Người thằn lằn giật giật cái đầu to lớn, nhìn họ một chút, sau đó chống hông mắng to: “Bây làm cái gì thế, ông đây đang ngủ, có ai lại đạp lên người người ta thế không! Đứa nào đạp đấy, có phải con mèo này không? Thiếu chút nữa lòi cả phổi ra rồi.”
“Từ nơi này đến Lạc Dương, đại khái còn hơn sáu trăm km, mục tiêu dừng lại tiếp theo của chúng ta là Tây An, cách chúng ta chừng hai trăm km. Ở Tây An, chúng ta cần phải giải quyết ba vấn đề: Thứ nhất, xăng số xăng còn dư lại bây giờ của chúng ta tuyệt đối không đủ cho đến lúc đến Lạc Dương. Thứ hai, thức ăn cơ bản chỉ còn lại chế phẩm thịt, phải nghĩ cách bổ sung một chút rau dưa lộ trình kế tiếp nếu không có rau dưa, chúng ta chỉ có thể ăn cỏ dại bổ sung vi-ta-min. Thứ ba, mũi tên của Đường Nhạn Khâu, trận đánh vừa rồi đã hao phí rất nhiều tên, tuy đã thu về được một ít, nhưng chỉ có hơn bốn mươi chiếc có thể sử dụng, chúng ta phải làm được hơn một trăm mũi tên. Anh ta là sức chiến đấu tầm xa duy nhất của chúng ta, vũ khí của anh ta phải đặt ở vị trí hàng đầu. Sau khi đến Tây An, nếu không gặp phải thế lực thù địch gì, chúng ta sẽ ở lại đây vài ngày, chuẩn bị thật tốt cho kế hoạch tiếp theo.” Trang Nghiêu khép bản đồ lại, nêu đại khái kế hoạch.
Tùng Hạ có chút bận tâm: “Không biết ở Tây An có ai dò ra ngọc Con Rối được hay không?”
Trang Nghiêu nói: “Đúng vậy, chúng ta phải chuẩn bị cho tốt.” Nó nói: “Tôi vừa thử đặt ngọc Con Rối lại vào trong miếng kim loại mềm, thử đốt và cho phản ứng hóa học hòa tan, thế nhưng chúng hoàn toàn không có hiệu quả với miếng kim loại mềm ấy, bây giờ tôi không có điều kiện để ẩn giấu nó.”
Tùng Hạ cười khổ: “Bây giờ lúc nào tôi cũng có thể cảm nhận được nó, cảm giác ấy thật sự không tốt lắm, nó quá… quá to lớn, giống như đứng bên cạnh một con quái vật khổng lồ vậy, sẽ có áp lực.”
“Chuyện này chúng tôi không giúp được anh, anh chỉ có thể tự mình điều chỉnh. Sau khi đến Bắc Kinh, họ sẽ có cách dùng kim loại mềm giấu ngọc Con Rối. Nói thật, tôi cảm thấy miếng kim loại mềm này có thể có rất nhiều bí ẩn, ngay cả dao động năng lượng khổng lồ như vậy cũng có thể giấu được, như vậy muốn ẩn giấu năng lượng của chúng ta chắc hẳn cũng là chuyện rất dễ dàng. Nói không chừng bên phía Bắc Kinh đã có ai đó nghiên cứu ra được.” Nói đến đây, Trang Nghiêu có chút tức giận bất bình: “Nếu cho tôi tài nguyên nghiên cứu khoa học tốt nhất, tôi nhất định có thể phát hiện nhiều thứ hữu dụng, đến lúc đó không cần tiến hóa, con người cũng có thể thông qua khoa học kỹ thuật để chiến thắng giống loài khác.”
Liễu Phong Vũ nói: “Nếu như có thể ẩn giấu dao động năng lượng của loài người thì tốt, nếu không các sinh vật mang năng lượng có thể cảm ứng lẫn nhau, vô cùng bất tiện đối với chuyện đi săn. Khi chúng ta ra ngoài đi săn thú, có rất nhiều con vừa nhìn thấy A Bố đã bỏ chạy. Nếu có thể ẩn giấu dao động năng lượng, chẳng khác nào tàng hình trong rừng rậm.”
“Không sai, được rồi, hôm nay các anh tu luyện thế nào? Có ngọc Con Rối ở bên cạnh, có cảm giác thế nào?”.
“Tốc độ quả nhiên tăng nhanh.” Đường Nhạn Khâu nói: “Chí ít nhanh gấp ba bình thường.”
Liễu Phong Vũ cũng hưng phấn: “Nhất là khi phối hợp với bản đồ kinh mạch, tốc độ tu luyện của tôi đột nhiên tăng mạnh, mọi người xem.” Liễu Phong Vũ vung tay lên, một vật thể màu vàng nhạt nhanh chóng văng ra từ giữa lòng bàn tay hắn, bộp một tiếng dính vào một cái cây thô chắc hai người ôm mới xuể cách đó không xa. Dịch tiêu hóa màu vàng nhạt nhanh chóng khuếch tán ra cái cây khô, ăn mòn vỏ cây, vào sâu lõi cây. Không đến một phút đã ăn mòn cái cây kia thành một cái lỗ lớn chừng mặt người, sau đó, cái cây kia không thể chống đỡ nổi trọng lượng của nó nữa, nghiêng rạp về một bên.
Cái cây kia bị nghiêng đụng phải cái cây bên cạnh nó, khiến mặt đất rung động mãnh liệt, đống tuyết trên nhánh cây xung quanh đều rơi xuống, đổ ập về phía họ. Mọi người ngồi trên người A Bố trong nháy mắt bị khối tuyết thật dày đập xuống đầu.
Trang Nghiêu rũ đống tuyết trên đầu, lườm Liễu Phong Vũ, Liễu Phong Vũ cười đắc ý.
Tùng Hạ vỗ tay một cái: “Quá tuyệt vời, Liễu ca, anh lợi hại lên rất nhiều.” Cậu lại nhìn về phía Đường Nhạn Khâu: “Tiểu Đường, còn cậu thì sao? Có tiến bộ rõ ràng gì không?”
“Thị lực và khả năng bay lượn của tôi đều được nâng cao, nhất là khả năng nhìn ban đêm và thị lực trạng thái tĩnh, giống như thế này… mọi người xem.” Đường Nhạn Khâu hơi trừng mắt, mọi người nhìn chằm chằm vào ánh mắt hắn, phát hiện ánh mắt hắn phát ra một ánh sáng màu đen, rất sáng, thủy tinh thể trong suốt đẹp đẽ. Bị ánh mắt này nhìn làm cho người ta có một cảm giác rõ rệt không gì sánh được.
“Tăng cường thị lực?”
“Đúng vậy, thị giác của loài chim vốn rất xuất sắc, thị lực lúc trước của tôi vẫn tiến hóa tương đối thong thả, thế nhưng kể từ khi có ngọc Con Rối, tốc độ tu luyện tăng lên, sự tiến bộ của tôi cũng tương đối rõ ràng.”
“Thật là quá tốt, mọi người đều tiến bộ.” Tùng Hạ vì chuyện tất cả mọi người đều tiến bộ mà cảm thấy vô cùng hưng phấn, cậu lại nhìn về phía Trang Nghiêu: “Nói người khác cả nửa ngày, còn cậu thì sao?”
“Phần lớn thời gian của tôi đều dùng cho suy nghĩ, thời gian tu luyện không nhiều lắm, có điều không phải người dơi và bạn của hắn đã nói sống lâu quanh ngọc Con Rối thì sẽ tự động tiến hóa hay sao? Cho nên, tôi cũng có chút biến hóa, như là…”
Liễu Phong Vũ đột nhiên sửng sốt, lập tức ngồi ngay ngắn.
“Liễu ca làm sao vậy?”
Liễu Phong Vũ lắc đầu: “Vừa rồi anh đột nhiên không nhìn thấy gì nữa.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Tôi bắt đầu có thể điều khiển thần kinh của người khác, vừa rồi tôi đã ngắn ngủi tiếp quản thị giác thần kinh của anh, đại khái là một phần ba giây, chuyện này gần như đã hao tổn một nửa năng lượng của tôi. Nói thật, điều khiển người khác còn tiêu hao nhiều năng lượng hơn tự mình chiến đấu, bởi vì mỗi người, nhất là dị nhân, đều có cơ chế tự bảo vệ trời sinh, muốn xâm nhập vào đại não thần kinh của người khác vô cùng khó khăn.”
“Thế nhưng trong thời khắc mấu chốt, có thể điều khiển người khác dù chỉ một giây đồng hồ thôi, cũng cực kỳ quan trọng.”
Trang Nghiêu nói: “Đúng vậy, nhưng dùng một lần, tôi sẽ mất hết sức lực, cho nên nhất định phải đợi đến thời khắc mấu chốt, có điều bằng sức mạnh hiện giờ của chúng ta, tạm thời chưa cần dùng tới tôi.”
Liễu Phong Vũ thích thú nằm vật xuống người A Bố, lăn qua lộn lại, nói: “Bây giờ nhất định là chúng ta không có đối thủ.”
Đường Nhạn Khâu cười nói: “Đừng để Thiên Bích nghe thấy, cậu ấy sẽ nói anh đấy.”
“Nói gì cơ? Tự phụ? Tôi nói như vậy không phải vì chúng ta có sự tồn tại nghịch thiên như hắn ta, nếu ai tiến hóa mang sức mạnh thiên nhiên cũng lợi hại như hắn, tôi thật là có chút bận tâm Bắc Kinh sẽ như thế nào, những người giống như Thành Thiên Bích và Ngô Du, thật sự là không thể có nhiều đâu.”
Tùng Hạ nghĩ đến thực lực mà Thành Thiên Bích đã bộc lộ, cảm thấy vừa chấn động vừa tự hào. Thành Thiên Bích thật là quá đáng tin, từ đầu chí cuối hắn luôn mạnh mẽ, lợi hại nhất trong số họ. Dù rơi vào hoàn cảnh khốn cùng, chỉ cần nghĩ đến hắn, cậu đã cảm thấy vẫn còn một đường sống.
Trang Nghiêu nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Đổi ca, Liễu Phong Vũ đi lái xe đi.”
Liễu Phong Vũ bất đắc dĩ đi lái xe thay Thành Thiên Bích.
Bọn họ đi trong thế giới mênh mông trắng xoá trọn vẹn năm ngày mới tới Tây An. Có vài đoạn đường bị tuyết rơi phủ dày, họ không nhìn thấy đường, chỉ có thể cho người đi dò đường, bởi vậy đã làm trễ nải rất nhiều thời gian, nhưng may mắn là không bị lạc đường.
Khi bước vào tòa thành đã có lịch sử lâu đời này, họ đều có chút kích động.
Tùng Hạ nhìn thành phố đổ nát bị tuyết trắng bao trùm, thở dài: “Sau khi lên đại học, món tiền lần đầu tôi kiếm được từ việc làm thuê đã dùng để đến Tây An du lịch, đã sáu năm rồi, bây giờ ở đây đã biến thành thế này…”
Tùng Hạ vỗ vỗ tuyết trên mũ da: “Khí hậu thật sự đã trở nên vô cùng kỳ quái, Thiểm Tây không nên có tuyết rơi lớn như vậy mới phải, chẳng khác vùng Đông Bắc là mấy.”
Liễu Phong Vũ lạnh cóng đến run lên, hận không thể chui vào trong người A Bố: “Thế đạo này có gì mà không kỳ quái, không được, anh cảm thấy sặc xăng còn tốt hơn chết cóng, anh xuống đây.” Nói xong thì tuột xuống từ trên người A Bố, nhảy lên xe.
Tùng Hạ nói: “Trang Nghiêu, cậu cũng vào trong xe đi, cậu không chịu lạnh được.”
Trang Nghiêu cúi đầu không biết đang nghiên cứu cái gì, hình như không nghe thấy.
Tùng Hạ hết cách, đành phải vỗ lưng nó, vận chuyển một chút năng lượng cho nó: “Cậu vào trong xe đi.”
Trang Nghiêu “a” một tiếng: “Không vào đâu, mùi xăng nồng quá, tôi sẽ bị choáng.”
Tùng Hạ lại nhìn về phía Thành Thiên Bích: “Cậu có vào không?”
Thành Thiên Bích lắc đầu, sừng sững bất động ngồi trên người A Bố, nét mặt bình tĩnh, Tùng Hạ biết hắn đang tu luyện, Thành Thiên Bích là người tự ràng buộc mình nhất, bình thường hắn tuyệt đối không lãng phí thời gian để làm những chuyện vô dụng. Có đôi khi Tùng Hạ cảm thấy hơi cô đơn, buổi tối lúc ngủ thường xuyên bấm ngón tay tính toán: Trong một ngày cậu và Thành Thiên Bích nói chuyện còn không quá năm câu, trong đó có ba câu là Thành Thiên Bích không đáp.
Tùng Hạ không thể xác định người ta yêu đương thì sẽ thế nào, nhưng chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, nhất định không giống như cậu và Thành Thiên Bích. Cậu cũng không trông chờ vào chuyện Thành Thiên Bích thổ lộ gì, nhưng mà một ngày chỉ nói được mấy câu như vậy thì… quá ít thì phải.
Tùng Hạ cũng không dám quấy rầy hắn tu luyện, đành phải yên lặng ngồi bên cạnh hắn, cũng tu luyện theo. Bởi vì thời tiết quá lạnh, gần đây cậu không thể tập trung tinh thần, bởi vì nếu cậu không dùng năng lượng làm ấm, cậu sẽ lạnh cóng đến không làm được chuyện khác. Mà nếu vận dụng năng lượng như vậy thì sẽ làm phân tán năng lượng, cậu sẽ không thể tu luyện, bởi vậy tiến triển không tính là quá nhanh.
Năm người ai cũng bận rộn, A Bố chậm rãi bước đi trong tuyết, con đường phía trước xuất hiện một cái gì đó đùn lên như một mô đất nhỏ, đại khái cao hơn bắp chân người, nhưng đối với A Bố mà nói nó chẳng khác đất bằng lắm, nó không để ý đến nên đạp chân lên đó.
“A——”
Một tiếng kêu thê lương từ bên dưới vang lên, đồng thời, một dao động năng lượng mạnh mẽ không có dấu hiệu nào đột nhiên xuất hiện!
A Bố kêu một tiếng “meo meo” sắc bén, vội lui lại về sau vài bước, nhìn về đống tuyết mà kêu lên không ngừng.
Tất cả mọi người đều cảnh giác, dao động năng lượng mạnh đến vậy, nhất định là một người rất lợi hại.
Đụn tuyết chậm rãi vươn dậy, trong đụn tuyết vươn ra một cánh tay to dài phủ lớp da nhăn màu xanh thẫm, thoạt nhìn giống như một cánh tay cá sấu to lớn.
Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu liếc mắt nhìn nhau, hai người đồng loạt đứng lên, một người bay lên, cung tên trong tay đã chuẩn bị xong.
Những người khác chưa từng thấy thứ gì như vậy, tất cả đều kinh ngạc nhìn nó.
Con quái vật kia rốt cuộc đã hoàn toàn lộ diện, đó là một người thằn lằn cao hai mét rưỡi, bao trùm toàn thân là lớp da nhăn màu xanh thẫm, tứ chi cường tráng mạnh mẽ, cái đuôi to dài, móng vuốt sắc nhọn, còn có biến thể khuôn mặt con người khiến con quái vật trước mắt có vẻ vô cùng mạnh mẽ. Nó chỉ đứng như vậy thôi mà đã khiến người ta cảm nhận được sự mạnh mẽ của nó.
Người thằn lằn giật giật cái đầu to lớn, nhìn họ một chút, sau đó chống hông mắng to: “Bây làm cái gì thế, ông đây đang ngủ, có ai lại đạp lên người người ta thế không! Đứa nào đạp đấy, có phải con mèo này không? Thiếu chút nữa lòi cả phổi ra rồi.” Đó là giọng nói của một người đàn ông tuổi còn trẻ.
Trên trán Tùng Hạ chảy mồ hôi lạnh: “Tiên… tiên sinh, ngài ngủ ở trên đường sao?”
“Chẳng lẽ thấy thế này mà mấy người không biết tôi là động vật biến nhiệt à, lạnh quá thì ngỏm, cho nên bị ép phải bước vào trạng thái ngủ đông, không phải tôi muốn ngủ trên đường đâu.” Người thằn lằn lầm bầm vừa chống hông vừa bước sang một bên, đột nhiên, nó quay vụt đầu lại, nheo mắt: “Người chim kia, anh giơ cung chĩa vào tôi làm gì, tôi giận đó nghen.”
Đường Nhạn Khâu quan sát một chút, buông cung xuống.
Người thằn lằn ôm tay đi sang một bên, lạnh đến run lẩy bẩy: “Này, trên xe mấy người có quần áo chống lạnh không, đạp tôi một cái rồi, dù sao cũng phải xin lỗi chớ.”
Tùng Hạ nói: “Có quần áo cậu cũng không mặc vừa.”
Người thằn lằn chán nản: “Cũng phải ha.”
“Vậy sao cậu không biến trở về dạng người, thân thể con người có thể mặc quần áo, có nhiệt độ ổn định.”
Người thằn lằn sửng sốt: “Đúng rồi, tôi có thể biến về hình người mà. Mau, cho tôi quần áo mau.”
Trang Nghiêu dùng ánh mắt nhìn thằng khờ mà nhìn người thằn lằn một cái, nghiêng đầu qua.
Tùng Hạ dùng ánh mắt hỏi Thành Thiên Bích, Thành Thiên Bích gật đầu, lấy từ trên xe ra một bộ quần áo rồi ném xuống phía dưới.
“Cám ơn nha.” Người thằn lằn đi tới nhận lấy quần áo: “Nè, mấy người không có nữ hở?”
“Không có.”
Lớp da cứng rắn nhăn nheo của người thằn lằn dần dần biến mất như thủy triều rút, lộ ra lớp da của loài người, cơ thể cũng nhỏ xuống, Tùng Hạ kinh ngạc nhìn gương mặt người kia, tuy râu ria xồm xoàm nhưng ánh mắt sáng tỏ đầy sức sống, thoạt nhìn đúng là thiếu niên mới chỉ mười tám, mười chín tuổi, vóc dáng rất cao, diện mạo đẹp trai thân thiện, nhưng lời nói cử chỉ lại tùy tiện cẩu thả. Cậu ta lạnh cóng đến run lên, vội vàng mặc quần áo vào, vừa chà tay vừa nói: “Cảm ơn nha.”
Đại khái là Trang Nghiêu thật sự không chịu nổi dáng vẻ ngu xuẩn của cậu ta, khinh bỉ nói: “Lúc lạnh, lẽ nào anh cũng không biến về hình người rồi chui vào nhà sao.”
Thiếu niên kia nhún vai, thẳng thắn hào hùng nói: “Lúc đó tôi đang đánh nhau với người ta, đánh xong tôi mới phát hiện lạnh quá không chịu nổi, kết quả bị ép ngủ đông luôn.”
“Cậu là… thằn lằn ư?”
“A, không phải, tôi là dị nhân tiến hóa ngược loại lưỡng cư.”
Ngoại trừ Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu, ba người kia đều biến sắc.
Rốt cuộc họ đã biết vì sao Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu lại phản ứng lớn như vậy, lúc đó ở Trùng Khánh họ còn chưa từng gặp Triệu Tiến, nhưng nghe đồn gã cực kỳ lợi hại, cũng chính là một dị nhân tiến hóa ngược loại lưỡng cư. Đến hôm nay rốt cuộc họ đã may mắn được biết dị nhân tiến hóa ngược loại lưỡng cư là thế nào, oai phong lẫm liệt, ngoại hình đầy sức mạnh, có vẻ vô cùng lợi hại phi phàm. Lúc đó, những người ở Trùng Khánh nói Triệu Tiến có lớp da mà súng đạn bình thường không bắn thủng, bây giờ họ hoàn toàn không còn nghi ngờ gì nữa.
Thiếu niên kia vừa chà tay vừa giơ chân: “Tôi đói quá, mấy người có gì ăn không?”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Dựa vào cái gì mà chúng tôi phải cho cậu ăn.”
Thiếu niên ngẩn người: “Cũng đúng… thôi, tự tôi đi tìm vậy.” Cậu ta chống hông, đi về phía xa, khi đi qua A Bố, cậu ta còn lầm bầm: “Con mèo chết tiệt, thiếu chút nữa đạp chết ông.”
Sau khi thiếu niên kia đi xa, Đường Nhạn Khâu mới buông lơi cảnh giác, bay về trên người A Bố, hắn nói: “Rất nguy hiểm, thiếu niên này có hình thể còn lớn hơn cả Triệu Tiến.”
Thành Thiên Bích cũng nói: “Dao động năng lượng cũng mạnh hơn Triệu Tiến, chắc là tiến hóa tốt hơn Triệu Tiến.”
Tùng Hạ cười nói: “May là cậu ta không giống người xấu, một bộ quần áo là đuổi đi được.”
Trang Nghiêu nói: “Các anh đều quên mất một chuyện quan trọng rồi đó hả.”
Tùng Hạ giật mình, đột nhiên nghĩ tới: “Dao động năng lượng, ban đầu lúc cậu ta xuất hiện ở trên đường phía trước chúng ta, cậu ta không có dao động năng lượng, lúc A Bố giẫm lên đánh thức cậu ta thì chúng ta mới cảm giác được.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Đúng, trong thời gian ngủ đông, nhịp tim và sự lưu thông máu của động vật ngủ đông đều sẽ tiến vào trạng thái vô cùng chậm rãi. Tương ứng như vậy, có lẽ năng lượng cũng chuyển vào trạng thái rất chậm rãi. Lẽ nào ngủ đông tạo thành nguyên nhân mà chúng ta không cảm giác được dao động năng lượng của người đó hay sao?”
Tùng Hạ suy nghĩ một chút: “Ngoại trừ chuyện này, hình như tôi cũng không nghĩ ra còn có nguyên nhân nào khác, hơn nữa lý do này cũng giải thích khá thông suốt.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Tôi nghiên cứu thêm một chút, đêm nay anh cũng thử xem có tìm được đáp án từ ngọc cổ hay không. Tôi vẫn hy vọng có thể tìm được phương pháp che giấu dao động năng lượng của chúng ta, tôi tin nếu năng lượng có thể di chuyển dựa theo ý chí của chúng ta, vậy cũng có thể ẩn giấu dựa theo ý chí của chúng ta.”
“Tôi biết rồi.”
Trang Nghiêu nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Đi thôi, mặt trời sắp xuống núi rồi, chúng ta tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi ăn uống.”
Họ lái xe đi vào trong thành phố, đi qua một con đường, đột nhiên thấy phía xa có ánh lửa, nhìn kỹ, vị trí đống lửa hình như là trước cửa một khách sạn, ở có còn vây quanh không ít người.
Họ quyết định đến đó xem một chút, nhân tiện hỏi thăm tình hình của thành phố này.
Mọi người tiến gần đến đó, hình thể khổng lồ của A Bố nhanh chóng khiến đám người bên kia cảnh giác, một người phụ nữ từ xa đã nói vọng đến phía họ: “Không được lại gần đây.”
Tùng Hạ hô: “Chúng tôi không có ác ý, chỉ muốn hỏi đường thôi.”
“Mấy người từ đâu tới đây?”
“Trùng Khánh.” Khi đụng phải La Huân ở Thành Đô, cậu phát hiện có rất nhiều người đều cảm thấy hứng thú với tình hình ở Trùng Khánh, nay nói rằng họ đến từ Trùng Khánh mới có thể khiến đối phương sinh lòng hiếu kỳ, sau đó dễ dàng tiếp cận.
Quả nhiên, đám người kia ngờ vực: “Mấy người đến đây đi, nhưng con mèo kia không được lại gần.”
“Yên tâm, nó không tự nhiên cắn người đâu, chúng tôi sẽ bảo nó nằm ở đây.”
Mọi người xuống xe, đi bộ tới, A Bố thì ngoan ngoãn nằm bên cạnh canh giữ Lộ Bá, vẫy đuôi một cái đánh vào thùng xe Lộ Bá, âm thanh kia rất vang, dường như nó thích thú với trò này lắm, đập đuôi vào thùng xe Lộ Bá khiến nó vang tiếng liên hồi. Họ cũng quen với chuyện này rồi, nhưng âm thanh này kết hợp với hình thể to lớn của A Bố khiến những người kia sợ đến kinh hồn bạt vía.
Bây giờ tất cả nhiệm vụ về “ngoại giao” của nhóm đều do Tùng Hạ phụ trách. Bản thân Tùng Hạ cũng không phải một người dẻo miệng, nhưng so với những thành viên khác trong nhóm, cậu đã coi như tốt nhất rồi, đành phải gánh lấy tránh nhiệm này.
Cậu nở nụ cười hiền hòa: “Chào mọi người, mọi người ở đây làm gì vậy? Ăn cơm à?”
Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ không khách khí nói: “Đúng vậy, ăn, nếu có ý xấu với bọn này thì cẩn thận mất mạng.”
“Yên tâm, chúng tôi không cướp giật, chỉ muốn hàn huyên với mọi người một chút thôi.”
“Muốn nghe tình hình của Tây An đúng không, được thôi, đúng lúc chúng tôi cũng muốn biết Trùng Khánh thế nào.”
Tùng Hạ vội vã nói, cũng không muốn lãng phí thời gian, lập tức đơn giản thuật lại những gì về Trùng Khánh mà cậu đã từng nói cho La Huân cho những người này.
Người phụ nữ vừa kêu gọi đầu hàng kia có một mái tóc dày, dung mạo vô cùng xinh đẹp, chỉ có điều khí chất có hơi hung hãn, cô ta nói: “Trùng Khánh không tồi, hay là chúng ta đến Trùng Khánh đi.”
“Mọi người cũng muốn đến Trùng Khánh? Nhưng mọi người gần Bắc Kinh như vậy, đến Trùng Khánh làm gì.”
Vừa nghe đến Bắc Kinh, sắc mặt những người đó đều thay đổi, trên mặt người đàn ông tràn đầy sợ hãi: “Bắc Kinh tuyệt đối không phải chỗ cho những dị nhân có năng lực biến dị bình thường như chúng tôi sinh sống, không gạt cậu, chúng tôi đều là người Hà Bắc [94] chạy nạn ra khỏi đấy.”
[94] Hà Bắc: Một tỉnh nằm ở phía bắc của Trung Quốc, bao quanh Bắc Kinh.
Tùng Hạ kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”
Người nọ lạnh giọng nói: “Bởi vì ở Bắc Kinh chỉ có hai loại người có thể bảo vệ mình bình an, một là những dị nhân cực kỳ lợi hại và gia đình của họ, hai là quân đội quan trọng và gia đình của họ. Không, còn có loại thứ ba, chính là người thường, chỉ có điều người thường sống ở đấy không khác kiến hôi là mấy, người khác lười giẫm mà thôi. Mà những dị nhân có năng lực biến dị bình thường sẽ trở thành ‘thức ăn’ của dị nhân đẳng cấp cao.”
Trang Nghiêu nhẹ giọng lặp lại: “Thức ăn… chẳng lẽ…”
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Vì sao?”
Người phụ nữ kia vuốt tóc, hạ giọng nói: “Ở Bắc Kinh, đám dị nhân tiến hóa não bộ giống như ma quỷ vậy, đã nghiên cứu ra cái gì đó có thể hút năng lượng của dị nhân, năng lượng có được do hấp thu có rất nhiều công dụng. Thứ đó vẫn chưa được phổ biến nhưng đã có người lấy ra sử dụng rồi. Dị nhân cấp thấp ở Bắc Kinh và những vùng xung quanh nó, so ra còn chẳng an toàn bằng người thường hoàn toàn không biến dị. Những người thường đó, chính phủ sẽ quản, còn dị nhân thì chính phủ mặc kệ. Cậu nghĩ mà xem, sau khi hút xong dị nhân ở Bắc Kinh, nhất định sẽ đến phiên các thành thị xung quanh. Chúng tôi ở ngay gần đấy, thông tin tốt nên sớm lo liệu, cùng nhau chạy khỏi đấy.”
Mọi người kinh hãi.
Sự tiên đoán lúc đó ở Trùng Khánh của Trang Nghiêu đã thật sự biến thành sự thật.
Trang Nghiêu siết chặt nắm đấm, ánh mắt căm căm.
Tùng Hạ không thể tin được, cậu lắc đầu: “Không thể, sao lại…”
Vừa nói đến dị nhân tiến hóa não bộ của Bắc Kinh, người đầu tiên cậu nghĩ tới tất nhiên là chú mình, nhưng chú cậu tuy nghiêm túc cứng nhắc nhưng là người tâm địa thiện lương, luôn sống rất đạo đức, chú cậu không thể nào nghiên cứu ra thứ để hại người như thế được, cậu không thể nào tin nổi.
Một bàn tay ấm áp đặt trên lưng cậu.
Tùng Hạ quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt vĩnh viễn kiên định của Thành Thiên Bích, hắn trầm giọng nói: “Không phải giáo sư Tùng.”
Nội tâm Tùng Hạ lập tức bình tĩnh, cậu gật đầu: “Phải, tôi tin không phải chú, nhưng tình thế thật sự rất nghiêm trọng.”
Liễu Phong Vũ nhắm mắt lại, thở dài: “Trước đây tôi mong ba mẹ sẽ là dị nhân, bây giờ tôi lại mong họ không phải…” Liễu Phong Vũ cười khổ hai tiếng, tiếng cười kia còn khiến người khác khó chịu hơn cả khóc.
Trong năm người, chỉ có Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ thấp thỏm về ba mẹ mình. Đường Nhạn Khâu rất hiểu tâm trạng của Liễu Phong Vũ, không nhịn được bèn vỗ vỗ vai hắn: “Sau khi đến Bắc Kinh, chúng tôi sẽ giúp anh tìm ba mẹ.”
Liễu Phong Vũ kinh ngạc nhìn hắn một cái, lần đầu tiên thu lại vui cười, nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”
Trang Nghiêu nói: “Mọi người còn hiểu biết những gì về Bắc Kinh và Tây An, nói hết cho chúng tôi biết đi.”
Người phụ nữ kia nói: “Thật ra chúng tôi cũng mới đến Tây An, sáng mai còn định đến Trùng Khánh, chúng tôi và các cậu đều hoàn toàn không biết gì về nơi này cả, có điều người ở đây dường như vẫn sống được, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy ai đó vào ban ngày.”
“Bắc Kinh thì sao? Mọi người còn biết chuyện gì ở đó không?”
“Nơi đó thì biết nhiều hơn, các cậu muốn biết gì?”
Tùng Hạ hỏi: “Thứ dùng để hấp thu năng lượng kia, mọi người biết nó là do dị nhân tiến hóa não bộ nào phát minh ra không?”
“Không biết, dù sao thì nó cũng do viện khoa học làm ra, có người nói bây giờ ở viện khoa học quốc gia có bảy dị nhân tiến hóa não bộ, đó là nơi tập trung những bộ não đứng đầu toàn cầu, muốn nghịch ra cái gì cũng được. Cái gì mà lương thực biến dị, gia súc biến dị… mấy thứ này có từ lâu rồi, nhưng thật ra chúng đã giải quyết vấn đề lương thực trong một trình độ rất lớn, còn có vài phương tiện giao thông dùng nhiên liệu kiểu mới. Có điều, những thứ khiến người ta hãi hùng cũng rất nhiều, nghe nói họ tạo ra rất nhiều vũ khí dùng nguồn năng lượng kiểu mới khiến người thường có thể có lực tấn công của dị nhân. Nói chung, họ phát minh ra rất nhiều thứ, nói chúng tạo phúc cho con người thì đúng là có, nhưng như cái thứ hấp thu năng lượng sinh vật biến dị đó, nó quả thật không có chút nhân tính nào.”
Một ông già nói: “Tôi nghe nói, những dị nhân não bộ trong viện khoa học cũng chia phái, tranh đấu gay gắt lắm.”
“Ba ơi, đây không phải là lời vô ích hay sao, bao nhiêu kẻ ngốc trên thế giới tập trung lại cũng tranh đấu, nay có nhiều người thông minh như yêu quái vậy quây lại với nhau, không tranh đấu mới là lạ, tranh đấu là bản tính của con người mà.”
Ông già thở dài: “Haiz, không bao lâu nữa, con người sẽ diệt vong, thế mà họ còn không đồng tâm hiệp lực, lại muốn tàn sát lẫn nhau, nhân loại thật sự sẽ bị diệt sạch.”
Trang Nghiêu lại hỏi: “Những phương diện khác thì sao? Phương diện vũ lực thế nào, có bao nhiêu dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên?”
“Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, nghe nói bây giờ có bốn người, đúng là mỗi người một số mệnh, thật sự rất khác nhau. Bốn dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ấy quả là giống như hoàng đế, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.”
Thành Thiên Bích trầm giọng hỏi: “Mọi người có biết ngọc Con Rối không?”
Những người đó sắc mặt đại biến, đột ngột lui về phía sau, giọng nói đều vô thức giảm thấp xuống: “Mấy người, mấy người hỏi chuyện này làm gì… cái thứ cướp mạng sống người khác này, chớ nói lung tung.” Những người này lập tức cảnh giác, không ai nói gì nữa.
Tùng Hạ trấn an: “Chúng tôi chỉ nghe thấy người ta nói trên đường đi và tò mò mà thôi.”
Bởi vì họ không cảm nhận được dao động năng lượng trên người Tùng Hạ, cậu lại có vẻ thân thiết thành thật nên dễ khiến người ta buông lơi cảnh giác, người phụ nữ kia nói: “Đừng hỏi chúng tôi về thứ đó, chúng tôi không biết gì hết, tôi thấy các cậu hỏi nhiều chuyện Bắc Kinh như vậy, cũng có thể đoán được đại khái các cậu muốn đến Bắc Kinh. Nửa đường tương phùng cũng là duyên phận, tôi khuyên các cậu một câu, sau khi đến Bắc Kinh, ngàn vạn lần đừng nhắc đến ba chữ kia, bằng không mạng nhỏ khó bảo toàn.”
Trang Nghiêu còn muốn hỏi cái gì đó, đã thấy những người này không muốn nói gì nữa, hiển nhiên họ vô cùng sợ hãi ba chữ “ngọc Con Rối” này. Nó bất mãn nhìn Thành Thiên Bích.
Sắc mặt Thành Thiên Bích lại thâm trầm, như có điều suy nghĩ.
Nhóm người kia quả nhiên không để ý đến họ nữa, vây quanh lửa nướng chuột ăn, còn nghi ngờ mà nhìn họ.
Họ thấy không hỏi được gì thêm, đành phải rời đi, tiếp tục đi vào trong thành phố, định tìm một chỗ ăn uống nghỉ ngơi.
Khi họ mới ra đi không được bao xa thì từ xa truyền đến một tiếng nổ dữ dội, họ quay đầu nhìn lại, hướng Đông Nam ánh lửa tận trời, có lẽ là một vụ nổ.
Mọi người nhìn nhau.
Trang Nghiêu suy nghĩ một chút: “Đường Nhạn Khâu, anh đi xem có chuyện gì đi, cẩn thận một chút, đừng lại gần quá.”
“Được.” Đường Nhạn Khâu bay người lên, bay đến phía vụ nổ.
Danh Sách Chương: