Reng Reng Renggg
Lục An tỉnh dậy sau cơn mê man lúc nãy, cảm giác đó quá chân thực, không lẽ cô bị ám ảnh chuyện đó quá rồi đấy chứ?.
Lục An không ngờ rằng bản thân vì quá yêu đến mơ cũng mơ thấy, cô theo phản xạ quay đầu sang nhìn người bên cạnh đang yên giấc ngủ. Rõ ràng anh ấy vẫn ở đây, đâu có rời xa cô, cảm thấy như trút được tảng đá trong lòng, cô xem đồng hồ vẫn còn sớm. Dậy đánh răng xong nấu ăn sáng nữa là kịp lúc Châu Dạ Nguyệt dậy.
Hầu như suốt 3 năm chung sống với người đàn ông này, cô luôn là người dậy sớm hơn cũng có thể vì từ nhỏ cô đã quen với việc dậy sớm.
Cô nấu xong bữa sáng, Châu Dạ Nguyệt cũng vừa đi xuống nhà, vừa thấy cô đã tươi cười hỏi:" Thơm thật đó, em nấu gì thế?"
Lục An quay đầu nhìn chồng mình, trên môi cũng hé ra chiếc răng khểnh đáng yêu, vừa bưng hai dĩa đồ ăn ra bàn vừa nói:" Súp bí ngô, anh ăn thử xem"
Châu Dạ Nguyệt gật đầu, ngồi xuống ghế nếm thử mùi vị của súp bí ngô thơm lừng còn nóng hổi. Chỉ vài giây sau, anh ngẩng mặt, nhìn cô rất lâu.
" Sao thế? không ngon à?" Lục An hồi hộp hỏi.
" Không phải không ngon mà là.. rất ngon" Châu Dạ Nguyệt còn bồi thêm một câu:" Không hổ danh là Châu phu nhân, giỏi lắm."
Lục An bĩu môi, tiện thể đánh anh một cái, người đàn ông này quả thật mồm miệng rất khéo, cô không thể đấu lại mà.
Lúc cả hai đang cười nói rất vui vẻ thì bỗng dưng điện thoại anh reo lên, theo bản năng cô nhìn vào dãy số trên màn hình, tim hẫng đi một nhịp.
Anh vội vã nhấc máy, sau đó đi ra xa nói chuyện. Cô ở trong này, cả người tái đi, cô làm sao không biết được dãy số đó là của ai cơ chứ? Tự chấn an bản thân rằng sẽ không có chuyện gì đâu nhưng thật ra trong lòng vẫn run sợ.
Cô không biết đã mấy phút trôi qua, cô chỉ biết rất nhanh sau đó anh đã trở lại. Anh vẫn ôn nhu với cô, còn giải thích với cô là một người bạn cũ gọi hỏi thăm, nhưng cô biết người bạn cũ mà anh nói là ai.
Đến chiều vì quá chán nên cô quyết định sẽ đến chỗ người bạn thân của cô, chỗ này khá gần công ty anh chỉ cần đi qua 2 con phố là đã đến công ty anh.
Cô nhấn chuông cửa, rất nhanh đã có tiếng đáp lại.
" Ai đó? đợi chút, đợi chút."
" Ra rồi đây."
Vừa mở cửa ra, cô thấy cô bạn mình đã gầy hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn giữ được nét thần thái như ngày nào.
" Nhược Hàng." Cô cười tươi ôm lấy cô ấy.
Nhược Hàng suýt chút nữa là nghẹt thở, vội vàng đẩy Lục An ra, nhăn nhó nói:" Tiểu An An, cậu sao thế? mới có mấy tháng không gặp mà làm như 10 năm mới gặp lại, ôm chặt đến nỗi mình suýt tắt thở đây này."
Lục An rất hiểu người bạn này, tuy rằng cô ấy mồm miệng không được dẻo nhưng lại rất yêu thương cô. Lục An và Nhược Hàng là bạn cấp 3 của nhau, tính tình hoàn toàn trái ngược nhau. Nhược Hàng đanh đá, ngỗ nghịch biết bao nhiêu thì Lục An lại hiền lành, dịu dàng bấy nhiêu.
Nhược Hàng mời cô vào nhà, rót cho cô cốc nước, chỉ mới mấy tháng không gặp mà trông xuống sắc hẳn, chẳng còn cô sinh viên trên môi lúc nào cũng nở nụ cười nữa.
Nhược Hàng ngồi xuống bên cạnh cô, khẽ thở dài: "Lục An, có phải anh ta không chăm sóc cậu tốt không? Trông cậu gầy quá".
Lục An cười, vỗ vỗ vào tay Nhược Hàng:" Không phải thế, anh ấy chăm sóc mình rất kĩ, chỉ là mình kén ăn đến anh ấy cũng bất lực".
Nhược Hàng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, từ lời nói đến ánh mắt đều có sự giả dối. Nhưng quả thật, Châu Dạ Nguyệt đối với Lục An rất tốt, chẳng có điểm nào chê, chỉ là vế sau cô bịa vào thôi.
Sức khoẻ của Lục An đương nhiên Lục An phải là người hiểu rõ nhất, nhưng dù cô ấy có làm sao đi chăng nữa cũng chẳng muốn than vãn với ai một lời nào.
Lục An hiểu chuyện là thế, không than phiền, không oán trách chỉ sống phần đời của mình, dẫu cuộc đời cô chỉ toàn là bão giông, Lục An cũng chẳng trách. Cô thực sự chỉ mong bản thân sống an yên, ở bên Châu Dạ Nguyệt mà hạnh phúc.
Đối với cô Châu Dạ Nguyệt là gia đình, là tình yêu, là sự sống của cô. Nếu một ngày nào đó cô mất đi Châu Dạ Nguyệt thì tức là sự sống của cô sẽ kết thúc.
***
Nhược Hàng bỗng nhớ ra một chuyện, liền quay sang hỏi cô: " À, cậu biết Mạc Chí Khiêm đã về nước chưa?" Câu nói của Nhược Hàng kéo Lục An thoát khỏi suy nghĩ đó.
Lục An lắc đầu:" Cậu nói tớ mới biết, cậu ấy về nước rồi sao?".
" Ừ, mới về hôm qua, tối qua cậu ấy còn hỏi về cậu đấy."
Nhược Hàng cảm thấy Mạc Chí Khiêm vẫn an toàn hơn Châu Dạ Nguyệt, ít ra Mạc Chí Khiêm là người bạn đầu tiên của Lục An, cũng là người dẫn dắt Lục An thoát khỏi nơi tăm tối kia.
Lục An khi nghe đến Mạc Chí Khiêm trong lòng vẫn có vui đôi chút, trước kia cô và cậu ấy có chút hiểu lầm đến giờ vẫn chưa gỡ bỏ.
" Mạc Chí Khiêm được nhận bằng Thạc sĩ rồi, cậu ấy làm việc bên nước ngoài bây giờ chuyển công tác về đây. Nghe bảo cậu ấy là bác sĩ giỏi lắm đấy."
Nhược Hàng vui vẻ kể chuyện cậu ấy cho cô nghe, cô nghe xong cảm thấy tự hào về Mạc Chí Khiêm, cậu ấy thực ra rất giỏi, việc gì cũng biết làm.
Có một đợt cô bị chật chân, cậu ấy xoa bóp cho cô cả buổi, miệng luôn mắng cô nhưng tay lại nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.
Khi ấy cô còn hỏi cậu ấy: " Chí Khiêm,cậu có ước mơ gì không?".
Cô còn nhớ cậu ấy bật cười, rất lâu sau mới trả lời cô,:" Tôi muốn làm bác sĩ".
Cô ngẩng ra, hỏi cậu ấy " Vì sao?".
" Vì nếu cậu có bệnh thì tôi sẽ chữa bệnh cho cậu".
Cô tưởng rằng đó là một lời nói đùa của một đứa trẻ nhưng có điều cô không ngờ rằng, khi cậu ấy thốt lên lời nói ấy, cậu ấy đã phải nỗ lực rất nhiều.
Nói chuyện với Nhược Hàng gần 3 tiếng đồng hồ, cô mới tạm biệt ra về, Nhược Hàng không yên tâm nên nhất quyết đòi chở cô về, cô cũng chẳng còn cách nào đành phải để cô ấy chở về.
Đi qua một hàng bán hạt dẻ nướng mật ong, cô bảo Nhược Hàng dừng xe lại để cô đi qua mua. Cô bước xuống xe, trước mặt là một đôi tình nhân cũng đang mua hạt dẻ nướng mật ong.
Cô nhận ra ngay, đó chính là chồng cô Châu Dạ Nguyệt còn cô gái bên cạnh.. lại là Trương Khả Ái, chị gái cùng mẹ khác cha của cô.Cả hai người họ trông rất vui vẻ, nụ cười trên môi Châu Dạ Nguyệt rạng rỡ đến chói loá.
Tim cô đau, đau quá..
Nhược Hàng cảm thấy cô đi quá lâu, mới xuống xe đi lại chỗ cô, Nhược Hàng đương nhiên thấy cặp tình nhân kia rồi, Nhược Hàng nắm tay cô,:" Đi, chúng ta đi bắt quả tang hai người đó".
Lục An cản tay cô lại, lắc đầu: " Kệ họ đi".
Nhược Hàng tức đến sôi cả máu, đúng là mèo mã gà đồng, một người là chồng,một người là chị. Đây gọi là loạn luân sao?
Châu Dạ Nguyệt mua xong liền bóc vỏ hạt dẻ cho Trương Khả Ái, anh nắm tay Trương Khả Ái, nụ cười trên môi tựa như ánh mặt trời chiếu rọi xuống trần gian, chói loá vô cùng.
Lúc anh vô tình nhìn sang lại thấy cô gái kia có chút quen mắt, là vợ anh Lục An. Sắc mặt anh cứng đờ, Trương Khả Ái cũng thấy có gì không ổn, nhìn theo hướng của Châu Dạ Nguyệt, là em gái cô.
Cả hai như bị bắt quả tang, Trương Khả Ái mỉm cười với cô, sau đó cô ta đi lại chào hỏi, chất giọng vẫn ôn hoà, vẫn là khuôn mặt mà suốt đời này có lẽ Lục An chẳng thể quên nổi.
" Chào em, Lục An, em khoẻ không?" Trương Khả Ái cười lộ ra hai chiếc răng thỏ đáng yêu, nhưng Lục An thấy được trong nụ cười đó toàn là sự khinh bỉ. Cô chưa kịp đáp lại đã bị Nhược Hàng chen vào mất.
" Chị mong bạn tôi không khoẻ sao?" Dường như sau khi nghe xong câu nói này, khuôn mặt của Trương Khả Ái méo xệch, nụ cười trở nên cứng nhắc.
Lục An thấy tình hình không ổn, mới chen ngang vào: " Cảm ơn chị, tôi vẫn tốt" Sau đó cô kéo tay Nhược Hàng, khẽ nói: " Mình đi thôi"
Nhược Hàng bị kéo đi, vẫn có chút không đành lòng, giở giọng trách móc cô: " Sao cậu lại lôi tớ đi, phải để tớ cho chị ta một bài học mới tỉnh ra. Ai đời lại đi ngoại tình với chồng em gái lại còn bị bắt quả tang" Lục An vỗ vỗ tay cô, nói: " Thôi thôi, được rồi, kệ họ đi, về nhà thôi."
Nhược Hàng quay sang hỏi cô với vẻ thán phục: " Cậu vẫn muốn về nhà sao? Nể thật đấy" Lục An cười, sau đó liền đáp: " Cũng đâu thể tránh được"
Nhược Hàng chịu thua bởi cô gái này, quá đỗi hiểu chuyện lại còn không trách móc chồng mình câu nào. Phải cô, cô đã đánh thằng kia cho ra bã rồi.
Khốn nạn thật, đúng là đồ đểu.