Lúc đang chờ lấy thuốc, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.
Tất Tiêu nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình, sửng sốt một chút rồi mới nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Mẹ?”
“Không phải hôm nay con được nghỉ nửa ngày sao? Sao không ở nhà?”
Tất Tiêu nhìn đồng hồ, mới có 9 giờ rưỡi sáng.
“Con ra ngoài rồi, hôm nay có hẹn với bạn.” Anh không nói thật.
“Không phải hôm qua làm việc đến khuya sao? Được nghỉ mà không lo ở nhà nghỉ ngơi? Chỉ có nửa ngày còn muốn đi chơi?”
Tất Tiêu nghe ra được cơn giận kìm nén của mẹ, chắc trong lòng bà lại đang trách anh không hiểu chuyện.
Anh gãi mũi, “Con chỉ đi cùng đồng nghiệp mua vài thứ thôi, sẽ về sớm. Mẹ tìm con có chuyện gì?”
Năm cuối đại học Tất Tiêu đã come out với gia đình. Mấy năm qua, quan hệ giữa anh và người nhà khá căng thẳng, mẹ rất ít khi chủ động gọi điện cho anh.
Sau khi làm căng với gia đình, anh liền dọn ra ngoài ở riêng, anh không muốn cúi đầu trước bố mẹ, từ đó số lần về nhà cũng ít đi.
“Hôm qua dì nhỏ đến nhà ăn cơm, mang theo ít trái cây và hải sản, mẹ với bố ăn không hết nên mang sang cho con.”
“À, vậy mẹ cứ để ở phòng bảo vệ chỗ cổng khu chung cư, lúc về tiện đường con ghé lấy.”
Vừa nhổ răng xong, mấy món đó chắc không ăn được, nhưng anh không muốn nói ra.
Trong lòng anh hiểu rõ, thật ra bố mẹ chẳng hề tin tưởng anh. Họ luôn cảm thấy rằng anh chưa đủ trưởng thành, chỉ có con cái nhà người ta mới giỏi giang, xuất sắc.
Hai mươi năm đầu đời, mỗi một bước anh đi đều đúng với đường ray mà họ vạch sẵn. Có lẽ vì bị kìm nén quá lâu, sau tuổi 20, cuộc sống của anh bắt đầu lệch khỏi “quỹ đạo bình thường.” Anh tự ý đổi chuyên ngành, rồi bất ngờ come out, sau đó dọn ra ngoài ở riêng. Anh chỉ muốn chứng minh một điều, rằng ngay cả khi không sống theo kỳ vọng của họ, anh vẫn có thể sống tốt, vẫn có thể làm chủ cuộc đời mình.
Nhưng mẹ anh không biết rằng, trước khi come out, anh còn từng yêu một người, là con trai của bạn thân bà.
Thực ra anh thấy come out sớm cũng hơi thiệt thòi. Chia tay đã mấy năm mà anh vẫn chưa tìm được ai hợp ý, còn khiến bà Hồng suốt ngày lo trước lo sau, sợ anh sống buông thả, đi ra ngoài thác loạn.
Lấy thuốc xong, Tất Tiêu vào nhà vệ sinh nhả miếng bông gòn ra. Không còn răng khôn, cũng không còn bông gạc, cảm thấy có hơi không quen, chỗ đó trống không, lại hơi cứng cứng. Tất Tiêu không dám động mạnh, rửa mặt qua loa rồi bước ra ngoài.
Đối diện là nhà vệ sinh nữ, anh vừa vén rèm bước ra đã tình cờ chạm phải một bóng dáng quen thuộc đang lướt qua.
Tất Tiêu hơi bất ngờ, ánh mắt bất giác dõi theo, chỉ nhìn thấy một bóng lưng thất thần xa dần.
Anh lập tức bước theo, gọi cô: “Chu Viện!”
Tất Tiêu gọi hai lần nhưng đối phương không phản ứng, anh đành trực tiếp kéo nhẹ cánh tay cô, “Chu Viện!”
Chu Viện giật mình, thấy là anh, cô liền thở phào nhẹ nhõm: “Là cậu à.”
“Sao cậu lại ở bệnh viện?” Tất Tiêu quan sát cô từ trên xuống dưới, “Cậu ta lại đánh cậu à?”
Chu Viện lắc đầu.
Tất Tiêu kéo cô đến một chỗ rộng rãi hơn ngồi xuống, hỏi: “Cậu không khỏe sao?”
Chu Viện vẫn lắc đầu.
“Cậu nói gì đi chứ.”
“Tôi…”
Tất Tiêu đợi một hồi cũng không thấy cô nói gì thêm.
Anh hỏi thẳng, “Cậu hối hận? Không muốn ly hôn nữa đúng không?”
Nếu là ngày thường, Chu Viện sẽ chém đinh chặt sắt phản bác anh ngay lập tức, nhưng hôm nay hiếm khi thấy cô chỉ mấp máy môi thở gấp, rồi cúi đầu xuống.
Tất Tiêu nhìn ra có gì đó không ổn, không vòng vo với cô nữa, nghiêm túc nói: “Chu Viện, cậu là bạn học của tôi, Trịnh Tây Nguyên cũng là bạn học của tôi. Theo lý mà nói, tôi không nên nhận vụ này. Nhưng do cậu nài nỉ mãi, tôi mới đồng ý. Tôi không muốn cậu giấu tôi bất cứ điều gì, nếu không, với tư cách luật sư của cậu, tôi khó mà giúp được.”
“Tôi biết…” Chu Viện hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nói thật, “Tôi… tôi có thai rồi.”
“Cậu có thai?” Dù trong lòng đã mơ hồ đoán được, Tất Tiêu vẫn hơi giật mình.
“Ừ.”
“Vậy nên cậu do dự?”
“Tôi…”
Nhìn dáng vẻ bần thần của cô, Tất Tiêu vội ngắt lời, “Cậu nghĩ kỹ lại đi, lúc đến tìm tôi cậu đã nói gì, nghĩ thế nào, cậu nghĩ cho rõ ràng rồi hãy trả lời tôi.”
Chu Viện im lặng một lúc lâu, cuối cùng gật đầu, “Được.”
“Tốt nhất đừng để quá lâu.”
“Ừ…”
Điện thoại của cô reo lên, màn hình hiện tên “Trịnh Tây Nguyên”.
“Cậu ta cũng ở bệnh viện?”
Chu Viện gật đầu, che điện thoại lại, đứng dậy đi xa vài bước mới ấn nghe, cô nói với bên kia vài câu rồi cúp máy.
Thấy cô trở lại, Tất Tiêu hỏi: “Cậu ta biết cậu mang thai chưa?”
Chu Viện lắc đầu: “Chưa biết.”
Chu Viện hơi sốt ruột nói với anh, “Anh ta đang tìm tôi, hỏi tôi đang ở đâu, cậu về trước đi.”
Tất Tiêu có chút không yên tâm: “Cậu ổn chứ?”
“Tôi không sao, cậu yên tâm.”
Từ xa, Chu Viện như nhìn thấy gì đó, sắc mặt trở nên căng thẳng, giục anh: “Tôi thấy anh ta rồi, cậu đi nhanh đi, đừng để anh ta nhìn thấy.”
Tất Tiêu không sợ gặp Trịnh Tây Nguyên, nhưng giờ đúng là không phải lúc thích hợp để đối mặt.
“Được, tôi đi đây, cậu tự chăm sóc mình nhé.”
Chu Viện gật đầu liên tục, chỉ mong anh đi thật nhanh. Sắc mặt cô tái nhợt, cả người trông vô cùng tiều tụy.
Nhưng đều là người trưởng thành cả rồi, có những chuyện Tất Tiêu không có khả năng quyết định thay cô.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng rực rỡ kết hợp với làn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến con người ta cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Tất Tiêu và Chu Viện vừa nói chuyện vừa không quan tâm gì khác, đến khi lên xe, anh mới chậm rãi cảm nhận được cơn đau, hình như còn thoang thoảng mùi máu trong miệng.
Chắc không đến mức làm đứt mấy sợi chỉ vừa mới khâu đâu nhỉ.
Anh nhắm mắt lại, dựa người ra sau ghế.
Khó lắm mới được nghỉ nửa ngày, nếu không phải đi nhổ răng, anh đã được ngủ tới trưa, sau đó ung dung thưởng thức một bữa cơm trưa ngon lành…
Đầu óc nghĩ ngợi lung tung một hồi, bỗng khuôn mặt của Bành Húc Thăng hiện lên.
Tất Tiêu mở to mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi phong cảnh vụt qua nhanh như chớp.
Anh thật sự không ngờ sẽ gặp lại Bành Húc Thăng.
Càng không ngờ lần gặp này lại trong một tình huống xấu hổ như vậy.
Thực ra, hai năm đầu sau khi chia tay, thỉnh thoảng anh vẫn ảo tưởng rằng, một ngày nào đó, ở một góc nào đó trong thành phố này, anh sẽ tình cờ gặp lại Bành Húc Thăng. Sau đó anh sẽ xông lên, cho Bành Húc Thăng một cú đấm.
Kết quả là, suốt gần 5 năm sau khi chia tay, họ chưa từng chạm mặt một lần.
Trước đây Bành Húc Thăng từng nói: “Trùng hợp, là do con người tạo ra.”
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa – có lẽ tình cảm của họ chẳng có được điều nào trong số ấy.
…
Về đến nhà, Tất Tiêu mới nhớ ra số trái cây và hải sản mà bà Hồng đã để ở phòng bảo vệ. Thời tiết ngày càng nóng, sợ để lâu hải sản sẽ bốc mùi, anh đành phải ngoan ngoãn lết xuống lấy.
Bác sĩ dặn thời gian này tốt nhất đừng ăn đồ cay, đồ kích thích, cũng không được ăn những món quá cứng, nên anh tiện đường ghé nhà hàng dưới chung cư mua một phần cơm chiên Dương Châu mang về.
Năm nay là năm đầu tiên Tất Tiêu đi làm sau khi tốt nghiệp. Ba năm học cao học anh vẫn luôn ở ký túc xá, chỉ về nhà mỗi khi nghỉ lễ. Tốt nghiệp xong, anh không muốn về nhà nên đành thuê nhà ở ngoài.
Căn hộ này là do một người bạn thân của anh để lại. Nhà vừa mới sửa xong, bạn anh ở chưa đầy một năm thì đột nhiên quyết định đi định cư ở Úc. Hai người đã làm anh em tốt hơn chục năm, rất hiểu ý nhau, nên chuyện vì sao bạn anh muốn đi Úc, anh không hỏi, mà người kia cũng không nói.
Dù sống ở kí túc xá mấy năm nhưng thật ra Tất Tiêu khá “vô dụng” trong việc tự lo liệu sinh hoạt. Anh nhét hết đồ ăn vào tủ lạnh, sau đó mở điện thoại lên, bắt đầu tìm tòi xem hải sản bảo quản được bao lâu, trái cây để được mấy ngày.
Đang lướt thì một tin nhắn nhảy ra.
[Hà Hiểu Vinh]: Anh Tất, cảm giác thế nào?
Tất Tiêu và Hà Hiểu Vinh là thực tập sinh cùng vào một đợt ở văn phòng luật, năm ngoái cả hai cùng được chuyển lên nhân viên chính thức. Tất Tiêu tốt nghiệp từ một trường đại học danh giá, ngày đầu tiên vào làm, Hà Hiểu Vinh đã gọi anh là “anh Tất.” Sau này hai người thân thiết hơn mới phát hiện, thật ra Tất Tiêu còn nhỏ hơn Hà Hiểu Vinh hai tháng. Nhưng Hà Hiểu Vinh nhất quyết gọi anh là “anh Tất”, nói rằng anh có kiểu khí chất khiến người ta muốn gọi là “anh.”
Hà Hiểu Vinh cười bảo: “Nhưng cậu lại nhỏ hơn tôi… Hay tôi gọi cậu là ‘anh nhỏ’ nhé?”
“Thôi đi.” Tất Tiêu ghét bỏ nói, “Cứ gọi anh Tất cho rồi.”
Hà Hiểu Vinh cười hì hì ôm chặt lấy anh: “Được thôi, anh Tất.”
Tất Tiêu đưa tay sờ mặt mình, anh còn chưa có soi gương, nên cũng không biết mặt mình có sưng hay không.
Anh nhắn lại: Nhổ hai cái.
Hà Hiểu Vinh trả lời ngay: Thấy sao? Kỹ thuật của trưởng khoa Phùng đỉnh lắm đúng không?
Tất Tiêu đáp: Cũng được.
Anh nhớ lại lúc nằm trên ghế cảm giác dài như cả thế kỷ, xong xuôi nhìn điện thoại thì hóa ra chưa đến 40 phút.
Tất Tiêu lại hỏi: Lần trước cậu nhổ răng có đau không?
Hà Hiểu Vinh: Không đau, có tiêm tê mà.
Hà Hiểu Vinh: À, lúc tiêm tê thì hơi đau tí, nhưng cũng không có gì to tát.
Tất Tiêu: Cậu có khóc không?
Hà Hiểu Vinh: Có gì mà phải khóc chứ?
Hà Hiểu Vinh: Cậu…
Hà Hiểu Vinh chưa kịp nhắn hết câu, Tất Tiêu đã vội trả lời: À haha, tôi thấy ghế bên cạnh hình như có người khóc.
Hà Hiểu Vinh gửi một biểu cảm cười nhe răng: Chắc là trẻ con thôi, bây giờ mấy đứa nhỏ tầm mười mấy tuổi đã mọc răng khôn rồi.
Tất Tiêu câm lặng.
Mười mấy giây sau, anh mới nhắn lại: À, ra thế.
Hà Hiểu Vinh: Anh Tất, chiều nay cậu có đi làm không? Thuốc tê hết hiệu lực sẽ đau lắm đấy.
Tất Tiêu: Tôi không xin nghỉ buổi chiều, luật sư Trần bảo tôi giúp anh ấy thu thập và sắp xếp một số tài liệu.
Hà Hiểu Vinh: Thế thì cậu nghỉ trưa cho khỏe đi nhé. [Ôm một cái]
***
Tại bệnh viện.
Lúc Bành Húc Thăng tan làm đã hơn 12 giờ. Giờ này các đồng nghiệp ở các khoa khác cũng về gần hết.
Hắn đứng chờ thang máy ở cầu thang, cửa thang máy vừa mở, một cô y tá hối hả bước ra, trên tay cầm theo một túi đồ. Vừa nhìn thấy hắn, cô vội nói: “Ôi, bác sĩ Bành!”
Bành Húc Thăng nhận ra cô, là dược sĩ Tiểu Lý ở tầng dưới.
“Sao vậy?”
Tiểu Lý lắc lắc túi đồ trong tay, nói: “Có một bệnh nhân ở khoa Răng Hàm Mặt của các anh để quên thuốc trên ghế dài ngoài phòng lấy thuốc.”
Bành Húc Thăng nhìn thấy cái tên quen thuộc dán trên túi: Tất Tiêu.
Vẫn cái thói vứt đồ lung tung như xưa.
“Các anh gọi điện cho cậu ấy, bảo cậu ấy quay lại lấy đi.” Tiểu Lý nói tiếp, “Nhưng các anh tan ca cả rồi phải không? Còn ai trong đó không? Hay mai đi làm rồi gọi?”
Trước ánh mắt chờ đợi của cô, Bành Húc Thăng nói: “Cậu ấy là bạn tôi, để tôi gọi cho cậu ấy.”
Tiểu Lý ngạc nhiên: “Là bạn anh à?”
Bành Húc Thăng hơi nghiêng người, che khuất tầm nhìn của cô, rồi mở điện thoại, lục trong mục lưu trữ trên wechat ra một dãy số.
Hắn sao chép số, lần đầu tiên bấm gọi cho dãy số này sau nhiều năm.
“Tút… tút…”
Chuông đổ hơn 20 giây nhưng không ai nhấc máy.
Số điện thoại không bị vô hiệu hóa, ít nhất đối phương cũng không có chặn hắn.
Tiểu Lý thấy trên mu bàn tay hắn dán băng cá nhân, quan tâm hỏi: “Bác sĩ Bành, tay anh sao vậy?”
Bành Húc Thăng cúp máy: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
“Không sao là tốt.” Tiểu Lý hạ giọng, thì thầm: “Tôi còn tưởng là bị bệnh nhân gây rối cơ, dạo này bên khoa sản hay có người kiếm chuyện lắm.”
Thấy hắn không gọi được, Tiểu Lý nhiệt tình gợi ý: “Không ai nghe hả? Hay anh gọi bằng wechat thử xem?”
“Không cần.” Bành Húc Thăng thản nhiên đút điện thoại lại vào túi, nhận lấy túi thuốc từ tay cô, nói: “Tôi tiện đường mang qua cho cậu ấy.”
Tác giả: Thực ra có wechat của người ta đâu mà gọi. =))))