Hôm đó, Nghiêm Cẩm hẹn gặp Lưu Xuân Hồng. Cô ra khỏi nhà rồi lên xe của ông ta.
Đến trước cửa khách sạn, Lưu Xuân Hồng xuống xe, bên đường có một người lao đến chụp ảnh cô, sau khi chụp xong, người đó lấy một bức ảnh trong ngực áo ra muốn Lưu Xuân Hồng kí tên lên. Bảo vệ khách sạn vội chạy đến đuổi cậu ta đi.
Thế nhưng Lưu Xuân Hồng vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Gương mặt đó, cả đời này cô cũng không thể quên.
Là hắn, người thay đổi cả cuộc đời của cô.
Hắn là Phùng Nghĩa.
Có điều, Lưu Xuân hồng lại nảy sinh một loại cảm giác, Phùng Nghĩa không hề nhận ra cô.
Hoặc giả, hắn đã quên mất người con gái đã từng bị hắn nhẫn tâm vứt bỏ.
Mấy ngày sau, khi cô đang tản bộ trên đường, Phùng Nghĩa lại chạy đến, lấy ra bức ảnh của cô để xin chữ kí. Cô viết tên mình lên trên ảnh: Mễ Dao.
Cô thử hỏi một câu: “Anh tên gì?”
“Tôi tên Phùng Nghĩa”. Phùng Nghĩa cẩn thận nhận lại bức ảnh, lộ ra biểu cảm vừa kinh ngạc vừa sung sướng, sau đó hắn đem cất bức ảnh vào túi áo trong như cất giấu một thứ bảo vật rất đáng giá vậy, vô cùng biết ơn mà rời đi.
Xem ra Phùng Nghĩa thật sự không nhớ cô nữa rồi.
Thế nhưng, cả đời này cô cũng không quên được hắn, cô nhớ mình đã từng thề: Cô muốn tên đàn ông đó phải chết!
------
Nghĩ đến Vương Triệu vô dụng, lại nghĩ đến Phùng Nghĩa đáng căm hận kia, trong đầu Lưu Xuân Hồng nảy ra một kế hoạch vô cùng thâm độc.
Cô bám theo Phùng Nghĩa mấy ngày, phát hiện ra hắn và Vương Triệu cùng làm việc trong một công ty, hơn nữa Phùng Nghĩa không còn ở nhà của hắn nữa mà đã chuyển đến sống ở toà nhà đối diện nhà Vương Triệu.
Là trùng hợp sao? Lưu Xuân Hồng không biết.
Cô còn phát hiện ra, bệnh tâm thần phân liệt của Phùng Nghĩa vẫn chưa được chữa khỏi, hiện giờ trong người hắn có hai nhân cách.
Ban ngày, hắn là Phùng Nghĩa, là fan của cô.
Đêm xuống, hắn sẽ biến thành một người khác, sắc mặt trắng bệch, không mang theo chút biểu cảm nào, giống như người giấy vậy, vô cùng đáng sợ.
Hơn nữa, hai nhân cách đó đều không nhớ được những chuyện trước kia đã từng gây ra cho Lưu Xuân Hồng.
Lưu Xuân Hồng không biết nhân cách nào mới thật sự là Phùng Nghĩa, hoặc Phùng Nghĩa thật năm đó đã bị cô doạ chết rồi, Phùng Nghĩa bây giờ chỉ còn là một cái xác không hồn.
Cô bị suy nghĩ đó của bản thân doạ cho hết hồn, lập tức lắc đầu nguầy nguậy xua đi ý nghĩ đáng sợ ấy.
Điều khiến Lưu Xuân Hồng càng căm ghét hơn nữa là, Phùng Nghĩa vẫn chơi đùa với phụ nữ như trước.
Sau khi phát hiện ra điều này, cô liền bắt tay vào kế hoạch mà không có chút cảm giác tội lỗi nào nữa.
Cô muốn mượn tay Vương Triệu giết chết Phùng Nghĩa.
Thế là cô bèn diễn lại trò cũ, đem bức hình và lá thư đó gửi cho Vương Triệu.
Cô đem ngày kết hôn trong lá thư đổi thành ngày sinh của Vương Triệu.
Cô còn giấu những bức ảnh minh hôn đó vào rất nhiều ngóc ngách trong nhà.
Sau đó Lưu Xuân Hồng đi đến tiệm bán đồ liệm cho người chết để đặt hai bộ quần áo.
Quả nhiên, từ sau hôm đó, Vương Triệu liên tục nằm mơ thấy ác mộng.
Bước tiếp theo, cô phải mang bộ đồ liệm kia về nhà.
Thế nhưng tốc độ may ở tiệm quá chậm, Lưu Xuân Hồng không thể đợi thêm được nữa.
Vì vậy, cô quyết định sẽ mua một chiếc mũ đen rộng vành giống trong ảnh mang về trước.
Sau khi Vương Triệu nhìn thấy chiếc mũ đó liền bị doạ đến hoảng loạn. Lưu Xuân Hồng còn cố ý ám chỉ một câu: Chiếc mũ này rất thích hợp với Vương Triệu.
Kế đến, cô đoán được đêm nay Vương Triệu nhất định không dám đi ngủ nữa, thế là bèn một mình đi vào phòng ngủ.
Lưu Xuân Hồng đóng cửa phòng, thay quần áo ngủ vào, cô muốn xem thử đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng không hiểu tại sao, Lưu Xuân Hồng bỗng cảm thấy mí mắt của mình nặng trĩu một cách kì lạ, cô rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ…
Cùng lúc Vương Triệu nằm mơ, Lưu Xuân Hồng cũng mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, cô từ trên giường ngồi dậy, chầm chậm đi tới bàn trang điểm, ngồi xuống, bắt đầu trang điểm cho mình.
Lưu Xuân Hồng trang điểm cho mình nhìn hệt như Diệp Tử Mi.
Sau đó, cô mở cửa phòng ngủ, bước đến bên cạnh Vương Triệu, dịu dàng hỏi: “Anh nhìn xem em là ai?”
“Em là Lưu Xuân Hồng.”
“Không đúng, anh nhìn kĩ lại xem.”
Kế đến, cô đem đầu lưỡi đang thè ra của mình nhét lại vào trong miệng, cất giọng thê lương gọi: “Tam lang à…”
Lưu Xuân Hồng tỉnh giấc, Vương Triệu cũng tỉnh giấc.
Cô đưa tay sờ lên mặt mình, không có lớp trang điểm.
Trời đã gần sáng rồi.
Lưu Xuân Hồng mở cửa định đi xem thử Vương Triệu thế nào, nhưng lại phát hiện Vương Triệu vẫn đang thức thế là cô chỉ đành giả vờ ra ngoài đi làm, sau đó đi đến hành lang tầng trên trốn vào một góc.
Điều Lưu Xuân Hồng không ngờ tới chính là, lúc cô nằm mơ, Vương Triệu cũng đang mơ, hơn nữa, giấc mơ của hai người giống hệt như nhau.
Ai đang kiểm soát giấc mơ của họ? Điều này khiến người ta càng nghĩ càng thấy đáng sợ, tôi không dám nghĩ tiếp nữa rồi.
Tôi sợ sau khi biết được sự thật, tôi cũng sẽ mắc chứng tâm thần phân liệt giống như Vương Triệu.
Lúc đó, Lưu Xuân Hồng vẫn chưa nghĩ ra làm thế nào để khiến chuyện ma quỷ này có thể dính dán được vào Phùng Nghĩa.
Thế nhưng dường như có ai đó trong bóng tối đã âm thầm sắp đặt mọi thứ cả rồi, lát sau, Lưu Xuân Hồng nhìn thấy Vương Triệu bước ra khỏi nhà, đi đến nhà Phùng Nghĩa.
Cô thầm nghĩ, buổi tối Phùng Nghĩa là một nhân cách khác, Vương Triệu nhất định sẽ bị doạ cho mất hồn.
Nếu như Vương Triệu nảy sinh nghi ngờ đối với Phùng Nghĩa, vậy thì sẽ càng hoàn hảo hơn.
Nghĩ đến đây, khoé miệng Lưu Xuân Hồng nở ra một nụ cười rất đáng sợ, cô đứng dậy bước xuống lầu.
Lúc đang bước xuống lầu, cô chợt cảm thấy sau lưng truyền đến một cơn ớn lạnh, lông tơ dựng hết cả lên, giống như có đôi mắt nào đó đang ẩn trong bóng tối nhìn cô chằm chằm.
Cô quay đầu lại giậm chân một cái, đèn tự động chỗ hành lang liền bật sáng, không phát hiện được gì, cô lắc đầu rồi tiếp tục bước xuống cầu thang.
Thật ra, nhân cách khác của Phùng Nghĩa, chính là Phùng Quả lúc đó đã ngay lập tức nhận ra bức ảnh kia.
Phùng Quả nhận ra bởi vì bản thân hắn là ma.
Một hồn ma bị hại chết một cách oan uổng.
Sau khi nhìn thấy bức ảnh đó, Phùng Quả dường như đã nhớ ra được gì đó, hắn mơ hồ cảm thấy bức ảnh này có liên quan đến cái chết của mình.
Sau khi Vương Triệu rời đi, chúng ta tiếp tục ở lại nhà Phùng Nghĩa nào.
Đêm đó, trong nhà Phùng Nghĩa có một người chết.
Người chết là Uông Mỗ, bởi vì tranh cãi với Phùng Nghĩa mà bị giết chết.
Trong hành lang tối tăm, mọi thứ đều tĩnh lặng.
Cửa nhà Phùng Nghĩa tối đen như mực, giống như một cái miệng lớn, ra sức nuốt chửng bóng tối xung quanh.
Lát sau, cánh cửa bật mở không một tiếng động, một người ôm một thi thể lặng lẽ đi ra ngoài, chầm chậm đi về phía tầng thượng.
Đến tầng thượng, Phùng Quả đem xác Uông Mỗ ném vào trong bể chứa nước, rồi xoay người rời đi.
Một tia sáng xẹt qua gương mặt trắng bệch đáng sợ của Phùng Quả.
Quay về nhà, Phùng Quả bước vào phòng ngủ, dùng giẻ cẩn thận lau sạch sẽ vết máu, sau đó lại vào phòng tắm, đem giẻ lau và bộ quần áo dính máu trước đó đốt đi, rồi chầm chậm đến nằm trên giường.
Đến khi trời sáng, Phùng Nghĩa thức dậy nhìn thấy sàn nhà sạch sẽ cho rằng chuyện giết Uông Mỗ đêm qua chỉ là một giấc mơ, liền ra ngoài đi làm như bình thường.
Nếu như hôm sau lúc Vương Triệu gặp Phùng Nghĩa anh chịu liếc nhìn bức ảnh trên tay cậu ta, vậy thì anh sẽ phát hiện ra người trong ảnh, chính là Lưu Xuân Hồng.
Khi đó, những chuyện phía sau sẽ không xảy ra.
Những ngày tiếp theo, Lưu Xuân Hồng vô cùng đắc ý. Vận may đã giúp cô ấy hoàn thành bước quan trọng nhất trong kế hoạch, Vương Triệu đã nghi ngờ Phùng Nghĩa giở trò sau lưng anh.
Cô đã thành công mở chiếc hộp Pandora ra.
(Trong thần thoại Hy Lạp, chiếc hộp Pandora là một chiếc hộp mà nàng Pandora – người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người sở hữu. Nàng Pandora đã được thần Zeus dặn kĩ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh…)
Không ai biết điều gì sẽ xảy đến khi chiếc hộp ấy được mở ra.
Đêm đó, khi Lưu Xuân Hồng về nhà, Vương Triệu đã ngủ rồi.
Đang lúc ngủ ngon, Lưu Xuân Hồng chợt cảm thấy giường khẽ động đậy, cô giật mình tỉnh giấc.
Cô nhìn thấy Vương Triệu ngồi dậy, sau đó chậm rãi mở tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ, từ từ mặc vào, kế đến cũng không thèm quay đầu mà đi thẳng ra cửa.
“Anh đi đâu?” Lưu Xuân Hồng hỏi.
Vương Triệu không trả lời, giống như không hề nghe thấy vậy.
Lưu Xuân Hồng cảm thấy dáng đi của Vương Triệu rất kì lạ, nửa thân dưới không ngừng sải bước về phía trước, nhưng nửa thân trên lại không hề cử động. Nhìn từ xa cảm giác giống như đang trôi đi vậy.
Cô lại lên tiếng gọi Vương Triệu lần nữa, anh vẫn không hề quay đầu lại, mà đi thẳng vào trong bóng tối.
Lưu Xuân Hồng lập tức nghĩ đến việc Vương Triệu bị mộng du. Trước đây cô chưa từng thấy Vương Triệu bị mộng du bao giờ.
Đây là do sợ hãi dẫn đến thần kinh suy nhược quá độ, cộng thêm gần đây liên tiếp nhận được những ám thị đáng sợ, dẫn đến chứng mộng du.
Lưu Xuân Hồng vội vã mặc đồ ngủ vào rồi đi theo anh, cô muốn xem thử Vương Triệu đi đâu.
Cô bám theo sau Vương Triệu đi được một quãng khá xa, từ những toà nhà cao tầng chung quanh đường lớn, đến những căn nhà mái ngói thấp lè tè, cuối cùng là đến hàng cây hoè trải dài không thấy điểm cuối. Cách một khoảng rất xa mới nhìn thấy được một ngọn đèn đường mờ ảo, dường như công dụng của đèn đường không phải là để phát ra ánh sáng mà là để tạo ra những cái bóng in xuống lòng đường vậy.
Sau đó, Vương Triệu bắt đầu đi ngược về, đi đến trước cửa nhà Phùng Nghĩa, rồi đứng im không nhúc nhích.
Đứng được một lúc, Vương Triệu đột nhiên quay đầu hét lớn: “Người giấy!”, khiến Lưu Xuân Hồng giật mình kinh hãi.
Kế đến, Vương Triệu xoay người đi xuống lầu, trở về nhà mình.
Lưu Xuân Hồng dần bình tĩnh lại, cũng đi xuống lầu.
Lúc cô đang đi xuống, cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm lại xuất hiện.
Đi được mấy bước, Lưu Xuân Hồng liền quay phắt đầu lại nhìn, phía sau trống không, chẳng có gì cả.
Cô đi theo sau Vương Triệu, chậm rãi lên nhà.
Lúc này, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân, Lưu Xuân Hồng vội trốn vào một góc trên tầng lầu nhà mình.
Là Phùng Nghĩa, lẽ nào hắn đã phát hiện ra điều gì rồi chăng?
Cô ở ngoài cửa nghe Phùng Nghĩa nói một câu: “Trong nhà anh có ma.”
Là đang nói cô sao? Lưu Xuân Hồng không biết.
Cô bắt đầu cảm thấy có chút hoang mang, quyết định thực hiện kế hoạch trước thời hạn.