Nơi này cách thành trấn gần nhất cũng có mấy chục dặm. Chung quanh toàn là là núi hoang cây cỏ cao, đưa mắt ra nhìn bốn phía cũng không thấy dân cư, chỉ có trên cành cây khô những con quạ đen bụng đói kêu quạc quạc cùng với tiếng suối nước róc rách ở nơi xa vọng lại. Ít nhiều tô điểm thêm cho không khí chút sôi động, nhưng lại càng thêm có vẻ quạnh hiu.
Ở địa phương chim không thèm ỉa (nguyên văn tác giả) hoang vắng như vậy thế nhưng lại tồn tại một ngôi nhà gỗ nhỏ, tuy rằng xiêu xiêu vẹo vẹo cực độ khiến người ta hoài nghi chỉ cần một trận gió là có thể quật đổ, nhưng lại ở cửa sổ của chính căn nhà ấy lại đang toả ra từng luồng khói mờ ảo chứng minh đang có người sinh sống trong đó.
Nhưng mà tại hoàn cảnh như vậy trong không khí thế nhưng lại chuyển động một mùi hương nồng đậm!
Trong bụi cỏ cao cỡ gần một người trưởng thành, có hai người bụng đói cồn cào ghé vào nhau, đã thật lâu không nhúc nhích, chỉ có bốn cái lỗ mũi đang không ngừng liều mạng hít lấy hít để mùi hương trong không khí.
Trong đó, một người đang liếm đôi môi khô khốc của mình, thấp giọng nói với người bên cạnh: "Đại ca, chính là nơi này, đệ trước sau đã nhìn ba lần rồi, chỉ có một cô nương trẻ tuổi, trong nhà thường bay ra chút mùi dầu khói, thơm chết người mà!"
Vừa dứt lời, bụng hắn liền phối hợp ọc ọc kêu lên, tại nơi hoang vắng này tiếng kêu hơi bị vang dội.
Huynh đệ bên cạnh hướng tới trên đầu hắn đập một phát, thấp giọng mắng: "Con mẹ nó, Nhị Cẩu Tử ngươi nhỏ giọng chút!"
"Này, này đệ cùng không khống chế được a. Đều có hai ngày không ăn cái gì." Nhị Cẩu Tử lúc này đã cuộn tròn lại như cái trứng uỷ uỷ khuất khuất nói.
Lại không nghe nói qua đói bụng còn có thể kêu to kêu nhỏ...Đại ca quá không nói đạo lý.
Vậy đem lưng quần thắt chặt lại chút!". Đại ca đột nhiên xoay đầu, hung tàn ác sát hét lên một tiếng. Nhưng chỉ thấy một đầu tóc như tổ chim rối tung cùng hàm râu phía dưới lộn xộn dây dưa với nhau, trên mặt da thịt cũng đen xì, chỉ có duy nhất đôi mắt còn lanh lẹ, tốt xấu có thể phân rõ chính diện cùng cái ót.
Nhị Cẩu Tử giận mà không dám nói gì, ngu ngu ngốc ngốc đi sờ lưng quần, kết quả ngay sau đó liền nghe được một tiếng kéo xé. Đại ca trên trán gân xanh nhảy dựng, sau đó liền nghe huynh đệ thảm hề hề nói: "Lưng quần đứt rồi!".
Một dây lưng quần dùng đã hai năm, cũng không giặt tới vài lần, đã sớm mài mòn, nơi nào chịu được lôi kéo đâu.
Đại ca hận rèn sắt không thành thép, lại hướng Nhị Cẩu Tử trên đầu chụp hai bàn tay: "Tiếp tục!"
Dừng một chút lại quay sang đệ đệ dặn dò chuyện đã nói vô số lần: "Chúng ta chỉ cần lương thực, cũng đừng lấy tuyệt, nàng ta một cái cô nương nếu không cùng đường cũng sẽ không đơn độc sống một mình tại đây, nghĩ đến cũng lắm gian nan. Nhớ kỹ, chờ nàng đi rồi mới động thủ, chỉ cần lương thực, không được tổn thương mạng người!".
Nhị Cẩu Tử vâng vâng dạ dạ, tay chân vụng về đem hai đoạn lưng quần đã đứt quấn lại với nhau, lại hướng tới đôi tay đã đông lạnh đến không còn cảm giác hà hơi: "Biết rồi, biết rồi."
Lại qua một lát, căn nhà gỗ kia bỗng nhiên vang lên một trận quen thuộc lại xa lạ âm thanh, cực kỳ giống như tiếng xào nấu. Ngay sau đó, mùi thơm trong không khí càng thêm nồng đậm, từng đợt từng đợt len lỏi từ trong nhà gỗ len lỏi ra, phiêu phiêu đãng đãng chui vào trong bụi cỏ tiến vào xoang mũi của hai người, quả thực là câu hồn đoạt phách.
"Đại, đại ca mùi thật thơm a!". Nhị Cẩu Tử một miệng đầy nước miếng chảy dài hai mắt toả sáng nói: "Thịt! Là thịt a!".
Đại ca rốt cuộc có phong phạm chút, cố gắng nuốt xuống nước miếng, nhịn không hé răng. Hắn đương nhiên biết là thịt, còn có thể khẳng định thịt này ăn ngon. Ngửi mùi hương này hắn còn có thể ăn bốn cái bánh lớn mà không cần uống nước đâu!
Hắn thậm chí nhịn không được bắt đầu tưởng tượng, nếu thực sự có được một miếng thịt như vậy ở đặt ở trước mặt, ăn lên sẽ là mùi vị như thế nào?
Tất nhiên là cực non mềm, khối thịt to to, nấu nát nhừ thơm nức, mềm mụp muốn tan ra, chỉ có thể đem đầu vùi đến trong chén dùng sức lùa vào trong miệng! Vừa đến trong miệng, lục phủ ngũ tạng đều thoải mái, ăn xong miệng dính mỡ bóng loáng!
Nghĩ đến đây, đại ca nhịn không được dùng bàn bay đen xì lau lau khoé miệng đã sớm ướt át, bỗng nhiên lại sinh ra điểm nghi hoặc: Buổi sáng sớm liền hầm thịt ăn, sao cô nương này cũng không hẳn gian nan như bọn họ hai người tưởng tượng nhỉ?
Lại qua không biết bao lâu, cửa căn nhà gỗ nhỏ rốt cuộc bị đẩy ra từ bên trong, một bóng dáng mảnh khảnh yên lặng không một tiếng động đi ra, một tay cầm một đòn gánh, một tay mang theo thùng gõ, duờng như là muốn đi tới dòng suối múc nước.
Đại ca đột nhiên đẩy Nhị Cẩu Tử còn đang mơ màng tuởng tuợng đắm chìm trong mùi thơm, "Đi mau, người đi rồi!".
Hai người vừa muốn đứng lên, lại thấy cửa gỗ chợt động nhẹ, trong nhà xuất hiện ra một tiểu hài tử. Nàng kia đi đằng trước nghe thấy động tĩnh, theo bản năng ngừng bước chân, xoay người vững vàng ôm đứa bé, lại khom người nói câu gì đó.
Cái kia tiểu hài tử không có động tĩnh gì, chỉ là gắt gao lôi kéo không buông tay, cô nương kia không làm sao được đành phải một tay đỡ đòn gánh cùng hai cái thùng nước, một tay nắm tiểu hài nhi đi về hướng suối nước.
Ở trong bụi cỏ hai huynh đệ liền có chút mờ mịt, như thế nào ở chỗ này lại có thêm một cái tiểu hài tử?
Bất quá hiện giờ đã là tên ở trên dây không thể không bắn, nếu lại không có gì ăn, bọn họ hai huynh đệ chỉ sợ muốn đói chết.
Chờ chủ nhân nhà gỗ đi khuất ở sau bụi cỏ, hai người lập tức té ngã lộn nhào từ mương vọt ra, nghiêng ngả lảo đảo lướt qua ba trượng đường đất, cơ hồ là vừa lăn vừa chạy tới trong nhà gỗ.
Ước chừng chủ nhân căn nhà gỗ cũng không nghĩ tới ở địa phương xa xôi như vậy còn có trộm, cho nên ra cửa trực tiếp không khóa lại, nhưng thật ra tiện nghi cho hai huynh đệ bọn họ.
Ở giữa căn nhà có cái hố sâu, ở phía trên treo một cái nồi cũ, bên trong nước sôi ùng ục. Phía dưới gỗ đang cháy, một đống đầu gỗ keng keng rung động mang lại hơi ấm, huynh đệ hai người thân thể bị đông cứng cơ hồ là nháy mắt liền cảm thấy thoải mái, sau đó tay chân bắt đầu ẩn ẩn phát ngứa: Là tổn thương do giá rét để lại.
Lúc này trời đã có chút tờ mờ sáng, tia nắng ban mai mỏng manh xuyên qua bức tường đều đã muốn vỡ nát, đều đều chiếu vào trên bàn, hỗn hợp lửa và ánh sáng, chiếu sáng phía trên...... Nửa chén thịt!
Bên cạnh chén thịt còn có hai cái chén nước, phía trên đặt hai đôi đũa, chiếc đũa trên đầu ẩn ẩn thịt mỡ bóng loáng.
Hiển nhiên, mới vừa rồi một lớn một nhỏ chính là ngồi ở chỗ này, dùng hai đôi đũa gỗ đơn giản tước thành mà từng ngụm từng ngụm ăn thịt!
Ục ục, căn nhà gỗ đang im lặng bỗng nháy mắt vang lên hai tiếng nước miếng nuốt xuống thật to.
Nhị Cẩu Tử cùng đại ca nhà mình liếc nhau, đều thấy được trong ánh mắt của nhau toát ra tia sáng.
Thật là muốn đòi mạng!
Vẫn là ăn hay không ăn? Đại ca nháy mắt rơi vào giãy giụa chưa từng có. Hắn tự nhận mình là người sống có đạo nghĩa, có nguyên tắc của nam tử hán đại trượng phu, lần này tới đây chính là vốn tưởng trộm ít lương thực lấp cơn đói, nơi nào nghĩ rằng thế nhưng có thể lại gặp được thịt? Lại là thịt ngon trên bàn đã nấu chín!
"Đại, đại ca?" Nhị Cẩu Tử tinh thần đã có chút hoảng hốt, nói lời thật lòng, đến lúc này còn không nhào lên ăn không phải là đói thảm sao? Mà ăn rồi lại lãnh đủ thiết quyền từ đại ca nhà hắn.
Đại ca cắn răng một cái, "Đừng nhìn, đã bàn rồi chỉ cần lương thực, mau đi tìm, tìm rồi chạy nhanh đi!"
Nhị Cẩu Tử mặt đầy mất mát nuốt nuốt nước miếng, lại hung hăng dòm ngó chén thịt kia vài lần, rốt cuộc vẫn là ngoan ngoãn đi tìm lương thực. Lại không được mà thở hổn hển, vì thở nhiều mà trong miệng toàn mùi thịt.
Thịt a thịt a! Đây chính là thịt! Nhìn thấy cũng đã đủ rồi, quay đầu nhắm mắt lại dư vị như vẫn còn trong miệng, như là đã ăn qua a...
Nhưng mà không nghĩ tới, bọn họ tìm khắp toàn bộ căn nhà, thế nhưng một túi lương thực cũng chưa tìm được!
Nhị Cẩu Tử đã đói đến không chịu nổi thực sự chịu không nổi này đả kích, ôm chân đại ca nhà mình cầu xin nói: "Ca, đại ca, chúng ta ăn chén thịt kia đi! Một miếng, một miếng cũng được a!"
Đại ca cũng thèm quá sức, trong lòng quằn quại, trước tiên ở trong lòng nói vài tiếng xin lỗi, cũng đành thỏa hiệp.
Vốn định chỉ ăn một miếng giữ lấy cái mạng, nhưng thịt kia thật sự quá thơm!
So với hắn tưởng còn hương gấp mười lần, không, một trăm lần!
Lúc nhỏ bọn họ cũng ăn qua thịt, nhưng ước chừng là đói quá mức, liền cảm thấy không có lần nào có thể so được với cái này!
Cũng không biết nấu như thế nào, bên ngoài một chút cũng không có nước, thịt có chút lạt, còn có chút giòn, chính là bên trong mềm giống đậu hủ, lại đầy nước! Chẳng sợ không có muối, thế này cũng đã là tuyệt thế mỹ vị!
Cắn xuống một miếng, miệng đầy mùi hương, linh hồn giống như được thăng thiên, cái gì mà chỉ ăn một miếng hai người đã hứa hẹn, ai còn nhớ rõ? Lúc này đưa ngôi vị hoàng đế bọn họ đều không đổi, đao đặt trên cổ cũng đều không hối hận.
Nửa chén thịt tổng cộng cũng không có mấy miếng, hai tên quỷ đói bị đồ ăn ngon làm hồn phi phách tán, mấy miếng liền ăn xong rồi, Nhị Cẩu Tử vẻ mặt say mê nhắm hai mắt, không nhịn được chép miệng, thập phần hối hận vừa rồi mình nuốt quá nhanh, hẳn là nên lưu lại một miếng để tinh tế nhấm nháp dư vị a!
"Ăn ngon không?"
"Ăn ngon!"
"Còn muốn ăn không?"
"Còn!"
Một hỏi một đáp qua lại, Nhị Cẩu Tử lúc sau mới hậu tri hậu giác ý thức được giống như có chỗ nào không thích hợp, đại ca hắn thanh âm khi nào lại giống chim hoàng anh như vậy êm tai?
Hắn vừa mở mắt, liền bắt gặp đại ca nhà mình mặt đang xấu hổ và giận dữ muốn chết, nếu không phải đã bị trói, phỏng chừng lúc này đã sớm nhảy dựng lên đánh người.
Vừa rồi đại ca cùng mình ăn thịt không biết khi nào đã bị người ta đánh hai quyền, nửa bên mặt đều sưng lên, lúc này đang bị một cái cô nương mặc đồ trắng đạp dưới chân, mà cái kia cô nương đang từ trên cao nhìn xuống chính mình.
"Nương ta ơi!"
Nhị Cẩu Tử thất thanh kêu lên, một bên chân tay không biết làm sao, một bên mắt khắp nơi đảo loạn. Bất đắc dĩ gậy gỗ lúc sớm thấy thịt đã nháy mắt không biết ném tới chỗ nào rồi, cuối cùng tốt xấu còn biết đem chén thịt còn dính nước canh nắm tới trong tay coi như vũ khí, chỉ vào đối phương la lên: "Chúng ta chỉ là xuống núi mượn lương thực, thức thời liền đem đại ca ta thả ra!"
Rốt cuộc là ăn thịt, lúc này chỉ cảm thấy cả người đầy khí lực! Nha đầu này nếu dám phản kháng, hắn, hắn liền, liền hù chết nàng!
Khi hắn nói chuyện, trong cái chén kia tụ lại thành một giọt nước thịt, lung lay mấy cái lúc sau rốt cuộc rơi xuống. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Nhị Cẩu Tử bay nhanh thò lại gần hút đi, còn khoé miệng còn vô cùng thoả mãn.
Triển Linh: "......"
Nàng còn chưa thấy qua tên trộm nào vừa đói ngu ngốc như vậy!