• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhưng cậu đừng hiểu lầm.” Lâm Hứa Nhi mỉm cười tinh nghịch, nháy mắt với Bành Húc Thăng, “Giờ tôi không còn hứng thú với cậu đâu, chỉ là trước đây từng thầm thích thôi… Cũng chẳng phải chuyện lớn gì, chỉ thinh thích chút xíu thôi, so với yêu thầm thì thi đại học vẫn quan trọng hơn nhiều!”

Chu Lâm gật đầu phụ họa: “Tôi làm chứng! Bây giờ có người khác khiến cậu ấy rung động rồi!”

“Ê, sao lúc nào cậu cũng khui bí mật của tôi ra vậy!” Lâm Hứa Nhi lập tức khoác vai Chu Lâm.

Hai người bật cười đùa giỡn như thời trung học, không khí sôi nổi đầy tiếng cười.

“Này! Hai cậu thì sao, có tin vui gì không?” Lâm Hứa Nhi dừng lại, bất chợt quay sang Tất Tiêu và Bành Húc Thăng, ánh mắt lấp lánh vẻ hóng chuyện không hề che giấu.

“Đúng đó.” Chu Lâm cũng tò mò nhìn cả hai, “Có chuyện gì muốn kể không?”

Tất Tiêu tựa lưng vào lan can hành lang, dáng vẻ thong thả, chiếc áo sơ mi hơi mở hai cúc để lộ xương quai xanh thấp thoáng.

Anh nói: “Bọn tôi thì có chuyện gì chứ.”

“Ấy dà!” Lâm Hứa Nhi lập tức nhận ra điểm đặc biệt trong lời nói của anh, liền trêu: “Đúng là quan hệ tiến triển nhiều rồi ha! Là ‘bọn tôi’ chứ không phải ‘tôi’ luôn kìa.”

Tất Tiêu không ngờ lại bị bắt bẻ ngôn từ nhỏ nhặt như vậy, anh hơi khựng lại rồi mới trả lời: “Cậu hỏi thế nào thì tôi đáp thế đó, không có ý gì khác đâu nhé.”

Dù vậy, anh phải thừa nhận rằng khi Hứa Nhi nhắc tới vấn đề này, trong đầu anh quả thực đã nghĩ tới “bọn tôi”. Vì nếu nói tới chuyện yêu đương, trong đời anh chỉ có một mối tình duy nhất, chính là Bành Húc Thăng.

Nhưng Bành Húc Thăng thì sao?

Bành Húc Thăng từng nói rằng hắn chỉ có một người yêu cũ, chuyện này thật giả chưa rõ… Tạm tin vậy đi.

Lâm Hứa Nhi không tin, khoa trương nói: “Thật không đấy? Hai cậu đẹp trai phong độ thế này mà chưa có bạn gái à?”

Chu Lâm cũng cười: “Đúng đó, tôi nhớ hồi trung học có không ít người thầm thích hai cậu mà.”

Tất Tiêu gãi mũi, đáp: “Lừa các cậu làm gì, thật đấy, không có.” Trong đời anh chỉ có một người yêu cũ thôi.

Lâm Hứa Nhi lại quay sang Bành Húc Thăng đang im lặng nãy giờ: “Còn cậu thì sao? Sao không nói gì hết vậy?”

Bành Húc Thăng lúc này mới mở miệng: “Tôi cũng không có.”

Lâm Hứa Nhi lắc đầu thở dài: “Ôi trời! Mấy anh chàng chất lượng cao thế này còn không tìm được bạn gái, một người đẹp như tôi mà vẫn độc thân cũng là chuyện thường thôi.”

Nói xong, cô quay sang chỉ vào Chu Lâm: “Xem ra trong bốn người chúng ta, chỉ có cậu không phải dân FA thôi!”

Chu Lâm nghe vậy liền cười, vỗ nhẹ vào cánh tay cô bạn.

Lâm Hứa Nhi nhanh chóng bật chế độ “tám chuyện”: “Mấy cậu biết không, bạn trai của cậu ấy thầm thích cậu ấy từ hồi cấp ba, đến đại học mới tỏ tình, rồi yêu nhau đến tận bây giờ, mấy năm trời rồi đấy.”

Tất Tiêu chân thành nói: “Chúc hai cậu hạnh phúc nhé, bao giờ kết hôn nhớ gọi bạn học cũ đấy.”

Lâm Hứa Nhi cười: “Ba người chúng tôi mới là bạn cùng lớp, cậu thì tính là bạn học kiểu gì?”

Tất Tiêu nhún vai: “Lớp 1, lớp 2 đều là người một nhà, cộng qua cộng lại thì cũng là bạn học thôi.”

“Quay lại chuyện chính đi.” Lâm Hứa Nhi đập vai Chu Lâm, nói tiếp: “Hồi cấp ba cũng có khối người thầm thích cậu đó.”

Chu Lâm lắc đầu: “Đâu có đâu.”

Lâm Hứa Nhi bĩu môi: “Rõ ràng là có! Còn có người gửi thư tình cho cậu, cậu còn đưa tôi đọc nữa mà.”

Chu Lâm bật cười, lắc đầu: “Tôi cũng chẳng nhớ nữa.”

“Thậm chí có người còn nhắn tin trên mạng tỏ tình với cậu. Cậu cứ thử lục lại phần bình luận trên trang cá nhân ngày xưa, đảm bảo tìm ra ngay!”

Rồi Lâm Hứa Nhi quay sang Tất Tiêu, hất cằm hỏi: “Tôi nhớ lớp các cậu cũng có người thích lớp trưởng của chúng tôi mà, cậu còn nhớ là ai không?”

Tất Tiêu đáp: “Không nhớ rõ lắm.”

Chu Lâm ngạc nhiên: “Sao tôi không biết nhỉ?”

Lâm Hứa Nhi ngẫm nghĩ một hồi rồi kể: “Tôi nhớ là vào mùa đông, hôm đó tôi trực nhật, trời còn chưa sáng, lớp học gần như chẳng có ai. Có một bóng người đi qua cửa lớp, để lại một chai sữa nóng trên bàn ngoài hành lang, bên trong có tờ giấy ghi tên cậu, còn nhắc cậu chú ý giữ ấm, đừng để cảm lạnh.”

Chu Lâm ngơ ngác hỏi: “Rồi sao nữa?”

“Tôi không kịp nhìn rõ là ai, nhưng người đó đi về hướng lớp Tất Tiêu, chắc chắn là học sinh lớp 2. Tôi định chờ cậu đến để nói, ai ngờ thầy Lưu vào trước, thấy chai sữa, hỏi tôi ai để lại, tôi chỉ có thể nói thật, thế là thầy thu chai sữa luôn.”

Chu Lâm bật cười: “Cậu chưa bao giờ kể tôi nghe chuyện này!”

Lâm Hứa Nhi hơi lí nhí: “Sau đó tôi quên mất…”

Chu Lâm dịu dàng an ủi: “Không sao, lúc đó sắp thi đại học rồi, thời gian đâu mà yêu với đương.”

Thấy Tất Tiêu và Bành Húc Thăng đều im lặng, Lâm Hứa Nhi lại lôi họ vào câu chuyện.

“Hồi cấp ba hai cậu có thích cô bạn nào không? Qua bao nhiêu năm rồi, chắc cũng kể được rồi chứ!”

Lần này, Bành Húc Thăng trả lời trước: “Tôi bận học, không có thời gian nghĩ tới mấy chuyện đó.”

Tất Tiêu: “…”

Anh nói hết rồi, tôi biết nói gì nữa đây?

Bốn người cầm đèn pin trò chuyện rôm rả trên hành lang, gió mát thổi qua, tám chuyện hồi lâu đến khi bạn bè nhắn gọi trong nhóm, họ mới quay về.

Về tới quảng trường, họ ngồi xem mấy đàn em tràn đầy năng lượng biểu diễn. Chớp mắt, trời đã khuya, ai nấy đều là dân đi làm bận rộn, ngày mai còn phải đi làm sớm, thế là tạm biệt nhau, ai về nhà nấy.

Tư Chu và Tất Tiêu đều đi taxi tới, Tư Chu khoác vai Tất Tiêu, đề nghị: “Hay mình đi taxi chung đi? Có tiện đường không?”

Tất Tiêu nói tên khu nhà mình.

Tư Chu liền hỏi: “Nhà cậu không phải ở khu khác à? Chuyển nhà rồi hả?”

Tất Tiêu gật đầu, đáp: “Ừm.”

Tư Chu ghé sát tai anh, thì thầm: “Cậu cãi nhau với bố mẹ à?”

Tất Tiêu không biểu lộ cảm xúc gì, hơi nghiêng đầu né tránh: “Sao cậu biết?”

“Tại cậu không lái xe mà!” Tư Chu lẩm bẩm, “Tôi còn thắc mắc sao hôm nay cậu lại đi taxi.”

Tất Tiêu: “…”

“Các cậu không tiện đường đâu.” Bành Húc Thăng đột nhiên chen vào, đứng giữa hai người, nói: “Tôi có xe, để tôi đưa các cậu về.”

Có người bất ngờ chen ngang khiến Tư Chu thấy hơi khó chịu, bèn rút tay đang khoác vai Tất Tiêu xuống.

Tư Chu nhìn Bành Húc Thăng với vẻ ngạc nhiên: “Bành Húc Thăng? Cậu, cậu…”

Tư Chu lúng túng, nghiêng đầu hỏi: “Cậu đưa chúng tôi, có tiện đường không?”

Tất Tiêu: “…”

Bành Húc Thăng: “Cũng không tiện lắm.”

Tư Chu: “Vậy chúng tôi bắt taxi là được mà.”

Bành Húc Thăng: “Không tiện lắm.”

Tư Chu: “Nhưng mà…”

“Thôi được rồi.” Tất Tiêu cắt ngang cuộc hội thoại kỳ lạ, vỗ vai Tư Chu, “Cậu về trước đi, lần sau có thời gian chúng ta hẹn gặp.”

Lúc này Tư Chu đã hơi ngà ngà say vì uống khá nhiều trong bữa tiệc, đầu óc rối tung như cuộn chỉ, nói năng lắp bắp.

Cậu ta ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ, vậy, vậy tôi đi trước nhé.”

Tất Tiêu: “Ừ, đi đường cẩn thận.”

Tư Chu đi rồi, chỉ còn lại Tất Tiêu và Bành Húc Thăng đứng đó.

Bành Húc Thăng hỏi: “Tôi đưa em về nhé?”

Tất Tiêu khẽ cười, nhìn hắn: “Làm tài xế cho tôi riết thành nghiện rồi hả?”

Bành Húc Thăng: “Vậy em đưa tôi về đi.”

Tất Tiêu: “?”

“Tôi uống rượu rồi.”

“Anh không biết gọi tài xế lái hộ sao?”

“Đang gọi đây.”

“?”

Tất Tiêu nắm lấy cổ áo của Bành Húc Thăng, kéo xuống khiến hắn phải cúi đầu nhìn mình.

Tất Tiêu ghé sát vào hít một hơi gần cổ áo hắn rồi buông tay ra.

Anh lấy tay chọc hai cái vào ngực Bành Húc Thăng, nhướng mày, cười nhạt: “Chẳng có tí mùi rượu nào mà bày đặt say xỉn à?”

“Uống thật đấy, chỉ là không ngửi ra thôi.”

“Tôi thấy chắc là não anh say rồi.”

“Chưa mà.”

“…”

Bành Húc Thăng bỗng bắt đầu ăn vạ: “Tôi cũng từng làm tài xế cho em đấy.”

Hắn lải nhải: “Còn đón em về nhà một lần.”

“Đưa em đi làm một lần.”

“Rồi còn—”

Tất Tiêu nghi ngờ hắn thực sự có hơi men, dù vẻ ngoài trông vẫn tỉnh táo.

“Thôi bỏ đi.” Anh thở dài, giơ tay ra, “Đưa chìa khóa xe đây.”

***

Tất Tiêu nhập địa chỉ vào bản đồ, anh vô thức gõ lại khu nhà cũ, mãi đến khi được Bành Húc Thăng nhắc, anh mới sực nhớ rằng mình đã chuyển nhà từ lâu.

Bành Húc Thăng ngồi co ro ở ghế phụ, im lặng suốt cả quãng đường, có mấy lúc Tất Tiêu còn tưởng hắn đã ngủ quên.

Đúng là coi mình như tài xế thật rồi.

Quãng đường cũng không xa, chỉ mất khoảng hai mươi phút. Từ nhà Bành Húc Thăng về nhà Tất Tiêu, nếu đi taxi cũng chỉ tầm mười phút là tới.

Tất Tiêu tắt máy, liếc nhìn người ngồi bên cạnh: “Tới rồi.”

Bành Húc Thăng không nhúc nhích, lại hỏi: “Lên nhà em ngồi chơi chút được không?”

Tất Tiêu dứt khoát từ chối: “Không.”

Bành Húc Thăng cũng không ép.

“Tôi đi đây.” Tất Tiêu nói, rút chìa khóa xe ra.

Nhưng Bành Húc Thăng bất ngờ hỏi: “Người mà Lâm Hứa Nhi nói… là em phải không?”

“Cái gì nữa?”

Bành Húc Thăng bật đèn trong xe, mở ngăn chứa đồ lấy ra một cuốn sách.

Tất Tiêu bật cười: “Phong nhã ghê, ra ngoài cũng phải mang sách theo.”

Bành Húc Thăng đưa cuốn sách cho anh: “Nhìn quen không?”

Tất Tiêu sững sờ.

Bành Húc Thăng nói: “Em tặng tôi đấy.”

Đó là một cuốn tạp chí địa lý phát hành từ năm 2018, từng là một trong những tạp chí yêu thích nhất của Tất Tiêu.

Cuốn tạp chí đã cũ do được đọc đi đọc lại nhiều lần, nhưng vẫn được giữ gìn cẩn thận, không hề có nếp gấp hay vết xước.

Tất Tiêu tiện tay lật qua vài trang, một tấm bưu thiếp rơi ra.

Anh lật mặt sau, nhìn thấy nét chữ quen thuộc với một lời chúc giản dị.

“Chúc thi đại học suôn sẻ, mọi điều tốt đẹp, tôi tin cậu!”

Ngày viết là “02/06/2018”, ngay trước kỳ thi đại học.

Phần ký tên là “BX” — viết tắt của Tất Tiêu.

Ở mục mã bưu điện, có một chuỗi số: “000126”.

Bành Húc Thăng hỏi: “Tôi vẫn luôn muốn hỏi em, dãy số này có ý nghĩa gì?”

Tất Tiêu theo bản năng đáp: “Sinh nhật anh—” rồi nhận ra không phải, lập tức im bặt.

“Không phải sinh nhật tôi.” Bành Húc Thăng nói, “Là sinh nhật của Chu Lâm, đúng không?”

Tất Tiêu im lặng.

Bành Húc Thăng tắt đèn trong xe, lấy lại cuốn tạp chí từ tay Tất Tiêu, đặt sang một bên.

“Tôi luôn nghĩ là em nhớ nhầm, hoặc ghi nhầm.”

Hắn tháo dây an toàn, quay người sang nhìn Tất Tiêu, ánh mắt tiến lại gần hơn từng chút một.

Tất Tiêu hiếm khi đuối lý, ấp úng nói: “Tôi không cố ý mà.”

Không gian xung quanh bỗng chìm vào bóng tối, mắt Tất Tiêu chưa kịp thích nghi nên không thể nhìn rõ biểu cảm của Bành Húc Thăng.

Nhưng qua giọng nói, tâm trạng của Bành Húc Thăng… chẳng vui vẻ gì.

Qua nhịp thở, càng lúc càng gần.

Tất Tiêu đưa tay ngăn lại: “Anh định làm gì—”

Bành Húc Thăng lại thản nhiên đưa tay ra, ấn nhẹ lên gáy anh.

Tất Tiêu không thoải mái, giãy ra: “Anh…”

Giây tiếp theo, Bành Húc Thăng đã cúi xuống cắn một cái vào xương quai xanh của anh.

“Chết tiệt!”

Tất Tiêu đau đến kêu lên, đẩy mạnh hắn ra, khiếp sợ nói: “Bành Húc Thăng, anh điên rồi à?”

“Cộc cộc.”

Đột nhiên có tiếng gõ cửa sổ xe.

Tất Tiêu bị dọa nhảy dựng, lời mắng còn nghẹn trong cổ họng.

Anh quay sang nhìn, thấy Bành Húc Thăng đã thu người lại ghế phụ, cố nén sự tức giận hạ cửa kính xe xuống.

“Sao con không lên nhà…”

Ngoài cửa xe, Trì Lệ Vi cúi người, mặt đầy vẻ khó hiểu thò đầu vào nhìn.

Ánh mắt của Tất Tiêu vô tình chạm phải bà, con ngươi hơi giãn ra.

Trì Lệ Vi vô cùng ngạc nhiên nhìn anh: “Ủa? Tất Tiêu hả con?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK