Viện trưởng học viện Trùng Sơn chỉ nhìn đôi nam nữ đang "ôm chặt không rời", lắc đầu thất vọng và thở dài trong lòng.
Còn Thẩm Ngữ Yên làm sao biết được cô đã trở thành kẻ "suy đồi đạo đức" và "chướng mắt" trong mắt người khác, đương nhiên suy đồi đạo đức đó cũng là nói Tô Diệc Nhiên.
Tô Diệc Nhiên hiện tại cũng là học sinh của Học viện Trùng Sơn, danh tiếng trong học viện khá tốt.
Giờ thì hay rồi, chuyện này bị chính viện trưởng bắt gặp. Mớ hỗn độn này bọn họ gỡ không nổi.
Về phần lão viện trưởng, đương nhiên là do Thẩm Nhược Thần "có lòng tốt" đưa tới đây.
Nhìn thấy Tô Diệc Nhiên và A tỷ đứng cạnh nhau, hắn cũng đã đoán được A tỷ muốn làm gì.
Như vậy vẫn chưa đủ náo nhiệt, hắn muốn góp vui với bọn họ. Đây gọi là thêm một cặp mắt thêm một nhân chứng.
Đằng sau một cái cây lớn ở hướng khác, người hầu của Bách Lý phủ cũng nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng này.
Hắn tức giận đến mức quay người bỏ đi, phải nói cho đại thiếu gia biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhị tiểu thư nhà họ Thẩm thật vô liêm sỉ. Cô bây giờ đã là người của đại thiếu gia, vậy mà giữa ban ngày ban mặt lại dây dưa với nam nhân khác.
Đại thiếu gia đã bị ả đội cho cái mũ xanh rồi.
Về phần người hầu của Bách Lý phủ, đương nhiên là do Thẩm Nhược Kiều sắp xếp.
Thẩm Ngữ Yên đẩy Tô Diệc Nhiên ra, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận nói: "Nhị biểu ca, xin hãy tự trọng! Ta bây giờ đã có hôn phu rồi, nếu huynh còn cư xử như vậy, đừng trách ta không khách sáo!"
Tên khốn Tô Diệc Nhiên này, hắn điên rồi à? Dám mạnh dạn động thủ với nàng? Cũng không tự nghĩ xem bản thân có thân phận gì!
Cô nhanh chóng nhìn xung quanh, khi đã chắc chắn là không có ai đang nhìn bọn họ, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.
"Hôn phu?" Tô Diệc Nhiên vẻ mặt điên cuồng nói, "Muội gọi hắn là hôn phu? Hắn, Bách Lý Văn Dương có tôn trọng muội không? Nếu hắn để muội làm chính thất thì ta không nói, nhưng hắn chỉ để nàng làm một thiếp thân! Yên Nhi, muội là nữ nhi Thẩm gia, muội tình nguyện gả vào Tiên An hầu phủ làm thiếp? Muội cam tâm sao?"
"Câm miệng!" Thẩm Ngữ Yên mắng "Ngươi là cái thứ gì? Ngươi có thân phận gì mà đứng đây chỉ trích ta?"
"Ta.."
"Nhị biểu ca!" Thẩm Ngữ Yên thanh âm nhẹ nhàng trở lại, vẻ mặt đầy đau khổ và bất lực, "Ta biết huynh đau lòng cho ta, thấy ta như vậy không đáng. Nhưng, ta có thể làm gì đây? Đây là Hoàng thượng ban hôn, ta dù không cam tâm tình nguyện cũng chỉ có thể gả. Nhị biểu ca, huynh có lòng tốt thì đừng xát muối vào vết thương của ta nữa, được không?"
Cô dịu giọng đương nhiên không phải vì cô ta có cảm tình với Tô Diệc Nhiên, mà là đột nhiên nghĩ ra cách đối phó với Thẩm Nhược Kiều.
Cô ta không thể động thủ, còn không thể nhờ người khác? Trước mặt cô không phải là một kẻ cam tâm tình nguyện làm đao cho cô dùng sao?
Thọ yến của Thái hậu vào ngày mai, cô có thể tham gia. Thậm chí sẽ không còn ai có thể tranh giành Mộ Dung Vũ với cô ta nữa. Sau đó cô sẽ thay cha mình "dạy dỗ" thật tốt đứa con hoang Thẩm Nhược Thần đó.
Còn thuận tiện diệt trừ được con ruồi Tô Diệc Nhiên này nữa.
Rất nhiều chuyện có thể làm a! Một mũi tên trúng ba con chim.
Nhìn thấy vẻ mặt thống khổ và đáng thương của Thẩm Ngữ Yên, Tô Diệc Nhiên nhất thời cảm thấy đau lòng.
Thẩm Ngữ Yên rặn ra hai giọt nước mắt: "Nhị biểu ca, ta.. thật sự không có lựa chọn nào khác! Huynh cho rằng ta bằng lòng sao? Tâm ý của huynh đối với ta, ta sao có thể không biết? Nhưng.. nhưng.. Tỷ tỷ đã giăng bẫy ta và Bách Lý biểu ca a! Ta ngoài việc tuân chỉ, còn có cách nào khác?"
"Ý muội là chuyện giữa muội và Bách Lý Văn Dương là do Thẩm Nhược Kiều thiết kế? Là nàng ta đẩy muội của lên giường Bách Lý Văn Dương?" Tô Diệc Nhiên vẻ mặt không thể tin hỏi.
Trong mắt hắn hiện lên một tia hận ý, rất mãnh liệt. Bàn tay hắn nắm chặt thành nắm đấm, phát ra âm thanh "tách cạch", đủ cho thấy lúc này hắn đang tức giận đến mức nào.
Thẩm Ngữ Yên chỉ lặng lẽ khóc thút thít, không trả lời.
Nhưng kiểu không trả lời này là câu trả lời tốt nhất.
Thấy vậy, Tô Diệc Nhiên hít một hơi thật sâu, nhìn Thẩm Ngữ Yên, nghiêm nghị nói: "Yên Nhi, ta nhất định sẽ không để nàng ta vô duyên vô cớ ức hiếp muội. Muội yên tâm, Nhị biểu ca sẽ giúp muội làm cho ra nhẽ chuyện này."
"Nhị biểu ca, huynh đừng làm như vậy!" Thẩm Ngữ Yên hoảng sợ nhìn hắn, khẩn trương nói: "Tỷ tỷ là hôn thê của Tần vương gia, là trưởng nữ của Thượng Thư phủ chúng ta, được Thái hậu và Hoàng thượng vô cùng yêu quý. Vì chuyện này mà hoàng thượng đã trách phạt cha ta, Thái hậu còn trách mắng mẹ ta, trừng phạt bà nửa tháng trong Phật điện."
"Thẩm Nhược Kiều, nàng ta khoa trương như vậy sao?" Trong ánh mắt Tô Diệc Nhiên lúc này toàn là hận ý, "Hôn thê của Tần vương thì làm sao? Ta khiến nàng ta gả không được là được!"
"Nhị biểu ca, huynh nói vậy là sao? Huynh đừng làm loạn, tỷ tỷ là do Hoàng thượng ban hôn, huynh làm sao có thể ngăn nàng gả cho Tần vương. Nàng không phải người chết!" Thẩm Ngữ Yên hoảng sợ ngăn cản.
Chỉ là sau khi nói ra câu "Nàng không phải người chết", khóe môi nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Mà Tô Diệc Nhiên nghe vậy, cũng nghĩ tới điều gì đó, khóe môi nhếch lên một đường cong nham hiểm, nghiêm túc nói với Thẩm Ngữ Yên: "Yên tâm, ta biết phải làm gì, ta nhất định sẽ trút giận thay muội!"
Khi Thẩm Nhược Kiều và Thẩm Nhược Thần quay lại, Thẩm Ngữ Yên và Tô Diệc Nhiên cũng đã quay lại rồi.
Đương nhiên, Bán Dung cũng không bẩm báo cho nàng biết chuyện Tô Diệc Nhiên và Thẩm Ngữ Yên đã rời khỏi đây.
Về phần Thẩm Nhược Kiều, vẫn "quan tâm" chiếu cố Tô Diệc Nhiên, giao xe ngựa cho hắn, bảo phu xe đưa hắn về phủ Tô trước, sau đó đưa Thẩm Ngữ Yên về Thẩm phủ.
Tất nhiên, để Thẩm Ngữ Yên an tâm, nàng để lại Bán Dung cho Thẩm Ngữ Yên.
Bản thân nàng đi cùng Thẩm Nhược Thần tới Ngọc Thục Trai để gặp Giang Như Uyển.
Kiếp trước nàng không hề tiếp xúc với Giang Như Uyển, chỉ nghe đến tên Giang Như Uyển. Lúc nàng gả cho Bách Lý Văn Dương và bị Bách Lý Tử Loan nhốt, Giang Như Uyển còn chưa xuất giá.
Còn kiếp này thì sao?
Giang Như Uyển rốt cuộc có ý gì? Nàng rõ ràng là cháu gái của Quý phi, nhưng lại giúp Thái hậu làm việc?
Thật là không hợp tình hợp lý a!
Dù sao, Quý phi và Thái hậu vẫn luôn có mâu thuẫn với nhau.
* * *
Ngọc Thục Trai
Khi Thẩm Nhược Kiều bước vào phòng riêng, Giang Như Uyển đã ở đó. Nàng chỉ có một mình, thậm chí nha hoàn cũng không có.
Nhìn thấy Thẩm Nhược Kiều, nàng ta nở nụ cười lịch sự nói: "Thẩm đại tiểu thư đến rồi."
"Ân." Thẩm Nhược Kiều nhẹ nhàng đáp lại, hào phóng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nàng ta, "Không biết Giang tiểu thư hẹn gặp ta là có chuyện gì muốn nói?"
Nghe vậy, Giang Như Uyển nhếch lên một nụ cười tao nhã, không nhanh không chậm nói: "Ta muốn bàn chuyện hợp tác với Thẩm đại tiểu thư, vì Tần vương gia."