• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ ngày Mạc Chí Khiêm hỏi Lục An có thích Wales không đã là một tuần trước. Dạo này cô có vẻ thoải mái hơn chỉ trừ những lúc căn bệnh quái ác kia kéo đến ra thì mọi thứ đều ổn.

Ngày mai, cô định sẽ về Bạch Giang, nơi đó là quê nhà của cô, cô muốn về để thăm ba mẹ và cả dì của cô nữa.

Buổi chiều hôm nay, cô soạn vali sớm, đợi lúc Châu Dạ Nguyệt trở về liền báo một tin sau đó sáng mai sẽ về Bạch Giang luôn.

Châu Dạ Nguyệt hôm nay về nhà rất sớm, 6 giờ tối đã thấy anh có mặt ở nhà, anh phụ cô nấu bếp, cả hai ngồi ăn cơm với nhau, thật lòng mà nói khi ăn cơm cả hai đều rất yên tĩnh không đá động đến ai nhưng hôm nay cô muốn phá lệ.

" A Nguyệt, ngày mai em về Bạch Giang, anh ở lại nhớ giữ sức khoẻ, đừng bỏ bữa nhé." Lục An buông đũa, ngước mặt nói với anh.

" Ừ, khi nào về?" Châu Dạ Nguyệt vẫn ăn cơm như thường, miệng vẫn hỏi cô.

" Khoảng 3 ngày, anh có cần gì không? em mua." Cô cầm đũa lên, gắp một miếng thịt bỏ vào bát, sau đó gắp cơm cùng thịt cho vào miệng.

Châu Dạ Nguyệt lắc đầu, cô cũng không nói nữa. Cả hai thống nhất im lặng, nhưng vẫn là cô thua cuộc, cô không có chuyện để nói nên đành lôi chuyện cũ ra nói.

" Cuộc điện thoại năm đó, là em gọi không phải Trương Khả Ái." Cô vẫn muốn khẳng định với anh, cuộc điện thoại năm đó, lúc đó anh ở Sơn Phùng cùng ông nội, cô nửa đêm không ngủ được nên đã gọi cho anh, ngày đó là vào mùa đông, tuyết phủ kín khắp đường, lúc đó cô chạy ra chỗ điện thoại công cộng mà quên luôn mặc áo khoác nên lúc về đã bị cảm suốt mấy ngày liền.

Châu Dạ Nguyệt ngừng ăn, cô thấy được trong ánh mắt anh còn có sự ngạc nhiên nhưng rất nhanh sau đó đã được gỡ bỏ. Anh tiếp tục gắp miếng trứng vào bát, xúc cơm và trứng bỏ vào miệng.

Nhai xong, anh mới lên tiếng: " Vậy à?"



" Ừ, còn nữa, hộp cơm mỗi ngày được nhét vào ngăn bàn anh là của em, không phải chị ấy." Cô như muốn khẳng định tất cả những gì anh nhận được đều là của cô, không phải Trương Khả Ái.

Anh uống cốc nước, buông đũa như đã ăn xong, anh nhìn cô, gật gật đầu cho có,song cũng lên tiếng:" Rốt cuộc là em đang chứng minh điều gì?" Trong ánh mắt anh, chỉ toàn là sự chán ghét sâu thẳm.

Lục An ngớ người, cô không thể tin, người đàn ông đối xử với cô rất dịu dàng, bây giờ lại muốn hỏi cô đang chứng minh điều gì, hơn hết trong ánh mắt anh còn có sự chán ghét tột cùng.

Châu Dạ Nguyệt thôi nhìn cô, mang bát và cốc để vào bồn rửa, anh đi ngang qua cô, còn dặn dò: " Ăn xong thì để vào bồn, anh rửa." Rồi đi ra ngoài phòng khách đọc sách.

Trong đầu cô như có bom nổ tung, sự điềm tĩnh, dịu dàng đều bị nổ tung hết. Cô không ăn nữa, trực tiếp đổ hết đồ ăn vào túi rác, sau đó để lại vào bồn.

Xong xuôi, cô tức giận đi lên phòng, anh biết cô tức giận nhưng anh cũng chẳng thể làm gì.

Là anh không muốn, hay anh thật sự không thể?

Buổi tối hôm đó cô ngủ rất sớm, lúc anh lên giường đã thấy cô ngủ, anh nằm xuống kế bên cô, vòng tay sang ôm cô, chỉ một lúc sau anh nhíu mày, ngồi bật dậy, anh nhìn cô song cũng đặt tay lên mũi cô.

Tắt thở, cô tắt thở rồi.

Lần đầu tiên, anh hoảng loạn, anh lay lay người cô, cả cơ thể cô đều không nhúc nhích, anh cố giữ bình tĩnh, định gọi xe cấp cứu nhưng chỉ vừa khi anh bấm số thì cô đã tỉnh, cô ngây ngốc hỏi: " Sao thế? sao lại đổ mồ hôi nhiều vậy?"

Anh giật mình, cứ tưởng ma hù doạ, anh chẳng tin vào ma quỷ nhưng trong trường hợp này, anh tưởng có ma quỷ nào hù doạ anh.

" Lục An, là em.. phải không?" Giọng anh có phần hơi run, nhìn cô với vẻ mặt kinh hãi.

" Không em thì ai? anh sao vậy?" Cô không hiểu anh nói gì, chẳng lẽ anh tưởng cô là ma sao?

" Vậy.. lúc nãy sao em.. tắt thở?" Anh hỏi cô, vẫn giữ nguyên nét mặt kinh hãi ấy.

Lục An hiểu ra rồi, cô bị bệnh suy tim, đó là triệu chứng của bệnh mà thôi, bác sĩ cũng đã nói rõ với cô, khi ngủ có thể cô sẽ bị tắt thở, ban đầu thì ngắn nhưng để lâu nó sẽ kéo dài, cũng có thể nói là chết lâm sàng.

Cô chỉ cười, bảo là cô thấy anh vào phòng nên đùa giỡn một chút, anh cũng tin. Bỏ qua vấn đề đó, anh vốn là người không thích đa nghi nên cũng không mấy để ý, anh nằm xuống ngủ còn cô cứ trằn trọc mãi, cuối cùng cô quyết định sẽ viết nhật ký.

Cô ngồi viết đến 5 giờ sáng, cảm thấy không buồn ngủ nên xuống bếp nấu đồ ăn sáng cho anh. Hôm nay cô chỉ rán trứng ăn cùng bánh mì mà thôi.



Lúc cô làm xong thì anh đi xuống, hôm nay anh dậy sớm hơn mọi ngày, hỏi ra thì anh bảo chỉ là giật mình thức giấc, cô cũng gật gù cho qua.

Cả hai ngồi ăn sáng, cô biết bản thân không còn quá nhiều thời gian, cũng biết bản thân khó mà buông bỏ thứ tình cảm này.

" A Nguyệt, nếu như chúng ta chia tay thì sao?" Lục An quan sát sắc mặt anh, nhưng vẫn cúi mặt xuống.

Châu Dạ Nguyệt cảm thấy cô kì lạ hơn mọi ngày, nhưng cũng chỉ nghĩ cô hỏi vui mà thôi, bản thân anh thật lòng mà nói cũng rất muốn ly hôn, nếu ly hôn, anh sẽ tái hôn cùng Trương Khả Ái.

Hiện tại, anh đã 28, ly hôn rồi tái hôn còn kịp chứ đợi đến ngoài 30 thì khổ cho Trương Khả Ái, lỡ đến lúc đó Trương Khả Ái lại không thích anh nữa, anh biết phải làm sao?.

" Đừng nói nhảm, anh đi làm đây" Châu Dạ Nguyệt cầm phần ăn của mình để vào bồn, sau đó đi ra đáp lại câu hỏi của cô.

" Anh sẽ tái hôn, đúng chứ?" Cô quả thật chẳng kiêng dè nổi, thôi thì cứng rắn một lần vậy.

Châu Dạ Nguyệt đi đến cửa, bị câu nói này của cô làm sững lại, anh quay người nhìn cô, bỗng chốc cô cảm thấy người đàn ông này hình như không phải một người, bình thường rất dịu dàng nhưng cũng có lúc rất sắc lạnh, chẳng biết đâu mà lần.

" Em nghĩ sao thì là vậy." Nói xong liền quay lưng đi mất.

Thú thật khi nghe xong câu trả lời của anh, cô đã đoán được trước nhưng vẫn cảm thấy sót xa trong lòng. Cô dọn bát đĩa xong lên phòng chuẩn bị đồ để về Bạch Giang.

Ngoài Châu Dạ Nguyệt ra, không ai biết cô về Bạch Giang, cô sẽ ở đó 3 ngày, coi như là phần thưởng cho cô vì đã nỗ lực sống đến hôm nay.

7 giờ 40 phút sáng, cô bắt đầu khởi hành, ngồi trên toa tàu, cô lấy cuốn nhật ký ra ghi ghi chép chép, cô sẽ ghi chép lại 3 ngày ở Bạch Giang.

Từ Thành phố K về Bạch Giang là 8 tiếng, cô tranh thủ ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy đã gần tới nơi. Cô nhìn đồng hồ, hay thật, cô đã ngủ tận 7 tiếng, hiện tại cô đang ở Bạch Giang nhưng chỗ cô khá xa nên phải đi thêm 30 phút nữa mới đến.

Lúc cô xuống ga tàu đã là 16 giờ chiều, cô về khách sạn đã đặt trước, vừa mới lên phòng cô đã nằm dài trên giường, sau đó cô thu dọn hành lý rồi ra ngoài đi ăn.

Ngày hôm nay, cô nhất định sẽ ăn thật thật nhiều món, sẽ khám phá hết nơi này. Cô đi ra một con phố, nơi này là nơi ăn uống, vui chơi, có rất nhiều hàng quán vỉa hè, cũng có nhiều quán bar, club.

Lục An thấy trước mặt có món há cảo hấp, cô đi lại ăn thử, nó không ngon lắm nhưng cũng cứu vớt được cái bụng đói của cô, cô đi sâu thêm chút nữa thì thấy có chỗ bán hồ lô bọc đường, cô mua một xiên, rất ngon nhưng cũng rất ngọt.



Cô ăn đủ thứ món trên đời, vì ăn nhiều quá nên cô phải uống một lon coca để cho bao tử dễ tiêu hoá. Cô ợ ra một hơi, cảm thấy trong người thoải mái hẳn.

Lục An quyết định vào nhà hát, cô thuê phòng đơn, khá mắc, 1 tiếng tận 50 tệ, nhưng cô vẫn chi trả, ngồi vào phòng, cô cầm mic, mở cuốn sách nhạc ra, cuối cùng bấm bài 687, là bài " Em bằng lòng"

Bài đó là bài trước đây cô không thích lắm nhưng dạo gần đây lại hay nghe lại bài đó, cô không thuộc lời lắm nên chỉ hát theo trên màn hình.

"Em chẳng cách nào chống cự,nhất là khi đêm về

Nhớ anh nhiều đến mức không thể thở được

Hận bản thân không thể lập tứ đến bên anh

Và hét thật lớn với anh rằng

Em bằng lòng, bằng lòng vì anh

Chỉ cần được ấm áp trong vòng tay anh thêm một giây

Mặc dù phải đánh đổi cả thế giới, em cũng cam tâm"

Em bằng lòng, bằng lòng để người phụ nữ khác hát cho anh nghe, bằng lòng để người đó thay em chăm sóc anh, em bằng lòng lùi về phía sau để nhường lại hạnh phúc cho anh.Chúng ta chỉ nói chúc phúc mà không nói tạm biệt, vì em biết đoạn tình yêu đơn phương này, ta đi cùng nhau đã đến lúc kết thúc rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK