Sắc trời dần tối. Vương Triệu dự định về nhà.
Trên đường trở về, anh ghé vào một cửa hàng, mua bốn chai bia, hai gói mì ăn liền, hai chai nước khoáng, sau đó anh đi đến một sạp hàng nhỏ trong chợ mua một con dao mổ lợn và một hòn đá để mài dao.
Anh sợ rằng con dao không đủ sắc.
Cuối cùng, anh đi đến chợ mua bán chó, mua một chén máu chó mực từ người bán thịt chó.
Bất kể là người hay ma, ai muốn hại anh, anh nhất định không để cho kẻ đó sống thoải mái.
Trên đường đi, thỉnh thoảng Vương Triệu sẽ đưa tay vào túi sờ sờ cán dao để chắc rằng con dao vẫn còn đó, điều này khiến anh cảm thấy vững bụng hơn rất nhiều.
Lúc Vương Triệu về đến nhà, trời đã tối hẳn rồi.
Anh không bật đèn, xoay người đi thằng vào bếp, mượn ánh trăng, anh nấu một bát mì ăn liền, lại uống thêm hai chai bia, sau đó ở trong bếp, anh lấy từ trong túi quần ra con dao và hòn đá, bắt đầu từ từ mài dao.
Trong bóng tối, chỉ nhìn thấy một hình bóng mơ hồ đang ngồi xổm dưới đất, ánh mắt lạnh lẽo, trong tay là con dao bén ngót sáng lấp loé, anh chậm rãi đưa lưỡi dao cọ xát vào phiến đá, con dao trong tay không ngừng phát ra tiếng “xoẹt”, “xoẹt..”
Không biết đã qua bao lâu, Vương Triệu dừng động tác trên tay lại. Dưới ánh trắng, con dao loé lên ánh sáng mờ ảo, anh dùng đầu ngón tay quẹt vào lưỡi dao, đầu ngón tay lập tức bị cứa một đường, máu tươi chầm chậm chảy ra.
Vương Triệu cảm thấy rất thoả mãn.
Anh đem máu chó mực bôi đầy lên lưỡi dao, sau đó khoá trái cửa nhà lại, xoay người bước vào trong phòng ngủ, anh còn đặt một chai bia rỗng trước cửa phòng ngủ nữa.
Vương Triệu làm vậy là có hai mục đích: Một là, nếu như anh lại bị mộng du, vậy thì nhất định sẽ đá đổ chai bia, chai bia ngã xuống sàn phát ra âm thanh có thể khiến anh lập tức tỉnh lại.
Hai là, nếu như có người muốn vào hại anh, họ cũng sẽ đá đổ chai bia, khiến anh có thời gian cảnh giác.
Vương Triệu cũng khoá trái cửa phòng ngủ lại.
Sau khi làm xong tất cả chuyện này, anh co người lại nằm trên giường, đem mũi dao đặt dưới gối, tay cầm chặt cán dao, anh không thể buông lỏng nó.
Vương Triệu hoà mình vào trong bóng tối, anh bất động quan sát xung quanh.
Chỉ cần có bất kì tiếng động nào, bất kể là người hay ma, anh sẽ lập tức cầm mũi dao đâm vào người đó.
Anh không tin bất cứ ai, chỉ có thể tự mình bảo vệ chính mình.
Ngoài trời lại bắt đầu đổ mưa tí tách, Vương Triệu linh cảm đêm nay nhất định sẽ có chuyện xảy ra.
Đêm nay, không có thứ gì yên bình.
Anh nhất định không thể ngủ, bất luận thế nào anh cũng muốn nhìn thử xem người ẩn trong bóng tối muốn hại anh rốt cuộc là ai.
Vương Triệu đã hạ quyết tâm, chuyện này buộc phải kết thúc trong tối nay, hoặc là đối phương bị anh giết chết, hoặc là đối phương giết chết anh.
Anh chịu đủ rồi, anh muốn phản kháng.
Thế nhưng, Vương Triệu càng không muốn ngủ, mí mắt lại càng lúc càng nặng trĩu. Mới đầu anh còn cắn răng chịu đựng, thế nhưng càng về khuya, rốt cuộc anh cũng không chống cự được nữa, nặng nề khép hai mắt lại….
Vẫn là con đường nhỏ không nhìn thấy điểm cuối đó, xung quanh tối đen như mực, điều duy nhất khác trước chính là Vương Triệu có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng một người đang đứng phía trước không xa.
Anh đi về phía người đó.
Sau khi tiến lại gần, anh nhìn thấy người đó mặc một bộ quần áo màu đen, đội mũ rộng vành, anh không nhìn rõ được mặt đối phương.
Người đó câu lấy tay Vương Triệu, xoay người đi về phía trước.
Vương Triệu đi theo phía sau, từng bước từng bước tiến về trước.
Không biết đã đi mất bao lâu, người trước mặt mới dừng lại.
Người đó chỉ tay về phía trước, nói: “Người anh muốn tìm đang ở bên đó.” Vương Triệu cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc.
Anh nhìn theo hướng tay người đó chỉ, cách chỗ anh đứng không xa xuất hiện một ngôi nhà nhỏ, ánh sáng mơ hồ từ trong khe cửa lọt ra ngoài.
Anh đi về phía trước vài bước, cảm thấy có chút trống trải, quay đầu nhìn lại, người mới vừa nãy đã biến đâu mất rồi.
Anh cúi đầu nhìn xuống, con dao mới mua vẫn đang được anh nắm chặt trong tay, lớp máu chó mực trên lưỡi dao đã khô lại, chỉ nhìn thấy một màu đen đặc, che mất đi thứ ánh sáng sắc nhọn lạnh lẽo ban đầu.
May mà con dao vẫn còn ở đây, điều này khiến anh cảm thấy vững dạ hơn rất nhiều.
Anh bước đến trước căn nhà nhỏ đó, nhẹ nhàng đẩy cửa vào, cánh cửa “kẽo kẹt” một tiếng mở ra.
Nhìn bên trong, Vương Triệu lập tức trợn trừng mắt.
Chính giữa nhà đặt một cái quan tài, trước quan tài còn có bài vị, trước bài vị thắp một ngọn đèn dầu, nắp quan tài không đóng lại mà để nghiêng sang một bên. Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu, lớp sơn đỏ chót toả ra một mùi rất kì lạ.
Vương Triệu chầm chậm tiến gần đến chỗ để bài vị, mượn chút ánh sáng từ ngọn đèn dầu, anh nhìn thấy bên trên có viết mấy chữ: “Linh vị Phùng Quả sinh ngày hai mươi tám tháng mười hai năm Quang Tự thứ hai mươi tám, mất ngày mười sáu tháng giêng năm thứ mười Dân Quốc.”
(*Quang Tự: Niên hiệu Thanh Đức Tông, Thời Thanh. Năm Quang Tự kéo dài 1875 – 1908)
Phùng Quả đã chết từ lâu rồi!
Vương Triệu lại nhớ đến câu chuyện trong bức thư kia, ngày tam lang và ma nữ kia thành thân cũng là ngày mười sáu tháng giêng năm thứ mười dân quốc.
Phùng Quả chính là tam lang, hoá ra không phải tam lang phát điên mà là vừa thành thân xong đã chết rồi!
Tất cả những chuyện này quả nhiên là có quỷ sau lưng dựng lên.
Lúc này, trong quan tài truyền đến tiếng “răng rắc”. Vương Triệu ngẩng đầu nhìn, người ở trong quan tài không biết từ lúc nào đã bật ngồi dậy, đang nhìn anh chằm chằm.
Vương Triệu sợ hãi lùi về sau một bước, hai mắt anh dán chặt vào người trong quan tài, chỉ sợ hắn bất ngờ nhảy ra bắt mình lại.
Anh nhìn thấy rõ ràng người trong quan tài đúng là Phùng Quả.
Hắn là người giấy, trên người mặc trường bào và áo ngoài, trước ngực cài một bông hoa lớn màu đỏ, đầu đội một chiếc mũ rộng vành màu đen, ngồi trong quan tài, đôi mắt được vẽ ra đang nhìn chằm chằm vào Vương Triệu, không nhúc nhích.
Một người sống và một người giấy, hai người cứ vậy mà nhìn nhau.
Lúc này Vương Triệu đang nghĩ, đây có lẽ là cơ thể thật của hắn, nếu người giấy này xông đến, anh sẽ đối phó thế nào đây.
Nhưng anh không sợ, anh còn có dao.
Lúc này, Vương Triệu nhìn thấy người giấy đó nhếch khoé miệng được vẽ bằng màu đỏ tươi cười với anh, nụ cười đó vô cùng khó coi.
Người giấy nói: “Anh…tới nhà tôi…để làm gì?”
Giọng nói ấy nhàn nhạt, lạnh tanh, cũng giống như giấy vậy.
Vương Triệu thở hồng hộc, anh tức giận lao vào người giấy gào lên: “Hoá ra mày vẫn luôn ở sau lưng hại tao, tao phải giết chết mày…”
Nói xong, Vương Triệu dùng hết sức lao đến, một tay bóp chặt lấy cổ hắn, tay còn lại dùng dao đâm liên tiếp vào phần bụng, máu tươi từ trong cơ thể hắn chầm chậm chảy ra.
Thế nhưng người giấy kia vẫn giữ nụ cười khó coi đó trên mặt, giống như là đang chế nhạo Vương Triệu.
Vương Triệu không chịu được nụ cười này của hắn, điên cuồng dùng dao đâm lên mặt người giấy.
Một nhát…hai nhát…mắt của hắn không thấy đâu nữa.
Năm nhát…sáu nhát…mũi của hắn không thấy đâu nữa.
Mười một nhát…mười hai nhát…miệng của hắn không thấy đâu nữa.
Người giấy từ từ ngã xuống quan tài, bất động.
Hắn cuối cùng cũng không cười được nữa rồi.
Vương Triệu dừng lại, anh sắp ngã quỵ mất, bèn ngồi dưới đất thở hổn hển.
Anh đã giết chết con quỷ muốn hại mình rồi.
Anh cuối cùng cũng an toàn rồi.
Nghỉ ngơi một lát, Vương Triệu cảm thấy mình đã lấy lại được một chút sức lực.
Anh bắt đầu đứng dậy, liếc nhìn người giấy đang nằm trong quan tài kia.
Không có bất kì động tĩnh nào, hắn chết rồi.
Vương Triệu vẫn cảm thấy không an tâm, anh cầm dao lên, cắm vào tim của người giấy.
Sau đó, anh chậm rãi đi ra ngoài cửa, anh muốn về nhà, cuối cùng anh đã có thể ngủ một giấc thật ngon rồi.
Ra khỏi cửa, anh lại quay về với con đường tối đen như mực đó.
Bên ngoài trời đang mưa, anh cảm thấy hơi lạnh.
Đi mãi đi mãi, cuối cùng anh cũng nhìn thấy được toà nhà nơi mình ở.
Lúc này, anh để ý thấy thứ trên trời rơi xuống không phải nước mưa, mà là những tấm ảnh!
Anh nhặt một tấm từ dưới đất lên, cả cơ thể khẽ run rẩy, lại là tấm ảnh minh hôn đáng chết đó.
Những bức ảnh giống nhau cứ liên tiếp từ trên trời rơi xuống.
Trong bức ảnh là hai đôi mắt vô hồn đang nhìn chằm chằm Vương Triệu.
Vương Triệu sững người, anh nghĩ đến một vấn đề:
Hai người trong ảnh đều là ma.
Anh giết chết người nam, nhưng ma nữ kia vẫn không hề xuất hiện.
Mà ban nãy bởi vì quá căng thẳng, anh đã ném con dao lại bên trong ngôi nhà kia mất rồi.
Anh muốn quay lại lấy dao, thế nhưng vừa xoay đầu, phía sau bỗng xuất hiện một bức ảnh minh hôn vô cùng lớn chắn ngang giữa đường, hơn nữa bức ảnh đó đang từ từ di chuyển theo từng cử động của Vương Triệu, anh vừa cử động hai người trong ảnh liền đồng loạt hét lên: “Trả mạng cho ta…”
Vương Triệu thất kinh hồn vía, vội vã chạy về hướng nhà mình.
Anh lao lên cầu thang, vừa đẩy cửa bước vào đã ngây người.
Trong phòng khách có một người đang treo mình trên quạt trần, quay lưng về phía Vương Triệu, thong thả đong đưa.
Mặc dù người đó quay lưng lại với Vương Triệu, thế nhưng chỉ cần liếc mắt một cái anh vẫn có thể nhận ra được đó là ai: Cả người cô ta mặc một bộ áo đen váy đen, không có tay phải, đôi chân nhỏ chĩa thẳng xuống đất.
Chính là ma nữ đó!
Hai chân Vương Triệu mềm nhũn, muốn bỏ chạy nhưng lại không thể cử động được.
Lúc này, ma nữ treo cổ xoay người lại, đối mặt với Vương Triệu.
Vương Triệu nhìn thấy cô ta đưa tay trái ra nhét cái lưỡi lại vào trong miệng, sau đó nhìn anh cất giọng thê lương: “Tam lang à…”