Vương Triệu lấy một que diêm bật lên, mượn thứ ánh sáng yếu ớt đó, anh nhìn thấy chính giữa phòng khách có một chiếc kiệu hoa màu đỏ, bốn mặt đều dán đầy chữ “hỉ”, đây là chiếc kiệu mà người phụ nữ lúc xưa ngồi để xuất giá, hệt như những gì Vương Triệu từng thấy trong phim cổ trang.
Bên trong kiệu hoa tối om, còn phảng phất thứ mùi rất kì lạ, Vương Triệu để ý thấy rèm kiệu lộ ra một khe hở, hệt như có thứ gì đó bên trong đang nhìn chằm chằm anh vậy. Đột nhiên, Vương Triệu nhìn thấy một bàn tay phải ló ra từ trong rèm kiệu, bàn tay đó rất trắng, dường như không có chút huyết sắc nào, không có gân, năm đầu ngón tay sơn màu đỏ tươi rất bắt mắt. Vương Triệu không thể nhìn rõ bên trong kiệu là ai, hoặc giả, trong đó không có người, chỉ có một bàn tay.