Đêm tối đen như mực. Lúc này Vương Triệu đang đứng trong phòng khách nhà mình, không có ánh trăng, bóng tối lấp đầy toàn bộ không gian, dày đặc đến mức khiến anh không thở được. Vương Triệu thử vươn tay ra bật công tắc đèn, không sáng. Có lẽ mất điện rồi. Ngoài cửa sổ, một cơn gió lớn thổi qua khiến cánh cửa vang lên tiếng kẽo kẹt, giống như có thứ gì đó đang gấp gáp muốn chui vào, lại giống như có thứ gì đó đang gấp gáp muốn thoát ra.
Vương Triệu lấy một que diêm bật lên, mượn thứ ánh sáng yếu ớt đó, anh nhìn thấy chính giữa phòng khách có một chiếc kiệu hoa màu đỏ, bốn mặt đều dán đầy chữ “hỉ”, đây là chiếc kiệu mà người phụ nữ lúc xưa ngồi để xuất giá, hệt như những gì Vương Triệu từng thấy trong phim cổ trang.
Bên trong kiệu hoa tối om, còn phảng phất thứ mùi rất kì lạ, Vương Triệu để ý thấy rèm kiệu lộ ra một khe hở, hệt như có thứ gì đó bên trong đang nhìn chằm chằm anh vậy. Đột nhiên, Vương Triệu nhìn thấy một bàn tay phải ló ra từ trong rèm kiệu, bàn tay đó rất trắng, dường như không có chút huyết sắc nào, không có gân, năm đầu ngón tay sơn màu đỏ tươi rất bắt mắt. Vương Triệu không thể nhìn rõ bên trong kiệu là ai, hoặc giả, trong đó không có người, chỉ có một bàn tay.
Da đầu Vương Triệu tê rần, muốn bỏ chạy, thế nhưng muốn chạy ra khỏi nhà bắt buộc phải đi qua chiếc kiệu hoa đó, anh không dám. Anh sợ bàn tay đó đột nhiên vươn tới bắt lấy mình, chỉ có thể di chuyển từng bước từng bước vào trong phòng, vừa đi vừa nhìn chằm chằm bàn tay đó.
Lúc Vương Triệu sắp đến được cửa phòng, bàn tay trong kiệu hoa đột nhiên duỗi thẳng về phía trước, kế đó, trong kiệu truyền đến một tiếng kêu thê lương: “Tam lang à…”, vô cùng bi thảm, vô cùng u ám.
Âm thanh đó hệt như mũi dao, đâm xuyên qua tai Vương Triệu.
Anh giật mình tỉnh giấc.
Vương Triệu nhìn đồng hồ, bảy giờ mười lăm phút sáng, vợ của anh đã đi làm từ sớm rồi. Vương Triệu cũng vội vàng thay quần áo, lấy nước lạnh rửa mặt rồi lên đường đi làm.
Vợ của Vương Triệu tên Lưu Xuân Hồng, là người dẫn chương trình của đài truyền hình Nguyên Châu, đài truyền hình của cô ấy có một tiết mục giải trí tên “Ai là người thắng lớn” rất nổi tiếng ở địa phương, mọi người đều thích xem, Lưu Xuân Hồng vừa trở thành người dẫn chương trình chính của tiết mục này.
Bởi vì công việc, cô ấy thường xuyên đi sớm về trễ, Lưu Xuân Hồng tan làm về nhà, Vương Triệu đã ngủ mất rồi, Lưu Xuân Hồng thức dậy đi làm, Vương Triệu vẫn còn ngủ chưa dậy. Chính vì như vậy, hai người có khi mấy ngày cũng chẳng nói với nhau câu nào.
Thậm chí có lúc Vương Triệu còn tưởng rằng Lưu Xuân Hồng cả đêm không về nhà. Thế nhưng anh cũng lười hỏi, anh sợ đâm thủng cánh cửa sổ bằng giấy này rồi bản thân lại không thu dọn nổi.
Vương Triệu làm việc ở một toà soạn, bình thường phụ trách tiếp nhận quảng cáo. Trên đường đi làm, anh vừa đi vừa nghĩ: “Đây là lần thứ mấy mình mơ cùng một giấc mơ giống vậy rồi nhỉ? Không nhớ nổi.”
Kế đến anh lại nghĩ tới tiếng kêu thê lương đó: “Tam lang à…”
Vương Triệu chợt giật mình một cái.
Anh lại bắt đầu nghĩ: “Bản thân bắt đầu mơ thấy giấc mơ này từ lúc nào nhỉ? Không nhớ nổi nữa.”
Lúc Vương Triệu còn đang suy nghĩ miên man, bỗng bị một ai đó vỗ vai một cái thật mạnh, Vương Triệu giật thót tim, quay đầu lại nhìn, là Phùng Nghĩa.
Phùng Nghĩa và Vương Triệu làm việc cùng một đơn vị, hai người cùng sống chung trong một tiểu khu, cậu ta phụ trách công việc biên tập. Nghe đồng nghiệp bảo là gia đình Phùng Nghĩa rất giàu có, Vương Triệu nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao cậu ta lại muốn ra ở riêng nữa.
Nhà của Vương Triệu ở tầng ba, còn nhà của Phùng Nghĩa nằm ở tầng năm phía đối diện.
Phùng Nghĩa nhìn chằm chằm Vương Triệu, ánh nhìn giống như đang dò xét phạm nhân khiến Vương Triệu cảm thấy cả người nổi da gà, bèn quay người tránh đi ánh mắt của cậu ta.
Lúc này, Phùng Nghĩa mở miệng nói: “Sao thế người anh em, tối qua đi hẹn hò với ai vậy? Quầng thâm mắt như gấu trúc, cẩn thận tôi méc chị dâu đấy.”
Vương Triệu vội xua tay nói: “Đừng, đừng nói bậy, sao tôi có thể làm ra loại chuyện này chứ? Gần đây công việc bận rộn, ngủ không ngon mà thôi.”
Phùng Nghĩa kéo Vương Triệu lại, đưa tay vào trong ngực áo lấy ra một tờ giấy, nét mặt thần bí nói: “Để tôi cho anh xem một thứ đồ tốt, biết người trong bức ảnh là ai không? Đại minh tinh ở thành phố của chúng ta, Mễ Dao, đây là chữ kí tay của cô ấy, lợi hại không? Tôi theo cô ấy mấy ngày mới lấy được…”
Vương Triệu nghe thấy hai chữ bức ảnh liền sững người tại chỗ như bị điện giật vậy, cơ thể khẽ run rẩy, Phùng Nghĩa vẫn còn nói huyên thuyên, thế nhưng Vương Triệu đã không còn nghe được gì nữa.
Công tắc nào đó trong kí ức bật mở ra, những hồi ức tưởng đã chìm vào quên lãng bỗng tràn ra như nước lũ.
Từ đầu đến cuối Vương Triệu đều không hề liếc nhìn bức ảnh đó.
Cuối cùng anh cũng nhớ ra tại sao mình cứ luôn mơ thấy giấc mơ ấy rồi.
Bởi vì một bức ảnh.
Một bức ảnh minh hôn.
Đại khái là khoảng nửa năm trước, Vương Triệu nhận được một phong bì.
Phong bì là loại giấy kraft dày, chất liệu rất tốt. Chỗ người nhận có viết tên của anh, nhưng lại không viết tên người gửi là ai. Kì lạ, ai lại gửi thư cho anh chứ?
Phong bì đó rất nhẹ, lại mỏng vô cùng.
Mang theo sự tò mò, Vương Triệu nhẹ nhàng mở phong bì ra, bên trong là một bức ảnh, còn có một lá thư.
Vương Triệu cầm bức ảnh lên, tay lập tức truyền đến một cảm giác lạnh ngắt, trắng muốt, như thể chạm vào một thi thể lạnh lẽo trong nhà xác vậy.
Vương Triệu cảm thấy rất kì lạ: Tại sao mình lại nảy sinh ra loại suy nghĩ này chứ?
Đó là một bức ảnh cưới đen trắng, nhìn không ra là chụp từ thời nào, cũng không biết hai người nam nữ trong bức ảnh là ai.
Hai người ăn mặc rất lộng lẫy nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì. Người nam ở bên phải bức ảnh đội một chiếc mũ rộng vành màu đen, trường bào và áo khoác ngoài cũng màu đen, trước ngực cài một bông hoa lớn màu đỏ. Người nữ ở bên trái bức ảnh, trên mặt trét một lớp phấn dày, mắt hơi xếch lên, đầu đội một chiếc mũ hệt như mũ phượng mà người ta thường đội lúc hát kịch, dải ruy băng trắng buông thõng hai bên, rất rộng, dài đến tận đầu gối, hệt như câu đối phúng điếu trên vòng hoa. Cô gái mặc áo và váy đen, bên dưới lộ ra đôi chân bó nhỏ nhắn.
Sau lưng hai người họ treo một bức tranh cổ rất lớn, hai bên dán câu đối, chữ trên đó khá mờ, Vương Triệu chẳng nhìn ra được mấy chữ.
Đột nhiên, Vương Triệu mở mắt to trừng trừng, anh phát hiện trên bức ảnh này có điều gì đó không đúng lắm. Mắt của người nữ hướng lên, mà chân của cô ta lại đang lơ lửng trên không trung, tay phải cũng không thấy đâu cả, bên dưới ống tay áo trống không.
Cô gái là người chết, đây là một bức ảnh minh hôn!
Tay của Vương Triệu hệt như bị lửa thiêu đốt, bàn tay buông thõng, bức ảnh trong tay khẽ khàng rơi xuống mặt bàn.
Đây chắc chắn là một bức ảnh thật. Ở thời đại trước, ảnh chụp đều là ảnh phim rửa ra, không có kĩ thuật photoshop như hiện nay, tuyệt đối không có khả năng là giả được.
Không sai, đây là một bức ảnh chụp minh hôn, bạn chắc đã từng nghe qua rồi.
Về bức ảnh này, không biết nó đã được lưu truyền bao lâu rồi, còn về lai lịch của nó, ít nhất cũng phải có tới mười mấy phiên bản, không ai có thể nói rõ được rốt cuộc đâu mới là chân tướng thật sự.
Nhưng đây là một bức ảnh rất khó nói rõ, có người nhìn thấy nó xong liền không ngừng gặp phải ác mộng, thậm chí có người còn bị doạ đến phát điên.
Vương Triệu cũng từng nghe nói đến một bức ảnh giống thế này được lan truyền trên mạng, thế nhưng đây là lần đầu tiên anh tận mắt nhìn thấy nó.
Vương Triệu không dám nhìn nữa, anh lấy ra một cái bật lửa, châm vào bức ảnh, sau đó thả nó vào thùng rác. Bức thư đi kèm cũng được anh đem quẳng vào trong ngăn kéo.
Vương Triệu nhìn gương mặt và thân thể hai người trong bức ảnh dần biến thành màu đen, vặn vẹo, cuối cùng hoá thành một đống tro tàn, toả ra mùi bụi giấy.
Chính vào tối hôm nhìn thấy bức ảnh đó, Vương Triệu đã nằm mơ.
Trong mơ anh thấy một bàn tay phải thò ra phía sau bức ảnh đó, bàn tay không chút huyết sắc, năm ngón tay cử động phát ra tiếng răng rắc.
Kế đến, bàn tay đó từ từ thăm dò xung quanh, giống như đang tìm kiếm thứ gì vậy.
Cuối cùng, nó cũng chọn được một hướng, năm ngón tay mở rộng ra, chầm chậm di chuyển về phía trước, giống như chân của một người bị tàn tật, chật vật bò trên sàn. Móng tay đỏ tươi như màu máu cào trên sàn nhà, tạo ra tiếng “kẽo kẹt”.
Bàn tay đó không ngừng bò về hướng Vương Triệu, bò lên giường của anh, bò đến sát người anh, sau đó dọc theo cánh tay anh, bò lên đến đầu, rồi chầm chậm che mặt anh lại…
Kể từ hôm đó, Vương Triệu thường xuyên mơ một giấc mơ lặp đi lặp lại.