• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Xuân Hồng vừa đi, Vương Triệu liền không dám một mình ở trong nhà nữa. Cũng mặc kệ ngoài trời đang mưa, anh mặc áo mưa rồi đi ra ngoài.

Đêm đen giống như đáy biển. Một cơn gió thổi qua, Vương Triệu có chút chột dạ.

Anh không biết trong màn đêm đen kịt có thứ gì đang đợi mình.

Vương Triệu ngẩng đầu nhìn lên nhà Phùng Nghĩa, cả toà nhà chỉ có phòng của cậu ta là sáng đèn.

Tên này cả tối không ngủ sao? Vương Triệu vừa nghĩ vừa đi lên, lúc này anh thật sự rất muốn được nói chuyện với ai đó.

Vương Triệu gõ cửa phòng Phùng Nghĩa, qua một lúc cửa phòng mới mở ra.

“Vào đi.” Phùng Nghĩa nói xong liền xoay người vào trong, ngồi lên ghế sofa.

Vương Triệu bước vào theo, cởi áo mưa ra, hai người làm việc cùng nhau đã ba năm nhưng đây là lần đầu tiên Vương Triệu vào nhà Phùng Nghĩa, thế nên anh đứng quan sát xung quanh một chút.

Nhà của Phùng Nghĩa bày trí rất đơn giản, cả phòng khách chỉ có một chiếc sofa thô sơ, một cái bàn uống trà, bên cạnh cửa sổ đặt một cái máy tính bàn, trông vô cùng trống trải.

Vương Triệu ngửi thấy mùi tro giấy nhàn nhạt.

Lúc này, anh để ý thấy cửa phòng ngủ của Phùng Nghĩa đóng kín, trên cửa có một số then cài được đóng bằng đinh, khoá lại rất chặt.

“Ngồi đi.” Phùng Nghĩa vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh trên ghế sofa.

Vương Triệu ngồi xuống, hỏi: “Cậu….sao muộn thế rồi cậu vẫn chưa đi ngủ?”

“Tôi bị mất ngủ, buổi tối chỉ ngủ được một tiếng.” Phùng Nghĩa nói.

Mặt của cậu ta trắng bệch.

“Anh cũng không ngủ?”

“Tôi không dám ngủ…tôi….vừa mới….gặp ma.”

“Ma?” Phùng Nghĩa rơi vào trầm tư.

“Là thật đó….cậu…đã từng nghe nói tới một bức ảnh chưa? Bức ảnh….minh hôn…”

Vương Triệu lại đem chuyện đã xảy ra kể lại một lượt cho Phùng Nghĩa nghe.

Nói đến lúc anh nằm mơ nhìn thấy gương mặt của Lưu Xuân Hồng biến thành mặt của ma nữ kia, Phùng Nghĩa ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Là mơ sao?”

Vương Triệu ngẩn người.

Là mơ sao? Cảm xúc vừa nãy quá mức chân thật, hiện giờ anh không thể khẳng định rốt cuộc có phải mơ hay không…..

“Sao cậu lại hỏi vậy?” Vương Triệu hỏi.

“Không có gì, tôi chỉ tuỳ tiện hỏi vậy thôi.”

Lúc này, Vương Triệu nghe thấy trong căn phòng đã khoá chặt của Phùng Nghĩa vang lên một âm thanh, giống như tiếng đế giày cọ xát dưới sàn vậy.

Vương Triệu hỏi: “Trong nhà cậu còn có người à?”

Phùng Nghĩa chẳng buồn ngẩng đầu lên, nói: “Là thú cưng của tôi, không nghe lời, bị tôi đem nhốt vào trong đó rồi.”

Thú cưng thế nào mà cần nhiều khoá như vậy để nhốt lại?

“Trời sáng rồi, cậu nên về đi thôi.” Phùng Nghĩa mở miệng tiễn khách.

Vương Triệu chỉ có thể đứng dậy chào tạm biệt rồi rời khỏi nhà cậu ta.

Ra khỏi cửa, anh mới nhớ đến một vấn đề, vừa nãy mặt của Phùng Nghĩa không có bất cứ biểu cảm gì…..

Gương mặt của cậu ấy dường như là mặt của người khác vậy.

Phùng Nghĩa vừa nãy là Phùng Nghĩa sao?

Vương Triệu không biết.

Trời sáng rồi, ánh mặt trời tạm chiến thắng đêm đen.

Mọi người thức dậy sau một giấc ngủ dài, thế gian lại trở nên náo nhiệt.

Trong lòng Vương Triệu không còn sợ hãi như lúc nãy nữa.

Nhưng anh vẫn không dám về nhà.

Anh định đi thẳng đến chỗ làm.

Bước chân trông có vẻ rất nặng nề.

Anh đi đến một quầy bán đồ ăn sáng trước cửa tiểu khu, mua một cái bánh quẩy, sau đó vừa đi vừa ăn.

Đột nhiên, có người bước đến vỗ mạnh vào vai anh, anh sợ đến phát run, xoay đầu nhìn lại, là Phùng Nghĩa.

“Ồ, tối đêm qua lại đi chơi bời ở chỗ nào thế, mắt đỏ ngầu giống như gặp ma vậy?” Phùng Nghĩa cười hì hì hỏi Vương Triệu.

Vương Triệu chợt ớn lạnh, hỏi cậu ta: “Cậu…có phải là Phùng Nghĩa không?”

Phùng Nghĩa bị Vương Triệu hỏi vậy liền cảm thấy rất mù mờ, nói: “Tôi không phải Phùng Nghĩa, vậy thì là ai?”

Vương Triệu lại nói: “Tối qua tôi ngồi ở nhà cậu mấy tiếng đồng hồ, vừa từ nhà cậu bước ra, cậu không nhớ sao?”

Phùng Nghĩa nói: “Tối qua tôi đi xem Mễ Dao ghi hình tiết mục, ghi hình xong tôi theo cô ấy về đến khách sạn cô ấy đang ở, sau đó tôi vẫn luôn ngồi chờ ở đại sảnh đến hơn sáu giờ cô ấy mới ra ngoài….cuối cùng còn chụp một bức ảnh với cô ấy. Anh xem, cô ấy có xinh đẹp không?”

Vương Triệu không hề nhìn tấm ảnh đó, anh đối với những minh tinh không có chút hứng thú nào.

Lúc này, nếu như Vương Triệu chịu liếc mắt nhìn tấm ảnh trên tay Phùng Nghĩa, có lẽ hàng loạt chuyện phía sau sẽ không xảy ra.

Thế nhưng, tất cả dường như sớm đã được an bài sẵn rồi vậy, nên phát hiện thì nhất định sẽ phát hiện ra.

“Tối qua, người ở trong nhà là em trai của tôi, nó tên là Phùng Quả.”

Phùng Nghĩa ghé sát vào tai Vương Triệu, nhẹ nhàng nói: “Tôi sinh ra sớm hơn nó năm phút, tôi là anh.”

Trước giờ Vương Triệu chưa từng nghe nói đến việc Phùng Nghĩa có em trai, hơn nữa giọng nói của hai người y hệt, mặt mũi y hệt, ngay cả vị trí nốt ruồi trên khoé miệng cũng đều giống y hệt nhau.

Chỉ duy nhất một điều không giống, đó là trên người mặt của em trai cậu ta không có bất kì biểu cảm gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK