Mục lục
Tiệm Cơm Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên thực tế, ở Hoa Quốc cổ đại, luyện đan thuật thời đại này đều là tích lũy tri thức cùng kinh nghiệm từ thực tế, từng bước phát minh dần cải thiện dụng cụ thí nghiệm, tỷ như chuyện chưng cất khí, những thành tựu hóa học này đều trong quá trình tự phát hiện.

Nói trắng ra là, những cái ảo thuật đó của Hoàng đại tiên chính là chút hóa học thực nghiệm đơn giản mà thôi, có thể nhấc lên quan hệ cùng hóa học thực nghiệm thì chính là luyện đan.

Trong chốc lát, muốn làm những thí nghiệm này, Triển Linh cùng Tịch Đồng thể nào không gom đủ dụng cụ cùng nguyên vật liệu làm thực nghiệm được, vì thế liền đem chủ ý đánh tới bên này, bởi vậy mới có hành trình đi đạo quan ngày hôm nay.

Nhìn cách sống cách xa trần thế của nhóm những người này cũng thật không tồi, nhìn họ xác thật rất có khí khái, rất có bóng dáng tiên nhân đạo cốt, so với Hoàng đại tiên quả thực khác xa một trời một vực.

Rõ ràng đạo quan nghèo như vậy, nhưng những đạo sĩ này vẫn hộ thủ được không ngã, họ không giống hòa thượng ra ngoài đi hoá duyên hay mượn sức khắp nơi từ nguồn tiền nhan đèn, chỉ là bản thân an phận cày ruộng trồng rau, ngẫu nhiên xuống núi nhìn xem phong thuỷ xem bói hay bán chút đan dược gì đó.

Bởi vậy mới biết, tại sao rất nhiều luyện đan sư lại tinh thông y thuật, bọn họ muốn chuyên tâm vì luyện đan thì cần có chi phí, và những viên đan dược này cũng là nguồn thu nhập lớn nhất của Thanh Tiêu quan.

Thời điểm mới đến, Triển Linh còn lo lắng bọn họ si mê với thuật trường sinh, sẽ quanh co lòng vòng nói không vô trọng điểm, ai ngờ người ta chưa bao giờ nghĩ đến việc hại mạng người, cảm thấy được thì làm một chút thực nghiệm, một khi phát hiện có phát sinh tử vong liền đình chỉ, đồng thời cải tiến đan phương. Cho nên tới nay… Trường sinh đan vẫn chưa thực sự thành công.

Nhiều năm qua như vậy, đánh trận nào thua trận đó, càng thua càng đánh, họ vẫn không nhụt chí, thực sự khiến lòng người kính nể.

Triển Linh cùng Tịch Đồng đều được tiếp thu qua vật lý, hóa học, y học, khi theo chân bọn họ ngồi đàm đạo chỉ đơn giản đưa ra vài câu chỉ điểm mà bản thân biết, nội dung giao lưu xoay quanh vấn đề đan thuật càng khiến lòng người như tìm thấy được tri kỷ, từ đó cũng xin đối phương vài thứ từ họ.

Hai người cũng không cần nhiều, chỉ vài thứ cơ bản như kiềm, bạch lân gì đó, quà đáp lễ chính là tri thức cơ sở hóa học, có thể ngày sau, Thanh Tiêu quan này có thể sinh ra mấy nhà hóa học tại Đại Khánh triều đi!

Nghĩ như vậy, cũng cảm thấy có chút hưng phấn.

Vốn định ngày đó liền đem Hoàng đại tiên bắt lấy, ai ngờ trở về thành hỏi Hạ Bạch xem những người lưu lại nhìn chằm chằm đám người kia thế nào rồi, thì nghe nói bọn họ đã sớm thu quán!

“Xem ra hắn cũng thập phần cảnh giác, có đắn đo, thấy sắc trời vừa tối liền thu sạp, lại kêu bá tánh trở về cẩn thận, ngày mai cũng không cần vội, sợ quá sớm trời tối khó đi, nói chính mình buổi sáng ngày mai mới ra tới!”

Mọi người có chút nói không nên lời, nghẹn nửa ngày cũng không biết ai nghẹn ra được một câu “Thật biết săn sóc…”

Chư Cẩm chưa từ bỏ ý định “Vậy là về rồi sao? Hiện giờ bọn hắn ở nơi nào, đang làm gì?”

Người theo dõi gật đầu “Thuộc hạ xem qua, xác thật không xuất hiện, đã hồi khách điếm nghỉ ngơi. Có vài vị làm mua bán trang phấn trong thành mới đầu còn nghĩ thỉnh bọn họ đi xem phong thuỷ cho tòa nhà, há mồm liền đòi đến năm mươi lượng bạc trắng, mà Hoàng đại tiên kia lại rất có quy củ, vị quản gia kia đưa giá trăm lượng cậy nhờ mà hắn cũng đều không dao động.”

Tiểu Cửu phát hàn khí “Trăm lượng cũng không giao động sao?”

Mọi người cảm thấy có phải oan uổng người tốt rồi hay không, đồng thời cảm thấy Hoàng đại tiên thực sự đáng giận. Chiêu này rõ ràng lấy lui vì tiến, nói rõ ràng ẩn chờ câu con cá lớn.

“Từ chuyện này, thanh danh Hoàng đại tiên ngày càng truyền ra,” Hạ Bạch nhíu mày nói “Bên không nói, nếu như Đỗ gia kia lại đến người thỉnh, chẳng lẽ có thể thiếu trăm lượng bạc sao? Chúng bá tánh thấy hắn rất có quy củ như vậy, tự nhiên càng thêm tôn sùng, chỉ sợ càng nháo càng lớn.”

Nếu hắn chậm chạp không đi, thanh danh càng phát lớn, ai có thể bảo đảm kế sách chữa bệnh từ thiện sẽ còn hữu dụng?

“Triển tỷ tỷ, Tịch đại ca, ngày mai phải nhờ hai người rồi.”

Hiện Hoàng đại tiên đã thu quán, không có đối tượng để đả kích, bọn Triển Linh dù có mười tám ban võ nghệ cũng thi triển không có hiệu quả, mọi người đành phải tan ra, hẹn ước buổi trưa ngày mai lại gặp nhau.

Triển Linh cùng Tịch Đồng trước hưng phấn mang theo Triển Hạc đi theo Hạ Bạch tới cửa hàng bán cây trồng trong nhà ấm, quả nhiên tìm được hồ dưa!

Hồ dưa này cùng dưa chuột đời sau có chút không giống nhau, trái nhỏ và màu sắc không đẹp bằng, bất quá hương vị không sai biệt.

Trừ bỏ hồ dưa, còn có một ít rau xanh khác, giống rau chân vịt lại giống cây cải dầu, mùi vị không tệ, cũng mua một chút.

Đây là lần đầu từ khi xuyên qua bọn họ mua cây trồng trong nhà ấm, thời điểm tính tiền thực sự dọa người: Bất quá hai cân hồ dưa, cộng thêm một ít rau xanh tốn đến ba lượng hai bạc!

Cũng có mấy phụ nhân ghé vào xem, vừa nghe báo giá này sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, tựa như sau lưng bị quỷ truy vậy.

Tịch Đồng đứng thanh toán không chút nháy mắt, thấy thế Triển Linh cười trêu ghẹo “Trước nghe huynh nói bản thân đi ngao du khắp nơi không ở ổn định, nhưng ta thấy không đúng rồi, nhìn chẳng khác nào thổ hào a.”

Kỳ thật nàng vẫn luôn tò mò, Tịch Đồng vẫn còn bạc là từ chỗ nào tới?

Lúc trước huynh ấy giao cho mình một bọc tiền khổng lồ nhập cổ phần, sau đó lại mua vải làm xiêm y, mua các nguyên liệu nấu ăn, hiện giờ lại là cây trồng trong nhà ấm, trả tiền rất là hào phóng…

Tuy nói Tịch Đồng chưa bao giờ tỏ ra bủn xỉn, lại nhìn trước mắt, cũng không thấy túng quẫn về kinh tế.

Nhắc tới vấn đề này: Lúc ấy huynh ấy nói đến đây trước mình nửa năm ngắn ngủi, một người không có thân phận, không có chỗ ở cố định lại như thế nào có tài phú kết xù đây?

Tịch Đồng liếc nàng hỏi “Muốn biết?”

Triển Linh nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói “Có chút tò mò thôi, nhưng nếu huynh muốn nói ta liền nghe; Nếu không muốn ta cũng không hỏi.”

Mỗi người đều có bí mật riêng mình, tuy nàng cùng Tịch Đồng quan hệ thân cận, nhưng cũng không muốn cưỡng bách đối phương phải làm chuyện gì, đây là điểm mấu chốt của bọn họ.

Tịch Đồng hơi nhấp môi dưới “Ta không nghĩ muốn giấu muội, chỉ là không nghĩ muội sẽ để ý.”

Triển Linh mở to hai mắt “Tất nhiên phải để ý chứ? Lỡ như đống tiền kết xù ấy từ tiên phi nghĩa thì tiêu! Dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng thực không dễ dàng!”

Nếu nàng không có chút bản lĩnh, đừng nói mở tiệm cơm, chỉ sợ ngày đầu xuyên tới đã bị lợn rừng vồ thịt rồi!

Mặc dù là như vậy, đầu mấy tháng còn không phải thắt lựng buộc bụng mới vượt qua sao?

Tịch Đồng khẽ cười ra tiếng, đôi mắt đẹp bỗng dung lóe sáng, so với ánh sáng đèn lồng còn sáng hơn.

Trên đường trở về, vừa đi Tịch Đồng vừa giải thích “Nói ra thì rất dài, đơn giản thì thế này, tiền đó phần lớn đều là ta cướp bọn phú tế bần.”

Triển Linh thở ra một tiếng thật dài, lại có vài phần tiếc nuối “Chuyện này tốt như vậy sao không nói với ta một tiếng?”

Tịch Đồng bật cười “Lúc ấy ta còn không biết muội cũng tới, chỉ là cảm thấy mờ mịt, không biết con đường phía trước thế nào…”

Thật sự lúc ấy quả thật quá mờ mịt, suốt ngày chính là tùy tiện ngồi một chỗ phát ngốc, không biết đói, không biết đường, chẳng khác nào lữ nhân lạc mất phương hướng giữa rừng hoang đêm tối, hoàn toàn không tìm thấy ánh sáng, càng không biết nên đi đâu về đâu.

Đi chỗ nào?

Đi làm cái gì?

Nhiều chuyện liên tiếp ập khiến chàng không biết theo ai.

Ai chàng đều không quen biết, họ cũng không quen biết chàng…

Tịch Đồng nhìn Triển Linh, lông mi run run, nghiêm túc nói “Cảm ơn muội.”

Triển Linh ngẩn ra, lại chuyển ánh mắt nhìn đèn lồng cầm trong tay “Cảm tạ cái gì? Chính là ta thu bạc huynh sao!”

Tịch Đồng không giải thích, chỉ là cười, ôn nhu như hồ nước tháng sáu kia, chậm rãi như thể thấm nhập vào trái tim.

Có lẽ trước nay chàng chưa từng nói ra, nhưng thật sự chàng rất bội phục cái cô nương này.

Nàng so với chính mình còn cường đại hơn nhiều, chẳng sợ bản thân ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm, chỉ có hai bàn tay trắng, lại có thể nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, định ra mục tiêu mà phấn đấu…

Một loại tính chất đặc biệt phi thường.

Thấy Tịch Đồng không hề nói tiếp, Triển Linh nhún vai, cũng không tiếp tục hỏi, chỉ là cười nói “Hôm nay trở về sớm, lại có dưa chuột khó được, chuẩn bị làm món vịt nướng đi! Rồi làm dưa chuột ăn với mì lạnh nữa.”

Có trời mới biết mấy tháng rồi nàng không ngửi qua vị dưa chuột, nàng muốn điên rồi!

Ba người vừa về tới nhà, Nhị Cẩu Tử liền chào đón nói “Chưởng quầy, buổi sáng hôm nay hai vị vừa đi, Chư đại nhân bên kia liền tặng đồ vật tới, nói là cho chất nhi ăn lễ, trước mắt ăn lễ nguyên tiêu, tất cả đều đặt ở bên trong chính sảnh.”

Triển Linh vừa nghe, trước kêu Lý thị đi chọn con vịt béo, bản thân mang theo Tịch Đồng, Triển Hạc đi xem lễ.

Nhìn đồ vật rất nhiều, tất cả đều quý hiếm, bày đầy trên bàn bát tiên cùng bốn cái ghế bành lớn, còn vài chồng chất cao, bên cạnh là danh mục quà tặng dài.

Chư Thanh Hoài làm việc luôn ổn thỏa, đồ vật cũng không có gì khác người, đều là chút văn phòng tứ bảo, xiêm y vải vóc, tuy nói là cho chất nhi, nhưng nhìn ra thì biết, một nửa màu sắc và hoa văn rõ ràng là cho nam nữ thành niên mặc.

Ông ta là người trải đời, tầm mắt thanh cao, ra tay liền không phải những mặt hàng tầm thường, những nguyên liệu này đều mềm mại, rắn chắc, nhìn trong các tiệm vải châu Hoàng Tuyền khó mà tìm thấy đầy đủ được những thứ này.

Triển Linh đưa tay tùy ý sờ lên một khối thêu phong cảnh trúc xanh Giang Nam, nói với Tịch Đồng “Nhìn thấy không? Của cho là của nợ, hiện giờ chúng ta thu lễ ngày của người ta, ngày sau càng phải để tâm hơn việc ăn uống.”

Tịch Đồng cũng cười “Chẳng lẽ không thu, muội liền mặc kệ?”

Triển Linh cầm lấy kiện vải sa tanh màu nho đem so trên người Triển Hạc, lại đem kiện có hoa văn ngày mai trời lại sáng so trên người Tịch Đồng, gật gật đầu “Không cho cũng muốn quản, chỉ là ông ta hào phóng như vậy, trong lòng càng thêm thoải mái.”

Quản là chuyện của nàng, nhưng nếu trưởng bối biết rõ hài tử ở chỗ này, theo lý thường nếu ông ta không có chút động tĩnh gì, như vậy mới khiến lòng người buồn cùng thất vọng.

“Lam Nguyên cũng nói qua mấy ngày sẽ mang đồ tới, còn có lão sư gì đó, ta thấy nên xây hai cái nhà kho.” Tịch Đồng nói.

“Vâng,” Triển Linh gật đầu “Đã tìm người chuẩn bị xây nhà, cũng không lo lắng lắm.”

Đang nói, Lý thị ở bên ngoài nói “Sư phụ, vịt đã giết tốt, ngài đi xem một chút đi.”

Triển Linh đáp lời, lại sờ khuôn mặt nhỏ Triển Hạc, lớn giọng gọi nhũ mẫu Tần tẩu tử bé tới “Ta đi nấu cơm, bà trông tiểu thiếu gia, nhìn bé viết chữ, lại đọc vài bài. Đây là quà tặng Chư đại nhân đưa tới cho dịp lễ, bà tự chọn lựa làm chút xiêm y cho nó. Bà cũng vất vả, cũng tự làm cho bản thân hai kiện đi.”

Thời điểm Tần tẩu tử cùng lại đây chỉ có hai cái tay nải nhỏ, xiêm y thay đổi bất quá chỉ có ba bộ mà thôi, đều là trang phục mùa đông. Sắp sang đầu xuân rồi, như vậy không thể tiếp tục mặc được.

“Như vậy sao được!” Tần tẩu tử liếc mắt nhìn một cái, liền biết đây đều là nguyên liệu giá trị xa xỉ, bản thân nào dám mặc chứ? “Màu sắc trẻ trung như vậy, tuổi ta sao mặc được? Nhưng nếu cô nương không chê, ta liền làm cho người vài cái.”

Bà chỉ nói làm cho Triển Linh thôi, còn Tịch Đồng, bà cũng không dám đề xuất.

Nam nữ có chút khác, bà chỉ là nhũ mẫu, sao có thể làm xiêm y chon am nhân không thân thích được? Như vậy rất là không ổn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK