• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất Tiêu nói chuyện điện thoại với Chu Viện gần 15 phút.

Có Bành Húc Thăng ở đây, anh không tiện nói gì nhiều, may mà Chu Viện chỉ khóc lóc kể khổ qua điện thoại, không cần anh phải đáp lại quá nhiều.

Hôm qua vừa báo tin với chồng rằng mình mang thai, chồng tỏ ra rất vui, nhưng tối đó lại ra ngoài uống rượu cả đêm không về. Đến chiều nay mới gọi được cho Trịnh Tây Nguyên, nhưng người nghe máy lại là một cô gái khác.

Chu Viện khóc lóc nói rằng, cô biết có lẽ giữa họ thật sự không có chuyện gì, cô gái kia chắc chắn chỉ là đồng nghiệp.

Nhưng cô vẫn cảm thấy không nói nên lời, vừa tức giận, vừa thất vọng, lại đau đớn như tan nát cõi lòng.

Đau khổ cũng tốt, thất vọng cũng được, tích tụ đến một mức độ nhất định sẽ bùng nổ thành mâu thuẫn. Chỉ khi đó, trong lòng Chu Viện mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng.

10 phút. Bành Húc Thăng nghĩ.

Sau khi Tất Tiêu kết thúc cuộc gọi, trông anh có vẻ như đang để tâm đến chuyện khác, im lặng không nói thêm câu nào.

Rõ ràng đối phương là một cô gái, và Tất Tiêu rất quan tâm đến cô ấy — giữa họ là quan hệ gì nhỉ?

Đúng lúc giờ cao điểm tan tầm, đường phố kẹt xe. Quãng đường 15 phút mà cuối cùng bị kẹt đến nửa tiếng.

Không biết có phải do mới nhổ răng hay không, Tất Tiêu có chút choáng váng vì cảnh tắc đường này.

Chiếc áo khoác đặt ở ghế phụ, Bành Húc Thăng thò tay vào túi áo lôi ra hai thanh socola, đưa đến trước mặt Tất Tiêu.

Bao bì của thanh socola rất dễ thương, trên đó còn có hình nhân vật hoạt hình, hoàn toàn không hợp với hình tượng của Bành Húc Thăng.

“Anh mua à?” Tất Tiêu có chút ngạc nhiên.

“Chiều nay có một bạn nhỏ đến khám răng tặng cho tôi, bảo đây là quà vặt nhân dịp Quốc tế Thiếu nhi.”

Tất Tiêu nhận lấy, đầu ngón tay khẽ lướt qua lòng bàn tay Bành Húc Thăng.

Sau khi Tất Tiêu cầm lấy, Bành Húc Thăng nhanh chóng rút tay về, nắm chặt vô lăng.

Tất Tiêu xé vỏ bọc, bỏ socola vào miệng, vị ngọt dịu dàng lan tỏa trong miệng khiến anh thấy dễ chịu hơn chút.

Anh hỏi Bành Húc Thăng: “Anh còn nhớ hồi nhỏ cũng từng tặng tôi socola không?”

Bành Húc Thăng: “Không nhớ.”

Tất Tiêu nhắc hắn: “Là hồi mẫu giáo đó.”

Bành Húc Thăng vẫn vậy: “Không có ấn tượng.”

Tất Tiêu không biết hắn thực sự không nhớ, hay chỉ đang giả vờ, bèn nói: “Vậy anh có nhớ lần anh khóc nhè không?”

Bành Húc Thăng: “……”

“Hôm đó cũng là Quốc tế Thiếu nhi, vì anh lên sân khấu hát một bài nên cô giáo thưởng cho anh ba bông hồng đỏ.”

Bành Húc Thăng vẫn giả câm.

“Hồi đó trong lớp có một đứa trẻ chuyên bắt nạt bạn bè, chính là cái đứa mập mạp hay ngã lăn khi chạy ấy. Bố cậu ta hình như là phó chủ tịch thành phố, nên cậu ta rất kiêu căng, thường xuyên ức hiếp các bạn khác.” Tất Tiêu búng tay một cái, “Anh còn nhớ không?”

Bành Húc Thăng cuối cùng cũng mở miệng: “Có chút ấn tượng.”

“Ngày Quốc tế Thiếu nhi hôm đó anh là người có nhiều hoa nhất lớp, cô giáo bảo bạn nào được nhiều hoa nhất sẽ nhận được một món quà nhỏ, cậu ta nghe thế nên giật lấy hoa của anh.

“Lúc đầu anh còn cuống cuồng muốn giành lại, nhưng cậu ta cao hơn anh, nặng gần gấp đôi anh, anh không giành lại được.”

“Lúc hai người đánh nhau, cậu ta vô tình làm rách mấy bông hoa, thế là anh khóc.”

Thật ra Tất Tiêu cũng không nhớ rõ chuyện này, nhưng lúc trước mỗi khi Hồng Diệp và Trì Lệ Vi tụ tập luôn thích kể những chuyện của anh và Bành Húc Thăng, đặc biệt là mấy chuyện ngây ngô hồi nhỏ.

Tất Tiêu nghe nhiều, nghĩ nhiều, cuối cùng nhớ mãi không quên.

“Lúc đó anh khóc suốt một tiết học, cô giáo dỗ thế nào cũng không nín.” Tất Tiêu nói, “Giờ anh không thành thật bằng hồi xưa.”

Bành Húc Thăng nhìn thẳng phía trước, ánh hoàng hôn rực rỡ trải khắp bầu trời, ánh đèn xe chớp nháy.

“Lúc đó em đấm cậu nhóc mập kia một trận, cậu ta khóc lóc nói rằng sẽ gọi bố đến dạy dỗ em.”

Tất Tiêu tiếp lời hắn: “Mẹ tôi cũng đến, bà Hồng lửa giận ngút trời mắng tôi một trận, nhưng không có đánh tôi.”

Bành Húc Thăng nói: “Tôi biết em đánh cậu ta là vì tôi.”

Tất Tiêu ngạc nhiên: “Tôi tưởng anh không biết chứ, cũng chẳng thèm cảm ơn tôi lấy một tiếng.”

“Nhưng sau đó hình như lần nào gặp tôi em cũng muốn bụp tôi một trận.”

“Tôi ghét anh, anh không biết à?”

“Vì sao?”

“Cái gì?”

Bành Húc Thăng lại im lặng.

Một lúc sau, Tất Tiêu không nhịn được muốn nói tiếp, Bành Húc Thăng lại bảo: “Đến rồi.”

“…”

Nói chuyện với cái tên này đúng là phí công.

***

Nhiều năm trôi qua, Tất Tiêu chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày lại đi dạo siêu thị cùng Bành Húc Thăng.

Tất Tiêu không biết nấu ăn, Bành Húc Thăng mua gì, anh liền lẳng lặng đẩy xe đi theo.

Thỉnh thoảng nếu tò mò, anh cầm lên xem rồi lại bỏ vào xe.

Thấy Bành Húc Thăng ném vào xe một hộp kẹo bạc hà, Tất Tiêu tò mò hỏi: “Anh mua cái này làm gì?”

“Cho em.”

“Cho tôi?”

“Coi như lời cảm ơn đến muộn 20 năm.”

“Vậy thôi à?”

“…”

Bành Húc Thăng quay đầu nhìn anh: “Em còn muốn gì nữa?”

Tất Tiêu cười: “Tôi muốn gì cũng cho sao?”

Ánh mắt sâu thẳm của Bành Húc Thăng dừng lại trên người anh, không đáp.

“Bành Húc Thăng, đây không phải là thái độ nên có với người yêu cũ đâu nhé.”

Bành Húc Thăng nhìn chằm chằm anh hai giây, liền xoay người bước đi.

“Ê!”

Sao lần này lại không mắc bẫy nhỉ?

Tất Tiêu theo bản năng đuổi theo vài bước, chợt nhận ra tay mình trống không. Anh quay đầu lại mới phát hiện đã quên mất chiếc xe đẩy.

Không còn cách nào khác, anh đành trở lại lấy xe, rồi nhanh chóng đuổi theo sau.

Bành Húc Thăng làm tài xế kiêm luôn đầu bếp của anh, còn anh thì làm trợ lý cho hắn, coi như huề.

Lúc lấy đồ, Tất Tiêu vô tình thấy trên mu bàn tay của Bành Húc Thăng vẫn còn dán một miếng băng keo cá nhân, trông khác với cái hôm qua, chắc đã được thay cái mới.

Mặc dù nhìn qua không quá nghiêm trọng, nhưng Tất Tiêu vẫn hỏi: “Tay anh không sao chứ?”

“Không sao.”

“Vậy mà còn bắt tôi mời anh ăn cơm.”

Bành Húc Thăng nhìn anh.

“Hải sản là tôi cung cấp, coi như tôi mời anh chứ gì nữa.”

Bành Húc Thăng: “…”

“Hôm nay mua đồ cũng là tôi trả tiền!”

“— Trừ hộp kẹo bạc hà đó.”

Trước đây Tất Tiêu cũng từng thật lòng học nấu ăn.

Vì Bành Húc Thăng từ nhỏ đã biết nấu ăn, mà còn rất giỏi. Tay nghề của hắn luôn ở mức “chuẩn không cần chỉnh”, từ lửa đến nêm nếm đều hoàn hảo.

Tất Tiêu cảm thấy đó là một loại thiên phú, luôn cho rằng Bành Húc Thăng được thừa hưởng tài nấu nướng từ Trì Lệ Vi.

Nhưng sau vài lần nếm thử, Tất Tiêu phát hiện mình hoàn toàn không có năng khiếu trong lĩnh vực này, thế là bỏ cuộc.

Nhưng anh rất thích xem người khác nấu ăn, bởi vì bản thân không biết nên cảm thấy chuyện đó khá thú vị.

Anh chỉ định đứng xem, nhưng Bành Húc Thăng không muốn anh ăn không ngồi rồi, trực tiếp chỉ huy anh làm phụ bếp, khiến anh bận tối mắt tối mũi.

Cuối cùng Bành Húc Thăng nấu một nồi cháo tôm và hàu, làm tôm xào đậu hũ, trứng xào ốc hương và cua hấp, vô cùng chu đáo đối với người vừa nhổ răng như Tất Tiêu.

Đến lúc ăn đã hơn 7 giờ tối, đây là bữa ăn phong phú nhất mà Tất Tiêu từng thưởng thức trong căn nhà này. Tay nghề của Bành Húc Thăng thực sự rất tốt, Tất Tiêu chậm rãi hưởng thụ, thỉnh thoảng đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng tâm trạng anh lại cực kỳ vui vẻ, cuối cùng còn xung phong nhận nhiệm vụ rửa bát.

“Em rửa bát mà còn phải tra cứu trên mạng?”

Bành Húc Thăng lấy cam từ trong tủ lạnh ra, bóc vỏ, cắt múi, thêm sữa đặc rồi bỏ cam vào máy ép, Tất Tiêu vẫn đứng đó không động đậy.

“Đó là do tôi có thái độ nghiêm túc.” Tất Tiêu trả lời, ra vẻ rất đàng hoàng.

Anh cất điện thoại vào, đeo găng tay, xếp gọn bát đĩa rồi mở nước ấm bắt đầu rửa.

“Khoan đã.” Bành Húc Thăng lấy chiếc tạp dề mới mua từ trên tường xuống đưa cho anh, “Đeo cái này vào.”

“Tại sao? Tôi không cần.”

“Rửa ít việt quất thôi mà cũng làm ướt áo, rửa bát xong chẳng khác gì vừa tắm.”

Lý lẽ của hắn nghe rất thuyết phục, Tất Tiêu nhất thời không nghĩ ra lý do phản bác.

Bành Húc Thăng bước tới phía sau anh: “Giơ tay lên.”

Anh ngoan ngoãn tắt nước, giơ hai tay lên, giữ nguyên giữa khoảng không.

Bành Húc Thăng đứng ngay phía sau, chỉ cần anh hơi dựa về sau một chút là có thể rơi thẳng vào vòng tay hắn.

Bành Húc Thăng luồn dây tạp dề qua đầu anh, luồn qua hai cánh tay, cuối cùng buộc một nút thắt phía sau lưng.

Tất Tiêu có thể cảm nhận rõ ràng từng động tác của Bành Húc Thăng, thậm chí đầu ngón tay hắn còn như lướt nhẹ qua sống lưng anh, khiến anh cứng người.

“Xong rồi, em rửa tiếp đi.”

Bành Húc Thăng giúp anh mặc tạp dề xong liền xoay người rời khỏi bếp.

“…”

Ánh sáng trong bếp chiếu lên mặt Tất Tiêu, anh hít sâu một hơi, cúi đầu tiếp tục rửa bát.

Tiếng nước chảy lấn át mọi suy nghĩ hỗn loạn, nhịp tim cũng dần lắng xuống.

***

Rửa bát xong, Tất Tiêu bước ra ngoài, phát hiện Bành Húc Thăng vẫn còn ở nhà anh, ngồi trên ghế sofa bật TV và xem tin tức tài chính như chủ nhà.

Nghe thấy động tĩnh của anh, Bành Húc Thăng nói: “Chắc nước cam ép xong rồi.”

Tất Tiêu hiểu ra, bất lực liếc nhìn Bành Húc Thăng một cái rồi lại quay vào bếp, cầm theo hai ly nước cam bước ra.

Anh đặt một ly trước mặt Bành Húc Thăng, ngồi xuống đầu bên kia của ghế sofa. Nhìn thoáng qua chương trình trên TV, đó là tin tức kinh tế, thể loại mà anh chẳng hứng thú chút nào. Trái lại, Bành Húc Thăng xem rất chăm chú, không hề rời mắt.

Tất Tiêu đang nhắn tin với Chu Viện, chiều nay tâm trạng cô không ổn, mà tối nay Trịnh Tây Nguyên sẽ về, khả năng cao sẽ xảy ra xung đột.

Bành Húc Thăng vẫn để ý rằng Tất Tiêu đang nhắn tin với ai đó, hoặc trò chuyện qua điện thoại.

Tất Tiêu uống hết nước cam, bước vào bếp rửa ly, anh tiện tay để điện thoại trên bàn trà, màn hình cứ sáng lên mỗi khi đối phương gửi tin nhắn qua.

Bành Húc Thăng không đọc được nội dung, nhưng liếc thấy tên đối phương, là Chu Viện.

Quả nhiên là con gái.

“Uống xong chưa?”

Tất Tiêu lê đôi dép trong nhà bước ra, hỏi hắn.

“Ừm.”

“Vậy về đi.” Tất Tiêu nói, “Tôi tiễn anh, tiện thể mang rác đi đổ.”

***

Tất Tiêu không có xe, cũng chẳng có chỗ đậu, xe của Bành Húc Thăng phải đỗ ngoài khu chung cư.

Cả hai cùng đi bộ ra ngoài, trời tối hơi lạnh, gió thổi xào xạc, Tất Tiêu dựng cổ áo lên, khẽ rụt cổ vào.

Dọc trên đường đi, Bành Húc Thăng không nói chuyện, Tất Tiêu cũng lười kiếm chuyện để nói, cho đến khi Bành Húc Thăng lên xe, cắm chìa khóa, Tất Tiêu mới nhận ra có gì đó không ổn.

Anh gõ gõ vào cửa kính xe.

Bành Húc Thăng nghe tiếng liền hạ cửa sổ xuống, hỏi: “Có chuyện gì?”

Ban nãy ăn cơm còn bình thường, giờ đột nhiên lại bày ra bộ mặt “người lạ chớ gần”, chắc chắn là có vấn đề.

Nhưng Tất Tiêu nghĩ mãi không ra lý do, cũng lười đoán.

“Anh bị sao vậy?” Tất Tiêu hỏi thẳng.

“Sao là sao?”

Gương mặt Bành Húc Thăng như bị gió lạnh đông cứng, trên đó viết lên hai chữ “khó chịu”.

Tất Tiêu thầm nghĩ, “Mình có nói gì đâu, đắc tội gì anh ta chứ?”

“Cái bản mặt như kiểu tôi nợ tiền anh là sao?”

Lông mày Bành Húc Thăng giật giật.

“Nói đi.” Tất Tiêu thúc giục.

Anh ghét nhất kiểu người có chuyện mà không nói, cứ giữ trong lòng. Chẳng lẽ không thể thẳng thắn một chút sao?

Chờ đến khi Tất Tiêu tưởng Bành Húc Thăng bị câm luôn rồi, cuối cùng hắn cũng lên tiếng: “Sao em lại dọn ra khỏi nhà?”

Tất Tiêu bắt chước giọng điệu của hắn: “Thích thì dọn thôi.”

“Dì Hồng có nói với tôi một chút.”

“Ồ,” Tất Tiêu nhướn mày, “Nói gì?”

Bành Húc Thăng nhìn thẳng vào anh: “Không phải vì công việc.”

“Đúng vậy, không phải vì công việc.” Tất Tiêu thừa nhận.

“Vậy là vì cái gì?”

“Vì tôi đã come out với họ rồi.”

“Em điên rồi à?”

“Anh điên thì có!”

Môi Bành Húc Thăng hơi mấp máy, cổ họng như bị nghẹn lại, không nói ra được lời nào.

“Tại sao?” Giọng hắn khàn đặc, hơi thở có phần gấp gáp. “Chỉ để chống đối họ thôi sao?”

Tất Tiêu bình tĩnh đáp: “Vì đó là sự thật, sớm muộn gì họ cũng sẽ biết.”

Hai tay Bành Húc Thăng siết chặt vô lăng, đến mức gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ.

Tất Tiêu cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt Bành Húc Thăng, anh như thấy bóng dáng của chính mình.

“Bành Húc Thăng.”

“Sao anh kích động vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK