Bị sự truy sát của chính người của mình, cả ba đành phải bỏ trốn, nhưng sự việc lại không như họ nghĩ, đường họ chạy là đường chết.
- Chết tiệt! Phía trước là vách núi không chạy được nữa rồi. Giờ phải làm sao.
Hàn Phong vừa điều hòa lại nhịp thở quay sang nhìn hai người bạn của mình. Hiện tại mọi thứ dường như đang chống đối lại họ.
- Hết cách rồi, một là đánh hai là nhảy. Mà đánh hay nhảy trước sau gì cũng phải chết. Tụi mày chọn đi.
Con người ung dung nhìn hai người bạn mình khoanh tay trước ngực vừa cười vừa nói kia không ai khác là Tiểu Kết. Cái con người mà mỗi lần mỉm cười thì ai cũng biết chả có gì tốt đẹp xảy ra cả. Đến chết cũng không thay đổi được tính cách, một người lúc nào cũng chỉ biết vạch kế hoạch nhưng cái chính là đường rút lui thì chưa bao gì nghĩ đến.
- Tụi mày chọn gì, tao chọn nấy. Nói thật giờ tao đánh không nổi nữa đâu.
Gia Minh vừa nói thuận tay vứt cây súng qua bên, dù sao thì nó hết đạn rồi, muốn dùng cũng chả được nữa. Y ngồi bệch xuông đất, mặt ngước lên trời cố hít lấy từng ngụm không khí, để điều hòa lại nhịp thở
- Hazzz.... Tao không ngờ giờ chúng ta lại rơi vào tình huống này. Đường đường là sát thủ cấp s lại bị phản bội bởi chính tổ chức mình. Tụi mày nghĩ xem, nực cười không.
Hàn Phong nhìn Gia Minh mặt khó chịu lộ vẻ khinh thường, chỉ vì quá tin vài tổ chức, chỉ vì quá tin vào người dẫn đầu mà cái kết họ nhận lấy chỉ có hai từ phản bội.
- Đừng ngồi đó nói tào lao nữa, mau nghĩ cách đi. Bọn kia sắp đuổi tới rồi. Đánh hay không.
Lúc nãy giờ chỉ im lặng nghe Hàn Phong cậu nói chỉ bước đến gần vách núi hơn nhìn hai người bạn mình đầy thách thức. Đối với cậu việc sống hay chết không có gì quan trọng, vì cả đời cậu từ nhỏ đến giờ không có gì tốt đẹp cả.
- Tao mới nghĩ ra một trò chơi mới, tụi mày muốn chơi thử trò cảm giác mạnh không?
- Tao không ngán, nhưng trước khi chết cho tao ăn no được không. Tao không muốn làm ma đói đâu, tao nghe nói ma đói xấu xí lắm á.
- Giờ nào rồi mà mày còn đòi ăn, tụi nó tới rồi kìa.
Lúc này tiếng bước chân càng ngày càng nhanh, tiếng la hét, tiếng chữi thề càng lúc càng rõ to. Khi nhìn thấy ba người bọn cậu, một tên to béo lớn tiếng bước ra, chĩa thẳng súng về phía cậu. Đem gương mặt đầy vết sẹo kia kèm đôi mắt thách thức nhìn ba người các cậu.
- Mẹ kiếp!!! Tụi mày chạy cũng nhanh đấy. Sao không chạy nữa đi.
- Không thấy vách đá đó sao mà chạy. Hỏi ngu vậy mà cũng hỏi hả.
- Mày.........
- Tao sao? Tao biết tao đẹp trai rồi nên mày bớt khen đi.
Gia Minh đang chu cái miệng nhỏ của y lên cãi lại thì tên béo sau khi nghe xong khuôn mặt đã khó coi nay càng khó coi hơn nữa vì bị y chọc tức. Hắn tức giận lập tức phất tay ra hiệu cho bọn phía sao lên lấy mạng của cả ba người.
- Chúng mày ai đem được đầu ba đứa đó về đều có thưởng.
Cả bọn nghe xong thì hùng hổ xông vào chỗ của ba người cậu đang đứng. Trong lúc đánh nhau chẳng may cậu bất cẩn trượt chân rơi xuống vách đá. Gia Minh và Hàn Phong bất ngờ thấy cậu rơi xuống đành bất lực lao theo, dù có chuyện gì thì họ cũng sẽ chết, vậy thì chết cùng nhau coi vậy mà tốt hơn.
Lúc rơi xuống cậu nghĩ như thế cũng tốt, cậu có thể nghỉ ngơi được rồi. Cậu không còn phải lo sợ bị người khác đòi mạng nữa. Lần này nó kết thúc thật rồi, không còn phải chật vật sao mõi lần xuống tay với một ai đó. Nghĩ đến đó, cậu nhắm mắt, buông thả bản thân mặc kệ tất cả.
Cậu chợt thấy mình đang đứng ở một nơi nào đó, không phải phía dưới vách, cậu chưa chết, xung quanh toàn bóng tối, không có bóng người nào cả.
Cậu cất tiếng kêu gọi Gia Minh và Hàn Phong, cậu gọi họ khàn cả họng, đổi lại chỉ là sự im lặng đến sợ. Cậu bất lực ngồi gục xuống ôm gối mà khóc, cậu sợ cảm giác này, cảm giác phải ở một mình, cậu sợ cảm giác cô đơn, cậu ám ảnh với nó, rất sợ.
Bỗng nhiên có cái gì đó vừa vuột qua, cậu nghe hình như có tiếng gọi. Dù rất nhỏ nhưng cậu nghe được, phía trước xuất hiện ánh sáng mờ ảo. Ra sức chạy về phía ánh sáng còn có tiếng gọi đó, cậu khẩn cầu làm ơn ai đó đem cậu ra khỏi nói này.
Đang mơ mơ màng màng cậu nghe có tiếng bên tai mình. Từ từ mở mắt ra cái ánh sáng chết tiệt đó khiến cậu khó chịu, cậu chưa thích nghi được, đưa cánh tay nặng nề của mình che đi ánh sáng đó. Rốt cuộc cậu vẫn chưa chết hay cậu đang mơ và đây là nơi nào. Ai đã cứu cậu, và tại sao lại cứu rỗi con người cậu làm gì cơ chứ.