Đó là sự sợ hãi với những điều mà ta không biết.
“Bắc Kinh 04:27 chiều, khu Golmud [5] thuộc Thanh Hải xảy ra động đất 8.3 độ Richter [6], biên độ dao động lan ra hàng trăm cây số…”
[5] Golmud: (Hán Việt: Cách Mộc Nhĩ), là một thành phố cấp huyện thuộc Châu tự trị dân tộc Mông Cổ & dân tộc Tạng Hải Tây, tỉnh Thanh Hải, TQ.
[6] Độ Richter: Thang đo này được Charles Francis Richter đề xuất vào năm 1935. Tuy nhiên, phần nhiều độ lớn được tính ngày nay thật sự là tính toán theo thang độ lớn mô men, tại vì thang Richter cũ hơn và không thích hợp với các độ lớn hơn 6,8. Theo thang này thì độ Richter từ 8,0 đến 8,9 (trong truyện là 8.3) được xếp vào hàng động đất cực mạnh, có sức tàn phá vô cùng nghiêm trọng trên những diện tích to lớn trong chu vi hàng trăm km bán kính.
“Vào buổi chiều hôm nay, khu Golmud thuộc tỉnh Thanh Hải đã xảy ra động đất 8.3 độ Richter, trước mắt chúng tôi vẫn chưa thể lường được ảnh hưởng của trận động đất này, nhưng tại tâm địa chấn, độ cao so với mặt biển vượt quá 4.000 mét, trong bán kính một trăm dặm quanh đây không có người sinh sống…”
Tùng Hạ nhanh chóng xem lướt qua tin tức động đất được đăng lên không ngừng, ngay cả diễn đàn game mà cậu thêm vào cũng đang sôi nổi bình luận về trận động đất này, ngón tay cậu lướt nhanh trên bàn phím: “Động đất có khác, cách xa như vậy mà tôi cũng cảm thấy, đang ngủ mà bật dậy luôn!”
“May mà ở Golmud không có người, động đất 8.3 độ Richter đó, nếu mà ở thành phố khác thì chết la liệt rồi, hãi thật.”
“Ờ, may mà vào chỗ không người, tôi ở Bắc Kinh còn cảm thấy đây này.”
“Tôi ở Vân Nam cũng cảm thấy.”
“Tôi ở Hà Nam cũng thế…”
Thấy diễn đàn thảo luận khí thế ngút trời, Tùng Hạ thấy hơi khó để chen lời vào. Cậu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã hơn sáu giờ chiều, hôm qua được nghỉ, cậu thức đêm cày Dota, hơn bốn giờ sáng nay mới ngủ, ngủ được một giấc thì bị trận động đất vừa rồi làm bật dậy. Vì rung động rất nhỏ nên cậu còn cho là mình xuất hiện ảo giác, tỉnh dậy lên mạng đọc tin, hóa ra là động đất thật.
Nhưng hình như trận động đất này không liên quan gì đến cậu thì phải, cậu cũng chẳng buồn quan tâm nữa.
Tùng Hạ vò vò mái tóc rối bời, đi vào nhà tắm tắm rửa một trận, sau đó nhanh nhẹn làm cho mình hai món xào một món canh, vừa ăn vừa xem phim hoạt hình mới.
Mới ăn được nửa, di động cậu lại vang lên, cầm lên xem, cậu chợt thấy ăn không vô, người gọi đến chính là bà chủ của cậu. Bình thường lúc này mà gọi điện thì chắc chắn là chuyện không tốt. Cậu thở dài, nghe máy: “Alô, giám đốc Tương.”
“Tiểu Tùng, đang ở nhà hở?”
“Không ạ, em đang đi chơi với đám bạn ở ngoài.”
“Đừng điêu, tai chị đây hơi bị thính đấy, nghe tiếng xung quanh là biết cậu đang ở nhà. Cậu còn chưa có bồ, đi cùng đám bạn đến chỗ yên tĩnh thế làm gì?”
Tùng Hạ cười khổ: “Giám đốc Tương, em đầu hàng, bây giờ em đến công ty, được chưa.”
“Ngại ghê, chiếm dụng cả ngày nghỉ cuối tuần của cậu. Cậu mau đến đây đi, khách hàng vừa phản ánh với chị trang web có lỗi, cậu mau đến giải quyết.”
Tùng Hạ nghĩ thầm, cần gì câu ngại ghê ngoài miệng của chị cơ chứ, cho tui tiền làm thêm đi bà chị.
