• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tết năm nay tuyết rơi dày.

Bành Đông ban đầu dự định rời đi vào ngày hôm sau, nhưng vì trận tuyết này, ông đành ở lại nhà thêm một tuần.

Hôm tuyết ngừng rơi, Tất Tiêu nhận được một tấm ảnh.

Là Bành Húc Thăng gửi, trong ảnh là một… người tuyết trông thật buồn cười?

Tất Tiêu nhìn chằm chằm tấm ảnh một lúc, nhận ra bối cảnh là khu chung cư nhà mình.

Cậu bật dậy khỏi giường, quấn đại một chiếc khăn quàng cổ rồi chạy thẳng xuống tầng.

Bành Húc Thăng không biết đã đứng dưới tuyết bao lâu, chiếc áo khoác lông vũ màu đen phủ đầy những bông tuyết nhỏ li ti.

“Anh… Cái này là gì thế?” Tất Tiêu ngạc nhiên hỏi.

“Anh làm theo ảnh của em.”

Tất Tiêu trừng mắt: “Ý anh là sao? Em trông giống cái này à?”

Bành Húc Thăng mỉm cười, vươn tay ôm cậu vào lòng.

Giọng Tất Tiêu đang mắng liền nhỏ dần: “Sao lại…”

Gò má Bành Húc Thăng áp vào tai cậu, rất lạnh, lạnh đến mức Tất Tiêu theo phản xạ khẽ né, rồi đưa tay lên chạm vào. Tay cậu có đeo găng nên không cảm nhận được hơi lạnh của anh, nhưng ít ra cũng mang lại chút ấm áp mỏng manh.

“Hơi lạnh, ôm một lúc nhé.”

Bành Húc Thăng nhân cơ hội nhét bàn tay lạnh buốt như băng của mình vào cổ áo của Tất Tiêu.

“Chết tiệt!” Tất Tiêu lập tức nhảy dựng, “Bành Húc Thăng, anh muốn ăn đòn à?!”

Thế là không ngoài dự đoán, cả hai lại lao vào “chiến đấu” ngay giữa trời lạnh giá, ném tuyết vào người nhau không chút nương tay.



Sau trận tuyết lớn trời trong trở lại, nhiệt độ lại tăng dần, mùa xuân cũng đến.

Đầu kỳ học Tất Tiêu có một kỳ thi quan trọng phải về trường sớm để ôn tập. Bành Húc Thăng không đi cùng cậu, vì anh phải tham gia buổi họp lớp cấp ba.

Buổi họp lớp có lẽ kết thúc rất muộn, lúc 10 giờ tối, Tất Tiêu từ thư viện về ký túc xá, gửi cho anh hai tin nhắn, nhưng đến tận nửa đêm vẫn không nhận được hồi âm.

Cậu có chút lo lắng không biết Bành Húc Thăng có say rượu không, với tửu lượng của anh thì chỉ một ly là gục.

Cậu định gọi điện nhưng lại sợ nếu anh đã say và ngủ rồi thì sẽ làm phiền.

Mãi đến sáng hôm sau, cậu mới nhận được tin nhắn hồi đáp từ Bành Húc Thăng, chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Không sao.”

Một lát sau, anh lại nhắn: “Đợi em thi xong, chúng ta gặp nhau nhé.”

Một ngày không gặp như cách ba thu, Tất Tiêu chẳng suy nghĩ gì nhiều, đã một tuần không gặp, cậu cũng rất nhớ anh.

Nhưng cả hai không ngờ, lần hẹn này lại kéo dài đến tận cuối tháng tư vẫn chưa thực hiện được.

Giữa tháng ba, sau khi thi xong, Bành Húc Thăng dường như “biến mất”.

Tất Tiêu nhắn tin cho anh, nhưng có lúc anh trả lời rất chậm. Khi hỏi anh đang làm gì, anh chỉ trả lời qua loa rằng đang chuẩn bị luận văn và dự án thi đấu.

Bành Húc Thăng bận thì Tất Tiêu cũng bận. Câu lạc bộ âm nhạc mà cậu tham gia vốn đã tồn tại nhiều mâu thuẫn sâu sắc với giáo viên hướng dẫn.

Giáo viên này tính khí thất thường, thiếu trách nhiệm, không nhiệt tình nhưng lại thường xuyên chỉ đạo họ đủ điều, thậm chí còn bác bỏ các đề xuất của họ một cách vô lý.

Mâu thuẫn tích tụ lâu ngày, cuối cùng bùng nổ. Gần đến mùa tốt nghiệp, câu lạc bộ âm nhạc – một trong những câu lạc bộ lớn nhất trường – bắt đầu chuẩn bị cho buổi biểu diễn chia tay. Tuy nhiên kinh phí tổ chức sự kiện vẫn chưa được phê duyệt.

Điều này khiến mọi người nghi ngờ rằng giáo viên hướng dẫn có thể đã biển thủ số tiền này.

Ai nấy đều nóng tính, trong cơn phẫn nộ, họ cùng nhau viết một lá thư nặc danh, gửi thẳng lên hộp thư của hiệu trưởng.

Tất Tiêu là phó chủ nhiệm câu lạc bộ, bị giáo viên hướng dẫn gọi lên gặp mấy lần. Không lâu sau, cậu lại cùng vài người phụ trách khác được “mời” đến văn phòng “uống trà”.

Chuyện này bị nhà trường cố ý ém nhẹm, nhưng tin đồn thì lan truyền như lửa cháy, từ một đồn mười, từ mười đồn trăm, làm ầm ĩ khắp nơi. Lần lượt có thêm nhiều sinh viên dưới quyền vị giáo viên này đứng ra tố cáo, cáo buộc ông ta đạo đức suy đồi, giảng dạy bất công, khiến sự việc bùng nổ.

Trong khung trò chuyện với Bành Húc Thăng, Tất Tiêu không ít hơn mười lần mắng chửi vị giáo viên này.

Bành Húc Thăng dù trả lời chậm, nhưng mỗi lần đều đáp lại.

Thỉnh thoảng anh vẫn đặt đồ ăn giao đến cho cậu giống như hồi trước từng đặt bánh kem vậy.

Có khi là trà sữa và đồ ngọt, có khi là bữa trưa hoặc bữa khuya. Vào những lúc bận rộn nhất, Tất Tiêu thậm chí không có thời gian ăn uống. Có một lần, cậu vô tình phàn nàn rằng lãnh đạo nhà trường giữ họ lại trong văn phòng suốt không cho rời đi, làm cậu đói đến mức da bụng dán da lưng, thế mà Bành Húc Thăng đã nhớ kỹ điều đó.

Cuối cùng giáo viên hướng dẫn bị đưa đi điều tra, còn nhóm của Tất Tiêu cũng được “thả tự do”.

Mặc dù không rõ kết quả sẽ ra sao, nhưng chuyện này coi như đã khép lại.

Tất cả các thành viên tham gia “cuộc nổi dậy” cùng nhau hẹn đi chơi để ăn mừng. Họ dành cả ngày trong khu vui chơi, buổi tối thì ăn uống linh đình, tâm trạng sảng khoái.

Hai bên đường là những chiếc đèn đường vàng nhạt, kéo dài bóng người trên mặt đất.

Trên đường ồn ào quay về, Tất Tiêu giơ điện thoại lên, quay một đoạn video gửi cho Bành Húc Thăng.

[Tất Tiêu]: [Video]

[Tất Tiêu]: Thật là sảng khoái!

Đến tận lúc họ đi đến cổng trường, Bành Húc Thăng vẫn chưa trả lời.

Tất Tiêu lướt lại tin nhắn, nhớ ra từ sáng nay khi cậu ra ngoài chơi đã nhắn tin cho anh, nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm.

Đã hơn mười hai tiếng đồng hồ.

“Tất Tiêu, đi nào—” Một người bạn phía trước quay lại gọi cậu.

Tất Tiêu sực tỉnh, nhận ra mình đã tụt lại phía sau.

Cậu cất điện thoại, vẫy tay với họ: “Mấy cậu cứ về trước đi.”

“Có chuyện gì à?” Bạn bè lo lắng hỏi.

“Tôi có chút việc.”

Tạm biệt mọi người, Tất Tiêu gọi một chiếc taxi ở cổng trường.

Điểm đến là trường của Bành Húc Thăng.

Hai tháng rồi.

Đã hai tháng cậu không gặp bạn trai mình.

Tất Tiêu cau mày nghĩ.

Nếu còn không tìm được, chắc phải dán thông báo tìm người mất thôi.

“Chọn ngày không bằng hành động ngay.”

Ban đầu Tất Tiêu nghĩ rằng vì Bành Húc Thăng quá bận nên cậu sẽ bất ngờ đến trường của anh, tạo một niềm vui bất ngờ, cảm động đến mức anh phải rơi nước mắt.

Kết quả, ngày hôm sau cậu lại bị giáo viên gọi đi.

Cứ thế kéo dài mãi cho đến hôm nay.

Cậu hành động bốc đồng, mười giờ rưỡi tối bắt taxi đến trường của Bành Húc Thăng.

Nhưng cậu lại quên mất, cả ngày hôm nay không hề liên lạc được với anh.

Khi đứng trước cổng trường, đối mặt với ánh mắt dò hỏi của bảo vệ, Tất Tiêu mới lúng túng rút điện thoại ra.

May mắn là trường của Bành Húc Thăng không có giờ giới nghiêm.

Giờ này cũng chưa quá muộn.

Cơn gió lạnh buổi đêm thổi qua khiến cậu tỉnh táo hơn đôi chút.

Cậu bấm số gọi cho Bành Húc Thăng.

“Tút—”

Cuộc gọi đầu tiên không có ai nghe máy, Tất Tiêu kiên nhẫn gọi thêm một lần nữa.

“Tút—”

Khi cuộc gọi sắp kết thúc, cuối cùng cũng có người bắt máy.

“Anh đang ở đâu?” Tất Tiêu không nhịn được hỏi trước khi Bành Húc Thăng kịp nói lời nào.

Bành Húc Thăng không trả lời ngay mà hỏi lại: “Có chuyện gì thế?”

Giọng anh rất nhẹ, rất dịu dàng, nhưng đó không phải câu trả lời mà Tất Tiêu mong đợi.

“Em đang ở cổng trường anh đây!” Tất Tiêu nói thẳng.

“…”

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.

“Câm rồi à?”

Tất Tiêu không hiểu nổi, đây là anh ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời hay còn lý do gì khác?

“Anh…” Bành Húc Thăng cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói có chút ngập ngừng, anh khẽ hắng giọng rồi mới nói tiếp: “Anh không có ở trường.”

“Hả?”

Tay nắm chặt điện thoại, Tất Tiêu cố tỏ ra bình thản: “Vậy khi nào anh về? Em sẽ đợi ở cổng trường.”

Mùi vị của xiên nướng lúc tối vẫn còn vương trên đầu lưỡi, nhưng giờ đây dường như đã trở nên nhạt nhẽo, để lại chút đắng chát nơi đầu môi.

“Hôm nay anh không về.”

“Vậy khi nào anh mới về?” Tất Tiêu nhẫn nại hỏi tiếp.

“Vài ngày nữa.”

“Anh đang ở đâu?” Tất Tiêu ngừng lại một lúc, hạ giọng mềm mỏng hơn, cố gắng hỏi thêm: “Có thể nói cho em biết không?”

“…”

Ngay lúc cậu nghĩ mình sẽ không nhận được câu trả lời, Bành Húc Thăng mới lên tiếng: “Anh đang ở Bắc Kinh.”

Sao lại đến Bắc Kinh?

Đầu óc Tất Tiêu thoáng trống rỗng, nhưng rất nhanh đã tìm ra vài lý do hợp lý cho anh: có lẽ anh ấy đi thi đấu.

— Nhưng tại sao lại không nói cho cậu biết?

— Tại sao lại không trả lời tin nhắn của cậu?

“Em nhắn tin cho anh à?” Bành Húc Thăng hỏi, “Hôm nay anh bận lắm, chuyến bay bị trễ, chiều nay mới tới Bắc Kinh, chưa kịp xem tin nhắn… xin lỗi.”

Giọng của anh nghe rất mệt mỏi, khiến Tất Tiêu cũng cảm thấy chán nản.

Không nhịn được nữa, cậu nói thẳng: “Rốt cuộc anh bị làm sao? Anh bận chuyện gì? Có thể nói cho em biết không?”

Đầu dây bên kia lại rơi vào im lặng thật lâu, cuối cùng chỉ buông ra một câu lạnh lùng: “Xin lỗi.”

“Mẹ kiếp!” Tất Tiêu buột miệng chửi.

Cậu ghét nhất kiểu người cứ nói vòng vo, giấu giấu giếm giếm, không chịu nói thẳng bất cứ điều gì.

Nếu không phải là Bành Húc Thăng, cậu chắc chắn sẽ chẳng thèm hỏi thêm một câu nào.

“Anh sao thế?” Câu hỏi này cậu đã hỏi không biết bao nhiêu lần, và lần nào cũng nhận lại cùng một đáp án.

Cậu không muốn tra hỏi, không muốn ép buộc, chỉ muốn nghe chính anh nói ra.

Nhưng anh không nói gì cả.

Trong lòng cậu như có một trận tuyết lớn rơi xuống, lớp tuyết dày đè nặng đến mức cậu không thể thở nổi.

“Bành Húc Thăng, anh thật sự coi tôi là bạn trai của anh sao?” Tất Tiêu cau mày, đi đến một góc vắng người, không kiềm chế được sự bức xúc: “Là anh nói muốn gặp, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng đâu. Sao? Anh định chia tay đột ngột à?”

Khi tức giận, con người ta thường dễ mất kiểm soát lời nói.

Đến giờ Tất Tiêu cũng không nhớ rõ mình đã mắng những gì, mắng trong bao lâu. Cậu chỉ nhớ cuối cùng Bành Húc Thăng nói:

“Buổi tối hơi lạnh, em về sớm đi, chúc ngủ—”

Cậu giận dữ cúp máy.

Đêm quả thực rất lạnh.

Tất Tiêu bước đi trên con đường lát đá, lạnh đến mức tay chân tê cứng.

Cậu cứ đi mãi, đi dọc theo đường trong khuôn viên trường. Không biết đã bao lâu trôi qua, đến khi mệt mỏi cậu mới ngồi xuống một trạm xe buýt.

Cậu ngồi đó nhìn dòng xe cộ không ngừng qua lại, những tòa cao ốc sáng đèn lấp lánh, lại chẳng kiềm được mà nghĩ đến Bành Húc Thăng.

Bành Húc Thăng ở Bắc Kinh, cũng đang ngắm nhìn khung cảnh giống thế này sao?

Sao anh lại đến Bắc Kinh?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tất Tiêu suy nghĩ miên man, nhưng cuối cùng cũng không tìm được câu trả lời.

Cậu mở điện thoại, phát hiện ra Bành Húc Thăng đã trả lời hết những tin nhắn cậu gửi hôm nay.

Đầu lưỡi vẫn đọng chút đắng chát, nhưng trái tim lại không nhịn được mà mềm đi.

Tất Tiêu nhắn: “Tiệc chia tay tháng sáu, anh đến chứ?”

Năm phút sau, Bành Húc Thăng trả lời: “Ừ, để lại cho anh một vé.”



Tiệc chia tay tổ chức vào đầu tháng sáu.

Sau khi từ Bắc Kinh trở về, Bành Húc Thăng đã gọi video cho Tất Tiêu ngay.

Trong video không rõ lắm, nhưng Tất Tiêu cảm giác anh hình như gầy đi một chút.

Nhìn khuôn mặt đó cậu lại chẳng thể nổi giận.

Thậm chí còn thấy thương anh một cách khó hiểu.

Mối quan hệ giữa hai người cũng dần dịu lại.

Có một lần, vào lúc nửa đêm, Bành Húc Thăng bất ngờ nhắn cho Tất Tiêu hai chữ:

“Nhớ em.”

Sáng hôm sau, Tất Tiêu thức dậy nhìn thấy tin nhắn, tim lại mềm đi.

Bành Húc Thăng từng nhắc đến chuyện muốn gặp mặt, nhưng lúc đó câu lạc bộ âm nhạc đang chuẩn bị chuyển giao, Tất Tiêu bận đến mức chân không chạm đất. Ngoài ra cậu còn phải tham gia tập luyện và lo liệu các công việc của tiệc chia tay.

Không hiểu tại sao, rõ ràng cả hai đều ở cùng một thành phố nhưng việc gặp nhau lại trở thành điều khó khăn đến thế.

Tất Tiêu nghĩ, dù sao tháng sáu cũng gặp, chậm một hai lần cũng không sao.

“Anh Tất, có chuyện gì thế?”

Tất Tiêu hoàn hồn, chớp mắt một cái: “Không có gì.”

Tay trống đùa cợt: “Sắp lên diễn rồi, hồi hộp hả?”

Tất Tiêu không chút lưu tình vạch trần cậu ta: “Lần trước ai là người căng thẳng đến đánh sai nhịp lúc tập dợt?”

Tay trống chắp tay nhận lỗi: “Tôi sai rồi.”

Lần này không giống lần trước, là người phụ trách, Tất Tiêu phải ở lại đến khi kết thúc hoàn toàn buổi diễn, không thể rời đi giữa chừng để gặp Bành Húc Thăng. Vì vậy, cậu chỉ có thể để anh chờ mình.

Trong lúc diễn, Tất Tiêu nhìn thấy Bành Húc Thăng.

Anh vẫn ngồi ở hàng ghế thứ hai.

Hình như gầy đi thật.

Sau khi khán giả ra về, mọi người bắt đầu dọn dẹp.

Tất Tiêu nhắn cho Bành Húc Thăng: “Sắp xong rồi.”

Bành Húc Thăng trả lời: “Ừ, đợi em.”

“Anh Tất, đến chụp ảnh nào!”

“Nào nào, mọi người qua đây!”

“Ba, hai, một, cười lên—”

Buổi diễn tuy có chút trục trặc nhưng cuối cùng cũng kết thúc thành công. Lúc này trên sân khấu chỉ còn lại các thành viên của câu lạc bộ âm nhạc, mọi người đang tranh thủ chụp ảnh lưu niệm.

Là một trong những thành viên “sắp nghỉ hưu” quan trọng, Tất Tiêu trở thành tâm điểm của các bức ảnh chung.

“Anh Tất, hai người chụp một tấm đi!” Một cô gái đẩy một đàn em nữ đến bên cạnh Tất Tiêu.

Tất Tiêu cười, khéo léo lùi sang một bên, tránh va chạm cơ thể.

Cô đàn em này kém cậu một khóa, xinh đẹp, biết hát múa, tài năng xuất chúng. Cô từng tỏ tình với cậu nhưng đã bị từ chối thẳng thắn.

“Nào, hai người sát lại gần chút!”

Một đồng nghiệp tốt bụng không biết Tất Tiêu đã có người yêu, đang cố gắng ghép đôi họ.

Cô gái tiến lại gần cậu hơn một chút.

Tất Tiêu quay đầu nhìn cô: “Sao cứ nhìn tôi thế, trên người tôi có máy quay à?”

Câu nói của cậu khiến cô bật cười, ngẩng đầu nhìn cậu: “Anh, cho em ôm một cái được không?”

“Không được đâu…”

Cô như lấy hết can đảm, kiễng chân lên, tránh ánh mắt cậu, đưa tay nhẹ nhàng ôm cậu một cái.

Đó là một cái ôm lịch sự.

Nhưng Tất Tiêu vẫn cau mày khó chịu, cảm giác như bị xâm phạm.

Giữa tiếng trêu chọc của mọi người, Tất Tiêu thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua cửa ra vào của hội trường.

Cậu lập tức nhảy khỏi sân khấu, đuổi theo.

Đằng sau, mọi người ngơ ngác gọi theo: “Anh Tất!”

“Người đâu?” Tất Tiêu chạy ra ngoài nhưng không thấy bóng dáng anh đâu.

Chẳng lẽ lại kịch tính vậy? Anh vừa vặn nhìn thấy cảnh đó rồi sao?

Cậu nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Bành Húc Thăng.

“Tút—tút—”

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK