Cho dù sống màn trời chiếu đất, ăn bữa trước không có bữa sau, chỉ cần có bạn bè đồng cam cộng khổ, đây đã là thời khắc đáng nhớ nên hết lòng tận hưởng.
Ba người đi vào trung tâm thành phố.
Ven đường có thể dễ dàng bắt gặp xe hơi bị vứt đi và những kiến trúc đã đổ sập, thỉnh thoảng trong bụi cỏ cao còn có thể thấy những thi thể đã bốc mùi, nếu không chú ý dưới chân, bất cứ lúc nào cũng có thể giẫm lên.
Những sản phẩm văn minh của con người lại không chịu nổi một kích trước sức mạnh tự nhiên, tất cả cơ sở phần cứng được kiến tạo một cách tỉ mỉ đã hoàn toàn bị thực vật xâm chiếm, những nhà lầu cao từ mười đến hai mươi tầng đều có thể bị thực vật bao trùm hoàn toàn, đâu đâu cũng là “nhà ma”.
Bất cứ lúc nào ba người cũng chú ý đến dao động năng lượng xung quanh, trước đây họ bị bọ ngựa tập kích ở Côn Minh, căn bản khó lòng phòng bị, nhưng bây giờ họ có thể phòng ngừa đánh lén thông qua dao động năng lượng, chí ít nếu như tốc độ của kẻ đánh lén không quá nhanh, họ đều có thể phản ứng kịp.
Nhưng xem ra trước mắt, có ba cách để nhận biết năng lượng dưới tình huống vừa phải. Một loại là năng lượng sinh vật quá nhỏ, ví dụ như các loại động vật linh tinh như bọ ngựa hay chuột, mặc dù chúng có năng lượng, nhưng năng lượng của một vài loại cây hơi lớn hơn một chút cũng lớn hơn chúng nó, hơn nữa số lượng rất nhiều, nếu như lẫn vào trong thảm thực vật thì rất khó nhận biết loại thứ hai là vật thể có thể lường trước thì cách họ quá xa, cơ bản là hơn hai, ba mươi mét, họ sẽ không cảm giác được còn có một loại, chính là thứ hôm nay họ mới biết, có thể ẩn giấu dao động năng lượng, ví dụ như thằng bé vừa nãy.
Nếu gặp phải loại sau, họ sẽ gặp nguy hiểm, cho nên họ mới nóng lòng muốn biết càng nhiều tin tức càng tốt, và mắc bẫy của thằng bé kia.
…
Không biết do những sinh vật biến dị này trời sinh đã có thần kinh nhạy cảm, cũng có thể cảm giác được năng lượng của họ, cho nên không tấn công, hay là do nguyên nhân gì khác mà họ đi loanh quanh trong thành phố một tiếng mà vẫn không săn được gì.
Chợt bắt gặp hai con chuột lớn thì chúng lập tức bỏ chạy.
Tùng Hạ nói: “Giác quan của động vật vốn phát triển hơn loài người, nếu con người biến dị có thể nhận biết năng lượng cơ thể khác, sợ rằng chúng cũng có thể, con người gặp ai có năng lượng mạnh hơn thì đều muốn tránh, động vật cũng thế, đúng là có chút phiền phức.”
Động vật nhỏ yếu sẽ trốn họ, động vật mạnh thì họ phải chạy, muốn săn được con mồi thích hợp, chỉ việc đi đường tìm kiếm con mồi đã tiêu hao tinh thần và thể lực rất lớn.
Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái: “Anh còn chịu đựng được không?”
Tùng Hạ nở nụ cười hơi nhợt nhạt: “Yên tâm đi, tôi không sao.” Vừa rồi cậu đã ăn một cái bánh quy nén khí, nhưng bụng vẫn còn đói, quan trọng nhất là hơi choáng, cậu quả thật rất cần ăn thịt để bổ sung thể lực.
Thành Thiên Bích nhìn công ty bách hóa trước mắt: “Vào đó xem thử.”
Công ty bách hóa này cũng đã bị thảm thực vật bao trùm, cửa kiếng ở lối vào đã vỡ nát văng đầy đất, bên trong cánh cửa tối om mắt nhìn không hết, nhìn qua có vài phần âm trầm.
Thành Thiên Bích mở đèn pin, hai người kia nhắm mắt đi theo đuôi hắn.
Đi đến giữa đại sảnh, hai bên đều là quầy chuyên doanh chuyên bán đồ trang sức, những kim loại quý giá đã từng khiến người ta chạy theo như vịt, bây giờ xem ra còn chẳng bằng một ngụm nước sạch.
Do cả tòa nhà đã bị thảm thực vật bao trùm nên bốn phía vô cùng tối tăm, ánh sáng từ đèn pin họ cầm trên tay có vẻ rất mong manh.
Liễu Phong Vũ nói: “Chỗ này sẽ phải có vài con chuột bự bự chứ nhỉ.”
Tùng Hạ nói: “Đến khu quần áo hoặc khu giường đệm xem một chút đi, chuột thích gặm đồ vật.”
“Bên kia có bảng hướng dẫn kìa, qua xem khu đồ vải vóc ở tầng mấy.”
Một con chuột không biến dị kêu chít chít chạy tới từ quầy trưng bày pha lê bên cạnh họ, vang lên một tiếng viu, con chuột lớn như cổ chân kia giống như bị một thanh dao găm ghim vào, bị một lưỡi đao gió trong suốt đâm xuyên qua mặt.
Thành Thiên Bích túm con chuột lên, nhét vào trong túi, dù thế nào cũng coi như một miếng thịt, họ không nên lãng phí.
Liễu Phong Vũ cười he he hai tiếng: “Nếu bắt được mười hai mươi con, cũng đủ cho chúng ta ăn một bữa.”
Thành Thiên Bích đáp lại ngắn gọn: “Rất tốn sức.” Dùng những con chuột nhỏ như vậy giải quyết vấn đề lương thực, đến tối mịt họ cũng không đủ no.
“Cũng phải có con lớn mà.”
Ba người thấy tầng hai chuyên kinh doanh hàng dệt may len bông, vì vậy cẩn thận đi theo cầu thang lên tầng.
Bọn họ vừa đi vào bên trong không được bao xa thì một dao động năng lượng từ bên trái phía trước truyền đến, nhưng không phải một sinh vật lớn mà là một đám động vật nhỏ có năng lượng rất yếu, Thành Thiên Bích soi đèn pin trên tay tới đó, chỉ thấy một đàn chuột lớn nhỏ không đồng đều chạy tới loạn xạ từ trước mặt họ, số lượng ít nhất phải chừng trăm con. Thành Thiên Bích tranh thủ thời gian chúng chạy tới, cụ thể hóa ra từng hàng lưỡi đao gió, hơn mười con chuột đang chạy bỗng nhiên cứa phải đao gió, đầu rơi máu chảy.
Sau khi đàn chuột chạy tới, trên mặt đất ít nhất đã nằm hai, ba mươi con, phần lớn đều là chuột con không biến dị, cũng chỉ lớn cỡ chuột thường.
Tùng Hạ nháy mắt một cái: “Thế này thì dễ nhặt rồi.” Họ vừa bàn tới chuyện bắt nhiều chuột như vậy sẽ phí bao nhiêu sức lực, lập tức đã đưa cả một đàn đến, đúng là quá đúng lúc.
Thành Thiên Bích nhắc nhở: “Ở đây có thể là ổ chuột, đàn chuột hoạt động quy mô lớn như vậy là bất thường.”
Tùng Hạ cau mày nói: “Không sai, chúng ta nhanh nhặt đống chuột này lên, sau đó mau đi thôi.”
Liễu Phong Vũ chán ghét bĩu môi: “Anh không muốn chạm vào đâu.”
Không cần hắn nói, cũng không ai trông cậy vào hắn hết. Thành Thiên Bích và Tùng Hạ nhanh chóng nhặt đống chuột máu me nhầy nhụa cất vào trong túi, tuy chúng nhỏ nhưng cũng đủ cho họ ăn.
Khi để vào trong túi, Tùng Hạ còn không quên hấp thu năng lượng của mấy con chuột biến dị trong đó vào trong cơ thể mình, tuy năng lượng rất yếu ớt, nhưng con kiến tích nhiều cũng là một miếng thịt.
Sau khi làm xong, họ định rời khỏi đây. Đúng lúc này, ba người đồng thời cảm thấy một dao động năng lượng mạnh mẽ thật sự, truyền đến từ hướng cửa thoát hiểm đen sì.
“Đi thôi.” Thành Thiên Bích trầm giọng nói.
Ba người vội vàng chạy đến cầu thang.
Tốc độ di động của vật thể có nguồn năng lượng đó tương đối nhanh, chớp mắt một cái đã xuất hiện không xa phía sau bọn họ. Ba người đồng loạt quay đầu lại, đầu tiên là nhìn thấy một đôi mắt màu xanh biếc.
Bốn năm con chuột hình thể loại lớn đang đứng cách họ không xa mà nhìn họ, phía sau chúng còn có một đàn chuột nhắt, lớn nhỏ đều có. Trong nháy mắt, ba người bị bao vây.
Tùng Hạ nhìn ánh mắt đói khát của đám chuột này, da đầu tê dại. Từ khi tận thế tới nay, cậu đã tưởng tượng rất nhiều về cái chết của mình, bị hàng trăm con chuột cắn chết tươi, tuyệt đối không phải cái chết có thể khiến cậu nhắm mắt.
Mặc dù, chuyện cùng Thành Thiên Bích chiến đấu đến giọt máu cuối cùng quả thật rất phù hợp với ảo tưởng anh hùng thời khắc lâm chung của cậu.
Liễu Phong Vũ cười lạnh một tiếng: “Một đám chuột nhắt, xem ông ăn hết chúng bây thế nào.”
Thành Thiên Bích nhìn hắn một cái: “Mùi thối có độc không?”
Liễu Phong Vũ trừng mắt nhìn hắn: “Giờ muốn đánh nhau hả?”
“Quên đi, dù không có độc, chuột bị hun chết cũng không muốn ăn.” Thành Thiên Bích đưa đèn pin cho Tùng Hạ, sau đó ném ba lô đi, hai tay nắm chặt trong không khí, dùng mắt thường có thể nhìn thấy không khí trước người đã bị vặn vẹo, sức gió trong tay hắn cụ thể hóa thành vũ khí cứng rắn mạnh mẽ.
Liễu Phong Vũ cắn răng nghiến lợi: “Sớm muộn gì tôi cũng giết cậu!” Hắn vung cánh tay phải lên, trong nháy mắt, cánh tay thon dài rắn chắc biến thành cánh hoa to lớn đầy đặn, trên cánh hoa đỏ tươi đầy những cái dằm, các đỉnh dằm tiết ra dịch tiêu hóa màu vàng nhạt. Cánh hoa của hoa đại vương tựa như một bàn tay, đánh tới đàn chuột kia.
Cũng trong lúc đó, Thành Thiên Bích nắm chặt mũi đao gió, lao vào đàn chuột, khi cự ly còn cách chúng nó bảy tám mét, đao bổ xuống từ trên không, tiếng xé gió vang lên, một lưỡi đao sắc bén vô hình chém ngang đứt người hai con chuột lớn cầm đầu!
Uy lực của một đao kia không chỉ khiến Liễu Phong Vũ và Tùng Hạ kinh ngạc, ngay cả trong mắt Thành Thiên Bích cũng hiện lên một sự kinh hãi, dường như hắn không ngờ mình có thể chém ra một đao uy lực như vậy.
Đàn chuột rối loạn, điên cuồng lao vào họ, Liễu Phong Vũ quét tay một cái, hơn mười con chuột bị tiêu hóa nửa người, mùi tanh tưởi tràn ngập không khí, những con chuột đứng gần lập tức bị sặc mùi đến nỗi ngã vật ra.
Liễu Phong Vũ hưng phấn nói: “Năng lượng đã được tăng cường!”
Hôm nay hắn mới cảm nhận được hạt nhân năng lượng dưới sự hướng dẫn của Thành Thiên Bích, đồng thời tu luyện được mấy tiếng, sức mạnh thì có tăng cường một ít, làm sao lại không khiến hắn vui vẻ cho được.
Thảo nào có mấy ngày ngắn ngủi mà Thành Thiên Bích mỗi lần ra tay thì sức mạnh lại có sự tiến bộ nhất định, xem ra phương pháp tu luyện mà Tùng Hạ cung cấp thật sự vô cùng hữu hiệu. Trong thời đại mà sức mạnh quyết định tất cả, còn có gì có thể quý giá hơn?
Trong lòng Liễu Phong Vũ có chút cảm động trước sự tin tưởng và hào hiệp của Tùng Hạ và Thành Thiên Bích cho hắn.
Tùng Hạ nhìn hai người gọn gàng diệt trừ đàn chuột, lòng tin tăng thêm nhiều. Đối với vài con chuột chạy về phía cậu thì cậu sẽ đá nó đi, nếu nó không quá lớn thì sẽ dùng ba lô đập, cậu cũng không bị thương.
Nhìn qua thì Thành Thiên Bích tựa như đao khách ở cổ đại vậy, múa may vô hình giữa đàn chuột, lưỡi đao gió co duỗi tự nhiên, một đao quét qua là xác chuột thành miếng, hắn đã được huấn luyện cách chặt chém, bởi vậy nên động tác vô cùng thành thạo đẹp mắt, uy vũ không thôi.
Sau khi mấy con chuột lớn chết hết, chuột nhỏ cũng không dám tùy tiện tấn công nữa, chúng bỏ chạy thục mạng ra bốn phương tám hướng.
Ba người cũng mệt đến ngất ngư, thở hổn hển nửa ngày mà không được một hơi hoàn chỉnh.
Mặc dù năng lượng dự trữ của họ mỗi ngày đều được tăng cường, nhưng nếu gặp kẻ địch mạnh, năng lượng tiêu hao không đủ cung cấp cho họ đối phó với kẻ địch. Tiến hóa, không ngừng tiến hóa chính là đường sống duy nhất của họ.
Nhìn xác chuột đầy đất, ba người cũng rất vui mừng.
Tùng Hạ vui mừng hấp thu năng lượng, Liễu Phong Vũ vui mừng tiêu hóa, Thành Thiên Bích thì kéo một con chuột lớn nhất, từ tầng hai ném xuống tầng dưới.
Khi ba người xuống tầng một, họ kéo con chuột lớn kia ra bãi cỏ ngoài cửa, thành thạo nhóm lửa nướng chuột.
Từ sau khi tận thế, thứ họ được ăn nhiều nhất chính là thịt chuột, thậm chí đối với việc giải quyết và xử lí thịt chuột, Tùng Hạ còn có tâm đắc nhất định, biết chỗ nào của con chuột có thịt mềm nhất ăn ngon nhất, lượng gia vị và độ lửa cũng đều đã nắm giữ rất tốt, ngay cả việc dùng mã tấu xẻ thịt cũng đã được luyện đến lô hỏa thuần thanh [49], cậu vừa nướng thịt vừa nói: “Chúng ta cũng không còn nhiều muối lắm, hôm nay đi tìm một ít, muối vẫn chưa bị hỏng, mang theo nhiều một chút. Haiz, nếu có gia vị khác thì tốt hơn.”
[49] Lô hỏa thuần thanh: Dày công tôi luyện nên đã thành thục. Tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công, ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật..
“Nếu có gia vị nào chưa hỏng thì cứ lấy hết.” Dọc theo đường đi, Liễu Phong Vũ đã bị lăn qua lăn lại nên đã thực tế hơn rất nhiều, quần áo và nước hoa trong ba lô hắn nay đã được giảm thiểu, trái lại vài thứ thực dụng thì rõ ràng đã được gia tăng.
…
Mùi thịt chuột nướng đã dẫn dụ vài thị dân ở quảng trường phụ cận đang đi tìm đồ đến. Đợt thứ nhất có bảy tám người đến, xem dáng vẻ thì chắc là dân bản địa, chưa từng trải qua trèo non lội suối, quần áo không tả tơi như họ, thế nhưng sắc mặt cũng không tốt, thấy những miếng thịt chuột lớn, không quan tâm gì mà muốn cướp.
Thành Thiên Bích móc súng ra, chĩa vào một người: “Chỉ cần chạm vào, bắn chết.” Thành Thiên Bích có ánh mắt lãnh khốc vô tình khiến kẻ khác căn bản không hề hoài nghi về lời hắn nói.
Đây là thời đại mà một tính mạng căn bản không đáng tiền, không có pháp luật, không có trói buộc, chỉ cần không có năng lực tự vệ, nếu chết thì chỉ có thể tự nhận không may.
Tùng Hạ nói: “Trên tầng hai bách hóa này có rất nhiều chuột chết, cũng có rất nhiều chuột sống, ai có can đảm thì có thể đi nhặt, nhưng đừng nghĩ chạm vào cái gì của chúng tôi.”
Không phải họ không có tính người, chỉ là một khi họ để người khác ăn, như vậy những kẻ men theo hương vị đến đây sẽ không bỏ qua cho họ, không có được thức ăn lại không thể tự bảo vệ mình, kết cục chính là bị cướp sạch không còn một mống, họ sẽ bị đám người đói khát bao vây, bị cướp đoạt tất cả vật tư, những tình huống như vậy trên đường họ đã nhìn thấy rất nhiều. Đã từng có một người phụ nữ có thú cưng biến dị vì thương xót một đứa bé mà đưa một miếng thịt cho nó, đứa trẻ đáng thương bị đám người xông vào cướp giật đến chết tươi. Một miếng thịt còn có thể gây nên cuộc tranh đoạt trăm người, huống hồ lại là một con chuột lớn.
Bọn họ có thể cứu một, cứu mười, nhưng không cứu được hàng trăm, hàng vạn cho nên họ chỉ có thể cứu mình. Chỉ khi sử dụng vũ lực tuyệt đối ngăn chặn bất cứ ai dám can đảm có suy nghĩ mạo phạm đến họ, họ mới có thể bảo toàn chính mình trong tận thế.
Sau khi cân nhắc nửa phút giữa bảy tám con chuột và họng súng đen ngòm của Thành Thiên Bích, những người kia liền đi vòng qua họ vào trong bách hóa.
Năm phút sau, đám người chật vật chạy như điên từ trong bách hóa ra, ai nấy cũng mang những vết thương lớn nhỏ, trong lòng ôm một đống chuột chết, nhưng trên mặt họ đều mừng rỡ hân hoan, giấu đống chuột vào các góc trên người, hài lòng rời đi.
Ba người dùng phương pháp như thế ứng phó với ba đợt người khác men theo mùi thơm mà tới, lấy tốc độ nhanh nhất ăn hết hơn nửa con chuột.
…
Liễu Phong Vũ thỏa mãn vuốt bụng, “Anh nói này Tiểu Hạ, ngay cả chuột mà cậu cũng có thể làm ngon như vậy, đúng là có tài.”
Tùng Hạ cười nói: “Lúc đói thì ăn gì cũng thấy ngon.”
“Không phải, anh xưa nay vẫn không có cảm giác đói, chỉ ham ăn thôi, thịt này quả thật không tệ.”
Thành Thiên Bích nhìn cậu một chút: “Đã khỏe hơn chưa?” Hắn thấy trên mặt Tùng Hạ có huyết sắc, rốt cuộc yên tâm một chút.
Tùng Hạ cười ha ha: “Ăn no thì tốt hơn nhiều rồi, có khi lại không liên quan đến bị hút máu mà do đói đấy.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi một chút, số thịt này bỏ lại ở đây đi.”
Ba người dập lửa, đeo ba lô lên lưng đi hơn hai trăm mét về phía Bắc, tìm được một cây đại thụ rồi ngồi xuống.
Thành Thiên Bích cùng Liễu Phong Vũ ở một bên tu luyện, Tùng Hạ thì nằm xuống nghỉ ngơi.
Có cây đại thụ này che chở, không khí xung quanh mát mẻ hơn rất nhiều, khó có được một buổi trưa sau khi ăn uống no đủ lại được nghỉ ngơi nhẹ nhàng. Cho dù sống màn trời chiếu đất, ăn bữa trước không có bữa sau, chỉ cần có bạn bè đồng cam cộng khổ, đây đã là thời khắc đáng nhớ nên hết lòng tận hưởng.
Tùng Hạ dần dần mơ hồ trong tiếng thảo luận nhỏ giọng của hai người bọn họ.
Trở nên mạnh mẽ, mọi người cùng trở nên mạnh mẽ, sau đó, cùng sống sót.
Danh Sách Chương: