Trang Nghiêu hất tay cậu ra: “Chúng ta giao hẹn thế này nhé, nếu tôi đưa được các anh tới Bắc Kinh an toàn, anh sẽ nói cho tôi biết.”
“Đây là bản đồ lộ tuyến và túi cứu thương, mỗi người một phần, những nơi được đánh dấu điểm đỏ trên bản đồ là những thành phố lớn chúng ta phải đi ngang qua, cũng là nơi tiếp tế cho chúng ta. Mặt khác, nếu bị lạc ở trên đường, phải đến điểm tiếp tế gần nhất tập trung.”
Trang Nghiêu ngồi ở chỗ ngồi phía sau nói vậy, thỉnh thoảng đưa tay ra kiểm tra A Bố đi ở bên cạnh.
Lộ Bá hiện tại do Tùng Hạ lái, họ vừa ra khỏi biệt thự, vệ tinh dẫn đường lập tức không dùng được nữa, thế nhưng Trang Nghiêu đã làm ra một bản đồ lộ tuyến vô cùng tường tận, chỉ là tấm bản đồ này vẫn chưa an toàn, bởi vì tốc độ sinh trưởng của thực vật quá nhanh, hôm nay mặt đất có thể là như vậy, ba ngày sau có khi đã hoàn toàn biến dạng.
Một giờ sau, bốn người đi tới thành phố sát biên giới.
Bởi vì trong thành phố dày đặc công trình kiến trúc nên sự sinh trưởng của thảm thực vật đã gặp trở ngại, cho nên dù cảnh tượng trong thành phố đổ nát tan hoang nhưng cuối cùng còn giữ được dáng vẻ của một đô thị, mà một khi rời khỏi nơi có công trình kiến trúc, thế giới bên ngoài gần như không khác rừng rậm là mấy.
Hiện tại, họ sẽ bước vào khu rừng chứa đầy những thứ nguy hiểm không biết trước này.
Tùng Hạ hít sâu một hơi, nhấn chân ga, đi về phía trước.
Trang Nghiêu cúi đầu nghiên cứu bản đồ, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ tất cả đều nhắm mắt ngồi trên ghế, nhìn thoáng qua thì hình như đang nghỉ ngơi, nhưng hai dị nhân thanh niên trai tráng, thể chất vốn tốt hơn người bình thường rất nhiều, không nên mệt mỏi sau một đêm nghỉ ngơi như vậy chứ. Hơn nữa, nếu quan sát tỉ mỉ, thật ra họ không hề ngủ, trái lại dùng một phương pháp hô hấp có tần suất cực kỳ thấp để thở.
Trang Nghiêu híp mắt lại, cứ như vậy quan sát họ mấy phút, sau đó nó đột nhiên nói: “Hai anh đang tu luyện à?”
Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ đều mở mắt, Tùng Hạ cũng từ kính chiếu hậu nhìn về phía Trang Nghiêu.
Trang Nghiêu chống cằm, đầy hưng trí nói: “Mấy người thật là làm cho tôi càng ngày càng cảm thấy hứng thú, cách tu luyện này có hữu hiệu không? Là tập trung vào năng lượng, hay là năng lực cá nhân của hai anh? Là ai dạy các anh? Tùng Hạ phải không?”
Liễu Phong Vũ lười trả lời nó, lại nhắm hai mắt lại.
Thành Thiên Bích và Tùng Hạ nhìn nhau, Tùng Hạ gật đầu, nói: “Là tập trung vào năng lượng.”
“Nếu tập trung vào năng lượng, tôi có thể tu luyện không?”
“Có thể?”
Trang Nghiêu cười cười: “Vậy anh định lúc nào sẽ dạy tôi?”
“Lúc nào cũng được.” Tùng Hạ biết có rất nhiều bí mật căn bản không gạt được Trang Nghiêu. Nếu có thể nâng cao sức mạnh tổng thể cho cả nhóm, nhất định không che giấu.
Trang Nghiêu nhíu mày: “Vậy ngay bây giờ đi.”
Thành Thiên Bích từ trong ba lô lấy giấy bút ra, nhanh chóng viết lại phương pháp tu luyện mà hắn đã thuộc nằm lòng lên trên giấy, sau đó đưa cho Trang Nghiêu: “Đọc xong thì xé đi.”
Trang Nghiêu ngồi xếp bằng trên ghế, chăm chú nghiên cứu mỗi một con chữ trên tờ giấy kia.
“Hạt nhân năng lượng, thú vị… Loại phương pháp hô hấp này rất khó để thích ứng, cách thức vận hành năng lượng… Cái này gần giống với lộ tuyến tuần hoàn máu, thật khủng khiếp.” Trang Nghiêu càng xem thì ánh mắt càng phát sáng.
Thành Thiên Bích rút giấy về, xé thành mảnh nhỏ, hắn ngồi xuống ghế sau: “Bây giờ, tôi dạy cậu làm thế nào để nhận biết hạt nhân năng lượng.”
Trang Nghiêu xua xua tay: “Không vội, tôi muốn hỏi trước một chút, hai anh tu luyện đã được bao lâu? Hiệu quả thế nào?”
“Đã được một thời gian, vô cùng hữu hiệu.”
“Thảo nào, dao động năng lượng của hai anh mạnh lên không ít so với lần đầu tiên tôi gặp, trước kia tôi không chú ý đến, bây giờ mới phát hiện, năng lượng của hai anh tăng trưởng một cách tuần tự, mỗi ngày đều có một chút biến hóa, đúng là khó tin, hóa ra tiến hóa có thể tự làm nhanh hơn… Tùng Hạ, chỉ có anh biết những thông tin này ư?”
“Theo tôi được biết thì chỉ có tôi.”
“Tôi đoán một bước nữa, cách anh thu được năng lượng vô thuộc tính và cách anh thu được phương pháp tu luyện năng lượng, có phải cùng đến từ một nơi hay không?”
Tùng Hạ không nói gì.
“Xem ra tôi đã đoán đúng, như vậy, nơi đó của anh, nhất định còn ẩn chứa rất nhiều thông tin, bởi vì chỉ với hai thứ này cũng đã vượt qua hiểu biết bây giờ của chúng ta rất nhiều. Tôi không biết anh có được từ chỗ nào, thế nhưng lấy trí tuệ của anh, nhất định chỉ do anh may mắn mà thôi.” Trang Nghiêu nói đến đây, thậm chí có chút ghen tỵ.
Tùng Hạ nhún vai: “Đúng là tôi may mắn.”
“Sớm muộn gì tôi cũng sẽ nghiên cứu bằng sạch nơi đó của anh.”
Tùng Hạ đưa tay sờ đầu của nó: “Trước hết để chúng tôi tin tưởng cậu đã, cậu bạn nhỏ, đây là bí mật hộ mệnh của chúng tôi, sẽ không tùy tiện nói cho cậu biết.”
Trang Nghiêu hất tay cậu ra: “Chúng ta giao hẹn thế này nhé, nếu tôi đưa được các anh tới Bắc Kinh an toàn, anh sẽ nói cho tôi biết.”
“Được.” Tùng Hạ không chút do dự đáp. Cậu tin tưởng với lộ trình hơn hai ngàn km cũng đủ để Trang Nghiêu thay đổi thành bạn bè của họ. Dù sao nếu sống theo nhóm là xu hướng sinh tồn trong tương lai, như vậy sự lựa chọn cùng chung hoạn nạn với họ của Trang Nghiêu có thể có xác suất lớn hơn so với chọn những tổ chức khác. Chỉ cần Trang Nghiêu trở thành người bạn chân chính của họ, cậu rất bằng lòng chia sẻ bí mật ngọc cổ với Trang Nghiêu, bởi vì với đầu óc của cậu, sợ rằng ngay cả một phần vạn uy lực của ngọc cổ cũng chưa phát huy được. Cậu cần bộ não được tiến hóa này của Trang Nghiêu để tăng cường sức mạnh cho bất cứ ai trong nhóm.
Hơn nữa, cậu cũng không lo rằng Trang Nghiêu sẽ cướp ngọc cổ, chưa lo đến những nhân tố khác, chỉ với chuyện trừ cậu thì không ai có thể tiến vào hư không cũng đã đủ để trở thành lý do Trang Nghiêu ở lại với họ rồi.
Tuy chẳng bao giờ nói, nhưng sự xuất hiện của những người anh em này đã cho Tùng Hạ một sự gợi ý rất lớn, để cậu có một nhận thức hoàn toàn mới với cách thức ở chung với nhau của mọi người. Cậu dự định sẽ sáng lập một nhóm, một đội ngũ tin tưởng lẫn nhau, nâng đỡ nhau trở nên mạnh mẽ, và cùng sống sót trong thế giới điên cuồng này.
Những ngày sau đều do Tùng Hạ lái xe, cho ba người kia đầy đủ thời gian để tu luyện.
Bởi vì có năng lượng vô thuộc tính duy trì nên Tùng Hạ hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể kiểm tra A Bố, cảm nhận một chút sự ấm áp mềm mại tuyệt đối trái ngược với thế giới lạnh như băng này.
Bởi vì có A Bố ở đây nên đại bộ phận động vật trong rừng rậm đều tự giác né tránh. Họ đi một ngày, thuận lợi đến nỗi chưa gặp phải nguy hiểm gì.
Đến tối, họ nấu canh thịt giữa khu rừng đen kịt.
Lúc này, vì mang theo đầy đủ đồ dùng nhà bếp và gia vị vật liệu, cho dù ở ngoài trời, họ vẫn có thể ăn thức ăn phong phú.
Trang Nghiêu vỗ vỗ A Bố: “Mày tự đi kiếm ăn đi.”
A Bố nghe lời chạy vào sâu trong khu rừng.
Trang Nghiêu trải bản đồ ra mặt đất, dùng chân đánh dấu xuống một điểm đỏ: “Lấy tốc độ bây giờ của chúng ta, chừng mười giờ sáng ngày mai sẽ đi tới điểm tiếp tế đầu tiên, nhưng đoạn đường này chúng ta không bị thiệt hại gì, tạm thời không cần tiếp tế. Nhưng khoảng mười một giờ tối hôm sau, chúng ta sẽ đến điểm tiếp tế thứ hai, bổ sung xăng, nhiên liệu tiêu hao nhiều hơn 6% so với dự tính của tôi, có thể do thảm thực vật vô cùng rậm rạp, hiệu quả dự trữ năng lượng mặt trời không lý tưởng, cho nên chúng ta phải dự trữ càng nhiều xăng hơn mới được.”
Liễu Phong Vũ nói: “Xăng cũng không dễ tìm, có thể đã bị những người khác đến trước lấy sạch rồi.”
“Nhất định là thế, cho nên chúng ta phải đi đến những chỗ không dễ bị người khác tìm được.”
“Ví dụ?”
“Khu Tây Nam gần Trùng Khánh trong tỉnh Quý Châu có một khu công nghiệp cỡ lớn, diện tích hơn sáu ngàn mẫu, toàn bộ đều là công nghiệp nặng, nguyên liệu dự trữ nhất định vô cùng phong phú. Hơn nữa nơi này tương đối vắng vẻ, bây giờ nhất định đã sớm biến thành rừng rậm, thị dân bình thường sẽ không chạy đến nơi xa như vậy để lấy được chút xăng thắp sáng đâu. Phải biết rằng đi bên ngoài dù chỉ một trăm mét cũng có thể chết, cho dù là dị nhân cũng sẽ không vì chút ích lợi như vậy mà chạy vào. Cho nên tôi nghĩ bên trong nhất định còn rất nhiều xăng, nói không chừng, chúng ta còn có thể phát hiện ra vài thứ hữu dụng.”
Ba người cũng không có dị nghị, trải qua một ngày đi đường, họ đều nhìn thấy lợi ích to lớn của việc có phương tiện giao thông.
Trang Nghiêu vỗ vỗ bụng, lấy máy tính từ trong ba lô ra: “No hết rồi phải không, nào, đứng lên hoạt động một chút.”
“Làm gì?”
Trang Nghiêu nhìn Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ: “Từ hôm nay trở đi, tôi muốn ghi chép lại sự nâng cao năng lượng của hai anh. Bởi vì tiến hóa não bộ không có kĩ năng tấn công thực tế, không thể quan sát sự tiến bộ, các anh thì không giống thế.”
Hai người đứng lên, Tùng Hạ cũng rất hăng hái nhìn họ.
Trang Nghiêu nói với Thành Thiên Bích: “Tôi nhằm vào năng lực của anh, tạm thời quy định ba phương pháp kiểm tra, thứ nhất là sức mạnh, thứ hai là phạm vi tấn công, thứ ba là tốc độ. Bây giờ kiểm tra phạm vi tấn công trước, anh hãy thử khống chế gió ở nơi xa anh nhất, tấn công bất kì cái cây nào, không cần dùng sức quá lớn, cố gắng khuếch trương phạm vi.”
Thành Thiên Bích nhìn xung quanh một lượt, chọn trúng một cái cây cách hắn chừng năm mươi mét, lấy cái cây kia làm trung tâm, cảm giác xung quanh nó có dao động gió. Tuy chưa từng thí nghiệm cụ thể, nhưng hắn có cảm giác phạm vi tấn công bây giờ của mình chừng năm mươi mét. Hắn dùng hết sức để kéo dài ra xa, cho đến tận khi phạm vi khống chế năng lượng của mình đến điểm cuối.
Chỉ nghe một tiếc toác vang lên, lớp vỏ của một cái cây xa xa bị lưỡi dao sắc bén vô hình tước xuống gọn gàng.
Trang Nghiêu cầm dụng cụ thí nghiệm, đi đến cái cây kia, một lát sau, nó đi về: “Năm mươi sáu mét.”
Tùng Hạ thở dài: “Quá tuyệt vời, tôi nhớ lúc chúng ta mới đi ra từ Côn Minh, cậu nói cho tôi biết phạm vi khống chế của cậu không đến mười mét.”
Trang Nghiêu cũng hài lòng gật đầu: “Khoảng cách này đã có thể phát huy rất nhiều tác dụng, bây giờ thử sức mạnh xem, tôi yêu cầu bây giờ anh dùng sức gió làm thân thể của mình chuyển động.”
Thành Thiên Bích có chút bất ngờ, hắn chưa từng thử dùng năng lượng để vận dụng như vậy, bình thường hắn chỉ lợi dụng tối đa sức gió để mình chạy trốn nhanh hơn, hoặc nhảy cao hơn.
Hắn thử nén lại tất cả sức gió xung quanh, tập trung ở lòng bàn chân mình, dùng nguồn lực kia để nâng thân thể mình lên, nhưng cách mặt đất không quá bốn, năm cm rồi không lên được nữa, làm vậy còn tốn sức hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Trang Nghiêu nhìn thoáng qua cự ly hắn cách mặt đất, sau đó nói: “Được rồi, cân nặng của anh là bảy mươi tám kg phải không?”
“Không sai.” Hơi thở của Thành Thiên Bích hơi nặng nhọc.
“Bảy mươi tám kg, cách mặt đất sáu cm…” Trang Nghiêu lầm rầm trong miệng: “Giá trị năng lượng sức gió ước chừng ba trăm hai mươi cân, anh dùng hết sức để đánh một cái, có thể đánh ngã A Bố.”
Thành Thiên Bích nắm tay mình, một nguồn sức mạnh từ cánh tay của hắn khuếch tán ra toàn thân. Không cần biết năng lượng của hắn có phải có giá trị cụ thể như con số kia hay không, nhưng hiện tại, hắn quả thật không hề cho rằng mình không thắng nổi A Bố.
Trang Nghiêu nói: “Thử tốc độ lại lần nữa đi.” Trang Nghiêu nhặt từ dưới đất lên một viên đá to như nắm đấm, lấy tay áng chừng: “Khoảng ba cân, cân nặng của tôi là ba mươi bốn kg, bây giờ tôi sẽ ném viên đá này đi mười mét, anh phải đánh trúng nó khi nó rơi xuống đất.”
Tùng Hạ nói: “Không có thước đo, cậu có thể đo được chuẩn như vậy ư?”
Trang Nghiêu chỉ vào đầu mình: “Tiến hóa não bộ không chỉ trở nên thông minh, mà là có thể cảm giác hình dáng và chuyển động của vạn vật trên thế gian, tiến hành những tính toán phân tích tinh vi nhất. Đương nhiên, nếu ở cự ly quá xa thì phân tích sẽ có sai số, cho nên cái cây vừa nãy, tôi phải đích thân đi đo, nhưng nếu là cự ly gần, phân tích của tôi sẽ không có lỗi sai. Tôi có thể căn cứ vào mỗi bước đi của anh để tính ra cân nặng của anh, size giày và khối lượng xương. Nếu tiếp xúc nhiều với anh, tôi thậm chí có thể phân tích ra thân thể anh có bệnh hay không. Tôi còn có thể nhanh chóng phân tích tình hình giao thông, tôi biết làm thế nào để bước đi của tôi trở nên ít tốn sức nhất, cho nên tôi biết dùng bao nhiêu sức lực, lấy độ cao thế nào để ném viên đá nặng ba cân này đi, có thể khiến nó ổn định rơi vào cự ly cách chỗ này mười mét.”
Tùng Hạ thở dài: “Tiến hóa não bộ thật là thần kỳ.”
Trang Nghiêu khẽ cười một tiếng, tuy không nói gì, nhưng trên trán lộ vẻ đắc ý.
Liễu Phong Vũ giục: “Đừng nói nữa, mau thí nghiệm đi, tôi còn muốn thử tôi thế nào nữa.”
Trang Nghiêu nguýt hắn một cái, nắm viên đá lên, dùng sức ném về phía trước, rồi hô to: “Ngay bây giờ!”
Giọng nói xé gió vang lên, hòn đá kia giống như bị một bàn tay vô hình chạm phải, rầm một tiếng bắn ra ngoài, lệch khỏi quỹ đạo vốn có.
“Tốc độ gió 167m/s.” Trang Nghiêu rất nhanh cho ra kết luận.
Tùng Hạ cao hứng vỗ tay một cái: “Thiên Bích, cậu quá tiến bộ, nếu chúng ta đụng phải ếch khổng lồ, cậu nhất định có thể một đao chém nó.”
Vẻ nghiêm túc trên mặt Thành Thiên Bích bị hòa tan một ít, hiển nhiên hắn thấy rất thoải mái với sự khích lệ của Tùng Hạ.
Liễu Phong Vũ cười xì một tiếng, cảm giác tinh tế giữa hai người họ, trong mắt tay tình trường lão luyện mười một tuổi đã bắt đầu yêu đương như hắn, ngây thơ giống như trò trẻ con vậy, quả là thú vị, hắn lười biếng nói: “Được rồi đừng tâng bốc nữa, Binh ca nhà cậu sẽ thấy ngượng đấy. Đến lượt tôi chưa.”
Tùng Hạ lúng túng lui sang một bên.
Thành Thiên Bích cũng theo bản năng lui về phía sau, chỉ cần Liễu Phong Vũ thể hiện năng lực, tất cả mọi người sẽ phải tránh.
Trang Nghiêu nhíu mày một cái: “Năng lực của anh thì đừng thử phạm vi, tôi không chịu nổi đâu, này, anh tiêu hóa tấm gỗ nặng bốn cân này đi, tôi xem thời gian bao lâu.”
Liễu Phong Vũ trừng mắt nhìn nó, nhận lấy tấm gỗ, hai tay bắt đầu tiết ra dịch tiêu hóa. Qua mấy phút ngắn ngủi, tấm gỗ kia không ngừng nhỏ đi trong tay hắn, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
“Hai phút mười bốn giây.” Trang Nghiêu ghi vào sổ: “Liễu Phong Vũ, anh cần học cách khống chế phạm vi khuếch tán mùi thối, không thể để tình trạng địch ta không phân biệt được, phải có hướng tấn công.”
Liễu Phong Vũ vỗ bộp phát xuống đầu nó: “Thằng nhóc này trí nhớ không lâu phải không, đã nói với mi bao lần là không cho nói chữ kia? Hả?”
Trang Nghiêu cả giận: “Tôi thích nói đấy.”
“Vậy đây sẽ đánh mi.”
Tùng Hạ vội vàng ôm Trang Nghiêu sang một bên, cười nói: “Được rồi được rồi, chúng ta lên xe ngủ đi, sáng mai còn phải đi nữa.”
Trang Nghiêu và Liễu Phong Vũ chỉ ngón giữa vào nhau.
Danh Sách Chương: