Mục lục
Tiệm Cơm Nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: trucxinh0505

Cách ăn tết còn nửa tháng, Lam quản gia lại tới, xem biểu tình ông so với lần trước càng thêm cung kính, Triển Linh liền biết thái độ Lam Nguyên.

Danh mục quà tặng lúc này cũng bất đồng trước nhiều, trước kia giống trưởng bối thưởng cho tiểu bối, hiện là những đồ vật theo kiểu các gia đình giao tế qua lại với nhau, tỷ như nói vật trang trí có hoa không có quả.

“Lão gia phu nhân thác lão nô hỏi ngài cùng Tịch lão gia khỏe, ngài có rảnh rỗi qua bên đó ngồi chơi một chút.”

Tịch lão gia: “…”

Giữa mày Triển Linh nhăn lại, mịt mờ liếc mắt nhìn ông một cái, nhẫn cười nói: “Thôi, chúng ta bất quá tiểu dân hương dã, không cần gọi như vậy, nên xưng hô như trước là được rồi.”

Lam quản gia gật đầu, thử thăm dò nói: “Nếu không, lão nô xưng hô hai vị là chưởng quầy, nhị chưởng quầy? Hoặc là Tịch gia?”

Tịch Đồng nói, “Chưởng quầy đi, dễ nghe.”

Ba người đồng thời nhẹ nhàng thở ra.

Tịch lão gia gì đó… Hiện tại chàng không nghĩ bị trở thành lão gia, một chút cũng không! Ít nhất chờ có hài tử rồi hẵng gọi được không?

Mà Tịch lão gia gì chứ, cảm thấy cách xưng hô này quá là lưu manh…

Ba người đơn giản hàn huyên một lát, Lam quản gia liền nói: “Lão gia cùng phu nhân đều nói, hai vị chưởng quầy đều bận rộn, mùa đông khắc nghiệt thập phần rét lạnh, cũng không tiện lên đường, nếu được, không biết tháng tư được không?”

Gia đình quan gia xã giao nhiều, từ bắt đầu trung thu năm trước, mãi đến tháng ba đầu tháng tư năm sau, Lam Nguyên phải đi thăm hỏi, thậm chí chủ trì những cuộc thi huyện, phủ, viện mới hoàn toàn kết thúc, mà khi đó Lam phu nhân cũng mới hết ở cữ.

Triển Linh cùng Tịch Đồng liếc nhau, cảm thấy đoạn thời gian này không tồi, “Có thể.”

Lam quản gia liền nhẹ nhàng thở ra, trên mặt nhiều chút tươi cười, “Nếu là như thế, lão nô cũng không tiện quấy rầy, liền phải khởi hành trở về.”

Triển Linh cùng Tịch Đồng đứng dậy tặng quà lại, chỉ tiễn tới cửa liền, ngược lại kêu Thiết Trụ đưa tới đường lớn, sau đó mới trở về.

Hai người nhìn nhau cười, Tịch Đồng liền nói: “Thái độ lúc này, khiến cho mọi người thoải mái hơn nhiều.”

Triển Linh nhìn danh mục quà tặng, thổn thức một hồi, có chút cảm khái nói: “Lần trước ta nói những lời đó, không phải lấy lui làm tiến, mà là…”

“Mà nàng thiệt tình không muốn lui tới cùng Lam gia, có phải hay không?” Tịch Đồng cười nói.

“Đúng vậy.” Triển Linh hướng chàng nhoẻn miệng cười, “Chỉ là không nghĩ tới, con người Lam Nguyên này….”

Con người ở chung đều lấy tam quan cùng xử thế làm chuẩn tắc, mà ngay từ đầu, Triển Linh cùng Tịch Đồng không cảm thấy bọn họ có thể hợp cùng Lam Nguyên.

Nói đến cùng, Lam Nguyên cùng Chử Thanh Hoài sống trong bối cảnh và trưởng thành theo hai thái cực khác nhau.

Người này lãnh khốc cùng tinh nhuệ, mọi việc đều chuẩn bị thực sẵng sàng, tận lực làm sao để lợi ích đạt lớn nhất, những yếu tố cần có của thời đại này, như vậy mới có lợi cho bản nhân cùng gia tộc lớn mạnh, phát triển. Bởi vì người này sớm dung nhập cùng huyết mạch, đã trở thành bản năng.

Nhưng Chử Thanh Hoài, thiên về phần nhân tình nhiều hơn, làm bằng hữu hoặc người nhà của người này sẽ là một loại hạnh phúc, nhưng nếu kéo theo toàn bộ đại gia tộc thì khó vẹn toàn.

Liền lấy thành viên gia đình bọn họ nói đi:

Lam Nguyên có thiếp thất, hơn nữa không chỉ có một người, vì con đường làm quan sẽ còn tiếp thu mỹ nhân thượng quan tặng, dù biết đó là nhãn tuyến của đối phương, tiềm tàng đủ loại nguy hiểm, nhưng vẫn tiếp nhận. Bởi vì hắn biết lựa chọn như vậy sẽ kéo minh hữu cho mình, giảm bớt xung đột chính diện, hạ thấp trở ngại, mặc kệ con đường làm quan tương lai của mình, hoặc là ích lợi toàn bộ gia tộc, đều là lựa chọn tốt nhất.

Mà Lam phu nhân, hiển nhiên cũng đồng ý cách làm này.

Trái lại Chử Thanh Hoài, phu nhân mất sớm, đừng nói thiếp thất, vợ tục huyền đều không có! Vì tuổi lớn sao? Là hắn không đủ tư cách sao? Không! Lấy xuất thân, địa vị hắn, chẳng sợ bảy tám chục tuổi cũng có nhiều nữ tử đàng hoàng cam nguyện nhập phủ làm thiếp! Nhưng hắn không có.

Hắn không có đụng độ thượng quan, đồng liêu hoặc là đối thủ nào sao? Khẳng định là có! Hơn nữa mấu chốt chính là, hiện giờ dưới gối hắn chỉ có một nữ nhi, đối với cổ nhân, là không có hậu đại, hương khói bị chặt đứt, người nối nghiệp! Đừng nói người ngoài đỏ mắt, chỉ sợ người Chử gia cũng đều sốt ruột không ít đi? Nói phương diện áp lực, Chử Thanh Hoài đeo trên lưng tuyệt đối gấp mấy lần Lam Nguyên, nhưng hắn trước sau chưa từng thỏa hiệp.

Thậm chí bởi vì nữ nhi thích, hắn làm lơ ánh mắt ngoại giới, tùy ý nữ nhi trưởng thành, vô câu vô thúc, lại theo tâm ý nàng đính hôn cho ái tướng tâm phúc.

Mặc kệ là Lam Nguyên hay là Chử Thanh Hoài, bọn họ đều có dã tâm, cũng chưa bao giờ che giấu qua, nhưng Lam Nguyên từ đầu đến cuối quan trọng chính là: Ta nhất định phải làm Lam gia vinh dự, danh vọng kéo dài trăm năm! Nhưng đối với Chử Thanh Hoài mà nói, điều hắn nghĩ nhiều chính là: Ta muốn làm một viên quan tốt, nữ nhi của ta trăm năm sau còn có thể vô ưu vô lự như vậy…

Ai cũng đều không có sai, cũng đều có tâm tư, nhưng ai cũng bất công, cho nên Triển Linh cùng Tịch Đồng thích giao tiếp cùng Chử Thanh Hoài hơn, bởi vì ít nhất bọn họ biết, người càng trọng tình trọng nghĩa, sẽ không đột nhiên trở mặt vô tình.

Mà Lam Nguyên, thành thật mà nói, mặc kệ là Triển Linh hay Tịch Đồng, đều có chút kính nhi viễn chi, thậm chí là có chút sợ…

Bình tĩnh mà xem xét, từ đầu đến cuối vợ chồng Lam Nguyên đối bọn họ coi như khiêm tốn có lễ, nhưng loại ấm áp này cũng chỉ thành lập giữa người trên người dưới. Bọn họ xác thật xuất thân đại gia, lễ nghi hoàn mỹ là bản năng, làm người không thể bắt bẻ, sẽ không dễ dàng thất thố, dù kẻ đó bất đồng thế nào, hắn sẽ cười sẽ có nhẫn nại, nhưng chưa bao giờ chân chính đem hai bên cho rằng bình đẳng.

Nói ngắn lại một câu: Bọn họ chưa bao giờ đem Triển Linh cùng Tịch Đồng bình đẳng mà đối thoại.

Nếu Triển Linh thuận nước đẩy thuyền nhận Lam Nguyên làm nghĩa phụ, quả thật, điều này mang đến cho nàng chỗ tốt nói không rõ, nhưng đồng dạng, cũng sẽ khiến người ta xem nhẹ mình.

Hơn nữa thời đại này kết nghĩa so với đời sau khác xa, quan hệ tốt chút, xem như cha mẹ mình của mình. Nhưng ngươi phải hảo hiếu kính, hầu hạ, đi lại, bọn họ đối với hết thảy đều có thể nhúng tay!

Nàng không nghĩ cùng Tịch Đồng xưng bá thiên hạ, làm gì một hai phải đeo cho mình một tầng gông xiềng chứ?

Chúng ta việc công xử theo phép công, chuyện nên làm thì làm cho tốt là được rồi!

Ai ngờ đánh bậy đánh bạ, người này thật liền ứng.

Từ hôm nay, nàng cùng Tịch Đồng mới xem như lấy thân phận Khách Điếm Một Nhà, bước đầu cùng vợ chồng Lam Nguyên thực hiện bình đẳng đối thoại.

Nhưng dù vậy, nàng vẫn vô pháp xác định, sở dĩ trong khoảng thời gian ngắn đối phương làm ra chuyển biến lớn như vậy, là thực tâm, hay là nhìn trúng giá trị cồn sau lưng bọn họ?

Phòng người chi tâm không thể không nghĩ, huống chi đối mặt là người tinh ma như vậy, Triển Linh cùng Tịch Đồng thật không dám thiếu cảnh giác…

Thôi, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, đến tột cùng kết quả như thế nào, thong thả xem thôi.

Hai người nói chuyện một hồi, mắt thấy đã đến trưa, liền đi qua nhà ăn bên kia.

Hiện tại nhà ăn chia làm hai bộ phận, một là nhà ăn khách điếm đón khách; Một cái khác là nhà ăn của nhân viên bổn điếm, không tiếp đón khách nhân.

Mặt khác, Triển Linh trong tân trong viện bọn họ còn có một phòng bếp nhỏ, ngẫu nhiên đêm khuya muốn nấu cái gì đó.

Hai người vừa mới qua đi, Đại Thụ liền tiếp đón, phía sau đi theo một hậu sinh tuổi trẻ lạ mặt, “Nhị chưởng quầy, hắn nói là người chịu chi thác, cố ý lại đây tặng đồ.”

Vẻ mặt người kia phong trần mệt mỏi, hướng Tịch Đồng ôm quyền, “Tịch thiếu hiệp, trước ngài ủy thác đại đương gia chúng ta, hiện giờ thu nạp được một xe, đều ở chỗ này.”

Thứ gì, thế nhưng đến một xe!? Triển Linh mờ mịt qua xem, liền thấy trong mắt Tịch Đồng xẹt nhanh một tia vui mừng, tiến lên xốc cái chăn bông đậy trên mặt cái sọt nhỏ, lúc này mới cười hướng Triển Linh vẫy tay, “Lại đây nhìn một cái, xem hợp ý không?”

Triển Linh mơ màng hồ đồ đi qua, vừa thấy, đôi mắt đều mở to, “Blueberry?!”

Xác thực chính là blueberry khô. Thời đại vận chuyển trái cây từ ngàn dặm xa xôi là không thể được, huống chi là blueberry loại này kiều khí, được mấy ngày liền rữa nát hết.

Dươi tấm chăn bông là quả khô màu đen, một viên nho nhỏ, nhỏ hơn ở thời hiện đại.

Tịch Đồng trước nếm một cái, gật đầu, “Tư vị tuy có chút khác biệt, nhưng xác thật là nó không sai.”

Đời sau trải qua nhiều tuyển chọn tối ưu, trái tất nhiên lớn và đẹp mắt hơn nhiều, vỏ mỏng, nhiều thịt, vị ngọt càng đậm, so hiện nay thì thuần tự nhiên hơn.

Triển Linh cũng ăn hai viên, cảm thấy vị chua nhiều chút, nhưng mùi vị thanh mát. So với blueberry đời sau mềm mại ngọt lành, cũng có một phen phong vị khác, xem như mỗi người mỗi vẻ, trong lúc nhất thời cũng nói không nên lời món nào tốt hơn.

Người đưa trái cây khô cười nói: “Lúc trước nhận tin, đại đương gia còn nghĩ người truyền tin nói sai rồi, những trái cây nhỏ này chỗ chúng ta rất nhiều, vừa nhỏ vừa chua, nhiều người không thích ăn. Nghe nói có người nguyện ý mua, mọi người đều cao hứng không thôi, cho nên tốn công thu hoạch, không nghỉ phơi khô nó nhỏ như vậy, nguyên bản phơi đầy hai sân, hiện giờ chỉ còn lại nhiêu đây.”

Cùng xe trừ bỏ blueberry khô, còn có một loại khác màu đỏ, cực giống quả mơ khô, cũng khá chua, nhưng có chút hương vị khác, cũng thực ngon miệng.

Triển Linh quả thực vui mừng, bắt lấy tay Tịch Đồng cười nói: “Lúc trước ta buộc miệng nói ra, thế nhưng huynh vẫn luôn nhớ kỹ!”

Chuyện này đã một năm rồi! Vậy mà chàng vẫn để bụng.

Tịch Đồng nghiêm mặt nói: “Nếu nàng muốn, tất nhiên sẽ tìm biện pháp đem về.”

Mấy loại bắp ngô thì không có biện pháp, nhưng nếu thứ nào bổn quốc có thì không có gì khó cả?

Triển Linh cao hứng muốn hỏng người, vây quanh xe ngựa nhìn, lại mời người đi vào dùng trà nghỉ tạm, người nọ cười nói: “Không dối gạt chưởng quầy, sắp đến tháng chạp, gió tuyết đan xen, hướng bắc đường càng không dễ đi, tiểu nhân còn muốn nhanh trở về ăn tết nữa!”

Như thế.

Tịch Đồng liền cho hắn thêm một cái hồng bao, lại nói: “Thay ta nói cùng đại đương gia các người lời cảm tạ, nói năm nay cũng chuẩn bị như vậy giúp ta, nếu có chuyện gì khó xử, cứ nói cho ta biết.”

Người nọ ứng, lại giúp đỡ hạ hàng xuống.

Ra cửa bên ngoài không dễ dàng, đường ngàn dặm xa xôi, không chừng phải ăn ngủ ngoài trời! Triển Linh liền cho người đi cầm chút gà vịt, thịt khô lạp xưởng hong gió, tương chao cho hắn mang đi đường, “Đều đồ nhà có sẵn, nếu không kịp ở khách điếm, những thịt khô này có thể tiện ăn trên đường.”

Người nọ vội vàng chối từ không chịu nhận, một hai phải đưa tiền, “Việc nào ra việc đó, một chuyến này cũng không phải uổng công, bạc nên lấy sáng sớm Tịch thiếu hiệp đã thanh toán, giờ nhận đồ của các người, trăm triệu là không được!”

Hắn kiên trì không chịu, chỉ nói còn muốn chút lương khô, gạo trắng, bột đậu hỗn hợp, Triển Linh đành phải tính tiền cho hắn, bỏ qua số lẻ, lúc này mới thôi.

Người này đi vội vàng, đến và đi bất quá trong một canh giờ, không bao lâu thân ảnh liền biến mất nơi chân trời.

Triển Linh đi nhà kho nhìn một hồi, cảm thấy mình quả thực chính là phú hào!

Nhiều quả khô như vậy, ăn đến ngày tháng năm nào đây! Không riêng dùng ăn vặt, quay đầu đem ngâm làm mứt trái cây, bánh gato kem lạnh, hết thảy đều rất là ngon!

“Ta thật đúng là yêu huynh quá đi!” Triển Linh hung hăng hôn Tịch Đồng một ngụm, tự đáy lòng cảm khái nói.

Tịch Đồng bị nàng chồm tới lảo đảo một chút, không biết nên khóc hay cười nói: “Chúng ta nhận thức lâu như vậy, nhưng nàng rất ít kích động như thế, là thích ta, hay là thích quả khô vậy?”

“Đều thích!” Triển Linh nói chắc như đinh đóng sắt, “Yêu huynh ta để trong lòng, trái khô này từ trên trời rơi xuống đất thay ta tìm huynh!”

Hai người đối diện đang thâm tình nói chuyện với nhau, Đại Thụ bên ngoài lại căng da đầu tới gõ cửa, “Chưởng quầy, nhị chưởng quầy, lại có người tới, nói là người Lưu gia phủ Bắc Vọng, kéo theo vài xe đồ!”

Ông trời, hai chưởng quầy sao giao tế rộng quá vậy? Quả thực trời nam biển bắc đều có người nhận thức! Hôm kia Triệu lão tam chuyên chạy vùng duyên hải hướng phía đông tới tặng vài sọt rong biển, cá, ba ba, tôm, cua, hiện giờ còn đầy mùi tanh…

Lưu gia phủ Bắc Vọng sao? Hai người trầm tư một lượt, trăm miệng một lời nói: “Là Lưu tiểu thư tư bôn kia!”

Không phải đôi uyên ương ngốc trước tới Khách Điếm Một Nhà sao, sau lại bị Triển Linh dẫn cha mẹ tiểu cô nương vừa vặn đến bắt, trường hợp lúc ấy thập phần kịch liệt, cũng không biết hiện giờ sao rồi.

Hai người mặc lên áo lông vũ lớn đi ra ngoài, thấy người tới quả nhiên là người từng đi theo Lưu lão gia cùng Lưu thái thái lần trước.

Người nọ phỏng chừng cũng là được dặn dò, thấy bọn họ không khỏi thập phần cung kính, chắp tay, đầy mặt tươi cười nói: “Hai vị chưởng quầy khỏe! Chia xa từ lần trước, lão gia cùng thái thái chúng ta đều rất nhớ hai vị… Chuyện trước hai vị đề ra, lão gia cùng thái thái đều ghi tạc trong lòng, không đợi về nhà liền cho người đi tìm, cũng không uổng phí công phu, trước dệt hai cuốn nguyên liệu lại đây, rất là mềm dẻo tinh tế, không biết hai vị xem hài lòng hay không. Còn có mấy loại thổ sản trong nhà, mong rằng vui lòng nhận cho.”

Chẳng lẽ thật đúng là bọn họ làm ra dương nhung sao?

Hai người vội đi qua xem, thấy trên xe có hai bao vải dầu lớn cuốn mấy tầng, mở ra nhìn, đúng là hai loại nguyên liệu thiển hôi cùng màu trắng, xúc tua tinh tế non mềm, so với đời sau còn tốt hơn!

Thấy mặt bọn họ lộ vẻ kinh hỉ, người tới cũng đi theo nhẹ nhàng thở ra, lại cười nói: “Lão gia cùng thái thái chọn nhà xưởng cùng nhân công tay nghề cao làm, tất nhiên không phụ lòng kỳ vọng?”

“So với tưởng tượng của ta còn tốt hơn!” Triển Linh cảm khái nói, “Đã khiến lão gia thái thái các người lo lắng rồi.”

Người nọ liền khiêm tốn nói: “Thái thái còn nói không tốt, nói nếu không vội đưa lễ năm, cũng không dám lấy bản nguyên liệu này đưa trước đâu! Hiện giờ mọi người còn tiếp tục cân nhắc, nói sẽ làm tốt hơn nữa.”

“Đa tạ đa tạ!” Triển Linh vui vô cùng.

Ước chừng là công nghệ cực hạn, những nguyên liệu này đặc biệt rắn chắc, khó tránh khỏi có chút ngứa ngáy, tuy rằng không tiện làm xiêm y mặc trực tiếp, nhưng dùng để làm áo choàng, áo khoác thì dư dả!

Triển Linh suy nghĩ một chút, chạm tay Tịch Đồng, cười nói: “Đợi thời tiết lược ấm áp chút liền thiết kế cho huynh cái mũ áo choàng lớn đi!”

Lão công nàng soái như vậy, mặc áo choàng lớn dương nhung, khí thế kia càng bức người, rất là đẹp nha!

Tịch Đồng cũng cười, “Làm tình lữ.”

“Được!”

Trừ bỏ một ít dương nhung hơi thô ở ngoài, hiệu buôn Lưu gia lấy làm tự hào chân dê hong gió, thịt dê bô, sữa dê sữa đặc, da dê, lông dê nỉ, đặc biệt là lông dê nỉ cùng da dê, người trước công nghệ đã thập phần hoàn thiện, mặc kệ là dệt hình dạng, hoa văn hay là màu sắc, đều đại khí ổn trọng, Bắc Vọng phủ ở biên thùy, dân phong bưu hãn thuần phác, lấy sắc thái ngoại cảnh làm chủ, nhìn liền khiến nhân tâm kích động!

Da dê kia rất là tuyệt, xoa oánh nhuận thập phần tinh tế, sờ lên giống như bị giữ lấy, thực không muốn buông ra!

Đây là khối da tinh tế non mềm nhất mà Triển Linh cầm được!

Người tới cũng thập phần kiêu ngạo nói: “Đây là loại thượng đẳng hiện giờ của nhà ta, làm giày, làm áo khoác, cái gì cũng tốt nhất.”

Triển Linh cùng Tịch Đồng đều nói đúng vậy.

Da tốt như vậy, làm nội y cũng được nữa là!

Làm, cần phải làm, giày mũ áo khoác áo khoác nhỏ, hết thảy làm hết!

Phú hào Lưu gia, hành sự hào phóng, huống chi Khách Điếm Một Nhà xem như cứu nữ nhi nhà mình, tặng lễ càng không quan tâm, vài thứ trực tiếp chất đầy một gian nhà kho!

Triển Linh gọi người tới ngồi xuống dùng trà, lại hỏi hắn tình huống trong nhà.

“Lão gia thái thái đều khỏe không, rốt cuộc còn có đại gia, nhị gia cùng đại cô nương trấn an,” người nọ hiểu ngầm, “Lão gia nói, hai vị chưởng quầy không cần lo lắng, kẻ gian hiện giờ đang ở mỏ đá đào Thạch Đầu, tiểu thư bị kinh hách, sớm chủ động thỉnh đi trong am ở, cũng thuận tiện cầu phúc cho người nhà.”

Chủ động không chủ động, trong lòng mọi người đều rõ ràng, đến nỗi cầu phúc gì đó, càng trông cậy không vào.

Phủ Bắc Vọng cách nơi đây thập phần xa xôi, ra roi thúc ngựa cũng đến hai tháng, tả hữu là ăn tết trên đường, người nọ cũng không nóng nảy đi, nghe lời ở lại Khách Điếm Một Nhà một đêm, thả lỏng nhấm nháp rất nhiều mỹ thực đặc sắc, thời điểm đi cũng mang theo cồn cùng băng hỏa lưỡng trọng thiên.

Nếu nói vừa rồi một xe quả khô lớn kia làm Triển Linh cảm thấy mình là phú hào, hiện tại nghiễm nhiên trở thành phú hào của phủ Nghi Nguyên, giấu không được toàn bộ Đại Khánh triều!

Nhìn một cái, nàng rất là giàu có nha!

Bay lên trời,bơi trong nước, bò trên mặt đất, phía nam, phía bắc, đặc sản phía đông, còn có tuấn mã phía tây, a, còn có một đôi đặc sản mãnh hán… Hiện giờ trong tay nàng thật là cái gì cũng đều có!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK