Trang Nghiêu lạnh nhạt đáp: “Tôi chẳng có quan hệ gì với ông ta hết, đừng nghĩ đến chuyện trông cậy vào ông ta.”
Bọn họ lấy phần thức ăn cho hai ngày và một ít vũ khí quan trọng, bọc thành hai bao lớn cột trên lưng A Bố, làm xong tất cả chuyện này tổng cộng không quá hai mươi phút. Từ trận chiến tối qua đến hôm nay mới không quá mấy tiếng, thậm chí Đặng Tiêu vẫn chưa tỉnh lại, họ còn chưa kịp nghỉ ngơi một chút hay uống một ngụm nước thì đã vội vã tiếp tục lên đường.
Trước khi đi, Trang Nghiêu nhìn Lộ Bá, nói: “Nó còn có thể cải tạo.”
Tùng Hạ vỗ vỗ lốp xe to lớn của Lộ Bá: “Ông bạn già, chờ bọn tôi ổn định ở Bắc Kinh rồi sẽ quay lại đón ông.” Hành trình này nếu không có Lộ Bá thì nhất định họ sẽ phải trải qua cuộc sống màn trời chiếu đất, ăn thịt sống, ngủ dưới nền tuyết, ngẫm lại cũng thấy hãi. Bây giờ cuối cùng thì Lộ Bá đã hoàn thành sứ mạng của nó, đưa họ đến tận đây. Đối với chiếc xe này, Tùng Hạ đã có chút tình cảm, mặc dù trong người nó không thể xua đi được mùi xăng.
Thành Thiên Bích nói với Yến Hội Dương: “Giúp chúng tôi bảo quản kỹ chiếc xe này.”
Yến Hội Dương gật đầu: “Tôi sẽ giấu nó đi.”
Mọi người nhảy lên người A Bố, chính thức xuất phát.
Một đêm không ngủ, lại đã trải qua cuộc chiến nguy hiểm, tinh thần ai nấy đều có chút mệt mỏi, nằm xuống người A Bố buồn ngủ. Thoạt nhìn thì A Bố cũng vô cùng mệt mỏi, nhưng họ phải đi xa khỏi Lạc Dương một chút mới có thể an tâm nghỉ ngơi.
Tốc độ của A Bố rất nhanh, hơn nữa có thể vượt qua bất cứ chướng ngại vật gì, cho đến trưa thì họ đã đi được hơn tám mươi km.
Thấy nơi này đã cách Lạc Dương rất xa, Trang Nghiêu sợ A Bố quá mệt mỏi nên quyết định nghỉ ngơi tại chỗ.
Dựa theo lịch ngày của thời đại văn minh, bây giờ đã sắp đến tháng tư, thế nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, có nhiều chỗ tuyết còn chưa tan nhưng tuyết phủ không dày nên rừng rậm trở nên hết sức lầy lội, họ rất vất vả mới tìm được một chỗ khô mát để nghỉ ngơi.
A Bố có bộ lông quá dài, bộ lông trắng như tuyết ở dưới mắt cá chân dính nước bùn, hiển nhiên khiến nó rất khó chịu, lúc nằm xuống đất nó còn định liếm, Trang Nghiêu đè mũi nó xuống: “Bẩn, không được liếm.”
A Bố nhẹ nhàng kêu meo meo, vẫn muốn liếm.
“Không được.”
A Bố rủ đầu xuống, đôi mắt tím không có tiêu cự nhìn về phía trước, dáng vẻ buồn bã ỉu xìu.
Liễu Phong Vũ vuốt ve lông A Bố: “Có phải A Bố đói hay không?”
“Không phải, tối qua nó ăn rất nhiều rắn.”
“A!” Đặng Tiêu đột nhiên la lên: “Tiếc quá, quên mất ăn thịt rắn nướng với canh rắn.”
Tùng Hạ cười: “Xém chút nữa là cậu chết cóng rồi, vẫn còn muốn ăn cơ à.”
“Nếu có ăn thì sẽ không đông lạnh, em đói quá nên thế.” Vẻ mặt Đặng Tiêu ủ rũ: “Nhiều rắn thế mà chả được miếng nào.” Cậu gặm một cái sủi cảo chiên cứng đơ, càng cảm thấy không cam lòng.
Tùng Hạ đưa cho cậu một cây lạp xưởng: “Đây còn có thịt này, đừng bắt bẻ nữa, đến Bắc Kinh là có thức ăn ngon.”
Đặng Tiêu cắn một miếng lạp xưởng, thở dài: “Chắc hẳn rất nhiều người đều đến Bắc Kinh anh nhỉ, không biết mẹ em có đến đó không.”
Tùng Hạ an ủi: “Tỷ lệ rất cao, như cậu đã nói, mẹ cậu nhất định còn sống, chỉ cần còn sống là sẽ có cơ hội gặp lại.”
Đặng Tiêu gật đầu: “Mẹ em nhất định còn sống, bà rất mạnh mẽ, còn lợi hại hơn đàn ông nhiều, bà không chết được đâu.” Cậu ta nắm chặt tay: “Đến Bắc Kinh rồi, em sẽ chụp một bức ảnh đẹp trai nhất, để họ sửa lại lệnh truy nã, cho thêm em vào, mẹ em nhìn thấy sẽ tới tìm em.”
Tùng Hạ cười xoa xoa đầu cậu: “Đi, đến Bắc Kinh, anh cắt tóc cho cậu, chụp cho cậu tấm ảnh đặc biệt đẹp trai.”
Đặng Tiêu cười cười, ánh mắt tràn đầy chờ mong.
Tùng Hạ ăn xong uống xong, định đi vệ sinh, cậu đứng dậy đi về phía rừng cây, mới vừa đi một vài mét thì phía sau truyền đến động tĩnh gì đó, cậu quay đầu nhìn lại, Thành Thiên Bích cũng đứng lên, nhíu mày nhìn cậu.
Tùng Hạ lập tức nhớ ra chuyện bây giờ họ bị ngọc cổ buộc chung một chỗ, giữa hai người không thể tách rời quá bốn mét, cậu lúng túng nói: “Tôi định đi vệ sinh.”
Thành Thiên Bích nói: “Đi thôi.”
Liễu Phong Vũ cười xấu xa nhìn họ: “Đi chầm chậm thôi nhé, không phải về sớm đâu.”
Đặng Tiêu cũng ồn ào theo, rồi cười ha ha.
Hai người vì tránh cho bị họ chê cười nên cố ý đi xa một chút, Tùng Hạ đi vòng qua một cái thân cây, cởi quần bắt đầu đi tiểu. Chưa bao giờ cậu thấy đi vệ sinh lại xấu hổ như thế, khiến cậu căng thẳng làm nước tiểu dính vào quần một chút, cậu hết sức buồn bực.
Đi xong, cậu nắm một vốc tuyết trên đất chà chà tay rồi mới đi ra.
Thành Thiên Bích liếc mắt liền nhìn thấy ống quần cậu có chỗ ướt, ánh mắt hơi cười.
Tùng Hạ có quan sát vô cùng tỉ mỉ đối với bất cứ nét mặt tinh vi gì của hắn, xưa nay cậu chưa từng thấy Thành Thiên Bích có thể nhe răng cười, tối đa chỉ là một nụ cười cực kỳ nhạt mà thôi cũng đã hiếm khi có. Bởi vậy mà ánh mắt hơi chế nhạo của Thành Thiên Bích khiến cậu rất bất ngờ, tâm trạng lúng túng giảm đi không ít, cười nói: “Cậu cười tôi đó hả? Cười gì chứ, đều là đàn ông cả, có ai mà chưa từng tè vào quần đâu.”
Thành Thiên Bích nói: “Không cười anh.”
Tùng Hạ nói: “Đừng điêu, tôi thấy rồi đấy.” Cậu đi tới ôm cổ Thành Thiên Bích, sờ sờ gương mặt lạnh lẽo của hắn, nhẹ giọng nói: “Tối qua cậu không bị thương chứ, cậu cũng không nói với tôi.”
“Yên tâm, không có.”
“Đến Bắc Kinh rồi, chúng ta đi tìm chú tôi trước, tôi nghĩ chú có thể che chở chúng ta.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Tôi cũng cần giáo sư giúp tôi liên lạc với quân đội cấp cao, bây giờ hỗn loạn như vậy, tôi không biết nên tìm ai báo cáo.”
“Báo cáo xong thì thế nào? Cậu có tính toán gì không? Chúng ta đã từng nói, tìm một chỗ có đủ loại đồ ăn, nuôi heo, sống cuộc sống tự cung tự cấp.”
“Tôi chưa.” Thành Thiên Bích trấn an vuốt trán cậu.
Thật ra trong lòng hai người đều rõ nguyện vọng này vô cùng xa xỉ, bây giờ họ còn chưa bước vào Bắc Kinh mà đã bị các thế lực lớn truy nã, dưới tình hình này, thật sự có thể sống cuộc sống ruộng vườn bình thường hay sao? Cho dù không có cậu, nhưng Thành Thiên Bích thân là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, hắn sẽ trở thành đối tượng bị mọi người chú ý. Hắn là một quân nhân, sợ rằng không thể lui về một góc, không làm gì cả.
Con đường này họ đã đi gần một năm, chẳng mấy chốc là sẽ đến, cậu lại cảm thấy sợ hãi, đó là sự sợ hãi với cuộc sống mà ta không biết.
Thành Thiên Bích nhìn thấu lo âu trước áp lực của Tùng Hạ, nhẹ nhàng ôm lấy cậu: “Đừng lo lắng, dù có xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ bảo vệ anh.”
Tùng Hạ cũng đưa tay ôm lại hắn, cười nói: “Tôi biết.” Thành Thiên Bích là người đàn ông có thể dựa dẫm nhất mà cậu từng gặp, người đàn ông sẽ không bao giờ suy sụp.
Thành Thiên Bích vỗ vỗ lưng cậu: “Về thôi.”
Sau khi hai người quay lại, Liễu Phong Vũ tiếp tục trêu chọc họ, đúng là có chết cũng chẳng đổi tính: “Sau này hai đứa có thể cùng ăn cùng tắm cùng đi nhà xí, đúng là ngọt ngào.”
Đặng Tiêu cười hì hì: “Liễu ca, có phải anh đang hâm mộ không.”
“Ôi, đúng rồi, anh hâm mộ, anh cũng muốn tối đi ngủ được ôm ai đó.”
“Ôm Đường ca ấy, dù sao thì hai anh cũng ngủ chung một phòng mà.”
Đường Nhạn Khâu cứng đờ: “Tiểu Đặng, đừng nói linh tinh.”
Liễu Phong Vũ liếc nhìn Đường Nhạn Khâu: “Anh thèm vào, cứng lắm.”
Đặng Tiêu nhào lên trên người A Bố: “Ôm A Bố vẫn thoải mái nhất.”
A Bố kêu “meo meo” một tiếng, đặt chân lên lưng Đặng Tiêu.
Trang Nghiêu nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Nghỉ ngơi được kha khá rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi. Ngày hôm nay A Bố có chút mệt mỏi, không đi được xa, chờ nó nghỉ ngơi tốt, tối đa bốn, năm ngày là chúng ta là có thể đến Bắc Kinh, có điều khi đi qua Thạch Gia Trang [124], chúng ta cần xem kỹ bản đồ một chút. Trận tuyết lớn đã vùi lấp con đường, tuyến đường của chúng ta nhất định sẽ bị chếch đi một khoảng nhất định.”
[124] Thạch Gia Trang: Là thành phố lớn nhất và là tỉnh lỵ tỉnh Hà Bắc Trung Quốc, cách thủ đô Bắc Kinh 320 km về phía nam.
Tùng Hạ nói tiếp: “Mặt khác, thức ăn chúng ta mang theo chỉ đủ cho hai ngày, còn lại cần chúng ta đi săn vài thứ, bây giờ đã là đầu xuân, sẽ không khó săn thú như mùa đông nữa, mọi người chú ý đến con mồi.”
Mọi người bò lên người A Bố, thông qua trao đổi hai đầu gồm ngôn ngữ và sóng điện não của Trang Nghiêu, A Bố chạy về phía trước.
Đến khi bầu trời tối đen, dựa theo đánh giá sơ lược của Trang Nghiêu, một ngày họ đi 180km, tốc độ gần gấp ba Lộ Bá, có điều dù sao thì A Bố cũng không phải máy móc, nó sẽ mệt. Buổi tối khi nghỉ ngơi, nó ăn chút thức ăn nén khí rồi nằm yên không nhúc nhích, rõ ràng cho thấy nó đã rất mệt mỏi rồi.
Tùng Hạ đưa một ít năng lượng vào bốn phần đệm thịt dưới chân nó, giảm bớt tê sưng: “A Bố chạy liên tục như thế có sao không? Hay là ngày mai đi chậm vậy.”
Trang Nghiêu nói: “Việc cần làm ngày mai là săn vài con động vật lớn, nó ăn hết thức ăn nén khí cũng không đủ.”
Tùng Hạ gật đầu: “Ngày mai sẽ không đi nhanh nữa, đi tìm con mồi trước đã, chúng ta đã đi gần một năm, cũng không cần vội một hai ngày.”
Đường Nhạn Khâu nhóm lửa, mọi người ngồi vây quanh đống lửa ăn vài thứ, Trang Nghiêu nói kế hoạch sau khi đến Bắc Kinh.
“Nhóm của chúng ta muốn ẩn giấu hành tung gần như là không thể vì A Bố là mục tiêu quá rõ ràng, trên thực tế cũng không phải che giấu gì cả. Sau khi vào thành, chuyện đầu tiên chúng ta phải làm là đi tìm giáo sư Tùng Chấn Trung, bảo ông ấy cung cấp che chở cho chúng ta, bằng không người của hội Phụng Lam sẽ là kẻ đầu tiên tìm đến báo thù.”
Tùng Hạ gật đầu: “Tôi ở Lạc Dương nghe họ nói rằng Bắc Kinh có một viện khoa học quốc gia, phát minh rất nhiều thứ để sử dụng trong tận thế, tôi đoán chú tôi cũng đang ở chỗ nào đó như vậy, không khó tìm lắm. Được rồi, Trang Nghiêu, cậu từng ở Bắc Kinh, chắc cậu phải rõ ràng hơn chúng tôi chứ?”
“Hơn phân nửa là chỗ đó, trước đây khi người kia đưa ra giả thiết ‘Ý thức Cambri’, chính là ở viện khoa học quốc gia.”
Tùng Hạ hỏi: “Cậu từng là một thành viên ở đấy?”
Ánh mắt Trang Nghiêu tối sầm: “Phải.”
Liễu Phong Vũ không hiểu: “Mấy năm trước cậu mới có mấy tuổi, biết được cái gì chứ, ở đó cậu có thể nghiên cứu ra cái gì? Điều khiến tôi không hiểu chính là sao họ lại để một đứa con nít mới mấy tuổi như cậu tham gia nghiên cứu.”
Trang Nghiêu lườm hắn một cái: “Anh không hiểu.”
“Tôi không hiểu đấy, hay là cậu nói một chút đi.”
Tùng Hạ có chút cẩn thận dò hỏi: “Người kia mà cậu nói là ba cậu à?”
Sắc mặt Trang Nghiêu hơi biến: “Các anh làm sao vậy? Hôm nay định tra hỏi tôi đấy à?”
Tùng Hạ nói: “Chúng tôi chỉ muốn xác định một chút có phải ngoại trừ chú tôi, Bắc Kinh vẫn còn có nhiều nhân tài có thể lợi dụng hay không thôi. Nếu ba cậu cũng là người của viện khoa học quốc gia, chúng ta ở Bắc Kinh sẽ càng thêm an toàn.”
Trang Nghiêu lạnh nhạt đáp: “Tôi chẳng có quan hệ gì với ông ta hết, đừng nghĩ đến chuyện trông cậy vào ông ta.”
Tùng Hạ ngẩn người, chẳng biết thế nào, cậu lại nhớ tới hồi còn ở trong biệt thự Trang Nghiêu, Trang Nghiêu cầm một bức ảnh cơm nước đầy bàn bảo cậu nấu theo nó. Từng có một lần cậu nhìn thấy tấm ảnh đó được kẹp trong sổ tay của Trang Nghiêu, cậu không biết tấm ảnh mỏng manh kia có là hồi ức duy nhất của Trang Nghiêu với gia đình hay không. Cũng có thể do cậu tự mình đa tình vì Trang Nghiêu mạnh mẽ không giống một đứa trẻ bình thường, có lẽ trong bộ óc đã tiến hóa tới chỉ số thông minh cực kỳ cao kia căn bản không cần những thứ tình cảm trói buộc này.
Trang Nghiêu lạnh lùng nói: “Tôi ở Bắc Kinh tiến hành một nghiên cứu đặc biệt, sau đó tôi không có hứng nghiên cứu nữa nên quay về Quý Dương. Lần này đến Bắc Kinh, tôi phải về viện khoa học quốc gia, sợ rằng chỉ có nơi đó mới có thiết bị tiên tiến và điều kiện có thể cho tôi nghiên cứu tận thế. Bởi vậy, trước khi đến Bắc Kinh thì mục tiêu của chúng ta vẫn nhất trí, đó là mau chóng đến viện khoa học quốc gia.”
“Sau đó thì sao? Cậu định sống tiếp ở đó sao?”
Trang Nghiêu nói: “Xem tình hình, chúng ta có quá ít hiểu biết về nơi đó, sau khi đến Bắc Kinh, chúng ta nên đi đâu, đến lúc đó tự nhiên sẽ có đáp án.”
Tùng Hạ có thể cảm giác được nội tâm mỗi người đều không quá bình tĩnh, dù sao họ cũng đã trải qua bao nhiêu gian nan hiểm trở như vậy, đối với chuyện sắp đi đến điểm cuối, hoặc ít hoặc nhiều họ cũng có “nỗi sợ về nhà [125]“, nhất là khi họ đều ý thức được những nguy hiểm thì trong lòng càng bất ổn. Thậm chí Tùng Hạ sinh ra cảm giác mong A Bố đừng chạy nhanh như vậy, để cậu bình tĩnh vài ngày đã.
[125] Nỗi sợ về nhà (Cận hương tình khiếp): Hình dung tâm trạng phức tạp của khách tha phương khi về quê. Người đã xa quê xa nhà nhiều năm, lại không thư từ tin tức, một khi về nhà, càng gần tới nhà thì tâm trạng càng mất bình tĩnh, chỉ e ở nhà đã xảy ra chuyện gì bất hạnh.
Buổi tối, mọi người đều ngủ vùi trong lòng A Bố, bởi túi ngủ quá nặng nên họ không mang theo, A Bố cuộn mình thành một hình tròn hết sức, ôm cả sáu người ở trong bụng, dùng bộ lông rất dài và cái đuôi to đắp lên người họ, cùng nhau chống lại cái lạnh đầu xuân, thân thể mềm mại ấm áp của A Bố khiến họ nhanh chóng chìm trong mộng đẹp.
Hôm sau, mọi người tinh thần khỏe khoắn, tiếp tục lên đường, A Bố nghỉ ngơi một đêm, thể lực dư thừa, bước chạy rất nhanh. Đến xế chiều, họ cách Thạch Gia Trang đã không đến một trăm km, ước chừng là ở thành phố Hình Đài.
Thời tiết hôm nay rất tốt, hiếm khi có ánh nắng, Trang Nghiêu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói: “Từ giờ đến khi trời tối khoảng bốn tiếng, trước lúc trời tối, chúng ta phải săn được gì đó, nếu không đến mai A Bố sẽ không còn sức.”
Liễu Phong Vũ nói: “Chúng ta phân công nhau đi tìm thôi, đi mãi mà không thấy con gì, bây giờ ấm lên chút rồi, có thể đi thử vận may.”
Trang Nghiêu nói: “Chia làm ba nhóm, mỗi tổ một người khứu giác nhạy bén, tôi và A Bố, Liễu Phong Vũ một tổ, Đường Nhạn Khâu và Đặng Tiêu một tổ, Thành Thiên Bích và Tùng Hạ một tổ, tất cả mọi người mang theo kim chỉ nam, phân công nhau hành động, tôi đánh ký hiệu ở đây, trước khi trời tối, dù có tìm được con mồi hay không thì cũng phải quay về.”
“Được.”
Sáu người một mèo chia làm ba nhóm chạy về ba hướng.
Thật ra nhóm có khả năng kém nhất trong ba nhóm chắc là Thành Thiên Bích và Tùng Hạ, A Bố và Đặng Tiêu đều có cái mũi nhạy bén, hơn nữa đều có tốc độ chạy nhanh, đáng tiếc cậu và Thành Thiên Bích không thể đi cách xa nhau, bằng không sẽ có cách chia nhóm tốt hơn.
Hai người đi ba, bốn km, Tùng Hạ vẫn cường hóa khứu giác nhưng không có thu hoạch gì, thỉnh thoảng có chim chóc bay qua bầu trời, họ cũng không bắt được. Cho dù có bắt được thì cũng quá nhỏ, không đủ cho A Bố ăn.
Bởi vì lúc trước họ đi bằng Lộ Bá nên hầu như chưa từng phải phiền não về chuyện săn thú, bây giờ mới chính thức cảm nhận được săn thú khó thế nào. Thảo nào các hộ săn bắn ở cổ đại một tháng chỉ có thể săn được một hai con, mà dựa vào số lượng con mồi ít như vậy chỉ có thể đủ no ấm cho một nhà mà thôi. Săn thú đúng là một chuyện gian khổ, mà cái khổ nhất trong chuyện này chính là tìm kiếm con mồi. Trước đây khi thời tiết ấm áp, trên núi có rất nhiều động vật biến dị, không tốn bao nhiêu sức lực đã có thể tìm được, thế nhưng vào mùa đông, phần lớn động vật đã núp đi hết. Tùng Hạ không tìm được con nào cả. Vào mùa đông, ngay cả cỏ dại cũng không có mà ăn, săn thú lại khó như vậy, những người bình thường kia làm sao mà sống.
Đến lúc trời tối, họ buồn bực quay về.
Khi về nơi đã hẹn, Đường Nhạn Khâu và Đặng Tiêu cũng đã về, nhưng vui ở chỗ họ săn được một con lợn rừng đủ cho A Bố và mọi người cùng nhau ăn uống no nê.
Tùng Hạ vui vẻ nói: “Tốt quá, cuối cùng cũng có cái ăn, ơ, nhóm Trang Nghiêu vẫn chưa về sao?”
“Chưa ạ, nhóm em về trước khi trời tối cơ, đợi được một lúc lâu rồi.” Đặng Tiêu đắc ý sờ sờ mũi: “Thế nào, chúng em có lợi hại không, con lợn rừng này do em tìm được đấy, lát nữa em muốn ăn đùi.”
“Ha, cho cậu ăn chân heo.” Tùng Hạ nói: “Chúng ta đi kiếm chút củi đốt, chờ họ về là ăn được luôn.”
Bốn người đi lượm củi nhóm lửa, bắc một cái giá nướng, đến lúc này thì trời đã tối đen, từ khi Thành Thiên Bích và Tùng Hạ trở về thì đã qua nửa tiếng, cuối cùng mọi người đã có chút sốt ruột.
“Sao họ vẫn chưa về? Chẳng lẽ lạc đường?”
“Không thể, có A Bố ở đó thì sao mà lạc đường được.”
Tùng Hạ cau mày: “Vậy sao đi lâu vậy mà vẫn chưa về?”
Đặng Tiêu nói: “Em thấy hơi lo lo, chúng ta đi tìm đi. Em và Đường ca đi tìm, hai anh đi cùng nhau không đi nhanh được, ở lại đây trông vậy.”
Tùng Hạ gật đầu: “Hai người đi cẩn thận.”
Đường Nhạn Khâu và Đặng Tiêu chạy về hai hướng ngược nhau.
Tùng Hạ lo lắng nhìn khu rừng đen sì phía xa, lại không nhìn thấy cái gì cả.
Mong rằng nhóm Trang Nghiêu chỉ chậm trễ trên đường, ví dụ như nhất thời không tìm được phương hướng, ví dụ như săn được con gì đó lớn quá nên làm chậm tốc độ của họ, ví dụ như…
Cũng không biết sao mà trong lòng Tùng Hạ có tâm trạng bí bách, cậu cảm thấy bí bách đến hoảng loạn.
Sẽ không có chuyện trước khi đến Bắc Kinh lại gặp chuyện không may chứ…
Thành Thiên Bích bắt lấy vai cậu, bình tĩnh nói: “Đừng cuống, họ không dễ gặp chuyện không may như vậy đâu.”
Tùng Hạ gật đầu, ép mình tỉnh táo lại.
Thành Thiên Bích nói đúng, họ không dễ gặp chuyện không may như vậy, sức chiến đấu của A Bố tất nhiên không nói chơi, Liễu Phong Vũ cũng là dị nhân tương đối lợi hại, lại có bộ não lợi hại của Trang Nghiêu nữa, dù có gặp phải chuyện gì, nhất định cũng có thể chuyển nguy thành an.
Lo lắng đợi gần một tiếng, Tùng Hạ cảm thấy họ thật sự đã xảy ra chuyện, nếu không sẽ không có chuyện quá ba tiếng rồi mà vẫn chưa về.
Lại đợi thêm một lát, Đặng Tiêu về trước, cậu ta thấy nhóm Trang Nghiêu vẫn chưa về, vẻ mặt thất vọng lo lắng, còn muốn đi tìm nữa, lại bị Thành Thiên Bích ngăn lại.
Một lát sau, Đường Nhạn Khâu cũng về, hắn mang về Liễu Phong Vũ.
Mọi người vội đến đón, đầu tiên Tùng Hạ nhìn thấy Liễu Phong Vũ quần áo rách rưới, chứng minh hắn nhất định đã biến thân, lại thấy sắc mặt nhếch nhác, hai mắt đỏ bừng, đã biết chuyện này không ổn.
“Liễu ca! Đã xảy ra chuyện gì vậy!”
Liễu Phong Vũ có vẻ cực kỳ mệt mỏi, mệt đến nỗi hắn há miệng, nhưng không nói thành lời.
Đường Nhạn Khâu nét mặt nghiêm trọng: “Để tôi nói, ở nửa đường tôi tìm ra anh ta, anh ta nói Trang Nghiêu bị một đàn chim cuốn đi, A Bố đuổi theo đàn chim kia, Liễu Phong Vũ không đuổi kịp A Bố, chạy rất xa, kết quả bị lạc đường.”
Tùng Hạ kinh hãi: “Trang Nghiêu… bị bắt đi?”
Đặng Tiêu đập bộp vào thân cây, nét mặt lo lắng.
Thành Thiên Bích lấy nước cho Liễu Phong Vũ, trầm giọng nói: “Thuật lại từ đầu tới đuôi chuyện đã xảy ra.”
Liễu Phong Vũ lấy hơi, giọng nói khàn khàn: “Lúc đó chúng tôi đang đuổi theo một con hươu, trên trời đột nhiên xuất hiện một đàn bồ câu. Chúng tấn công chúng tôi, cuốn Trang Nghiêu đi, tôi ngã khỏi người A Bố. A Bố đuổi theo đàn bồ câu kia, chớp mắt đã không thấy người đâu, tôi đuổi mãi nhưng vẫn không kịp, sau đó lại phát hiện kim chỉ nam ở trên người Trang Nghiêu, thế là lạc đường, sau đó gặp được Đường Nhạn Khâu…” Hắn siết chặt nắm đấm: “Trang Nghiêu bị bắt đi là do tôi… tôi…”
“Liễu ca!” Tùng Hạ một tay đặt lên vai hắn, nghiêm túc: “Liễu ca, chuyện này không trách anh, một mình anh khả năng hữu hạn, anh có thể còn sống mà trở về, bọn em đã cám ơn trời đất.”
Liễu Phong Vũ vò đầu, có vẻ rất tự trách, mặc dù xưa nay Trang Nghiêu không bao giờ hành động như một đứa trẻ, nhưng dù sao thì nó cũng chính là một đứa trẻ. Hắn là người lớn, nhưng lại không có ý thức đặt mình ở vị trí người giám hộ. Tuy xưa nay luôn thiếu ý thức trách nhiệm nhưng Liễu Phong Vũ không thể chịu được chuyện Trang Nghiêu bị kẻ địch mang đi ngay trước mắt mình.
Thành Thiên Bích nói: “Trang Nghiêu có nói gì không?”
Liễu Phong Vũ trầm giọng nói: “Nó kêu chúng ta không phải lo cho nó, cứ đến thẳng Bắc Kinh.”
Đặng Tiêu hét lớn: “Làm sao thế được, không phải chúng ta là bạn hay sao, không cứu cậu ta ra, làm sao chúng ta có thể đi Bắc Kinh!”
Đường Nhạn Khâu nói: “Nhân lúc mọi người tách ra, đàn bồ câu kia chỉ mang Trang Nghiêu đi, cũng không tấn công những người khác, rõ ràng mục đích của họ chỉ là bắt người, cho nên bây giờ Trang Nghiêu vẫn an toàn, chúng ta phải nghĩ cách tìm được nó.”
Liễu Phong Vũ hung dữ nói: “Tôi sẽ biến đám bồ câu kia thành xương trắng hết!”
Tùng Hạ gật đầu: “Tiểu Đặng nói không sai, chúng ta phải đi cứu Trang Nghiêu. Dù cậu ấy có nguy hiểm hay không, cũng không thể để cậu ấy rơi vào trong tay kẻ địch, rất có thể…” Tùng Hạ cắn răng: “Rất có thể do giả mạo năng lực của tôi mà cậu ấy mới bị bắt.”
Tuy xưa nay họ không thể toàn tâm tin tưởng Trang Nghiêu, nhưng đã trải qua đồng sinh cộng tử trong thời gian dài như vậy, con người có tình cảm, họ không thể để mặc bạn bè mình được, lại càng không thể để mặc một đứa trẻ chỉ mới mười hai tuổi.
Thành Thiên Bích nói: “Dù thế nào thì đêm nay chúng ta vẫn chưa làm gì được, hừng đông ngày mai hành động.”
Đặng Tiêu vội la lên: “Chúng ta còn chờ hừng đông gì nữa, cầm đuốc đi thôi.”
Đường Nhạn Khâu đè vai cậu xuống: “Tiểu Đặng, chúng ta nên chờ đến hừng đông, bây giờ đường nhìn quá mờ, rất có thể sẽ làm nhiều công ít.”
Thành Thiên Bích nói: “Tôi nói đợi đến hừng đông, là vì chờ A Bố trở về.”
Liễu Phong Vũ cau mày nói: “A Bố đuổi theo đám bồ câu kia rồi, nó sẽ không trở lại.”
“Không, A Bố sẽ trở về, nó thông minh hơn chúng ta tưởng, nó sẽ trở về, dẫn chúng ta đi tìm Trang Nghiêu.”
Tùng Hạ gật đầu: “Tôi cũng cho rằng A Bố sẽ trở về, tốc độ nó nhanh vậy mà cũng không đuổi kịp tốc độ chim bay, khi phát hiện thấy mình không đuổi theo được nữa, nó sẽ quay về tìm chúng ta đi cứu Trang Nghiêu.”
Đặng Tiêu đứng ngồi không yên, cuối cùng chán chường ngồi bệt xuống đất, Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ đều có nét mặt nặng nề, Thành Thiên Bích tuy không tỏ vẻ gì nhưng ánh mắt cũng rất thâm sâu, Tùng Hạ càng siết chặt nắm tay, ép mình bình tĩnh.
Nhìn con lợn rừng to mọng phía xa, vốn phải là cảnh sáu người một mèo vui vẻ vây quanh đống lửa ấm áp ăn thịt quay nóng hổi, nay lại trở nên lạnh lẽo như thế. Không có chất giọng trẻ con non nớt của Trang Nghiêu phân tích đủ các loại chuyện, họ cảm thấy rất không quen. Không có thân thể ấm áp của A Bố, đêm nay làm sao ngủ được?
Tùng Hạ càng nghĩ càng thấy vô cùng khó chịu.
Vì sao đã sắp đến Bắc Kinh rồi lại xảy ra nhiều biến cố như vậy, cuộc hành trình này của họ không hề được đi trên đất bằng, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là sẽ ngã vào trong cống ngầm. Có thể trước đây dù là nguy hiểm thế nào thì họ vẫn ở bên cạnh nhau, đây là lần đầu tiên một người bạn bị mất tích, sống chết không hay. Tâm trạng lo âu này, ai chưa trải qua thì không thể hiểu nổi.
Đêm nay không ai có thể an tâm đi ngủ, họ ngồi quanh đống lửa, trầm mặc chờ đợi. Nếu đêm nay A Bố vẫn không trở lại, họ sẽ phải đối mặt với nhiều vấn đề khó khăn hơn, việc khó nhất chính là làm thế nào để tìm được Trang Nghiêu trong thế giới khổng lồ mờ mịt này.
Tùng Hạ thầm nhủ trong lòng, A Bố, mày nhất định phải trở về, đưa bọn tao đi tìm cậu chủ của mày.
Mọi người một đêm không chợp mắt, khi chân trời xuất hiện ánh rạng đông đầu tiên, rốt cuộc Tùng Hạ đã cảm giác thấy phía xa xuất hiện một dao động năng lượng quen thuộc, cậu đứng bật dậy: “Là A Bố!”
Mọi người quay đầu nhìn lại, quả nhiên phía xa, một còn mèo Ragdoll màu trắng to lớn đang chạy như bay đến chỗ họ.
“A Bố!” Tùng Hạ vội chạy đến.
A Bố khẩn cấp dừng lại trước mặt họ, lo lắng kêu lên những tiếng mất kiểm soát, không ngừng giậm chân xuống mặt đất, lúc này Tùng Hạ mới thấy bốn chân của A Bố đầy máu, chỉ e là nó đã chạy suốt đêm, một phút cũng không ngừng.
“A Bố, A Bố, mày bình tĩnh lại một chút!”
A Bố bình thường luôn ngoan ngoãn nghe lời nay căn bản lại không nghe được họ nói câu nào, thoáng cái đã ủn Tùng Hạ ngã xuống đất, ra sức giục giã cái gì đó.
Thành Thiên Bích hét lớn một tiếng: “A Bố!”
Thân thể A Bố dừng lại, dưới khí thế lớn mạnh của Thành Thiên Bích, rốt cuộc nó đã bình tĩnh hơn một chút, nó nhẹ nhàng kêu “meo meo” một tiếng, ngữ điệu ai oán, hình như đang khóc, đôi mắt như thủy tinh tím tràn đầy lo nghĩ và đau khổ.
Tùng Hạ đau lòng ôm lấy những chiếc chân máu me lấm tấm của A Bố, năng lượng vô thuộc tính như đập tràn xả lũ, ‘đổ nghiêng’ đưa vào trong thân thể A Bố, chữa trị những vết thương rạn nứt chảy máu của nó.
Thành Thiên Bích kéo con lợn rừng kia lại đây, vỗ vỗ A Bố: “Ăn nó đi, bọn tao cần mày chạy thật nhanh.”
A Bố bồi hồi tại chỗ hai vòng, rốt cuộc cắn xé bộ da dày dặn của con lợn rừng kia, giống như đang cắn xé những kẻ đã bắt Trang Nghiêu đi.
Nó lấy tốc độ nhanh nhất để lấp đầy dạ dày, mọi người lần lượt trèo lên lưng nó, Tùng Hạ nói: “A Bố, đưa bọn tao đi tìm Trang Nghiêu!”
A Bố kêu to một tiếng, như mũi tên bắn ra, bắt đầu chạy.
Danh Sách Chương: