• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả buổi sáng, Vương Triệu đều nghĩ đến gương mặt không chút biểu cảm của Phùng Quả.

Như gỗ, trắng bệch, biểu cảm trên mặt cứng đờ.

Giống như mặt của người giấy được đốt cho người chết.

Những người giấy đó cũng mang nét mặt trắng bệch, biểu cảm cứng đờ.

Nghĩ đến người giấy, Vương Triệu không khỏi rùng mình.

Anh nhớ đến trong nhà Phùng Nghĩa thoang thoảng mùi tro giấy.

Phùng Quả…có phải là người giấy không?

----

Hôm nay không biết tại sao, buổi chiều Vương Triệu đặc biệt bận rộn, đợi anh xử lý xong hết công việc chuẩn bị về nhà thì đã là tám giờ tối rồi, anh vội vã thu dọn đồ đạc trở về.

Đến cửa tiểu khu, Vương Triệu thầm nghĩ, hiện giờ chắc chắn Lưu Xuân Hồng vẫn chưa về nhà, dứt khoát đi ăn gì đó rồi hẳn về vậy.

Vương Triệu đi đến một quán mì nhỏ, gọi một bát mì trộn nhiều tương.

Sau khi ăn xong, anh cảm thấy vững dạ hơn một chút.

Lúc đưa tay vào túi quần muốn lấy tiền ra trả, tay Vương Triệu bỗng cảm nhận được một tờ giấy cưng cứng.

Anh lấy tờ giấy trong túi ra xem thử, lập tức giật mình hét lên, khiến ông bà chủ quán mì cũng giật mình theo.

Lại là bức ảnh đáng chết đó!

Vương Triệu cảm thấy trời đất quay cuồng, bức ảnh đó giống như một con rắn chầm chậm quấn lấy anh, sau đó từ từ siết chặt người anh lại, khiến anh không thở nổi.

Bước ra khỏi quán mì, Vương Triệu thơ thẩn bước đi trên đường.

Người đi đường đều né tránh anh như tránh ôn dịch.

Vương Triệu nghĩ, dáng vẻ hiện giờ của bản thân nhất định rất đáng sợ.

Anh muốn về nhà.

Về đến nhà, Vương Triệu nhìn mình trong gương.

Vương Triệu ở trong gương chẳng có chút gì giống với Vương Triệu cả, mặt trắng bệch, hai con ngươi đỏ ngầu như màu máu, tóc rối bù.

Đầu óc choáng váng, anh cảm thấy hình như mình sốt rồi, uống vài viên thuốc cảm xong liền lên giường nằm.

Anh lại bắt đầu mơ.

Lúc này, Vương Triệu đang đứng trên một con đường nhỏ tối đen, nhìn ra phía sau, một mảng đen đặc không biết dẫn tới đâu, nhìn về phía trước, vẫn là một mảng đen đặc không biết dẫn tới đâu. Trời đổ mưa, anh cảm thấy có chút lạnh.

Anh chầm chậm đi về phía trước, một trận gió thổi qua khiến cơ thể anh nghiêng ngả, anh có cảm giác như mình đang lơ lửng.

Phía trước xuất hiện một căn phòng, ánh sáng mờ ảo lập loè.

Vương Triệu bước tới, vươn tay ra đẩy cửa.

Trong phòng có một mùi tro giấy nhàn nhạt. Bên trong còn có một người đang quay lưng lại với Vương Triệu, trước mặt anh là một chiếc bàn trang điểm, hai bên thắp nến, ánh nến lập loè.

Vương Triệu nhìn thấy người kia đang bôi thứ gì đó lên mặt, có điều tấm gương rất mờ, không thể nhìn rõ người trong gương là ai.

Anh chầm chậm đi về phía trước, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ gương mặt đó.

Gương mặt đó không có gì cả, chỉ là một mảng trắng trống rỗng.

Là người giấy!

Vương Triệu muốn bỏ chạy nhưng anh lại không cử động được. Anh chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ, giương mắt nhìn người giấy kia bôi trét gì đó lên mặt.

Rất nhanh, lông mày của người đó đã lộ ra, mắt lộ ra, mũi lộ ra, miệng cũng lộ ra.

Cuối cùng, người đó dùng cọ chấm một điểm thật nhẹ nhàng vào khoé miệng bên phải.

Người đó đem bản thân mình vẽ thành hình dáng của Phùng Nghĩa.

Lúc này, người giấy đứng dậy, bước từng bước cứng nhắc về phía Vương Triệu.

Hắn ta áp sát Vương Triệu, khẽ nhếch môi nhả ra mấy chữ: “Tôi là em.”

Đột nhiên, mặt của người giấy lại biến thành mặt của ma nữ trong bức ảnh, nhìn Vương Triệu thốt lên đầy thê lương: “Tam lang à…”

Vương Triệu giật mình tỉnh giấc, trời vẫn chưa sáng, bên ngoài còn đang mưa, Lưu Xuân Hồng cũng chưa về nhà.

Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, lại là năm giờ mười tám phút sáng.

Đầu óc vẫn còn lờ mờ, miệng rất khát, Vương Triệu ngồi dậy muốn rót một ly nước.

Ra khỏi phòng ngủ, anh đưa tay bật công tắc đèn, đèn trong phòng khách liền sáng lên. Lúc cúi đầu xuống rót nước, Vương Triệu phát hiện ra giày của mình bị ướt, hơn nữa anh nhớ tối qua lúc đi ngủ, mình đã thay quần áo rồi.

Thế nhưng lúc này, anh lại đang mặc một chiếc áo khoác kaki và một chiếc quần nhung màu đen, vả lại chúng cũng đang ướt sũng.

Nhớ đến giấc mơ vừa nãy, Vương Triệu như người mất hồn bước đến ngồi trên sofa.

Anh bị mộng du!

Người mộng du thường không biết bản thân mình bị mộng du, bọn họ ban ngày không khác gì so với người bình thường, nhưng khi đêm đến, họ sẽ từ từ ngồi dậy, mặc quần áo chỉnh tề sau đó bước ra ngoài….không biết qua bao lâu, bọn họ quay trở về, chầm chậm thay quần áo, nằm lên giường.

Khi tỉnh dậy, bọn họ lại trở về như người bình thường, sinh hoạt cùng mọi người xung quanh, cùng đi ăn, cùng làm việc…

Vương Triệu bắt đầu mộng du từ lúc nào? Anh không biết, trước đây cũng chưa từng nghe Lưu Xuân Hồng nhắc đến. Cô chỉ nói Vương Triệu ngủ không yên, ví dụ trước khi ngủ đầu hướng về đầu giường, sau khi tỉnh dậy đầu đã ở cuối giường rồi.

Vương Triệu nằm trên sofa, lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.

Trong đầu anh hiện lên một hình ảnh thế này: Trong đêm tối, anh chầm chậm bật dậy khỏi giường, hai mắt nhắm chặt nhưng lại tìm thấy chính xác quần áo của mình, anh mặc từng thứ một lên người, sau đó đi đôi giày bên cạnh giường vào, giống như bị một thế lực nào đó không thể nhìn thấy dắt hồn đi vậy, anh bước từng bước thật máy móc ra khỏi nhà, rồi biến mất trong màn đêm.

Hệt như một người giấy.

Nghĩ đến người giấy, một sợi dây thần kinh nào đó trong cơ thể Vương Triệu chợt nảy lên, anh liền nghĩ tới Phùng Quả. Càng lúc anh càng khẳng định Phùng Quả là người giấy, khuôn mặt không có ngũ quan của hắn ta có thể tuỳ tiện vẽ thành bất cứ người nào, bất cứ người nào mà anh quen biết.

Hắn có thể vẽ thành Phùng Nghĩa, có thể vẽ thành Lưu Xuân Hồng, cũng có thể vẽ thành ma nữ đó…

Phùng Quả cũng muốn biến Vương Triệu thành người giấy.

Thế nhưng, tại sao chứ?

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Vương Triệu đi đến nhìn qua mắt mèo, người bên ngoài là Phùng Nghĩa.

Anh mở cửa để Phùng Nghĩa vào nhà, lúc này, Vương Triệu phát hiện cả người Phùng Nghĩa đều ướt sũng.

“Ngồi đi”. Vương Triệu nói. Phùng Nghĩa bước đến ngồi xuống sofa, cúi mặt, không nói lời nào.

Vương Triệu để ý thấy mặt Phùng Nghĩa trắng bệch, không có biểu cảm gì.

“Cậu là….” Vương Triệu thử thăm dò một câu.

Đối phương không ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Tôi là em.”

Vương Triệu lạnh toát sống lưng.

Người giấy này cũng đang bám theo anh! Hắn muốn làm gì?

“Tôi….rót cho cậu cốc nước vậy” Giọng của Vương Triệu có chút run rẩy.

“Cảm ơn” Mặt Phùng Quả vẫn không có chút biểu cảm nào.

Anh có một loại kích động muốn lao về phía trước, xé nát lớp da trên gương mặt kia ra, để xem thử rốt cuộc bên dưới khuôn mặt không có biểu cảm kia là thứ gì. Thế nhưng anh không dám, anh sợ sau khi xé lớp da trên khuôn mặt của Phùng Quả xuống lại phát hiện bên trong chỉ là một bộ khung làm bằng tre.

Vương Triệu pha một tách trà đưa cho Phùng Quả, lúc Phùng Quả đưa tay ra nhận lấy, đầu ngón tay của Vương Triệu vô ý chạm nhẹ vào tay của hắn ta.

Tay của Phùng Quả có nhiệt độ.

Vương Triệu cảm thấy không quá đáng sợ nữa.

Anh ngồi xuống đối diện Phùng Quả, đối phương cúi đầu nhấp ngụm trà trên tay, không nói gì.

Vương Triệu cảm thấy có hơi không thoải mái, muốn tìm một chủ đề để nói chuyện: “Muộn như vậy rồi, cậu tìm tôi có chuyện à?”

“Ngủ không được, ra ngoài đi dạo.”

“Sao cậu lại không mặc áo mưa? Cả người ướt hết rồi.”

Lúc này Phùng Quả chợt ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn chằm chằm Vương Triệu: “Anh không nên hỏi.”

Kế đó, Phùng Quả đứng dậy nói: “Tôi phải về rồi.”

Nói xong không thèm quay đầu mà đi thẳng ra cửa.

Ra đến cửa, Phùng Quả đột nhiên xoay người lại nói với Vương Triệu một câu: “Trong nhà anh có ma.”

Nói rồi liền rời khỏi.

Lông tơ trên người Vương Triệu lập tức dựng hết cả lên, vừa muốn mở cửa gọi Phùng Quả thì cửa phòng đã bị đóng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK