Buổi chiều, nhiệt độ đột ngột tăng cao, Tất Tiêu chạy bộ một đoạn, mồ hôi lấm tấm ướt sau gáy.
Khi đẩy cửa bước vào, bốn cặp mắt trong phòng đồng loạt nhìn về phía cậu.
Trì Lệ Vi mỉm cười hỏi: “Tiêu Tiêu, thi xong rồi à?”
“Vâng.” Tất Tiêu gật đầu, đóng cửa lại.
“Lại đây nào, hôm nay là sinh nhật của Tiêu Tiêu, mau đến ngồi đi.” Trì Lệ Vi đứng dậy gọi cậu.
Tất Chấn Văn đến Thượng Hải công tác, trùng hợp hôm nay là sinh nhật của Tất Tiêu nên Hồng Diệp và Trì Lệ Vi cũng đến, nói là muốn thăm họ, tiện thể ăn một bữa cơm cùng nhau. Từ khi Tất Tiêu vào đại học, sinh nhật của cậu thường tổ chức ở trường, nên gia đình hiếm khi có dịp tụ họp ăn uống thế này.
Chiều nay Tất Tiêu có một bài thi môn tự chọn kéo dài đến năm giờ rưỡi. Thi xong cậu liền bắt taxi đến đây, đúng giờ cao điểm nên là người đến cuối cùng.
“Xin lỗi vì để mọi người chờ lâu, đường hơi tắc ạ.”
Tất Tiêu bước vào, nhìn quanh một lượt, phát hiện chỗ bên cạnh Bành Húc Thăng còn trống. Rõ ràng vị trí đó được cố ý để lại cho cậu, mặc dù cậu không ưa gì Bành Húc Thăng nhưng hai gia đình lại luôn thích ghép đôi họ với nhau.
Sau khi cậu ngồi xuống, phục vụ bắt đầu mang món ăn lên, Trì Lệ Vi vui vẻ giới thiệu: “Tiêu Tiêu, mẹ con đã gọi toàn món con thích, xem thử tay nghề của nhà hàng này thế nào nhé.” Nói xong, bà gắp vài miếng cho cậu.
“Cảm ơn dì Trì.” Tất Tiêu đáp.
Hôm nay là sinh nhật và cũng là ngày đặc biệt của Tất Tiêu, nên mọi chủ đề trên bàn ăn đều xoay quanh cậu.
Hồng Diệp hỏi: “Bài thi chiều nay làm được không con?”
“Cũng tạm ạ.” Tất Tiêu trả lời.
Trì Lệ Vi cười: “Ăn cơm đi, đừng bàn chuyện thi cử nữa.”
“Bành Húc Thăng, con và Tiêu Tiêu đều ở Thượng Hải, có hay liên lạc không?” Trì Lệ Vi định làm bầu không khí bớt ngại ngùng, “Bình thường hai đứa có thể đi chơi, hẹn nhau ăn cơm, đừng suốt ngày ở lì trong ký túc xá, thỉnh thoảng cũng nên qua trường của nhau dạo một chút.”
Cả hai đều im lặng.
Nói gì đến liên lạc, họ thậm chí chẳng bao giờ nghĩ đến nhau.
Hồng Diệp cũng góp lời: “Đúng đó, Tiêu Tiêu có thể qua trường của Húc Thăng chơi, nghe nói Húc Thăng vừa giành học bổng đúng không? Học bổng loại một luôn à?”
Bành Húc Thăng khẽ “dạ” một tiếng.
Hồng Diệp khen ngợi: “Ở đại học y đầy nhân tài như vậy mà giành được học bổng loại một, Húc Thăng đúng là vừa thông minh vừa chăm chỉ.”
Tất Tiêu, người chẳng có học bổng nào cả, lặng lẽ uống canh, không hé răng nói một câu.
Ngay sau đó, Hồng Diệp như đoán trước được, liền chuyển sự chú ý sang cậu: “Tất Tiêu, mỗi lần gọi điện cho con, con đều nói bận, bận gì mà bận thế? Bận học hay bận những chuyện không đâu?”
Thấy Tất Tiêu cúi đầu không trả lời, bà quay sang hỏi Bành Húc Thăng: “Húc Thăng, con ở trường cũng bận lắm đúng không?”
Trì Lệ Vi lập tức chen vào: “Thôi mà, đừng nói thế, đời sống sinh viên rất phong phú, Tiêu Tiêu chắc chắn đang làm điều mình thích, điểm số không cần quá đặt nặng đâu.”
Hồng Diệp bất đắc dĩ cười: “Chị đấy, còn chiều nó hơn cả tôi!”
Trì Lệ Vi mỉm cười: “Hôm nay là sinh nhật Tiêu Tiêu, thọ tinh là lớn nhất, đừng khiến thằng bé áp lực quá.”
“Nào nào—” Tất Chấn Văn nâng ly, phá tan bầu không khí, nói: “Chúng ta cụng ly chúc Tiêu Tiêu sinh nhật vui vẻ.”
Mọi người đều đứng dậy cụng ly chúc mừng, Tất Chấn Văn nói lời chúc trước: “Chúc hai đứa học hành tấn tới, sức khỏe dồi dào.”
Tất Tiêu: “Cảm ơn bố.”
Bành Húc Thăng: “Cảm ơn chú.”
Trì Lệ Vi cười hiền: “Hai đứa phải vui vẻ lên, đừng lạnh mặt như vậy, sống thật hạnh phúc, làm một người lớn thật vui vẻ.”
Hồng Diệp nhìn Bành Húc Thăng: “Húc Thăng, dì chúc con trở thành một bác sĩ giỏi, học hành thuận lợi, tương lai rạng rỡ, công danh hiển đạt.”
Bành Húc Thăng gật đầu: “Cảm ơn dì Hồng.”
Hồng Diệp lại quay sang nhìn Tất Tiêu: “Mẹ hy vọng con học hành chăm chỉ, nắm vững kiến thức chuyên ngành, sau này tìm được một công việc tốt, mọi điều như ý, tâm tưởng sự thành.”
Tất Tiêu tránh ánh mắt của bà, chỉ “vâng” một tiếng.
Sau khi mọi người ngồi lại, các bậc phụ huynh tiếp tục trò chuyện rôm rả, còn Tất Tiêu và Bành Húc Thăng chỉ im lặng cúi đầu ăn cơm.
Điện thoại của Tất Tiêu cứ rung liên tục, hôm nay là sinh nhật cậu, bạn bè gửi tin nhắn chúc mừng rất nhiều, cậu len lén xem vài lần nhưng ngay lập tức bị Hồng Diệp bắt gặp.
“Tất Tiêu, ăn cơm mà chơi điện thoại là không được.”
Tất Tiêu đành đặt điện thoại xuống, không nói gì.
Trì Lệ Vi bỗng hỏi: “Tiêu Tiêu học ngành tài chính đúng không? Tài chính bây giờ là ngành hot đấy, triển vọng rất tốt, con giỏi như vậy, chắc chắn sẽ không thành vấn đề.”
Hồng Diệp nhìn Tất Tiêu một cái, nói: “Giờ lĩnh vực tài chính cạnh tranh nhiều lắm, muốn có được việc tốt thì phải nỗ lực hơn nữa mới được…”
Đột nhiên, Tất Tiêu đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên: “Con đã chuyển ngành rồi.”
Nghe vậy mọi người đều ngạc nhiên, còn Hồng Diệp thì cau mày: “Con nói lung tung gì thế?”
Tất Tiêu nhìn thẳng vào mắt bà: “Không phải nói lung tung, con đã chuyển sang học luật rồi.”
Hồng Diệp trừng mắt: “Chuyển từ khi nào?”
“Từ năm ngoái.” Tất Tiêu bình tĩnh trả lời, “Tài chính không phù hợp với con.”
“Con có biết con đang nói gì không?”
“Con biết, con thi đầu vào, hoàn toàn tỉnh táo.”
Tất Chấn Văn nhìn Tất Tiêu với vẻ không vui: “Tất Tiêu, con làm vậy có phải hơi bốc đồng không?”
Trì Lệ Vi cũng bối rối: “Tiêu Tiêu à, sao con không bàn trước với mẹ con một tiếng…”
Còn Bành Húc Thăng thì điềm nhiên ăn tôm, mặt mũi đầy vẻ “chuyện này không liên quan đến tôi.”
“Không phải bốc đồng, con đã suy nghĩ kỹ từ lâu.”
Tất Tiêu và Hồng Diệp tiếp tục đối mặt căng thẳng, không ai nhượng bộ khiến bầu không khí càng trở nên nặng nề.
Có vẻ như bữa cơm này khó mà ăn trọn vẹn.
Tất Tiêu cố tình làm trước rồi mới báo sau, bởi cậu biết Hồng Diệp chắc chắn sẽ không đồng ý.
Ở lại đây chỉ khiến bà thêm giận dữ.
Cậu đứng dậy, nói: “Con đi trước.”
“Con định đi đâu?” Hồng Diệp lập tức gọi với: “Đứng lại đó cho mẹ!”
Bỏ bữa cơm giữa chừng mà rời đi thì càng đáng trách.
Nhưng Tất Tiêu không dừng lại.
Cậu đóng sập cửa, bước ra ngoài, để lại Hồng Diệp giận tím mặt, ánh mắt như có lửa giận cuồn cuộn.
Trì Lệ Vi vội hòa giải, vỗ vai Bành Húc Thăng: “Con ra ngoài xem Tiêu Tiêu thế nào.”
Bành Húc Thăng vừa bóc tôm được nửa chừng, đành ném con tôm vào bát, lau tay, miễn cưỡng đứng dậy.
Lần trước là Tất Tiêu tìm anh, lần này đến lượt anh phải đi tìm Tất Tiêu, đúng là thời thế đổi thay.
Anh rửa tay xong, xuống dưới, vừa bước ra thì thấy Tất Tiêu vẫn đứng ở cửa khách sạn, chưa rời đi.
Nghe tiếng bước chân, Tất Tiêu quay lại nhìn, ngạc nhiên: “Cậu cũng bị đuổi ra à?”
Bành Húc Thăng làm vẻ “không đời nào,” giọng điệu không mấy vui vẻ: “Người ta bảo tôi ra đây quan tâm cậu.”
Tất Tiêu hỏi: “Cậu có mang tiền mặt không?”
Bành Húc Thăng: “Tôi chỉ mang điện thoại.”
Tất Tiêu: “Cậu có thể cho tôi mượn chút tiền không?”
Bành Húc Thăng nhìn cậu.
Tất Tiêu gãi mũi, ngượng ngùng: “Tôi quên mang điện thoại rồi.”
Khi nãy cậu rời khỏi bàn ăn với vẻ oai phong lẫm liệt, bước ra ngoài mà chẳng thèm ngoái đầu lại. Đến khi đứng ngoài cửa khách sạn rồi mới nhận ra điện thoại vẫn còn để trên bàn. Giờ mà quay lại lấy thì chẳng khác nào tự tát vào mặt mình, chưa kể Hồng Diệp sẽ không dễ dàng để cậu đi lần nữa.
Bành Húc Thăng: “Muốn mượn kiểu gì?”
Tất Tiêu: “Giúp tôi gọi một chiếc xe.” Cậu nói địa chỉ.
Hai người đã một học kỳ không gặp, dù trước đây từng có khúc mắc nhưng khoảng cách đôi khi lại giúp xoa dịu mọi thứ, ít nhất hiện tại cả hai vẫn chưa có xung đột mới xảy ra.
Bành Húc Thăng không làm khó cậu, gật đầu đồng ý, dùng điện thoại của mình gọi xe cho cậu.
Tất Tiêu thử hỏi: “Cậu định quay lại sao?”
Bành Húc Thăng: “Không.” Anh cũng chẳng thấy bữa ăn này vui vẻ gì.
Tất Tiêu lại hỏi: “Tối nay cậu có việc gì không?”
Bành Húc Thăng không hiểu ý cậu, trả lời cẩn trọng: “Cũng có thể có.”
Vậy là không có.
Tất Tiêu gật đầu chắc chắn.
Xe đến rất nhanh.
Hai người cùng đi tới, Tất Tiêu mở cửa xe, còn Bành Húc Thăng thì báo địa chỉ cho tài xế.
Anh vừa nói xong thì cảm thấy một lực kéo mạnh lên cánh tay mình, kéo cả người anh vào trong xe.
Cửa xe đóng “rầm” một tiếng.
Tài xế thấy cả hai đã ngồi vào ghế liền nhấn ga.
Bành Húc Thăng ngã ngồi vào xe, ánh mắt lạnh lùng: “Cậu có ý gì?”
Tất Tiêu: “Dù sao tối nay cậu cũng không có việc gì, coi như làm ví tiền di động của tôi một buổi, tôi sẽ trả cậu đủ từng xu.”
Bành Húc Thăng: “…”
***
Địa chỉ mà Tất Tiêu chọn là một nhà hàng Thái được đánh giá khá cao.
Tất Tiêu kéo Bành Húc Thăng đến một bàn đôi, ép anh ngồi xuống, suốt dọc đường luôn nhìn chằm chằm như sợ anh trốn mất.
Dù sao bây giờ Bành Húc Thăng cũng là “cái ví” của cậu.
Ngồi xuống rồi, Tất Tiêu đẩy thực đơn tới trước mặt Bành Húc Thăng, hào phóng nói: “Cậu gọi đi, tôi mời.”
Bành Húc Thăng cạn lời, đành chọn vài món và dùng điện thoại của mình để thanh toán.
Nếu không phải vì bữa ăn lúc nãy anh chưa no, lại còn tiếc con tôm đã bóc dở, thì chắc anh đã rời đi từ lâu.
Ăn xong, tâm trạng Bành Húc Thăng khá hơn một chút, nhưng ngay khi vừa định chào tạm biệt thì Tất Tiêu lại kéo anh sang quán bar kế bên.
Bành Húc Thăng rất ít đến những chỗ thế này, vừa bước vào đã định quay ra, nhưng Tất Tiêu nhanh chóng giữ chặt anh, ép anh ngồi xuống ghế.
Tất Tiêu nói: “Uống với tôi một ly.”
Bành Húc Thăng từ chối: “Không.”
Tất Tiêu: “Tôi không có tiền.”
Bành Húc Thăng: “Đó là chuyện của cậu.”
Tất Tiêu: “Tôi mặc kệ.” Hôm nay tâm trạng cậu không tốt, quyết định chơi lì đến cùng.
Cậu đổi cách, khích bác: “Cậu đã từng uống rượu chưa? Đừng nói là chưa uống bao giờ nhé? Hay cậu thuộc dạng một ly đã gục?”
Khích tướng có thể không hiệu quả với người khác, nhưng đối với kẻ đối đầu lâu năm thì trăm lần đều trúng.
Quả nhiên, Bành Húc Thăng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nhưng Bành Húc Thăng không hề biết, thật ra Tất Tiêu cũng chưa từng uống rượu.
Người ta nói “một chén rượu giải ngàn sầu,” cậu muốn thử xem có đúng không.
Tất Tiêu không rành về rượu nhưng lại giả vờ rất thông thạo, tùy tiện gọi vài loại, sau đó trợn mắt với Bành Húc Thăng mà uống.
Thực tế chứng minh, cả hai đều có tửu lượng rất tệ, uống được vài ngụm, tinh thần đã bắt đầu mơ hồ.
Nhưng trước mặt kẻ đối đầu, dù thế nào cũng phải cố gắng chịu đựng.
Tất Tiêu ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục uống.
Bành Húc Thăng nhanh chóng gục đầu nghiêng sang ghế sofa, định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút nhưng lại ngủ quên.
Khi tỉnh dậy đã là 10 giờ tối, xung quanh có nhiều người hơn, tiếng nói chuyện ồn ào vang lên không ngớt khiến đầu anh đau nhức, anh chỉ muốn đi về.
Nhịn cơn buồn nôn, anh nghĩ, lẽ ra không nên mắc bẫy của Tất Tiêu.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, anh thấy Tất Tiêu cũng đã say, co rúm lại ở một góc trông cực kỳ đáng thương.
Lần đầu tiên thấy Tất Tiêu như thế này, anh cảm thấy khá thú vị, liền bước tới rút điện thoại ra chụp vài bức ảnh để làm “kỷ niệm.”
Khoảnh khắc quý giá như vậy mà bị anh ghi lại, chắc chắn khi tỉnh lại Tất Tiêu sẽ “cảm ơn” anh nhiều lắm.
Ban đầu Bành Húc Thăng định rời đi, nhưng nhớ ra Tất Tiêu không có tiền trả tiền xe, cũng không mang theo điện thoại. Cuối cùng, anh quay lại và xách người dậy.
Tất Tiêu nheo mắt nhìn anh, lưỡi líu lại, mãi mới gọi được tên anh: “Bành Húc Thăng?”
Đúng là phiền phức.
Bành Húc Thăng trực tiếp vác con ma men lên vai rồi rời khỏi quán.
Anh đặt Tất Tiêu ngồi lên bậc đá trước cửa, vỗ vào mặt cậu: “Này, tỉnh đi.”
Tất Tiêu hé mắt nhìn anh một cái, sau đó lại gục đầu xuống.
Bành Húc Thăng: “…”
Giằng co giữa lời nhắn nhủ của Trì Lệ Vi và rắc rối trước mắt, cuối cùng anh đành thở dài, kéo người dậy, kẹp tay qua vai mình.
“Không biết uống mà còn bày đặt.” Bành Húc Thăng không nhịn được càu nhàu.
Tất Tiêu nhắm mắt, không đáp lại.
Vì phải chăm sóc một tên say cứng đầu, Bành Húc Thăng tỉnh táo hơn hẳn.
Anh tìm một khách sạn gần đó, đặt phòng tại quầy lễ tân rồi dìu Tất Tiêu lên lầu. Suốt đường đi, con ma men vẫn không ngừng lẩm bẩm.
“Hôm nay hình như tôi chưa ăn bánh kem.”
“Vì cậu bỏ đi đấy.” Bành Húc Thăng trả lời lạnh lùng.
Tất Tiêu im lặng một lát, rồi bắt đầu làm loạn: “Tôi muốn ăn bánh kem!”
Có vài người bước vào thang máy, Bành Húc Thăng lập tức đưa tay bịt miệng cậu lại, nhưng Tất Tiêu vẫn cố kêu “ưm ưm” để tỏ ý không hài lòng.
Khó khăn lắm mới đưa được người vào phòng, Tất Tiêu vẫn không ngừng lặp lại: “Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi muốn ăn bánh kem!” Cậu còn níu chặt áo của Bành Húc Thăng không cho anh đi.
Bành Húc Thăng bị cậu làm cho nhức cả đầu, đành nhượng bộ: “…Được rồi, tôi đi mua ngay.”
Đại thiếu gia buông lỏng tay nằm vật ra giường, vênh mặt hất hàm ra lệnh nói: “Vậy còn nghe được.”
Bành Húc Thăng: “…”
Nhìn Tất Tiêu an phận hơn một chút, Bành Húc Thăng mới vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo.
Nhưng khi đi ra, anh phát hiện Tất Tiêu đang cởi quần áo.
Áo đã cởi, sau đó tuột luôn cả quần xuống.
Bành Húc Thăng: “…”