Trong miệng hắn trào ra một ngụm máu tươi, hắn đứng vững lại, nuốt ngụm máu chảy ra, hắn ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Thái hậu: "Phỉ báng hoàng thất nên bị xử tội gì?"
Thẩm Nhược Kiều đương nhiên là nhận thấy hắn động tác nuốt máu của hắn, cũng cảm nhận được thân thể của hắn đang khẽ run rẩy.
Không, bọn họ phải nhanh chóng rời đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn nhất định sẽ không trụ nổi, Thái hậu nhất định sẽ nhận ra điều gì đó bất thường.
Nàng theo bản năng muốn chạy đến đỡ hắn, nhưng ngay sau đó ý nghĩ này đã bị ghìm lại.
Lúc này nếu nàng bước tới đỡ hắn thì chính là hại hắn. Hắn nhất định có thể trụ được. Điều nàng phải làm bây giờ là nhanh chóng tìm cách thoát khỏi đây.
Nàng vừa định lên tiếng thì hắn đã đưa tay kéo nàng ra sau lưng, dùng ánh mắt lạnh lùng như kiếm nhìn Thẩm Ngữ Yên: "Thẩm Nhược Kiều là Vương phi tương lai của bản vương, mặc kệ trong lòng nàng có nam nhân nào khác, nàng cả đời này chỉ có thể làm nữ nhân của bản vương! Còn ngươi.."
"Dám vu khống người của bản vương, đáng chết!" Nói xong, hắn giơ chân đá văng Thẩm Ngữ Yên đi.
"..."
Thẩm Ngữ Yên hét lên một tiếng, bị đá thẳng tới chân Thái hậu.
Đủ để cho thấy Mộ Dung Vũ đã dùng rất nhiều lực cho cú đá này.
Về phần Thẩm Nhược Kiều, khi hắn kéo nàng lại, nàng liền lợi dụng tình thế, tự mình làm chỗ dựa cho hắn. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể hắn rất yếu.
Ở Nhất Khôn cung một thời gian ngắn, hắn đã vung tay, dùng nội lực lại còn đá người, gần như đã dùng hết sức lực còn sót lại trong người.
"Nếu là người của Thẩm gia, thì tùy Thái hậu xử lý! Bản vương không có hứng thú, thật chướng mắt." Mộ Dung Vũ mặt lạnh nói, sau đó nhìn Thẩm Nhược Kiều "Bản vương còn cần Vương phi tương lai cho bản vương một lời giải thích!"
Nói xong, hắn gần như tóm lấy Thẩm Nhược Kiều, quay người rời đi.
Nhưng chỉ có Thẩm Nhược Kiều biết hắn chỉ là như vậy che đậy chính mình mà thôi.
Khi hắn xoay người, Thẩm Nhược Kiều nhanh chóng nhét một viên thuốc vào miệng hắn. Tất nhiên, chuyện này diễn ra rất nhanh, không ai phát hiện ra.
Về phần Thẩm Ngữ Yên bị Mộ Dung Vũ đá xuống chân Thái hậu, mặc dù toàn thân đau đớn nhưng khi nghe được lời nói của Mộ Dung Vũ: "Vương phi tương lai cho bản vương một lời giải thích" liền cười mãn nguyện.
Dù thế nào đi nữa, cô vẫn khiến Mộ Dung Vũ nghi ngờ Thẩm Nhược Kiều. Nam nhân a, một khi đa nghi thì nữ nhân đó sẽ không có cuộc sống tốt đẹp.
Thẩm Nhược Kiều, ngươi cứ chờ mà xem!
Giang Như Uyển phía sau luôn chú ý tới hành động của Thẩm Nhược Kiều và Mộ Dung Vũ, lông mày cô nhíu lại, sau đó khóe môi nhếch lên một vòng cung hấp dẫn.
"Thái hậu nương nương, những gì Ngữ Yên nói đều là sự thật. Người ái mộ Bách Lý biểu ca chính là tỷ tỷ, không phải ta! Tỷ tỷ và Bách Lý biểu ca.."
"Người đâu!" Thái hậu ngắt lời cô, "Đi mời Thẩm đại nhân, bảo hắn đưa Nhị tiểu thư về phủ. Ai gia nhìn là thấy phiền!"
Nghe vậy, Thẩm Ngữ Yên sửng sốt và không thể tin được nhìn Thái hậu. Cô không thể tin được những gì mình nghe thấy.
Thái hậu mặt không biểu cảm nhìn nàng: "Xem ra sáng nay khẩu dụ của Ai gia ngươi vẫn chưa hiểu rõ. Nếu đã như vậy.."
"Thái hậu tha tội!" Trần Ngọc Yên nhanh chóng dập đầu, "Ngữ Yên biết sai rồi, Ngữ Yên biết sai rồi."
"Như Uyển, bồi ai gia về cung! Thật phiền" Thái hậu lại lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Ngữ Yên, nắm cổ tay Giang Ngọc Uyển, xoay người rời đi.
* * *
Vừa bước ra ngoài, Thẩm Nhược Kiều có thể cảm nhận rõ ràng Mộ Dung Vũ đang đè gần một nửa thân người lên nàng. Tuy nhiên, Hắn vẫn đang cố gắng cầm cự/
Dù sao nơi này chính là cung điện Nhất Khôn của Thái hậu, cho dù rời khỏi cửa chính, bà ấy vẫn còn có tai mắt.
"Vương gia, ngài cố gắng kiên trì một chút nữa." Thẩm Nhược Kiều nhỏ giọng nói, sau đó cao giọng hơn một chút, dường như đang giải thích: "Vương gia, ta thực sự không làm gì có lỗi với ngài, Thẩm Ngữ Yên chính là vu oan cho ta. Ngài nhất định phải tin ta, Ta là vị hôn thê của ngài, tuyệt đối không làm ra những chuyện tổn hạn danh phận."
Cách đó không xa, Lãnh Lăng đang đứng đợi, nhìn thấy Mộ Dung Vũ "tóm lấy" Thẩm Nhược Kiều, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, đi tới nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng: "Vương gia.. Thẩm tiểu thư, Vương gia đây là.."
"Đừng nói nữa, nhanh chóng hồi phủ." Thẩm Nhược Kiều ngắt lời hắn.
Mộ Dung Vũ lúc này thân thể rất yếu, phải về nhà càng sớm càng tốt để kiểm tra, dưỡng thương.
Nghe vậy, Lãnh Linh tự nhiên biết. Hắn muốn tiến tới giúp Mộ Dung Vũ, nhưng bị Thẩm Nhược Kiều ngăn lại. "Không được, ngươi sẽ bị phát hiện. Thái hậu chắc chắn phái người theo dõi. Ngươi cứ đi bình thường là được, ta đỡ hắn."
Kiếp trước Thẩm Nhược Kiều luôn cho rằng Thái hậu là một trưởng lão rất yêu thương, quan tâm mình. Dù biết nàng có tình cảm với Bách Lý Văn Dương nhưng cũng không hề trách móc nàng.
Kể cả khi nàng và Bách Lý Văn Dương làm ra chuyện mất mặt đó, chính bà ấy là người cầu xin hoàng thượng để hoàng thượng không nổi giận với nàng và Thẩm gia,
Vì điều này nàng vô cùng biết ơn Thái hậu, nhưng hiện tại xem ra không phải vậy. Khi nãy, Thái hậu nghe Thẩm Ngữ Yên nói xong, căn bản không hề cho nàng cơ hội giải thích, cứ thế định tội nàng. Đây thực sự chính là trưởng bối luôn yêu thương nàng sao? Không phải!
Còn có, thái độ của bà ấy đối với Mộ Dung Vũ. Tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay đã khiến Thẩm Nhược Kiều nghi ngờ Thái hậu. Có lẽ nào, lòng tốt bà ấy dành cho nàng kiếp trước là do có mục đích nào đó? Mục đích là gì? Không vội, từ từ rồi sẽ biết thôi.
"Nhược Kiều biểu tỷ?" Đang đỡ Mộ Dung Vũ, nghĩ ngợi vài chuyện, thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Nhược Kiều.. biểu muội?" Lại một giọng nói quen thuộc truyền đến. Thẩm Nhược Kiều ngước mắt lên, nhìn thấy Bách Lý Văn Dương cùng Bách Lý Tử Loan đang đi về phía bọn họ.
Khi nhìn thấy hai người, trong mắt Thẩm Nhược Kiều lóe lên một tia tàn nhẫn. Đặc biệt là Bách Lý Tử Loan, bộ dáng yếu đuối và đáng thương. Quả thật là dáng vẻ của bạch nguyệt quang trong lòng nam nhân! Chính là nữ nhân này, kiếp trước nàng nghĩ cô ta có bệnh, yêu chiều hết mực. Cuối cùng, Thẩm Ngữ Yên mới nói cho nàng biết, Bách Lý Tử Loan bệnh là giả! Chỉ là để lấy máu của nàng mà thôi!
Được lắm! Bách Lý Tử Loan, kiếp này ta sẽ cho ngươi nếm thử, nếm thử cảm giác bị đổ máu.
Vốn dĩ hôm nay tới đây là để làm cho Bách Lý Tử Loan mất mặt, nhưng kế hoạch không ngừng thay đổi. Với tình thế hiện tại của Mộ Dung Vũ, nàng sẽ tha cho cặp cẩu nam nữ này, sau này từ từ xử lý bọn họ.
"Tử Loan gặp qua Tần vương gia." Bách Lý Tử Loan đoan trang ưu nhã hành lễ với Mộ Dung Vũ.
"Bách Lý Văn Dương gặp qua Tấn vương gia." Bách Lý Văn Dương cũng cung kính hành lễ, sau đó nhìn về phía Thẩm Nhược Kiều, "Nhược Kiều biểu muội, chuyện hôm đó là do Văn Dương vô lễ, Văn Dương tạ lỗi với biểu muội, hy vọng biểu muội.. aa.."
Danh Sách Chương: