Mục lục
Kỷ Cambri Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Họ chính là người lùn tiến vào vương quốc của người khổng lồ, nhìn thấy gì cũng phải ngưỡng mộ.

Ba người trên biển không hẹn mà cùng tản ra các hướng xung quanh.

Chỉ thấy cái gì đó giống như một cái cối xay khổng lồ bắn ra khỏi mặt nước. Tùng Hạ tập trung quan sát, hình dáng đó quả thật chính là sứa. Con sứa này có đường kính tầm 4 mét, cơ thể hình quả trứng trông có vẻ mềm mại trong suốt, vài chiếc xúc tu nối liền phía dưới cũng đang nhẹ nhàng lắc lư theo gió. Là sinh vật phù du lớn nhất trong biển, chúng vốn nên thong thả trôi nổi trong nước kiếm ăn, sứa không có xương sống nên căn bản không thể có đủ khả năng bật nhảy như vậy, nhưng nay chúng đã có, hơn nữa bắn ra một phát lên đến hai mươi mét vượt mặt nước biển.

Ba người tránh được đúng lúc, đều không bị sứa chạm phải, con sứa kia cũng thuận thế rơi xuống nước, Đường Nhạn Khâu bay đến một khoảng cách an toàn, giương cung muốn bắn, Thẩm Trường Trạch ngăn: “Chờ một chút, tôi xuống xem sao.”

Con sứa tõm một tiếng rơi lại xuống biển, bọt nước bắn lên tung tóe, Thẩm Trường Trạch thu cánh lại, nhẹ nhàng chui xuống biển.

Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu thì bất cứ lúc nào cũng chú ý đến mặt nước dưới chân, đề phòng lại có sứa đánh lén.

Nước biển ở đây cũng không trong, vừa rồi là do họ cảm thấy dưới mặt nước có một dao động năng lượng khá mạnh nên mới cẩn thận, cho đến lúc con sứa cách mặt nước không đến một mét mới chú ý tới nó nên kịp thời né tránh. Lúc này cả sứa và Thẩm Trường Trạch đều đã lặn xuống nước, họ không nhìn thấy gì nữa.

Cứ như vậy qua hơn hai phút, mọi người đều có chút bất an, sao lâu vậy rồi mà Thẩm Trường Trạch còn chưa ngoi lên?

Thành Thiên Bích ngờ vực nhìn về hướng Thiện Minh, Thiện Minh kêu lên: “Nó có thể nhịn thở trong nước rất lâu.” Sau đó nói với Tùng Hạ: “Hải Long là sinh vật dưới nước, Thẩm Trường Trạch là Long Huyết nhân có nồng độ máu cao tới 97%, cho nên trên cơ bản không chết đuối được đâu.”

Cứ như vậy qua thêm ba, bốn phút nữa, Thẩm Trường Trạch đột nhiên trồi lên khỏi mặt nước, cũng vỗ cánh bay lên, nói: “Tôi thử rồi, chạm vào sứa ở dưới nước nó sẽ không nổ, xem ra nó chỉ có thể nổ sau khi đụng phải con mồi lúc đã nhảy ra khỏi mặt nước.”

Thành Thiên Bích mở miệng vừa muốn nói gì, Đường Nhạn Khâu liền nói: “Lại có một con đến đây.”

Ba người chăm chú quan sát mặt nước, cảm giác nguồn năng lượng kia đang chuyển động bên dưới đó.

Thành Thiên Bích nói: “Bây giờ thử bắn một mũi tên xem.”

Vừa dứt lời, con sứa khổng lồ vừa rồi lại nhảy lên, không đầu không đuôi lao về phía Thành Thiên Bích. Thành Thiên Bích nhanh như cắt lui về phía sau, Đường Nhạn Khâu kéo cung bắn tên, trúng chính giữa cơ thể con sứa. Cơ thể mềm nhũn trong suốt lấy tốc độ khó có thể tin nhanh chóng trương phình, giống như quả bóng bị bơm căng, khi cơ thể phình lên đến cực hạn thì nổ đoàng một tiếng.

Uy lực từ vụ nổ đẩy ba người ra thật xa, họ bị rung chấn đến độ choáng đầu hoa mắt. Mặt biển bị nổ ra một bức tường nước, xác sứa vụn và nước biển tung lên cùng nhau rơi xuống.

Sau khi mặt nước lắng lại, Thành Thiên Bích muốn bay xuống nhặt một ít xác sứa. Hắn vừa nhặt lên một miếng xúc tu thì đột nhiên vội bay lui lên cao, hét lớn: “Cẩn thận!”

Giây tiếp theo, trong nước đột ngột chui ra vài con sứa, hình dáng giống nhau như đúc, chỉ là lớn nhỏ bất đồng. Đám sứa này hiển nhiên đã tìm được vị trí chuẩn xác, chia nhau ra lao vào ba người. Sau khi nguyên tố hóa, Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch có tốc độ rất nhanh, hai người đều tránh thoát. Đường Nhạn Khâu dù sao cũng có thực lực, tốc độ tuy chậm hơn một chút nhưng vẫn tránh được việc chạm vào hai con sứa. Song ngay khi hắn tưởng rằng mình đã an toàn thì hai con sứa cách hắn chừng năm, sáu mét vẫn tiếp tục bay lên theo quán tính, hơn nữa càng ngày càng gần…

Thành Thiên Bích vội vàng lao về phía Đường Nhạn Khâu.

Đường Nhạn Khâu cũng ý thức được không xong, vội rút lui tới chỗ xa hơn. Ngay khoảnh khắc cuối cùng khi hai con sứa va vào nhau rồi đùng đùng phát nổ, một nguồn lực kéo hắn sang một bên, hắn bị sóng xung kích va cho mấy lần ngả nghiêng trên không trung, hoa mắt ù tai, thiếu chút nữa rơi xuống biển.

Nhưng Đường Nhạn Khâu còn chưa kịp ổn định lại thì đã có một con sứa xẹt qua bên cạnh hắn. Hắn quay đầu lại nhìn, càng ngày càng có nhiều sứa chui ra như chuột, lao lên rồi lại đâm xuống dưới nước, Thẩm Trường Trạch bay tới phía bờ, không quay đầu lại.

Thành Thiên Bích kéo Đường Nhạn Khâu nhanh chóng bay về phía bờ biển, cho đến lúc họ bay ra khỏi vùng biển này, đám sứa oanh tạc kia mới chịu thôi. Mặt biển lại trở về yên bình, giống như cuộc mạo hiểm vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.

Thiện Minh nhìn họ cả người ướt đẫm nhếch nhác, cười khà khà: “Đám sứa này hay ho ra phết, chỉ cần một con nổ là các con khác như nổi điên cả lũ luôn.”

Đường Nhạn Khâu cởi áo khoác sũng nước, bực bội: “Không ngờ còn có chiêu tự nổ, vì tấn công mà chúng thật là liều lĩnh.”

Tùng Hạ nói: “Sinh vật phù du căn bản không có IQ, là một trong những loài dễ khống chế nhất, nếu dưới đáy biển thật sự có sinh vật thao túng tất cả sinh vật khác trong vùng biển này thì đàn sứa này đúng là vũ khí rất tốt.”

Thành Thiên Bích ném miếng xúc tu sứa trong tay cho Tùng Hạ: “Xem ra muốn bắt sống thì chỉ có thể tìm Diêu Tiềm Giang, chỉ lúc ở dưới nước chúng mới không nổ.”

Tùng Hạ sờ cái thứ trơn tuồn tuột kia, cau mày ném nó vào trong ba lô.

Năm người quay về căn cứ, giao hai hàng mẫu cho trợ lý của Tùng Chấn Trung.

Chấp hành xong nhiệm vụ đơn giản này, họ được nhàn rỗi hai ngày. Buổi chiều hai ngày sau, Đặng Tiêu kích động đến tìm họ, nói Diêu Tiềm Giang mang theo “cái thứ to đùng” ấy về rồi.

Họ vừa nghe đã biết chắc hẳn Tùng Chấn Trung tìm Diêu Tiềm Giang đi bắt sống sứa, họ cũng cảm thấy rất hứng thú, lần lượt xuống lầu xem.

Xa xa, một cái xe tải lớn đông người vây quanh kéo vào căn cứ, trên xe tải đặt một quả cầu nước trong suốt rất lớn, trong quả cầu có một con sứa còn ngọ nguậy. Con sứa này nhỏ hơn con đầu tiên họ gặp ngoài biển, đường kính ước chừng chỉ có ba mét nhưng so với người bên cạnh thì quả nhiên là “cái thứ to đùng”. Con sứa không ngừng va mình vào cạnh cầu nước, song dù có làm thế nào cũng không thể thoát ra, thoạt nhìn thật sự ngốc nghếch đến đáng thương.

Đặng Tiêu chạy tới vỗ vỗ quả cầu nước: “Quận vương, cái này giống cái trước kia anh làm cho tôi phải không.”

Diêu Tiềm Giang nói: “Nghe nói thứ này chỉ khi ở trong nước mới không nổ, cho nên chỉ có thể vận chuyển như vậy.”

Sinh vật biển sống lấy làm “chuột bạch” để thí nghiệm trong căn cứ có không ít, nhưng hàng mẫu dùng cách này tóm về tuyệt đối chỉ mình con này. Rất nhiều người đều tò mò chạy tới vây xem, ngay cả Sở Tinh Châu và Dung Lan cũng lần lượt nhìn xuống qua khung cửa sổ tầng bốn và tầng năm.

Vài nhà khoa học hưng phấn nhìn quả cầu nước kia, Tùng Chấn Trung vui mừng: “Quận vương vất vả rồi.”

Diêu Tiềm Giang cười: “Không hề gì, vừa lúc hoạt động gân cốt một chút.”

A Bố chạy vòng vòng quanh xe tải, tò mò nhìn chằm chằm con sứa kia, đột nhiên giơ chân muốn vồ quả cầu nước, mọi người kinh hoàng bạt vía, Trang Nghiêu vội quát bảo nó dừng lại.

A Bố kêu hai tiếng, tiếng kêu có chút bất mãn.

Tùng Hạ hỏi: “A Bố sao vậy?”


Trang Nghiêu nói: “Tôi không cho nó ăn cá ở chỗ này.”

Tùng Hạ cười xoa xoa chân A Bố: “Đứa bé đáng thương.”

A Bố nằm xuống tại chỗ, rầu rĩ liếm chân mình. Con sứa trong quả cầu nước, đối với nó mà nói thì là sự cám dỗ rất lớn.

Đặng Tiêu nói: “Thật ra thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao đâu, người khổng lồ cũng là ăn lâu lắm rồi mới biến thành người khổng lồ đấy chứ.”

Trang Nghiêu nhìn ánh mắt nhìn con sứa chằm chằm đầy khát vọng của A Bố, bất đắc dĩ nói: “Hai tuần ăn một lần đi.”

“Chúng ta đến đây đã được hai tuần chưa?”

Tùng Hạ cười: “Một tuần còn chưa đến.”

Đặng Tiêu vỗ vỗ mũi A Bố: “Chờ nhé, ngoan.”

Tùng Chấn Trung nói: “Chiều nay chúng tôi sẽ phái trực thăng đến đảo Hải Nam vận chuyển đồ đạc cho người khổng lồ, cần một vài người yểm trợ lúc trực thăng đáp đất, mọi người ai muốn đi?”

Trang Nghiêu nói: “Chúng tôi đều đi.”

Thẩm Trường Trạch và Diêu Tiềm Giang cũng tỏ vẻ muốn đi.

Buổi chiều cùng ngày, một chiếc trực thăng chở đầy đồ đạc xuất phát, trên phi cơ chở hơn mười người. Quá trình từ căn cứ vượt qua eo biển khá an toàn, nhưng vì khoảng cách di chuyển quá ngắn, không đủ thời gian cho trực thăng bay cao cho nên lúc hạ cánh xuống đất khi còn trên bầu trời hải đảo và lúc cất cánh từ đất liền hải đảo trở nên hết sức nguy hiểm. Dường như động vật biển cảm thấy rất hứng thú với trực thăng, luôn muốn đánh xuống xem xem rốt cuộc thì bên trong có gì. Trước kia một chiếc trực thăng bị đánh rơi chính do cột nước do một con cá voi phun ra. Từ đó về sau, đã rất lâu rồi họ không phái trực thăng lên đảo nữa, sau này vì có hiệp ước với bộ tộc người khổng lồ nên nhất định phải qua vận chuyển một chút đồ đạc, lúc đó mới bắt đầu chuyến bay nguy hiểm này. Chẳng qua khi đến khu vực nguy hiểm, họ sẽ ném một vài dị nhân bay được xuống để hộ giá.

Khi trên phi cơ, họ có thể thông qua khoảng cách giữa các tầng mây nhìn thấy eo biển Quỳnh Châu [272] bên dưới. Eo biển này cũng không rộng, chỉ được 50 hải lý, nơi sâu nhất cũng chỉ được 120 mét. Do hạn chế môi trường xung quanh nên thật ra động vật biển sống tại eo biển này cũng không tính là quá lớn, sinh vật dài hơn hai trăm mét đã cực kì hiếm thấy rồi. Những con quái vật lớn thật sự đều sống tại Hoa Nam và Thái Bình Dương rộng lớn, sinh vật dài hơn hai trăm mét cùng lắm chỉ là hạng bình thường. Song mục tiêu cuối cùng của họ – ngọc Con Rối – lại nằm ngay nơi đại dương vô biên vô hạn này.

[272] Eo biển Quỳnh Châu: Còn gọi là eo biển Hải Nam, là một eo biển nằm giữa bán đảo Lôi Châu ở Quảng Đông và đảo Hải Nam.

ChinaGuangdongZhanjiang

Đặng Tiêu dán mặt vào kính thủy tinh, chăm chú nhìn mặt biển bên dưới, đột nhiên hét toáng lên: “Mau xem, phía dưới có cái gì đó nhảy lên khỏi mặt biển.”

Trang Nghiêu lại gần nhìn thoáng qua: “Là cá heo.”

Những người tới gần cửa sổ đều nhìn xuống, sóng xanh cuồn cuộn trên biển, có hàng chục con cá heo khổng lồ không ngừng đón sóng nhảy lên khỏi mặt nước. Động tác đều nhịp, kỳ diệu và hoành tráng.

Tiểu Chu kinh ngạc: “Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy cá heo đó, nghe nói cá heo có tính cách khá ngoan hiền, cả một đàn xuất hiện như vậy là…”

Gã còn chưa nói xong, một con quái vật lớn màu xám đen đột ngột trồi lên khỏi mặt nước. Có thể nhìn ra con cá heo vừa rồi dài ít nhất hơn bảy mươi mét, thế nhưng so với con này vẫn chưa to bằng. Nó vừa há miệng liền cắn được hai con cá heo, lôi hai cái đuôi còn đang liều mạng giãy giụa kéo xuống đáy biển! Máu tươi lập tức nhuộm đỏ mặt biển, đội hình cá heo tan rã, lần lượt chui xuống nước không thấy tăm hơi đâu nữa.

Mọi người trợn mắt há mồm. Cảnh tượng một giây trước còn rất có tính thưởng thức, ngay giây tiếp theo đã biến thành hiện trường đi săn đẫm máu. Hàng chục con cá heo vừa rồi nay không thấy đâu nữa, chỉ còn vùng máu loang lổ trên mặt biển cũng đang dần dần bị sóng biển đánh tan.

Đường Đinh Chi nói: “Là một con cá nhám búa [273], rất to.”

[273] Cá nhám búa: Một loại cá thuộc bộ cá mập mắt trắng có cấu trúc sụn đặc biệt ở đầu dẹt và mở rộng sang hai bên tạo thành hình dáng của một chiếc “búa”. Chiếc búa ở đầu loài cá này được cho là có chức năng cảm nhận con mồi, vận động và thực hiện thao tác khi săn mồi.

Hammerheadshark

Tiểu Chu thở dài, không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa.

Đại dương xinh đẹp như thế, nhưng những sinh mệnh siêu cấp nó thai nghén ra lại khiến người ta không rét mà run.

Rất nhanh, phi cơ trực thăng đến gần nơi cần hạ cánh, hai người Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch mở cửa trực thăng nhảy ra ngoài, “hộ giá” cho những chiếc trực thăng bay theo phía sau.

May mắn là hôm nay họ không lọt vào tầm ngắm của bất cứ động vật biển nào. Sau khi trực thăng bình an đáp xuống một ngọn núi, Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch cũng theo sát phía sau.

Trên phi cơ, họ cũng đã nhìn thấy dưới mặt đất có một vài người khổng lồ đang hoạt động. Khi phi cơ hạ cánh, Tùng Hạ không khỏi ảo tưởng những người khổng lồ này vươn tay tóm lấy đuôi trực thăng, quay vài vòng rồi ném văng ra, giống như King Kong trong phim vậy.

Xuống khỏi máy bay, những người khổng lồ chậm rãi bước tới phía họ. Ảo tưởng vừa rồi của Tùng Hạ lại càng được cụ thể hóa, nếu những người khổng lồ này là kẻ địch của họ thì đúng là khó đối phó.

Một người khổng lồ trung niên hơi ngồi xổm xuống, cúi đầu: “Giáo sư Tùng, ngài tới rồi.”

Tùng Chấn Trung nói: “Chú La, tôi mang theo đồ đạc mọi người cần.”

“Tốt quá, lão đại đang đợi ngài đấy.”

Phi công tháo dây kéo, người khổng lồ khiêng lên một thùng hàng cực lớn: “Giáo sư Tùng, mời sang bên này.”

Sau khi hạ cánh, đoàn người liền bị rung động bởi cảnh tượng trước mắt.

Hiện tại họ đang đứng trong một ngọn núi lửa đã ngừng hoạt động, nơi này vốn là một điểm thu hút du lịch nổi tiếng tại Hải Khẩu [274], song bây giờ đã trở thành nơi cư trú của người khổng lồ. Toàn bộ núi đảo Hải Nam vốn không nhiều, muốn tìm được một nơi cư trú cách bờ biển không tính là quá xa, có thể bảo đảm cung ứng thức ăn, lại dựa núi làm nơi che chắn tự nhiên như vậy đúng là không dễ.

[274] Hải Khẩu: Một địa cấp thị ở phía bắc đảo Hải Nam, đóng vai trò như là cảng chính, trung tâm hành chính của đảo Hải Nam.

1Họ đi như chạy theo đằng sau người khổng lồ kia, tiến vào làng người khổng lồ.


Những căn nhà khổng lồ dùng đá núi lửa xây thành, những bộ quần áo khổng lồ đang phơi nắng, những cái bếp khổng lồ, những chiếc xe trượt tuyết khổng lồ… mọi thứ đều được chế tạo dựa theo kích cỡ khủng long. Họ chính là người lùn tiến vào vương quốc của người khổng lồ, nhìn thấy gì cũng phải ngưỡng mộ.

Giống như cách họ tò mò nhìn những người khổng lồ này, người khổng lồ trong làng cũng tò mò nhìn họ.

Một đứa bé trai thoạt nhìn chỉ có ba, bốn tuổi, nhưng chiều cao đã quá bốn mét vui cười ngồi một bên, nắm một hòn đá núi lửa ném vào họ.

Hòn đá đó trong mắt đứa bé có lẽ rất nhỏ, nhưng đối với họ mà nói chính là bóng bowling, nếu bị đập trúng thật thì cũng không phải chuyện đùa. Thành Thiên Bích vung tay lên, đập hòn đá sang một bên.

Chú La quay đầu lại, lớn tiếng quát đứa bé kia: “Mày làm gì thế!”

Thằng bé sợ tới mức co rụt cổ lại, chạy biến đi mất.

Đặng Tiêu vỗ vỗ ngực: “Má ơi, lớn quá thì phải …”

“Cũng có người thường.” Trang Nghiêu hất cằm sang bên cạnh.

Mọi người nhìn sang bên kia, quả nhiên nhìn thấy một căn nhà xi măng có kích thước bình thường, hiển nhiên là kiến trúc khu du lịch trước kia để lại, có vài người thường đang đứng ngoài cửa nhìn họ.

“Chắc họ là người nhà của những người khổng lồ này.”

Tùng Chấn Trung nói: “Phải, tuy tỷ lệ rất cao nhưng không phải tất cả đều sẽ biến thành người khổng lồ, có vài người chính là ăn thế nào cũng không biến dị, còn có vài người thì vẫn chưa tới thời điểm.”

Họ đi cùng chú La vào tận cùng ngôi làng, nơi đó có một căn nhà đá lớn nhất, hoành tráng nhất làng, cao tầm tòa nhà năm tầng, cũng được xây từ đá đỏ núi lửa, tuy tạo hình rất đơn giản nhưng loại đá núi lửa tổ ong [275] cộng thêm đồ dùng nhà bếp, dụng cụ nông canh bên cạnh khiến nơi đây mang vài phần hơi thở thời kì đồ đá.

[275] Minh họa:

DIGITAL CAMERA

Chú La đứng bên ngoài hô: “Lão đại, giáo sư Tùng đến rồi.”

Từ trong nhà đá truyền ra động tĩnh, sau đó, một người khổng lồ nam cao tầm mười hai, mười ba mét bước ra từ trong nhà đá. Người đó chừng ngoài ba mươi tuổi, làn da ngăm đen, gương mặt cương nghị, góc cạnh rõ ràng, đầu không một sợi tóc, còn có một vết sẹo hình chữ thập chém thẳng vào đến khóe mắt. Đây là người khổng lồ lớn nhất mà họ nhìn thấy cho đến lúc này, cao lớn cường tráng hơn bất cứ người khổng lồ nào trong làng.

Người khổng lồ nọ gật đầu: “Giáo sư Tùng.”

“Hoàng tiên sinh, đã lâu không gặp.”

Hoàng An vén rèm nhà đá: “Vào ngồi đi. Chú La, mang chỗ này đi chia cho mọi người.” Lại nói với một người khổng lồ nữ: “Đi pha cho họ chút trà.”

Mọi người nối đuôi nhau vào nhà đá.

Nhà đá lấy ánh sáng từ đèn cầy có vẻ hơi âm u. Họ ngẩng đầu, cẩn thận cảm nhận trần nhà cao ngang tòa nhà năm tầng. Đứng trong căn nhà này, họ cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.

Hoàng An ngồi xếp bằng trên một tấm đệm bằng da thú rất lớn, trước mặt gã đặt một cái bàn khổng lồ và bộ đồ ăn cốc chén. Mọi thứ trong nhà đều được chế tạo với kích cỡ khổng lồ, tuy nhìn có vẻ thủ công thô sơ nhưng tốt xấu đều rất thực dụng.

Mười mấy người ngồi xuống tại một cái đệm da thú rất dày đối diện Hoàng An, người khổng lồ nữ vừa rồi đã quay lại, bưng theo một cái bàn nhỏ. Phía sau cô ta còn có hai người hình thể bình thường theo vào, bưng nước sôi và lá trà, pha trà cho họ.

Đợi phụ nữ đi hết, Hoàng An mới nói: “Giáo sư Tùng đến muộn hơn ba ngày đã hẹn à.”

Tùng Chấn Trung nói: “Những đồ dùng mùa đông này hôm qua mới gấp gáp tạo ra, trì hoãn vài ngày.”

Hoàng An gật đầu: “Có mấy thứ này chắc cũng qua được mùa đông năm nay. Chúng tôi tuy có thể chịu rét hơn mọi người, nhưng nếu nhiệt độ thấp hơn âm 30 độ thì cũng không chịu nổi, đa tạ giáo sư.”

Tùng Chấn Trung cười: “Là việc tất nhiên.”

Hoàng An nói: “Loại chuyện nhỏ như đưa đồ này chắc hẳn không tới phiên giáo sư Tùng tự thân xuất mã phải không, huống chi còn dẫn đến nhiều người như vậy, không biết lần này giáo sư Tùng còn có mục đích gì khác?”

Đặng Tiêu khe khẽ thầm thì bên tai Trang Nghiêu: “Không phải nói trí lực thoái hóa sao, anh thấy ông ta rất…”

Tùng Hạ lấy khuỷu tay huých vào bụng cậu ta một nhát.

Hoàng An liếc mắt nhìn họ, không có phản ứng gì lớn, ánh mắt lại quay về chỗ Tùng Chấn Trung.

Tùng Chấn Trung nói: “Tôi giới thiệu cho anh vài người, họ đều là đồng đội sau này sẽ kề vai chiến đấu với anh.” Nói xong, anh lần lượt giới thiệu mọi người một lần: “Chuyện dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên tôi từng nói với anh, trước mắt tại đây chỉ có ba người, trong căn cứ còn có hai người, năm người còn lại sẽ lần lượt đến đây trong vòng một tháng tới. Đến ngày chiến tranh chính thức khai hỏa, như những gì tôi đã nói, lần này chúng tôi sẽ dùng hết toàn lực, hy vọng Hoàng tiên sinh cũng có thể toàn lực ứng phó.”

Hoàng An khoanh tay ôm ngực: “Giáo sư cứ yên tâm, chúng tôi cũng không muốn cả đời sống trên hòn đảo này, không thì đến lúc tất cả động vật biển đều lên bờ, chúng tôi sẽ bị vây đến chết. Vì có thể sống trên đất liền, chúng tôi đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý liều mạng, hy vọng mọi người cũng coi mạng sống của chúng tôi như của mọi người, chỉ huy cho tốt.”

“Anh yên tâm.” Tùng Chấn Trung nói: “Lần này tôi đến, quả thật có chuyện muốn nói.”

“Mời nói.”

“Kế hoạch chiến lược quân đội đã càng ngày càng chi tiết, cuộc chiến của chúng tôi đã hướng về Hoa Nam, khi khai chiến phải bố trí các thế lực đến bờ biển phía Nam, chúng tôi muốn giao lại đường bờ biển thị trấn Hoàng Lưu [276] lại cho các vị bảo vệ.”

[276] Thị trấn Hoàng Lưu:

Hoàng An nhăn mi: “Chúng tôi vừa không biết bay, đối mặt với động vật biển thì cũng chỉ là con người nhỏ bé, tôi không cho rằng chúng tôi có thể giữ được một đường bờ biển. Hơn nữa trước mắt, động vật biển cỡ lớn căn bản không lên bờ được, chỉ vài con quái vật nho nhỏ lên bờ có ý nghĩa gì chứ? Tôi không hiểu lắm ý của anh khi nói bảo vệ đường bờ biển.”

Tùng Chấn Trung nói: “Sở dĩ tôi nói như vậy là vì gần đây càng ngày càng có nhiều chứng cứ cho thấy, dưới biển sâu có một sinh vật có trí tuệ đang gây ra tất cả chuyện này. Động vật biển lên bờ không phải chuyện ngẫu nhiên, cũng không phải do một cơ hội nào đó. Một khi chúng tôi khai chiến, sinh vật có trí tuệ kia có thể sẽ tạo ra một trận đổ bộ lớn nhất từ trước tới nay, khiến ngàn vạn sinh vật biển nuốt hết đất liền của chúng ta, hủy hoại căn cứ lâm thời, cơ sở truyền thông và vật dụng dự trữ trên đảo của chúng tôi. Bờ biển phía Nam là phòng tuyến thứ nhất của của chúng tôi, một khi phòng tuyến này thất thủ, chúng tôi sẽ chỉ còn lại phòng tuyến Quảng Đông, nhưng vào thời điểm này chúng tôi sẽ hết sức bị động, thậm chí có nguy cơ bị chúng phá hủy căn cứ quân sự Trạm Giang, như vậy sẽ hoàn toàn thất bại. Vì không để thất bại phát sinh, chúng tôi nhất định phải bảo vệ hòn đảo này, đây là trạm trung chuyển tiếp viện duy nhất của chúng tôi.”

Hoàng An ngẫm nghĩ: “Sao anh có thể xác định đáy biển có một sinh vật có trí tuệ đang khống chế mọi chuyện này? Có vẻ huyễn hoặc quá, nó có thể thao túng toàn bộ sinh vật dưới biển ư?”

“Ít nhất toàn vùng Hoa Nam đã bị nó khống chế. Bởi vì trên người nó có ngọc Con Rối, chỉ cần có ngọc Con Rối, bất cứ tiến hóa nào cũng có thể. Chúng tôi đã nhiều lần tra ra một loại sóng sinh học, tuy không thể dịch nó, nhưng mỗi lần loại sóng này xuất hiện thì đi cùng với nó là một vài sự kiện bất thường xảy ra. Nó đang ra lệnh. Một khi khai chiến, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức có thể tránh khỏi những mối nguy có thể tránh, toàn bộ đường biển phía Nam đều sẽ có người canh chừng, mà đoạn Hoàng Lưu giao cho mọi người.”

Hoàng An thở dài: “Tôi hiểu, chúng tôi sẽ toàn lực ứng phó.”

Tùng Chấn Trung nói: “Hoàng tiên sinh, hậu thế sẽ vĩnh viễn khắc ghi cống hiến của các vị cho tương lai loài người.”

Hoàng An cúi đầu: “Giáo sư, loài người cũng sẽ không quên các vị.”

Sau khi rời khỏi làng người khổng lồ, họ lên phi cơ bay về. Hành trình hôm nay khá thuận lợi, không bị bất cứ động vật biển nào tấn công.

Trên phi cơ, Thành Thiên Bích hỏi: “Giáo sư, chuyện này cần giáo sư tự mình đến thuyết phục hắn ư?”

Tùng Chấn Trung gật đầu: “Tôi từng nói với mọi người, những người này sau khi trở thành người khổng lồ, trí lực sẽ xuất hiện thoái hóa, hơn nữa tính tình sẽ trở nên nóng nảy dễ nổi giận hơn xưa. Hoàng An tuy không ngu dốt đi, nhưng là thủ lĩnh của bộ tộc người khổng lồ, người này thật sự rất nóng tính. Anh ta coi chuyện bảo vệ ngôi làng đó là trách nhiệm của mình, nếu không phải có thể di chuyển lên đất liền, anh ta sẽ không mạo hiểm hợp tác với chúng ta. Lúc đầu Hoàng An tưởng rằng họ sẽ tác chiến tại eo biển Quỳnh Châu, động vật biển ở đó có thể tích khá nhỏ, hơn nữa họ lại quen thuộc môi trường ở đó, dễ đối phó hơn nơi khác một chút. Đây là lần đầu tiên tôi nói với anh ta chuyện tác chiến ở đường biển phía Nam, mức độ nguy hiểm nhất định tăng lên rất nhiều. Nếu tôi tùy tiện tìm một ai đó đến truyền lệnh, khó lòng đảm bảo anh ta sẽ không trở mặt. Chỉ khi tôi tự mình đến thuyết phục, tôi đã tiếp xúc khá lâu với bộ tộc người khổng lồ, họ có lòng tin nhất định với tôi.”

Diêu Tiềm Giang nói: “Như vậy, chúng tôi sẽ được phân công bảo vệ nơi nào?”

Tùng Chấn Trung nhẹ nói: “Đương nhiên là… nơi nguy hiểm nhất.”

Fi: Kết thúc năm cũ ở đây.:3 Có ai để ý đến trên bản đồ còn 1 cái chú thích đã điền nhưng chưa có không, tại vì… nó nằm ở chương sau á, mà dài quá làm hông có kịp, bạn Fi còn bận dọn nhà XD. Nên là, sang năm sau chúng ta sẽ lại thấy cái hình đó nghen, nếu kịp thì quà Tết đặc biệt sẽ được lên hình đúng thời hạn, yeah.:”)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK