- Ta cũng không ngờ đệ lại nói ra những lời đó luôn á.
- Công tử nhà ta là tuyệt nhất, đúng không TIỂU TÂM.
- Đúng, đúng.
Cả bốn con người đang ngồi cười như được mùa, đến cả nước mắt cũng chảy luôn rồi. Họ không ngờ đến quí phi mà cậu cũng không tha. Còn cái gì mười hoàng thượng cũng không sợ.
- Cười đủ chưa. Bộ ta nói không đúng sao.
- Đúng, đệ làm gì cũng đúng cả. Nhưng coi chừng rước họa vào thân đó.
- PHONG Ca nói đúng, muội nghĩ Lục quí phi không bỏ qua dễ dàng vậy đâu.
- Cô ta muốn chơi, thì ta chơi cùng thôi, có gì đâu phải lo.
Cả bọn đang nói chuyện thì có người của thái hậu tới truyền ý chỉ.
- Thái hậu có lệnh truyền Ngụy công tử cùng với mọi người vào BÌNH YÊN cung có chuyện cần nói.
- Thái hậu truyền tụi ta sao. Có chuyện gì vậy nhỉ.
- Tới đó rồi ắc sẽ biết thôi.
Nói xong LIÊN THÀNH quay qua vị thái giám kia ý bảo dẫn đường. Trong lúc đi họ gặp người của Trương phi, ả ta chặn đường như muốn gây khó dễ.
- Các người thấy bổn cung sao không hành lễ.
- Hành cái nồi chứ lễ. Tụi này đang vội xin nhường đường.
GIA MINH thấy ả khó chịu trong người liền đi lên phía trước xoắn cái miệng nhỏ định cãi tay đôi với ả.
- GIA MINH cứ tự nhiên tụi này chờ được.
Nghe HÀN PHONG nói xong y quay lại thấy họ lui về sau khoảng ba bước chân như nhường chỗ cho y thể hiện. Sân chơi này giờ là của cậu.
- Ngươi dám ức hϊế͙p͙ ta.
- Ta mà ức hϊế͙p͙ được ngươi, ta chưa đánh ngươi thôi, chứ ức hϊế͙p͙ gì.
- Ngươi tin ta nói chuyện này cho hoàng thượng biết không ?
- Ta chấp mười hoàng thượng, ta còn có LIÊN Nhi và mama nuôi thái hậu. Ngươi nghĩ ai hơn ai.
- Ngươi...... Được lắm, ngươi chờ đó.
Ả tức nói không nên lời nữa rồi, thái hậu mà nhận tên kia là nghĩ tử. Chuyện này không thể.
- Ta chờ ngươi làm gì. Ngươi tưởng ngươi đẹp lắm sao, Mặt thì bôi cả tấn phấn. Sao ngươi không về soi gương lại xem sao, bảo ta chờ ngươi muốn ta bị tổn thọ à.
- Nói hay lắm, không hổ danh là MINH Ca.
- Đệ đệ của ta là tuyệt nhất.
- MINH Ca, TIỂU LIÊN muốn bái người làm sư.
Thấy ai cũng tân bốc mình, GIA MINH cười hì hì, quay sang ả hất đầu đắc chí. Trương phi hận không thể giết được bọn họ, nhất là tênGIA MINH kia.
- Nếu ngươi không nói được nữa thì né né qua một bên cho bổn thiếu gia đi. À, mà quên trước khi nói họ nên xem lại chính bản thân mình trước đã, không có ngày đến cái mạng cũng không còn.
GIA MINH đi qua, cố ý hất mạnh vai mình vào vai ả. Chưa định hình được vì bị bất ngờ thì lần lượt đám ngày LIÊN THÀNH đi sau cũng làm như y.
Khi LIÊN THÀNH đi ngang qua người ả, y ghé vào tai nói nhỏ chỉ đủ để mình ả nghe. Nghe xong câu nói đó, Trương phi tái mặt nhìn bọn họ.
- Lấy Chu phi mà làm gương.
☆☆☆☆☆☆
- Thái hậu thân yêu ơi, tụi con tới ăn chực nè....
- Liêm sỉ ngươi đem vứt cho cẩu rồi à.
Đang tung tăng chạy vào chỗ thái hậu đang ngồi, GIA MINH nghe LIÊN THÀNH nói xong câu đó. Mặt tức giận, quay sang lườm cậu.
- Huynh không thể cho ta chút sỉ diện được à, có cần đem ta so với cẩu không.
- So ngươi với cẩu đúng là thấy có lỗi......
- Như vậy mới được chứ.
- Thấy có lỗi với con cẩu.
GIA MINH đơ mặt, y còn không bằng một con cẩu sao. Quá đáng lắm lun á, ta đi mắc thái hậu. Nghĩ là làm, y chạy như bay vào ôm tay của bà.
- Thái hậu người phải là chủ cho con.
- Con lại gây chuyện gì nữa phải không.
- Người nghĩ con là ai vậy. Ngươi xem LIÊN Nhi đem con đi so với cẩu có được không.
Thấy vẻ mặt uất ức đó của cậu, bốn người còn lại không khỏi khinh bỉ. Bà chỉ biết cười, lớn đầu hết rồi mà y như đám con nít. Bà rất thích thấy họ cười, nhìn rất vui và vô tư, không như LONG Nhi của bà.
- Thái hậu, hôm nay người gọi tất cả tới đây là có việc gì vậy ạ.
- Đúng là không qua được mắt con.
- Ta nghe nói hôm sanh thần của Lục quí phi, con là cho cô ta mất hết mặt mũi sao.
- Cái đó là do cô ta tự làm tự chịu không liên quan đến LIÊN Nhi nhà con.
- Con chỉ giỏi đổ thừa cho người khác đó GIA MINH.
- Đây không phải chuyện quan trọng mà người muốn nói.
- À ! Xém nữa ta quên. Ít hôm nữa triều đình sẽ tổ chức lễ cầu an. Tất cả các phi tần cũng phải tham gia, khi đó các con cũng nên nhớ tới.
- Kể cả tụi con sao.
- Đúng.
- Không tham gia được không người. Con thấy mấy cái đó là mệt khang à.
GIA MINH chán nản, lười biếng lên tiếng.
- Đây là lệnh, ai kháng chỉ, chém không tha.
Nghe bà nói xong, cả bốn năm người nhìn nhau. Chỉ là một lễ cầu an thôi mà, cho dù không có tụi họ cũng đâu mất mát gì đâu. Cần phải chém đầu vậy không.
- Vãi cả chém đầu.
- HÀN PHONG con nói gì ta nghe không rõ.
- À không có gì đâu người.
Y giật mình, y nói nhỏ chỉ đủ mình y nghe thôi, không ngờ bà lại nghe được. Xém chút nữa thì toi.
- Người yên tâm đến lúc đó tụi con sẽ tham dự. Người yên tâm đi.
HÀN PHONG, GIA MINH khó hiểu nhìn LIÊN THÀNH. Không phải cậu ghét nhất là nơi đông người sao còn ồn ào nữa, sao tự nhiên lại đến đó. Liệu hay cậu lại đang toang tính điều gì nữa.