp khóc tới nơi.

Thẩm Nhược Kiều cười, không nhanh không chậm nói: "Muội muội, Tô Nhị ngã công tử có vẻ ngã rất đau. Hay là.."

Nàng quay đầu nhìn lão thái thái với vẻ chân thành cầu xin: "Bà nội, bà đồng ý cho muội muội đến Tô phủ thăm Tô Nhị công tử, dù sao đó cũng là biểu ca nhà ngoại của muội ấy, muội ấy lo lắng.."

"Không, không cần!" Thẩm Ngữ Yên vội vàng cắt ngang, "Tỷ tỷ, Nhị biểu ca ngã không nặng. Hơn nữa, hôm nay là thọ yến của Thái hậu, không có gì quan trọng bằng Thái hậu."

"..."

Thẩm Nhược Kiều tựa hồ đột nhiên nhớ ra, sau đó ngoan ngoãn cười với lão thái thái, "Bà nội, đã muộn rồi, chúng ta nên tiến cung rồi. Chúng ta là những người thân cận với Thái hậu nhất, chúng ta đương nhiên phải tiến cung sớm hơn những người khác, bà nội, bà nói xem có đúng không?"

Nàng mỉm cười hồn nhiên, dáng vẻ xinh đẹp, ánh mắt liếc nhìn lão thái tháo, bày ra vẻ vừa cung kính vừa tự nhiên thân thiết với trưởng bối.

Lão thái thái nhìn nàng, sửng sốt một lúc.

Không biết vì sao, vào lúc này, baf ta dường như nhìn thấy Chu Quân Ngọc. Đặc biệt là đôi mắt đó, giống tới chín phần.

Bà ta thất thần mãi cho tới khi mama bên cạnh nhác nhở: "À, đúng! Chúng ta lẽ ra phải tiến cung sớm. Chúng ta là ruột thịt của Thái hậu, không thể để người khác có cơ hội móc mỉa chúng ta."

Chỉ là thấy bộ dáng thảm hại, không cam tâm của Thẩm Ngữ Yên, bà ta không vui nổi.

Bà ta tức giận trừng mắt nhìn cô, nói: "Còn không mau cút về sửa soạn một chút đi? Thẩm Ngữ Yên, ta cho ngươi mười lăm phút, nếu không hôm nay ngươi đừng mơ tiến cung!"


"Đa tạ tổ mẫu, cháu gái lập tức sửa soạn." Thẩm Ngữ Yên vui vẻ nói, cúi đầu cảm tạ một cái rồi nhanh chóng rời đi.

Nhìn lại cô ta háo hức, khóe môi Thẩm Nhược Kiều nhếch lên một vòng cung kỳ lạ, nhưng không rõ ràng.

Thẩm Ngữ Yên tốc độ thật sự rất nhanh, xem ra thọ yến của Thái hậu hôm nay, cô ta không đi không dược! Sửa soạn chưa đến mười lăm phút, cô ta đã nhanh nhanh chóng chóng xuất hiện trước của phủ.

Lão thái thái liếc nhìn cô ta, tỏ vẻ khá hài lòng.

Mặc dù nhìn chung cô tổng thể không thể so sánh với Thẩm Nhược Kiều, nhưng cũng khá ưa nhìn.

Thành thật mà nói, dù là Thẩm Nhược Kiều hay Thẩm Ngữ Yên, cả hai đứa cháu gái bà ta đều không hài lòng. Đương nhiên còn có đứa "cháu giả" Thẩm Nhược Thần.

Mỗi lần nghĩ tới chuyện này bà ta lại tức giận.

Đứa con ngoan của bà ta vậy mà lại bị hủy hoại bởi hai nữ nhân đó.

Trên đường đi, lão thái thái đang suy nghĩ xem có nên tìm cho Thẩm Trí Hằng một mới hôn sự mới hay không. Dù sao Thẩm phủ lớn như vậy lại không có nữ chủ nhân cũng có nhiều vấn đề. Không có nữ nhân đảm gia, nói ra ngoài cũng rất mất mặt.

Đương nhiên, quan trọng nhất là bà ta không thể để Thẩm gia kết cục như vậy!

Thứ vô dụng Tô Như Ca đó, mười sáu năm qua, Thẩm Trí Hằng yêu thương sủng ái như thế, sau khi hạ sinh được một đứa con gái là Thẩm Ngữ Yên thì không đẻ thêm được lấy một quả trứng.

Vì vậy, bà ta không thể để Tô thị chiếm lấy nhà xí mà không đi đại tiện được (chiếm lấy một vị trí nhưng không làm được việc).

Thẩm Ngữ Yên chỉ chăm chăm nghĩ tới chuyện tiến cung, không thể nghĩ được chỉ trong một quãng đường ngắn từ Thẩm phủ tới cung điện, Thẩm lão thái thái lại nghĩ tới nhiều chuyện như vậy.

Ngược lại, Thẩm Nhược Kiều có thể mơ hồ đoán ra được một chút toan tính trong ánh mắt của lão thái thái.

Tuyệt vời! Đây là công lao của con gái Tô Như Ca, Thẩm Ngữ Yên a!

Nếu Tô Như Ca biết trong mười lăm ngày bị Thái hậu trừng phạt, liền bị con gái của chính mình kéo xuống nước, kết cục như thế này, đảm bảo sẽ lôi đầu Thẩm Ngữ Yên ra chửi ba ngày không ngừng nghỉ.

Một khi lão phu nhân đã nảy ra ý tưởng này, chắc chắn trong hôm nay sẽ bàn bạc với Thái hậu.

Với thái độ, tình cảm mà Thẩm Trí Hằng dành cho Tô Như Ca, thuyết phục hắn cưới thêm người mới là chuyện không thể nào.

Cư nhiên nếu nhu không được thì chỉ có thể cương. Đương nhiên là để Thái hậu tứ hôn, nếu không..

Thẩm Nhược Kiều trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng, đây cũng là khả năng khả thi nhất. Mà hôm nay là cơ hội tốt nhất.

Vậy, nàng cũng là con gái của ông ta, nên dập lửa hay.. giúp ông ta một tay?

Thẩm Nhược Kiều nhất thời không thể làm chủ được.

Hôm nay là sinh thần lần thứ 60 của Thái hậu, nên đương nhiên trong cung sẽ diễn ra rất nhiều sự kiện đặc biệt.

Tất cả các quan chức từ tứ phẩm trở lên đều mang vợ con vào cung. Tất nhiên, đại đa số đều dẫn theo chính thê, đích tử, đích nữ. Nhưng cũng có một số ít mang theo thê thiếp, thứ nữ đi cùng.

Thẩm gia là một trong số đó.

Tuy nhiên, chỉ có thứ nữ Thẩm Ngữ Yên được dẫn theo, thê thiếp Tô Như Ca lại chẳng thấy đâu.

Đương nhiên, mọi người đều biết vì sao Tô thị không tién cung. Chẳng phải chỉ vì được phu quân nuông chiều, không coi trọng đích nữ nên bị Thái hậu trừng phạt phải suy nghĩ lại lỗi lầm của mình ở Phật đường.

Nói rằng là tiệc thọ yến của Thái hậu, nhưng đúng hơn là vũ hội của các quý cô và lễ hội xem mắt của các bậc cha mẹ.

Từng người một tự trang điểm cho mình trở nên đẹp nhất. Họ thực sự đã mặc tất cả những gì có thể mặc được, chỉ cần bắt mắt là họ đều mặc.

So với đám người bọn họ, Thẩm Nhược Kiều một thân gấm màu hồng nhạt, đeo một chiếc kẹp tóc đơn giản bỗng nhiên giống như một bông hoa sen, vừa độc lập vừa trở nên khác lạ.

"Thẩm đại tiểu thư." Thẩm Nhược Kiều vừa bước vào ngưỡng cửa Nhất Khôn cung, một giọng nói quen thuộc vang lên, sau đó nàng nhìn thấy Giang Như Uyển đang đi về phía mình với nụ cười thân thiện, thì thầm vào tai nàng: "Ban nãy ở bên ngoài ta đã gặp được Tần vương gia, nhìn sắc mặt ngài ấy có vẻ không được tốt. Thẩm tiểu thư không đi xem thử sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang