Tiếng nhạc dịu dàng bên trong quán đột ngột ngưng bặt, chủ quán Tống Tinh Ánh từ từ xuất hiện trên sân khấu. Cậu mặc một bộ vest lấp lánh với những mảng màu sặc sỡ, trong tay còn cầm một chiếc micro.
Phía dưới lập tức có người nhận ra cậu, cười trêu, “Cậu chủ Tống, hôm nay lại bày trò gì đây?”
Tống Tinh Ánh nghe vậy cũng không giận, ngược lại còn nhiệt tình tương tác với khán giả bên dưới, “Các anh chị em ơi, ngày mai là ngày gì nào?”
Phía dưới có người hét lên, “Thứ haiiii!”
“Chết tiệt,” Có người thì vô cùng bực bội, “Ngày mai phải đi làm!”
“No no no —” Tống Tinh Ánh lắc lắc ngón trỏ, “Mấy cưng đoán sai hết rồi.”
Lại có người phối hợp với cậu, “Thế cậu chủ Tống nói xem, hôm nay là ngày gì?”
“Hôm nay là —” Tống Tinh Ánh cố ý ngừng lại một chút rồi mới nói, “Quốc tế Thiếu nhi chứ ngày gì!”
Phía dưới sân khấu đồng loạt cười ầm lên.
“Hôm nay cũng là ngày quán rượu nhỏ của tôi khai trương! Cảm ơn mọi người đã đến ủng hộ!” Tống Tinh Ánh hào hứng tuyên bố, “Cho nên phải mở màn cho hoành tráng mới được, hãy cùng chào đón khách mời đặc biệt của tối nay, ban nhạc Free Wind sẽ mang đến cho chúng ta ca khúc “Thời thơ ấu” phiên bản R&R!”
“Hay quá!” Tiếng vỗ tay và hò reo vang lên khắp nơi, còn có cả tiếng huýt sáo đầy phấn khích.
Ban nhạc bước lên sân khấu, âm nhạc lại nổi lên lần nữa, bầu không khí trong quán lập tức nóng rực.
Tống Tinh Ánh ngồi sau quầy bar cũng bị âm nhạc sôi động cuốn vào, vừa hát vừa nhảy, quơ tay múa chân không ngừng cổ vũ.
“Free Wind! Free Wind! Free Wind!”
“Anh Vương! Anh Tất! Anh Hải! Anh Trần!”
“Yeahhh hú hú—”
Khi bài hát kết thúc, mọi người dưới sân khấu vẫn chưa thỏa mãn, nhiệt liệt hét lên, “Thêm bài nữa! Thêm bài nữa đi!”
“Ngại quá,” Giọng hát chính của ban nhạc nhẹ nhàng trả lời, “Tay chơi keyboard của chúng tôi còn công việc cần xử lý, đêm nay chỉ có thể đến đây thôi.”
Nghe vậy, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về người chơi keyboard, ngay cả Tống Tinh Ánh cũng không ngoại lệ.
Người đàn ông trên sân khấu mặc một bộ đồ đen, áo khoác da màu đen, ngay cả áo thun bên trong cũng đen nốt, còn mang thêm một chiếc khẩu trang đen che chắn kín mít, nhìn như kín đáo nhưng thực ra lại rất bắt mắt. Bộ đồ bó sát làm nổi bật dáng người cao ráo với những đường nét cơ thể tinh tế, không quá cơ bắp nhưng rất khỏe khoắn. Đôi mắt đào hoa lộ ra ngoài khẩu trang khiến ai cũng khó lòng rời mắt.
Tống Tinh Ánh thở dài, thầm nghĩ: Lần sau nhất định phải bảo anh Tất đeo thêm kính râm vào mới được.
Sau tiết mục của ban nhạc, một ca sĩ nhạc dân gian bước ra sân khấu, giai điệu du dương vang lên trả lại sự yên bình cho quán rượu.
Tống Tinh Ánh ngồi xem một lúc, đột nhiên cảm nhận được bóng ai đó phủ xuống bên cạnh.
Cậu quay sang, nhìn rõ người mới đến liền gọi một tiếng “Anh Tất.”
Tất Tiêu, chính là người chơi keyboard trong ban nhạc vừa rồi.
Trên tay anh là một ly cocktail đặc biệt của quán, có tên “Love-struck*”, cái tên như đã nói lên tất cả. Anh cầm ly ô mai trước mặt Tống Tinh Ánh, bỏ ly cocktail xuống.
*love struck: Tình yêu sét đánh
Tống Tinh Ánh nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng hỏi: “Anh Tất, ai gọi món này cho anh thế?”
“Không biết, là Tiểu Kiệt mang tới cho anh.” Tất Tiêu đáp.
Lời còn chưa dứt, một chàng trai đã ngồi xuống đối diện với họ, “Là tôi gọi đấy.”
Tống Tinh Ánh buột miệng thốt lên, “Đệt, quán tôi không phải gay bar đâu nhé!”
Tất Tiêu cạn lời liếc nhìn cậu một cái.
Chàng trai chẳng để tâm lời nói thiếu duyên của ông chủ, chỉ chỉ vào ly cocktail, ánh mắt chăm chú nhìn Tất Tiêu, “Không thích sao?”
Chàng trai có gương mặt thanh tú, ánh mắt rất biết cách tán tỉnh người khác, nhưng thoạt nhìn tuổi tác không lớn, chắc cũng tầm tuổi Tống Tinh Ánh.
Tất Tiêu bình thản đáp: “Tôi không uống rượu.”
Chàng trai truy hỏi, “Không uống rượu là không muốn uống, hay là không thích?”
“Không uống, không muốn uống, cũng không thích uống.” Trong lời nói của Tất Tiêu mang hàm ý, dù sao anh cũng không phải kiểu người thích vòng vo, “Rượu tôi không cần, cậu đem về đi, nếu cậu không cần thì coi như mời ông chủ Tống một ly vậy.”
Tống Tinh Ánh nhanh chóng lùi lại, phản ứng cực mạnh, “Không cần, em sợ đồng tính!”
Ngừng một chút, cậu lại bổ sung, “Nhưng mà em không kỳ thị đâu…”
Chàng trai nhận ra từ khi mình ngồi xuống đến giờ, Tất Tiêu chưa từng liếc nhìn mình lấy một lần.
Xem ra tối nay chẳng có cơ hội nào rồi.
Cậu ta thất vọng, cầm ly cocktail rồi lặng lẽ bỏ đi.
Tất Tiêu cũng đứng dậy, quay sang nói với Tống Tinh Ánh, “Anh về đây.”
“Sớm thế anh?” Tống Tinh Ánh bật sáng màn hình điện thoại, “Mới có 8 giờ rưỡi thôi mà!”
Ánh mắt Tống Tinh Ánh lướt qua hai cô gái xinh đẹp đang đi về phía quầy bar, lại nghĩ đến thái độ lạnh lùng của Tất Tiêu với chàng trai ban nãy, đột nhiên ngộ ra, “Anh à, anh có chị dâu rồi đúng không? Chị dâu giục anh về nhà hả?”
Tất Tiêu: “Tống Tinh Ánh—”
“Xin lỗi anh Tất, em không nên nói linh tinh.” Tống Tinh Ánh lập tức cúi đầu nhận lỗi.
Tất Tiêu cũng không muốn chấp nhặt với cậu, “Ngày nào anh cũng bận đến chân không chạm đất, nếu không phải cậu cứ khóc lóc năn nỉ ỉ ôi, tối nay anh cũng không đến cứu bữa diễn này đâu.”
“Dạ dạ dạ!” Tống Tinh Ánh vội vàng nịnh nọt, “Anh Tất quá là rộng lượng, cống hiến hết mình, sẵn sàng xả thân…” Đột nhiên cậu ngậm miệng, ánh mắt rơi vào hai cô gái.
Hai người đẹp đã đứng trước quầy bar nhìn về phía Tất Tiêu, đi thẳng vào vấn đề, “Anh đẹp trai, thêm wechat được không?”
Tống Tinh Ánh một bên đánh giá, một bên thầm đoán: Mấy người không phải gu của anh Tất đâu.
Quả nhiên, Tất Tiêu lạnh lùng từ chối, “Xin lỗi, tôi tan làm rồi.”
“Tan làm thì càng hợp để nói chuyện riêng mà?”
Tất Tiêu cười cười, “Người bình thường tìm tôi nói chuyện riêng, thường chẳng phải chuyện tốt lành gì.”
Nói xong, anh vỗ vai Tống Tinh Ánh, “Anh về đây, sáng mai còn có hẹn với bác sĩ.”
“Anh hẹn bác sĩ làm gì?”
Tất Tiêu quay lưng phất phất tay, chỉ để lại hai chữ, “Nhổ răng.”
***
Ra khỏi quán rượu, bộ đồ da của Tất Tiêu đã được thay bằng một bộ vest lịch sự.
Thật ra nghề chính của Tất Tiêu chẳng liên quan gì đến âm nhạc, anh là một luật sư. Buổi chiều anh mặc bộ vest này đi gặp khách hàng, quần áo còn chưa kịp thay đã vội vàng đến buổi biểu diễn. Hình ảnh của Tất Tiêu trên sân khấu và ngoài đời giống như hai phiên bản hoàn toàn đối lập.
Thời đại học Tất Tiêu từng là thành viên của ban nhạc, hôm nay live house của Tống Tinh Ánh khai trương, mà trùng hợp tay keyboard chính lại đột nhiên bị ốm nên họ mới nhờ anh đến cứu nguy.
Sự sôi động của buổi biểu diễn vẫn còn vương vấn, trái tim anh như còn hòa theo từng nhịp trống.
Tất Tiêu bỗng dưng thấy hoài niệm quãng thời gian ấy.
Điện thoại của anh đột ngột nhảy ra một tin nhắn.
— Là thông báo hẹn trước của bệnh viện, nhắc anh ngày mai nhớ đến đúng giờ.
Từ mộng ảo trở về hiện thực, Tất Tiêu nhắm mắt lại, cố gắng lấy tinh thần.
Không phải chỉ là nhổ răng khôn thôi sao.
Có gì phải sợ chứ?
… Mẹ nó.
***
Tất Tiêu không sợ nhảy bungee, không sợ nhảy dù, thậm chí lướt ván trượt ngã từ cầu thang xuống cũng không kêu đau một tiếng. Nhưng chỉ có một thứ duy nhất khiến anh kinh hãi, đó là tất cả những gì có liên quan đến răng, đặc biệt là nhổ răng.
Sáng hôm sau trời trong nắng ấm, Tất Tiêu dậy từ rất sớm— thật ra là vì cả đêm qua anh có ngủ được chút nào đâu.
Mới hơn 8 giờ mà bệnh viện đã đông nghẹt người, Tất Tiêu chen chúc giữa đám đông, cảm thấy hơi ngột ngạt.
Anh ngước mắt nhìn màn hình điện tử ở quầy lễ tân, thấy tiếp theo là đến lượt mình.
Nếu bây giờ mà bỏ về thì phí cả tiếng đồng hồ chờ đợi.
Không để anh có thời gian do dự, giọng nói máy móc của hệ thống nhanh chóng vang lên.
“Phòng khám số 2, Tất Tiêu.”
Tất Tiêu miễn cưỡng bước tới.
“Anh là Tất Tiêu đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Được rồi, mời anh theo tôi.”
Một nhân viên y tế dẫn anh đến ghế điều trị nha khoa tổng hợp, “Trưởng khoa Phùng còn chút việc, anh chờ ở đây một lát nhé.”
Tất Tiêu rụt rè gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn đến bất ngờ.
Hôm nay anh đã trút bỏ bộ vest thường ngày, chỉ mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, áo phông trắng, quần thể thao đen, tóc tai gọn gàng, nhìn thoáng qua trông chẳng khác gì một cậu sinh viên trẻ trung. Nhưng nếu quay ngược về thời đi học, Tất Tiêu hoàn toàn không có dáng vẻ thế này.
Hồi đó Tất Tiêu năng động và phóng khoáng vô cùng, tóc húi cua, đi đường phải đút một tay vào túi quần, vừa đi vừa đột nhiên giơ tay lên cao thực hiện một cú ném đầy điệu nghệ, thế là chai nước khoáng trong tay ‘bụp’ một cái rơi thẳng vào thùng rác cuối hành lang.
Tất Tiêu tháo giày ngồi trên ghế nha khoa, biểu cảm trên mặt như thể sắp ra trận, hoặc không thì cũng giống như đang chuẩn bị hy sinh vì nghĩa lớn.
Có lẽ thấy anh quá căng thẳng, nữ y tá nhẹ giọng trấn an, “Đừng lo, anh có thể nằm xuống thả lỏng một chút, trưởng khoa Phùng sẽ tới ngay thôi.”
Trưởng khoa Phùng tên đầy đủ là Phùng Bình, chính là người mà Tất Tiêu đã trăm tuyển ngàn chọn sau khi hỏi thăm ý kiến của bảy tám người bạn từng nhổ răng khôn.
Trưởng khoa Phùng là trưởng khoa Răng Hàm Mặt của bệnh viện thành phố, tốt nghiệp từ trường danh tiếng, chuyên môn về răng miệng rất giỏi, kinh nghiệm đầy mình. Đồng nghiệp Hà Hiểu Vinh của Tất Tiêu từng nhổ răng ở đây, bảo rằng chẳng đau chút nào, mà lành cũng rất nhanh.
Vậy mà tối qua trước khi ngủ Tất Tiêu lại dại dột lên mạng đọc hàng loạt bài viết về kinh nghiệm nhổ răng khôn của cư dân mạng, đọc càng nhiều thì anh lại càng không ngủ nổi.
Từ nhỏ Tất Tiêu đã rất nhạy cảm với những thứ liên quan đến răng, hồi bé anh cực mê đồ ngọt nhưng lười đánh răng, kết quả là mấy con sâu mò đến làm răng đau liên miên. Mỗi lần đau răng là anh như quả bóng xì hơi, cả người yếu ớt ỉu xìu.
Sau này bà Hồng đã từng dẫn anh tới bệnh viện nha khoa để lấy cao răng và trám răng. Hồi đó đang tuổi thiếu niên ngông cuồng, lại hay sĩ diện, dù cố giữ mặt mũi cỡ nào anh vẫn đau đến mức bật khóc ngay tại chỗ.
“Đau lắm à?”
“Đau.”
“Bác đã làm rất nhẹ rồi đấy, con cố chịu một chút, đừng có nhúc nhích nữa.”
“…”
Cảm giác ấy Tất Tiêu chẳng thể diễn tả thành lời, rõ ràng bác sĩ rất dịu dàng, động tác cũng nhẹ nhàng, nhưng mọi thứ cứ như bị phóng đại gấp mấy lần.
Kể từ đó Tất Tiêu bắt đầu cực kỳ chú ý đến sức khỏe răng miệng, anh cứ nghĩ rằng nửa đời sau của mình sẽ chẳng cần gặp lại bác sĩ nha khoa thêm một lần nào nữa. Nhưng trớ trêu thay, trong miệng anh lại cố tình mọc đủ bốn cái răng khôn.
Ban đầu mấy cái răng này chỉ nhú lên một chút, chẳng gây phiền toái gì. Nhưng khi anh bước vào cao học, dường như chúng cũng bước vào thời kì nổi loạn, bắt đầu “quậy phá”, thường xuyên tác quái. Mỗi lần anh bị nóng trong, răng khôn lại sưng viêm, lúc nghiêm trọng nhất còn gây loét miệng và sưng cả mặt.
Bây giờ anh đã đi làm ở văn phòng luật, áp lực công việc tối tăm mặt mày, mấy cái răng khôn lại bắt đầu vùng lên phá phách, thế là lại sưng viêm. Vì không muốn ảnh hưởng đến công việc, tụi răng khôn này nhất định phải cút.
Tất Tiêu nằm trên ghế, nghe tiếng bước chân lộn xộn của mọi người qua lại xung quanh. Anh ngước nhìn trần nhà, nhưng nhìn lâu quá lại khiến đầu óc choáng váng. Nhắm mắt lại thì không tài nào gạt được hình ảnh những chiếc răng máu me trên mạng mà anh đã xem đêm qua.
Đau đớn được chuyển từ hình ảnh sang cảm giác, tựa như một phần cơ thể đang bị lưỡi dao phẫu thuật lóc ra.
Chết tiệt.
Đừng nghĩ nữa.
Chỉ là nhổ răng thôi mà.
Trong lòng tự nhủ hàng trăm lần rằng không có gì phải lo lắng, nhưng ngón tay anh vẫn siết chặt lại trong sự bất an.
Tất Tiêu, bình tĩnh.
Tất Tiêu, thả lỏng.
Tất…
“Không sao đâu.”
Bàn tay buông thõng bên cạnh bất ngờ bị ai đó vỗ nhẹ.
Tất Tiêu giật mình mở mắt ra, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên, “Nhổ xong là không đau nữa.”
Nhưng anh chẳng còn tâm trí để nghe xem đối phương nói gì, chỉ cảm thấy tim mình hẫng một nhịp.
Đệt, sao giọng này nghe quen quen vậy ta?
Anh ngoảnh đầu nhìn, ánh mắt trượt theo vạt áo blouse trắng, từ cằm lên đến đôi môi, sống mũi… Cho đến khi nhìn rõ khuôn mặt của đối phương.
“Bành Húc Thăng?” Tất Tiêu ngạc nhiên lẫn bất ngờ.
Bành Húc Thăng rũ mắt xuống nhìn anh, bình tĩnh đáp: “Tôi đây.”
Đối diện với khuôn mặt quen thuộc đã lâu không gặp, Tất Tiêu hiếm khi ngẩn ngơ như thế này.
Đi nhổ răng mà gặp phải bạn trai cũ… Tình huống chết tiệt gì thế này?
Tác giả: Một số chi tiết trong truyện được mình tham khảo từ tài liệu trên mạng. Nếu có chỗ nào chưa đúng, xin mọi người góp ý và hướng dẫn! ‘cảm ơn’