Bất đắc dĩ cúp máy, Tùng Hạ thay quần áo chuẩn bị đến công ty.
Trước khi đi nghĩ đến người tăng ca khẳng định không chỉ có mình mình, cậu lại mở tủ lạnh lấy ra bánh bao làm hôm qua, hấp lại rồi mang cho mấy người.
Phòng trọ của cậu rất gần công ty, đi xe đạp mười phút đã đến.
Cậu vừa nghe bài hát vừa bước lên tầng. Phòng làm việc của họ quả nhiên sáng đèn, nhưng chỉ có khu vực làm việc đèn mới được bật sáng, quầy tiếp tân trước cửa công ty hơi tối, nhưng không hề ảnh hưởng đến bước đi của cậu, chỗ này có nhắm mắt cậu cũng đi qua không gặp trở ngại gì. Nhưng hôm nay không biết vì sao, khi đi lướt qua bồn hoa, đột nhiên cậu lại bị vướng chân, thân thể mất kiểm soát đổ về phía trước, bị vồ ếch thì không nói làm gì, nhưng cặp ***g giữ ấm trong tay và di động trong túi cũng văng cả ra ngoài.
“Rầm” một tiếng vang lớn khiến người trong phòng làm việc chạy ra xem: “Ai đấy?”
Tùng Hạ nằm bò trên mặt đất đáp một tiếng: “Là em.”
Hai đồng nghiệp đàn anh trong công ty chạy ra thấy vậy bèn cười ha ha: “Tiểu Tùng cậu làm gì vậy, gạch men phẳng thế mà đi cũng ngã được.”
Tùng Hạ bò dậy: “Có cái gì ngáng chân em…”
Lời còn chưa dứt, một người trong đó bật đèn lên, ba người quay lại nhìn về phía sau Tùng Hạ.
“Ơ kìa?” Họ cùng thốt lên kinh ngạc.
Một cây thông cảnh đặt trước quầy tiếp tân, cành cây rắn chắc đã vươn ra khỏi chậu, có cành thậm chí rũ cả xuống mặt đất, Tùng Hạ chính là vấp chân phải cành cây này.
Tùng Hạ nghi ngờ hỏi: “Cái cây này… sao mà lớn nhanh thế?”
Cây cảnh trong công ty đều có người chăm sóc định kỳ, không thể để lớn tự nhiên thế này được, lại chưa thấy ai đến xử lý. Nhưng, Tùng Hạ nhớ rõ ràng hôm trước khi tan việc, cây thông này không có bất kì khác lạ nào. Nếu như đột nhiên lớn phổng lên, không thể không bị ai phát hiện ra được, lẽ nào tất cả mọi người đều không nhìn thấy hay sao?
Đồng nghiệp vừa bật đèn cũng lẩm bẩm: “Đúng rồi, sao mà to thế? Sao tôi không có chút ấn tượng nào nhỉ? Lúc nãy đi qua tôi cũng không phát hiện.”
“Tôi cũng không chú ý, chắc là vì nó quanh năm đặt ở đây, mọi người cũng không nhìn thấy, để thứ hai gọi người cắt tỉa lại một chút. Tiểu Tùng, cậu không sao chứ? Này, di động của cậu đây.”
“Không sao không sao.” Tùng Hạ nhận lại di động, sửa sang lại quần áo, cậu lại quay lại nhìn bồn cây một cái, trong lòng vẫn thấy có điều gì đó kỳ quái.
“Đây là gì?” Một người nhặt lên bình giữ ấm từ dưới đất.
Tùng Hạ cười nói: “À, hôm qua em có làm bịch bánh bao, thể nào lát nữa chúng ta cũng đói.”
“Ha ha, Tiểu Tùng của chúng ta đúng là đảm đang nhất công ty, ngay cả các chị em cũng thua cậu.” Một người vỗ vỗ vai cậu.
Người kia cũng nói: “Phải rồi, lần trước tôi có đến nhà Tiểu Tùng, nhà cửa sạch sẽ khiến người ta xấu hổ không muốn giẫm chân vào.”
Tùng Hạ ngượng ngùng cười: “Thôi anh em mình mau làm xong việc rồi về ngủ.”
Ba người mở máy tính lên, bận rộn làm việc.
Tùng Hạ là một kỹ sư mạng, sau khi tốt nghiệp đã làm ở công ty này đã được gần ba năm. Tuy tiền lương không cao, còn phải thường xuyên tăng ca, nhưng cậu là người gặp sao yên vậy, có ăn có ở có cuộc sống yên ổn rồi thì lười thay đổi.
Ba người làm một mạch đến tận hơn mười một giờ khuya, cuối cùng đã sửa xong lỗi, sau khi kết nối lại cho khách hàng thì lục tục chuẩn bị về nhà.
Một người chợt nhớ tới Tùng Hạ có mang bánh bao đến: “Này, chúng ta ăn bánh bao của Tiểu Tùng đi, đói meo cả bụng rồi.”
“Ăn thôi.”
Mở cặp ***g giữ ấm ra, bánh bao còn âm ấm, một người cầm lên cắn một miếng, mới nhai được hai miếng đã hơi nhíu mày: “Tiểu Tùng, cậu làm bánh bao này lúc nào thế?”
“Tối qua ạ.”
“Có cho vào tủ lạnh không?”
“Có chứ anh, trời nóng vậy không cho vào tủ lạnh sao ăn được. Lúc đi em mới lấy ra hấp lại đấy, sao vậy anh?”
“Vị như bánh cũ ý.”
“Không thể nào…” Tùng Hạ đưa tay qua cầm lấy một cái bánh bao cắn một miếng, mùi vị chiếc bánh đúng là không ngon. Tuy rằng chưa hỏng hẳn nhưng ăn vào như bánh bao đã để ba ngày, không còn tươi ngon như lúc đầu. Tùng Hạ ngạc nhiên: “Sao lại thế này nhỉ, tối hôm qua em vừa làm xong, lập tức để vào tủ lạnh mà…”
Người kia vội nói: “Chắc là do trời nóng quá, không sao đâu, còn chưa hỏng mà. Để đấy anh ăn cho, đừng lãng phí.”
Tùng Hạ vội ngăn: “Đừng ăn cái này, anh Lưu.” Cậu hơi ngượng ngùng: “Chắc nó vừa bị hỏng hồi sáng, đừng ăn nữa, không lại tiêu chảy.” Tùng Hạ nhìn mấy cái bánh bao còn dư lại, hơi thấy tiếc của.
Cậu lấy bánh bao từ trong tủ lạnh ra, lập tức bỏ vào lò vi sóng hấp, sau đó bỏ vào cặp ***g giữ ấm. Dưới tác dụng ổn định nhiệt độ của cặp ***g giữ ấm, mới được ba bốn tiếng đồng hồ, kiểu gì cũng không hỏng được, đúng là khó hiểu mà.
Tùng Hạ ném chỗ bánh bao vào thùng rác, ba người cùng nhau trò chuyện đi xuống lầu. Họ vẫn thấy đói, vì vậy quyết định đến một quầy hàng ăn uống lề đường quanh đó ăn khuya.
Họ thấy một quầy hàng có rất nhiều người vây quanh, hình như có người đang cãi nhau, từ xa đã nghe thấy tiếng quát tháo tức giận.
Ai cũng thích xem náo nhiệt, họ liền đi sang bên đó. Khi đi ngang qua quầy hàng thì nghe thấy mấy vị khách đang làm ầm lên với ông chủ.
Vị khách kia nói hải sản không tươi, ông chủ khăng khăng giải thích đó đều là hải sản đánh bắt được sáng sớm nay, vẫn để đóng đá, không thể không tươi, vì vậy càng cãi càng giận. Đột nhiên, một khách nữ tính tình nóng nảy trong nhóm đó đi tới đẩy ông chủ một cái. Dưới ánh mắt nhìn chòng chọc của nhiều người quanh đó, ông chủ bị đẩy ra ngoài hai, ba mét, văng ra ngoài đường, thiếu chút nữa va phải Tùng Hạ.
Nhưng ông chủ không phải bị đẩy hai, ba mét mà là hai chân cách mặt đất, bay ra ngoài hai, ba mét rồi ngã xuống đất.
Không chỉ có Tùng Hạ hoảng sợ, tất cả mọi người chung quanh đều ngây ngẩn cả người.
Ông chủ kia béo mập, cao một mét tám mươi mấy, to lớn vạm vỡ, mà vị khách đẩy ông ta cao không quá một mét sáu, thoạt nhìn vô cùng gầy yếu, căn bản không thể đẩy nổi ông chủ này. Nhưng không chỉ đẩy, lại còn đẩy được xa như vậy. Một người được huấn luyện đặc biệt cũng không thể đẩy một người hơn 83 kg bay đi được vì tiềm thức sẽ ổn định cơ thể và tạo ra lực cản chống lại lực đẩy chứ đừng nói là đẩy được xa như vậy!
Tiếng ồn ào huyên náo lúc nãy lập tức lặng ngắt như tờ.
Vị khách nữ kia cũng ngẩn cả người ra, có chút luống cuống nhìn bàn tay mình.
“Ôi trời ơi, đại lực sĩ.” Trong đám người có người kinh hô một tiếng, chung quanh lập tức nổ tung, bâu vào hỏi vị khách kia có từng tập luyện cái gì hay không.
Vị khách kia mặt đỏ bừng bừng, còn bối rối hơn cả ông chủ, vội vàng kéo tay mấy người bạn rồi bỏ chạy.
Ông chủ bị ngã không nặng lắm, chủ yếu là bị hoảng sợ. Chờ sau khi hồi phục tinh thần, không thấy người đâu, ông ta tức giận đến giậm chân.
Sau khi khúc nhạc đệm này trôi qua, ba người họ chọn một quầy hàng khác ăn khuya, lúc ăn không khỏi nói tới chuyện động đất ở Thanh Hải. Người trước nay thích trò chuyện như Tùng Hạ lại không hề hứng thú với đề tài này. Cậu luôn cảm thấy mọi chuyện chung quanh bắt đầu trở nên kì lạ, có rất nhiều chuyện xảy ra khiến cậu cảm thấy nghi ngờ, rồi lại không có phương hướng để suy ngẫm.
Từ nhỏ, Tùng Hạ đã vô cùng hiếu kỳ, vô cùng thiết tha với công việc nghiên cứu. Hứng thú của cậu bao gồm rất nhiều lĩnh vực, hễ thấy hứng thú với vật gì, cậu sẽ dốc hết tâm tư đi nghiên cứu cho thấu. Đã từng có lần vì cùng bạn đi chọn đồ gỗ Rosewood, cậu đã mất hai tháng để nghiên cứu gỗ Rosewood. Cũng trong lần đó, khi vô tình đến thăm một xưởng gia công máy móc, sinh lòng hứng thú với dây chuyền sản xuất cơ khí mà cậu đã mất nửa năm nỗ lực thiết kế ra một cỗ máy có hiệu suất cao, tiết kiệm năng lượng, bản vẽ bán thành phẩm bây giờ vẫn còn nằm trong ngăn kéo của cậu. Nói chung, cậu là một người cẩn thận nhạy cảm, thích tỉ mỉ quan sát mọi chuyện xung quanh. Từ buổi chiều thức dậy đến giờ đã xảy ra rất nhiều chuyện mà cậu không lý giải được, những việc này trong mắt người khác nhất định sẽ bị lãng quên, nhưng cậu lại cảm thấy có cái gì đó kì lạ đang xảy ra, dự cảm này vô cùng mãnh liệt, khiến lòng cậu rất khó chịu.
Đó là sự sợ hãi với những điều mà ta không biết.
Lo lắng về đến nhà, Tùng Hạ mở máy vi tính ra, lại ngồi xem phim một lát, tâm trạng mới bình tĩnh lại được. Cậu nghĩ rằng nhất định là do hôm qua ngày đêm điên đảo, quá sức mệt mỏi, không nghỉ ngơi đủ lại bị kéo đi tăng ca nên mới sinh ra chút tâm trạng trái khoáy như vậy, ngủ một giấc thì ổn thôi.
Khí trời nóng bức, cậu lại chạy vào tắm rửa rồi trèo lên giường ngủ một giấc.
…
Ngủ đến nửa đêm, đột nhiên cậu bị một tiếng thét chói tai làm cho giật mình tỉnh giấc. Âm thanh kia cực kỳ chói tai, hơn nữa vang lên ngay dưới nhà cậu.
Căn phòng Tùng Hạ thuê ở ngay sát mặt đường, tầng ba, tiền thuê nhà khá rẻ. Cũng may là cậu dễ ngủ, xe tới xe đi cũng không ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của mình. Nhưng tiếng thét chói tai này như hét vào tai cậu vậy. Cậu bật dậy từ trên giường, kéo màn cửa sổ ra nhìn xuống lầu dưới.
Dưới ánh đèn đường vàng mờ, chỉ thấy một người phụ nữ nằm sấp trên mặt đất, có con gì đó như con mèo đang giằng co với người phụ nữ ấy. Tùng Hạ bị cận thị, chỉ có thể thấy lờ mờ, cậu vội vã đeo kính nhìn kỹ, quả nhiên là một con mèo, hơn nữa toàn thân lông xù, còn người phụ nữ kia hoảng sợ lui về phía sau, kéo xuống nền đất một vệt máu.
Tùng Hạ vô cùng kinh ngạc, dù thế nào đi chăng nữa thì một người trưởng thành không thể không đánh lại một con mèo. Hơn nữa nhìn vào thì thấy người phụ nữ kia chảy rất nhiều máu.
Vội vàng mặc quần áo, đi dép rồi chạy xuống lầu, chính vào lúc này lại nghe thấy một tiếng thét chói tai nữa.
Trong lòng Tùng Hạ run lên, lao xuống mặt đường, cảnh tượng trước mắt khiến cậu sởn cả gai ốc.
Lúc này là ba, bốn giờ đêm, trên đường không có bóng người, bằng không tất cả mọi người đều sẽ bị cảnh tượng này dọa chết khiếp.
Con mèo hoang màu xám đen kia đang vồ lên mặt người phụ nữ, điên cuồng cắn xé mặt và cổ cô ta, còn cô gái thì đang liều mạng giãy dụa nhưng không thể hất được nó ra, chỉ có thể lăn lộn trên đất rú lên thảm thiết.
Tùng Hạ không kịp nghĩ nhiều, chạy tới đá một cái vào người con mèo hoang. Con mèo tru lên một tiếng, bị đá sang một bên, nhưng rất nhanh đã bò lên được, hung ác trừng mắt nhìn Tùng Hạ, trong mắt nó có ánh sáng màu xanh lá bất thường.
Thật ra Tùng Hạ cũng không phải người to gan, nhưng xuất phát từ thường thức, cậu thật sự không cho rằng một người trưởng thành lại không đánh lại được một con mèo. Theo phán đoán của cậu, người phụ nữ này uống nhiều nên không còn sức lực, còn con mèo này nhất định là điên rồi.
Mèo hoang cong lên cả tấm lưng, há miệng nhìn Tùng Hạ, kêu lên những tiếng gào thét khó nghe, nhưng kêu mấy tiếng cũng không dám tới gần. Tùng Hạ giậm chân mạnh một cái, con mèo hoang xoay người bỏ chạy.
Cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy không sợ con mèo này, nhưng bị mèo thường cắn một cái nhất định cũng không dễ chịu, huống hồ con mèo này còn có bệnh.
Cậu nhanh chóng ngồi xổm người xuống kiểm tra vết thương của người phụ nữ kia. Trên mặt cô ta bị cắn vài vết cả da lẫn thịt, vết thương tuy không sâu nhưng khẳng định làm hỏng gương mặt. Vết thương trên cổ cô ta tương đối nặng, con mèo cào vào tạo thành một vết thương rất sâu rất dài ở đó, vẫn đang không ngừng chảy máu. Tùng Hạ cũng có chút nghiên cứu về y học, vết thương này không làm tổn thương đến động mạch. Lực cào của mèo cũng không thể cào đến động mạch chủ được, nhưng máu chảy ra cũng đủ nhìn thấy mà giật mình.
Cậu nhanh chóng về phòng, nhấc điện thoại gọi số 120 [7], sau đó cầm tiền xuống lầu, chờ xe cứu thương tới, đưa cô gái kia đến bệnh viện.
[7] 120: Số điện thoại cứu thương ở TQ.
Sau khi dùng di động của cô gái gọi điện báo cho người nhà cô ta rồi trả hơn hai trăm tiền thuốc men, cậu đi về nhà. Bây giờ cậu thật sự vô cùng mệt mỏi, giờ chỉ muốn về nhà ngủ. Cậu cảm thấy ngày hôm nay của mình đúng là vô cùng xui xẻo, gặp phải một đống chuyện không thể nào mà hiểu nổi.
Sau khi về nhà, cậu cũng không ngủ được, từ lúc này đến lúc bình minh còn hơn một tiếng, cậu ở trên giường nhiều lần nghĩ đến những chuyện xảy ra ngày hôm nay, càng nghĩ càng thấy kì lạ. Là do cậu quá mẫn cảm hay thật sự đã xảy ra biến hóa nào đó?
Cậu trở mình, đột nhiên nhớ tới hôm nay vội đến công ty, bát đũa bữa tối ở nhà bếp quên mất chưa dọn. Cậu thì không ngủ được, bèn dậy dọn dẹp nhà bếp.
…
Khi nhìn thấy cơm nước còn dư lại của ngày hôm nay, Tùng Hạ chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, cơn lạnh từ đỉnh đầu chui xuống lòng bàn chân.
Cậu rời nhà chừng bảy giờ tối, bây giờ là bốn giờ sáng hừng đông ngày hôm sau. Trong chín tiếng đồng hồ ngắn ngủi, bữa tối của cậu đã bắt đầu nổi mốc!
Khí trời nóng bức, đồ ăn để ngoài bắt đầu hỏng là chuyện có thể giải thích, nhưng hiện tượng bình thường sẽ là bị ôi thiu, vi khuẩn đột biến sao có thể nhanh như vậy, những chuyện này không phù hợp với quy luật của khoa học.
Cậu chạy tới chạn bát, mở một hộp sữa chua vừa mua hôm qua, một mùi chua bất thường xông vào mũi. Cậu như phát điên, lập tức moi tất cả hoa quả khô và thức ăn có thể bảo quản lâu ở nhiệt độ bình thường mà cậu tích trữ ra, phát hiện không có ngoại lệ, tất cả đều đã hỏng.
Tùng Hạ trợn tròn mắt.
Cậu quay về phòng ngủ, mở máy tính ra, nhanh chóng nhập từ khóa “thức ăn bị hỏng rất nhanh” vào công cụ tìm kiếm, kết quả xuất hiện rất nhiều tin tức mới, tất cả đều là cư dân mạng toàn quốc từ khắp nơi nói rằng thức ăn nhà mình bị hỏng với tốc độ bất thường. Tùng Hạ lọc lấy địa chỉ IP của những tin tức này, nhập vào phần mềm thống kê, phát hiện đại bộ phận những tin tức này đều được đăng từ địa khu Trung Tây Bộ [8], còn những ý kiến phản đối nói thực phẩm không có bất kì điều gì khác lạ, tất cả đều đến từ địa khu Đông Nam Bộ [9].
[8] Địa khu Trung Tây Bộ: Một vùng địa lý kinh tế TQ được hợp nhất từ địa khu Trung Bộ và địa khu Tây bộ, bao gồm cả một phần địa khu Đông Bắc, có 20 đơn vị hành chính cấp tỉnh tạo thành, bao gồm 14 tỉnh, 5 khu tự trị, 1 vùng lãnh thổ: Hà Nam, Hồ Bắc, Hồ Nam, Tứ Xuyên, Vân Nam, Thiểm Tây, Cam Túc, Thanh Hải…
[9] Địa khu Đông Nam Bộ: Các khu vực thuộc Đông Nam Bộ, bao gồm Quảng Đông, Phúc Kiến, Chiết Giang, Giang Tây, Giang Tô, Đài Loan…
Kết quả này khiến Tùng Hạ vô cùng bất ngờ, cậu suy tư một phút đồng hồ, đột nhiên nhớ đến trận động đất buổi chiều.
Cậu tiến thêm một bước, phân tích kết quả, căn cứ vào tin tức của những địa chỉ IP kia, cậu tổng kết ra rằng: Những địa phương càng gần Golmud – Thanh Hải, tốc độ phân hủy thực phẩm càng nghiêm trọng, những nơi cách xa Golmud, hiện tượng này càng yếu. Thậm chí ba tỉnh miền Đông Bắc [10] và vùng duyên hải Đông Nam[11], hoàn toàn không có gì dị thường.
[10] Ba tỉnh miền Đông Bắc:Bao gồm Liêu Ninh, Cát Lâm, Hắc Long Giang.
[11] Vùng duyên hải Đông Nam: Bao gồm Thượng Hải, Giang Tô, Chiết Giang, Phúc Kiến, Đài Loan.
Hiện tượng thực phẩm phân hủy nhanh chóng hình như là do dư chấn của trận động đất tác động, lấy Golmud làm trung tâm, không ngừng khuếch tán ra cả nước.
Trận động đất kia nhất định có vấn đề!
Fi: Dưới đây là bản đồ TQ đã được mình xử lý qua, các bạn có thể thấy:
• Vùng màu xanh lá cây thuộc Địa khu Trung Tây Bộ – vùng nguy hiểm.
• Vùng màu xanh da trời đậm thuộc Địa khu Đông Nam Bộ – vùng nhiễm ít hoặc chưa nhiễm.
• Vùng màu đỏ là những vùng hoàn toàn chưa nhiễm dịch.
Trong đó, Thanh Hải gần như là trung tâm (Vị trí của Tùng Hạ hiện tại ở Côn Minh – Vân Nam).
Danh Sách Chương: