Hạ Bạch đem bức họa giao cho nha dịch bên ngoài, lại dặn dò đừng để lộ tiếng gió, lúc này mới trở về tiếp tục nhìn chằm chằm.
Triển Linh cùng Tịch Đồng bởi vì ngồi họa bản vẽ chân tay có chút mỏi, uống vào mấy ngụm trà, ăn mấy khối điểm tâm, hỏi Chư Cẩm luôn canh chừng bên ngoài “Tình huống thế nào rồi?”
Chư Cẩm tắc tắc vài tiếng “Chờ hai người hỏi đây.”
Mới vừa rồi kẻ lừa gạt kia đã trở lại một chuyến, biểu hiện càng thêm chân thành tha thiết, nước mắt và nước mũi giàn giụa, tỏ vẻ được Hoàng đại tiên hàng phục yêu ma xong, lão nương quả nhiên tốt hơn nhiều, ước chừng uống thêm nước bùa vài ngày nữa liền sẽ khỏi bệnh hoàn toàn.
Mọi người thấy linh nghiệm như vậy, càng thêm tin tưởng không nghi ngờ, đều cùng tiến lên, người này muốn xem tướng, người kia muốn cầu phúc, nhất thời so với chùa Thanh Long ngoài thành đông còn náo nhiệt hơn.
Hoàng đại tiên trước sau duy trì nguyên tắc chính mình, chưa muốn thu quá nhiều tiền của mỗi người, chậm thì mấy đồng, nhiều thì trên dưới một trăm, một chốc sau gom lại được kha khá.
Chư Cẩm nhẩm tính trong lòng “Ít nhất cũng được bảy, tám lượng thu vào, quả nhiên việc này kiếm bạc thực dễ dàng.”
Mọi người nghe xong đều thổn thức một hồi, Triển Hạc cũng ngừng tay, vui vẻ giơ tờ giấy lên hô “Hạc Nhi vẽ ca ca tỷ tỷ!”
Tạm thời mọi người đem chuyện Hoàng đại tiên vứt sang một bên, cùng nhìn lại xem trên trương giấy, sau đó đồng thời trầm mặc.
Triển Hạc chỉ vào mấy cái quả cầu đen cùng mấy sợi dây cột đen trên giấy, nghiêm túc giới thiệu “Tỷ tỷ, ca ca, Hạc Nhi! Nhà!”
Mọi người mở to hai mắt, cực kỳ gian nan phân biệt, tầm mắt liên tưởng giữa người và bức họa, chết sống nhận không ra một chút tương tự nào.
Thật lâu sau, Triển Linh chớp chớp mắt, ôm Triển Hạc khích lệ nói “Hạc Nhi giỏi quá, cảm thấy họa thật vui đúng không!”
Tịch Đồng & Chư Cẩm & Hạ Bạch: “… Cao, Quá cao tay!”
Bất quá Triển Linh trợn mắt nói dối xong thì cũng cảm thấy thực xấu hổ.
Mọi người lại nhìn một hồi, trong lòng Triển Linh cùng Tịch Đồng yên lặng tổng kết, chậm rãi dạy dỗ sau.
Mắt thấy mặt trời lên cao, Chư Cẩm đề nghị “Không thể một sớm một chiều liền bắt được người, hơn nữa ngày cũng đã mệt mỏi, không bằng chúng ta trước đi dùng cơm. Tửu lầu này duy uống rượu cùng thưởng cảnh thì được, đồ ăn lại làm không có gì xuất sắc, hiện giờ phía dưới chướng khí mù mịt, cảnh trí cũng huỷ hoại không còn. Hai con phố lớn kia thực ra có mấy cửa hang làm ăn được, nghe nói hôm nay giết mấy đầu dê béo, còn có chút rau xanh trồng trong nhà ấm, trước ta đã đặt rồi, vừa đến giờ, chúng ta liền đi ăn thôi.”
Triển Linh cùng Tịch Đồng gật đầu “Cũng được, đúng rồi, vùng phụ cận này có đạo quan luyện đan sao?”
Từ xưa đến nay, đạo quan trước tiên học qua môn hóa học thực nghiệm, muốn phá “Pháp thuật” Hoàng đại tiên, chỉ có thể tìm đồ vật từ đạo quan.
“Đang êm đẹp, tỷ tỷ tìm đạo quan làm chi?”
“Mượn vài thứ.” Triển Linh nói, trước mắt không vội mà đem tất cả đáp án vạch trần một lần.
Chư Cẩm mờ mịt, lắc đầu “Chuyện này ta không rõ ràng lắm, Hạ Bạch, ngươi biết không?”
Hạ Bạch nhíu mày suy tư một lát nói “Thật ra có hai nơi, chỉ là không biết có đan lô hay không, phái người đi hỏi một chút cũng không khó lắm.”
Triển Linh gật đầu “Vậy làm phiền.”
Trước gọi người tiếp tục nhìn chằm chằm, Hạ Bạch phân phó lại một hồi, lúc này mới đi xuống lầu.
Bọn họ đều cưỡi ngựa tới, ra khỏi tửu lầu tiểu nhị hỗ trợ đem ngựa dắt lại.
Hôm nay Triển Linh lần đầu cưỡi ngựa đi, phá lệ có chút cao hứng, không đợi tiểu nhị đem ngựa dắt đến mà đi tới trước một bước gọi một tiếng “Kem, lại đây!”
Vậy mà con Hoa mã kia liền phát ra tiếng phì phì trong mũi, hất hất lông mao xinh đẹp, lẹp xẹp lẹp xẹp dẫm từng bước khoan thai đi lại chỗ nàng.
“Kỳ lân băng sao? Quả nhiên tên hay!” Chư Cẩm đánh giá cười, đối với Triển Linh tán thưởng “Kỳ lân chính là hộ chủ thụy thú, tính tình ôn hòa, thật rất thích hợp với nó. Lông bờm cũng phá lệ dài mượt, quả nhiên có vài phần bộ dáng uy phong của kỳ lân.”
Đột nhiên Tịch Đồng phụt cười ra tiếng, giơ tay sờ sờ đại hắc mã nhà mình, ý vị thâm trường nói “Kỳ lân a…”
Gọi là kem, nhưng nghe ra là kỳ lân băng!
Triển Linh thấy bên tai phát sốt từng đợt, thật sự ngượng ngùng giải thích trước mặt mọi người, cho nên hàm hồ ứng thuận theo ý Chư Cẩm vừa nói ra “Khụ khụ, lời hay ý đẹp này, thực sự quá khen, cũng do đột nhiên linh quang vừa hiện…”
Lại nói đến chuyện cách đây mấy hôm, con người của nàng cùng Tịch Đồng tranh đua làm khó dễ nhau.
Nguyên bản Tịch Đồng cảm thấy đại hắc mã nhà mình toàn thân đen nhánh, một bộ bờm dài đen mượt, nếu cưỡi đi đêm gọi là “Dạ hành giả”, kết quả mới vừa nói ra liền im bặt, thật sự là không ổn không ổn.
Quá cảm thấy thật thẹn, quá là trẻ con!
Bọn họ đã qua cái tuổi thần tượng kia rồi!
Dạ hành giả gì đó, không phải ở hiện đại gọi Ultraman đó sao!
Nghĩ tới nghĩ lui, Tịch Đồng liền lui liền cấp cho đại hắc mã cái đại danh “Thích khách”, uy phong lại sắc bén, Triển Linh cũng thực thích.
Mà Hoa mã kia, lúc ấy Triển Linh cười nói “Vừa lúc ta cũng nghĩ tên cho Hoa mã kia tuyết trắng kia là băng đi.”
Lúc đi học tổng bộ yêu cầu ngâm nga cổ thơ, lúc ấy tuổi còn nhỏ, nhân sinh nông cạn, lĩnh ngộ không đến tình cảm ẩn chứa sâu xa trong đó, hiện giờ nghĩ đến cảm thấy có chút thổn thức.
Tịch Đồng cũng gật đầu “Thơ cổ là tinh túy, mỗi câu từ đều sâu sắc.”
Triển nhìn bộ da long của Hoa mã thâm tình nói “Ngựa tốt, tuyết trắng một màu, nếu là như thế, không bằng gọi ngươi là kem đi!”
Nháy mắt nụ cười Tịch Đồng cứng đờ.
Gì nghĩ đến ăn rồi?
Đoàn người Chư Cẩm đi cửa hang nàng đề cử, quả nhiên bên trong cực náo nhiệt.
Chạy đường dẫn bọn họ đi thượng phòng, tươi cười đầy mặt hỏi “Chư tiểu thư, thịt dê béo người đặt, liền đem lên hay sao?”
Nơi này đế nồi canh đều cố định cùng bếp lò, không cần gọi đã có người bưng lên. Bên trong bếp là than củi thượng đẳng, một chút khói đều không có, than củi cháy đỏ rực, không bao lâu nồi canh liền bốc hơi sôi, hương khí chậm rãi tản ra.
Triển Linh thoáng để mũi sát vào, dùng bàn tay phẩy phẩy gió, cảm thấy mùi hương xương cốt thơm nồng, gật đầu “Nước cốt rất thơm.”
Kẻ chạy đường vừa nghe, lập tức cười nói “Nguyên lai vị cô nương này cũng là người thạo nghề, đúng là như thế, bổn tiệm dùng chính là nước kho nhiều năm, lại nấu với xương cốt tươi mới, sau khi hầm đủ lửa, nước canh rất thơm ngon, hiện tại chưa có tiệm nào bỏ ra nhiều công phu như vậy.”
Chư Cẩm cởi áo choàng lông cáo bên ngoài ra, lộ bên trong một thân áo váy sa tanh thêu tiên hạc tường tùng vàng nhạt, nghe vậy cười nói “Biết Biết tiệm các ngươi có bí quyết, chúng ta mới tới đây này, không nhiều chuyện nữa, mọi người đều đói bụng rồi, tiệm có món gì tươi mới không?”
Chạy đường điểm món một hồi “Có tôm phía đông vận tới, còn có chút thổ sản vùng núi, rau xanh, vậy người muốn ăn món nào.”
Chư Cẩm theo bản năng nhìn về phía Triển Linh “Tỷ tỷ nghĩ thế nào?”
“Tôm thì không cần,” Triển Linh nói “Còn lại ngươi có kinh nghiệm, tự xem làm đi.”
Thời đại này lưu giữ thức ăn không bằng ở hiện đại, hải sản dù có thúc ngựa chạy nhanh cũng đã qua vài ngày, dù có ướp băng đi chăng nữa cũng không còn mới mẻ. Nồi nước dùng này dung với thịt dê còn tạm được, vốn dĩ thịt dê hơi mang một chút tanh nồng, lại thêm mùi tanh thủy sản… Thật là không cần ăn.
Ai, xem ra cần làm một chuyến ra ở nơi gần biển một thời gian.
Hải sản a hải sản, nướng BBQ a nướng BBQ, càng nghĩ càng cảm thấy tâm ngứa khó nhịn, đợi mùa hè đi, mùa hè liền đi!
Chư Cẩm liền chọn vài món, lại bảo người đi bên ngoài mua vịt, rồi cười nói “Tỷ tỷ không biết, cửa hàng đối diện dưới kia chuyên bán gà vịt, vịt đó không biết làm thế nào, chua ngọt ngon miệng, tỷ tỷ cũng nếm thử.”
Không bao lâu, món vịt mua trở về trước, chủ quán cẩn thận cắt thành từng khối nhỏ, chia làm hai phần cho vào khay bạc, trông thập phần đẹp mắt.
Triển Linh gắp một khối, mắt thấy da vịt một màu nâu đỏ, sáng bóng, cho vào miệng cảm giác mặn ngọt vừa phải, da thịt béo ngậy, tựa món vịt quay ở hiện đại.
Nàng gật đầu “Chủ quán là người phía nam đi?”
“Quả nhiên tỷ tỷ cũng biết!” Chư Cẩm cười nói “Đúng đó, nghe nói là từ phía nam tới. Mới đầu là thuê cái sạp bán, sau được nhiều người yêu thích tìm tới ăn, chủ quán cần kiệm tích cop, liền mua cái cửa hiệu mặt tiền kia, đến nay được bảy, tám năm rồi.”
Triển Linh chọn khối thịt không có xương cấp cho Triển Hạc “Món này ta cũng biết một chút, nhưng nếu nói đến vịt, ta am hiểu nhất chính là món vịt nướng, tắc tắc, ngoài da vàng ươm, bên trong non mềm, ăn cùng tương ngọt, hanh muối, dưa chuột muối cuốn với bánh tráng ăn, thơm ngon cực kỳ, ăn một ngụm là không dừng được. Chỉ là có mình ta không thể ăn hết cả con vịt!”
“Chết mết thôi, được rồi tỷ tỷ, đừng nói nữa!” Chư Cẩm xin tha “Nước miếng trong miệng ta chảy thành một đoàn rồi.”
Triển Linh cười đắc ý “Đợi đến hè có dưa chuột, ta làm cho tiểu thư ăn.”
Ăn vịt nướng mà không có dưa chuột muối thì không còn ngon nữa.
“Dưa chuột?” Chư Cẩm có chút mờ mịt “Đó là cái gì, ăn ngon sao?”
Không riêng gì nàng, ngay cả Hạ Bạch cũng trưng vẻ mặt khó hiểu, hiển nhiên là chưa nghe nói qua.
Triển Linh thầm nghĩ hỏng rồi, khẳng định là xưng hô bất đồng, lập tức đem bộ dáng cùng mùi vị miêu tả xuống, Chư Cẩm liền cười “Hải, ta còn tưởng rằng đó là cái gì, thì ra là hồ dưa. Loại rau đó do người Hồ đem từ phía tây đến nên lấy tên là hồ dưa, nghe tỷ tỷ nói có vẻ thập phần thanh thúy ngon miệng.”
Nói xong lại vỗ bàn “Cái này có khó gì! Nếu chỉ là thiếu hồ dưa nói ta một tiếng là được, mùa đông cây được trồng trong nhà ấm, hôm qua ta cùng cha vừa mới ăn xong!”
Nàng cảm thấy bản thân bỏ qua nhiều nhiều món ngon mà không biết a!
Lúc này đến phiên Triển Linh cùng Tịch Đồng kinh ngạc “Mùa đông vẫn có hồ dưa sao?”
Cũng do kiến thức bọn họ hạn hẹp.
Tưởng giống như sách sử ghi lại, thời kỳ nhà ấm đời nhà Hán phát triển vượt bâc, có nơi thu hoạch được hơn hai mươi loại, đến thời kỳ Đường Tống kỹ thuật rau dưa gieo trồng trong nhà tiến thêm một bước, hầu hết đều có thể trồng, chỉ là giá cả sang quý, bá tánh bình thường không thể nghĩ đến.
Tuy rằng triều Đại Khánh không có trong sử sách, nhưng nhìn tình hình phát triển, cảm thấy giống thời kỳ Tống minh, nếu nói đến trồng được dưa chuột, vậy cũng không phải là không thể.
Hạ Bạch có chút ngoài ý muốn nhìn hai người bọn họ “Vậy quê của Triển cô nương cùng Tịch huynh không có sao?”
Thường ngày nhìn hai người bọn họ dường như cái gì cũng biết, lại như kiến thức rất rộng rãi, chẳng lẽ họ cũng không biết có hồ dưa?
Trong lòng Triển Linh cùng Tịch Đồng nhảy dựng, trên mặt lại như không có việc gì nói “Thật không dám giấu giếm, chúng ta thời trẻ gian nan, sau lại đi khắp nơi bôn ba, cũng thật sự không có dư ăn cây trồng trong nhà ấm kia, tuy là có nghe qua nhưng nghĩ tới túi tiền, nào để tâm đến nó chứ? Bởi vậy nghe nói mới thấy có chút lạ.”
Cái giải thích này nghe không thuận lắm, lại nghĩ cũng không có gì quan trọng, Hạ Bạch liền không tiếp tục truy vấn.
Triển Linh cùng Tịch Đồng âm thầm trao đổi ánh mắt, thầm hạ quyết tâm, về sau cần cẩn thận hơn.
“Hiện tại hồ dưa kia thật quý đi?” Triển Linh hỏi.
Chư Cẩm gật đầu “Đúng vậy, một cân thịt cũng chỉ mấy chục văn, nghe đầu bếp nữ nói, mấy cây hồ dưa như vậy không chỉ một, hai đồng bạc đâu, ngẫu nhiên nhà chúng ta ăn vài lần thôi.”
Cũng chính quen được với Triển Linh, vô tri vô giác Chư Cẩm chú ý tới mấy loại thức ăn, bằng không nếu là trước kia, nàng nào có biết thịt bao nhiêu tiền một cân!
Hơn một, hai đồng bạc!
Triển Linh la lên “Quả nhiên là quý, có thể mua được cả đám vịt.”
Nhưng mùa đông ăn được chút dưa chuột thật sự thực mỹ vị a!
Dưa chuột ăn sống, dưa chuột trộn thịt đầu heo, mì lạnh! Mì lạnh a! Mấy lần trước cấp mì lạnh cho Chư Cẩm, quên không nhắc đến chuyện này, không thì cũng ăn được một hai lần rồi!
Thấy Triển Linh nghĩ đến xuất thần, Tịch Đồng liền cười, quay đầu hỏi Chư Cẩm mua từ nơi nào.
Chuyện này hỏi đại tiểu thư nàng, có thể biết giá tiền món đó bao nhiêu đã không dễ, giờ hỏi đi chỗ nào mua? Thật sự là làm khó nàng, rốt cuộc vẫn chỉ có thể dựa vào Hạ Bạch.
Mọi người lập tức ước định, trước đi đạo quan, buổi chiều ra khỏi thành đi mua hồ dưa!
Nói giỡn một hồi thì thịt dê cùng mấy thứ rau xanh đã được bưng lên, mọi người bắt đầu cầm đũa gắp ăn.
Dê mới bị giết, thịt thập phần mới mẻ, đều được cắt thành những miếng mỏng đều nhau. Dê con kia cực phì nộn, lớp mỡ trắng thật dày, cùng màu đỏ thịt nạc đầy đẹp mắt, nhìn liền muốn ăn nhiều.
Tịch Đồng gắp một mảnh thịt dê trước cho vào chén Triển Linh, sau đó lại cấp Triển Hạc. Chờ uy xong hai tỷ đệ rồi chàng mới bắt đầu ăn.
Thịt dê quả nhiên cực ngon, nhúng qua nước sôi liền thu, cho vào miệng là tan.
Mùi tanh không nhiều, duy chỉ có hương thơm đặc, một khối lại một khối xuống bụng, hơi nóng bốc lên, cảm giác toàn bộ lỗ chân lông đều mở ra, thật muốn lười biếng, muốn ngừng mà không được.
Triển Linh ăn mấy khối hô to đã ghiền, chỉ là không khỏi tiếc nuối: Không biết hôm nay ăn món này nên không mang theo gia vị tới!
Bá tánh châu Hoàng Tuyền không thể ăn cay nhiều, thịt dê lại coi trọng hương vị tự nhiên, cơ hồ không có phối liệu gì nhiều. Trước nàng cùng Tịch Đồng đều ghé mấy quán rồi, ban đầu ăn thì cảm thấy giống thế này, nhưng muốn ăn cho no lại cảm thấy khuyết cái gì.
Hiển nhiên Tịch Đồng cũng nhớ lần trước dạo hội chùa, ba người bọn họ ở trong thành cũng ăn thế này, lập tức ăn ý cười, nhẹ giọng nói “Lần tới đến lần nữa là được.”
Chư Cẩm đang ăn cũng không để ý cái gì, chỉ là Hạ Bạch từng ăn tại Khách điếm bị dọa đến hoảng, thực không muốn theo chân bọn họ ăn lần tới!
Cười như vậy còn chưa đủ hay sao?
Thịt dê khô nóng, ngày thường bọn họ không ăn nhiều, hôm nay cũng không nên ăn quá liều, bốn người lớn một hài tử ăn ba mâm liền ngừng, mùa đông ít có rau xanh, cảm thấy dầu mỡ thật nhiều.
Ăn đến một nửa, mọi người cảm thấy thật nóng, trên trán ai nấy đều rịn một tầng mồ hôi, liền kêu thêm nước quả mơ chua ngọt uống, uống xuống thấm vào ruột gan, cả người đều sảng khoái.