Thú thật anh cũng không biết đi chợ thế nào, anh mua đại một con cá, người ta nói giá bao nhiêu thì anh trả bấy nhiêu, có người còn bảo anh lần đầu đi chợ sao, anh cũng gật gật đầu.
Anh mua một con cá, đậu hũ, và một ít rau nấu canh. Anh bật điện thoại xem người ta hướng dẫn, người ta chỉ bỏ dầu ngang cá để hạn chế bị dầu bắn, anh làm y hệt, xong anh đợi dầu sôi rồi bỏ cá vào, trong lúc đó anh đi rửa rau, rửa xong anh mới nhận ra là quên bỏ cá vào. Lúc anh bỏ con cá còn nguyên vảy, còn dính đầy nước kia cho vào chảo, khoảnh khắc anh bỏ con cá vào chảo, đột nhiên một tiếng nổ vang lên, dầu bắn lên như đài phun nước, anh có chút hoảng loạn vội vàng tắt bếp.
Vì lúc nãy đứng quá gần chảo cộng thêm việc anh phản ứng chậm nên đã bị phỏng ở tay, nhưng anh mặc kệ, tiếp tục chiên cá.
Khoảng cả tiếng đồng hồ sau, khi bàn ăn được bày ra, anh ngán ngẩm nhìn cả bàn đồ ăn. Cá thì cháy, canh thì mặn, anh gắp một miếng cá nhét vô miệng, một giây sau liền phun ra, quá dở, chắc có lẽ anh không có duyên với nấu nướng rồi.
Châu Dạ Nguyệt bực mình, lái xe ra ngoài ăn. Đang lái xe thì bỗng điện thoại anh reo lên, anh nhìn vào màn hình, là Trương Khả Ái gọi, khoảng chừng 15 giây sau anh mới nhận cuộc gọi.
Ngay từ lúc anh bắt máy, lập tức bên kia đã có tiếng nói truyền đến: " Nguyệt, hôm nay qua nhà em đi, em có nấu cơm" Giọng nói hồn nhiên của Trương Khả Ái làm tâm tình anh có vui hơn đôi chút.
Anh vui vẻ đồng ý, tắt máy, anh bẻ lái qua nhà của cô. Đến nhà, Trương Khả Ái ra đón anh, Châu Dạ Nguyệt cảm thấy cô hôm nay vui vẻ hơn bình thường.
Trước giờ Trương Khả Ái là người có ăn có học, từ nhỏ đã phải sống trong sự khắc khe của gia đình, nên việc ăn uống, ngủ nghỉ hay quần áo đều phải theo quy luật. Cô không có thói quen mặc đầm hai dây dài hay ngắn, nhưng hôm nay cô lại mặc một chiếc đầm hai dây rộng dài qua đầu gối.
Ngồi xuống bàn ăn, Trương Khả Ái nhiệt tình gắp thịt cho anh, nhưng thịt cô nấu mặn quá anh không thể ăn nổi, anh vẫn cố tỏ ra tươi cười với cô, anh gắp miếng thịt cùng cơm cho vào miệng.
Bỗng dưng Trương Khả Ái im lặng, hồi lâu sau mới nói: " Dạ Nguyệt này, có lẽ vào thời điểm này là không tốt nhưng em không thể không nói cho anh, em có thai rồi" Giọng nói của cô bỗng trầm đi, nét mặt suy xét nhìn anh.
Châu Dạ Nguyệt đang nhai cơm trong miệng, suýt chút nữa làm anh sặc, anh vội vã lấy cốc nước uống. Một lúc sau mới hoàn hồn trở lại, trực tiếp hỏi cô: " Em nói thật sao?"
Trong lòng anh dâng lên cảm xúc khó tả, có mấy ngày anh không về nhà với Lục An, thực ra anh ở cùng Trương Khả Ái. Có lần anh đi bar, sau đó gọi Trương Khả Ái đến uống cùng, vì say quá nên có phát sinh quan hệ, sáng ra đã gạo nấu thành cơm rồi.
Trương Khả Ái không giống như quá vui vẻ, sau lần đó cô cũng không quá đặt nặng chuyện đó, chỉ là dạo gần đây cô có triệu chứng mang thai nên mua que về thử, ai ngờ lại là hai vạch đỏ chót.
Ban đầu khi biết mình có con, cô vui vẻ hào hứng lắm, nhưng khi thấy anh cô lại có cảm giác bất an, cũng không rõ là gì.
Cuối cùng, Trương Khả Ái không đáp, chỉ gật gật đầu, nét mặt ủ rũ hẳn. Châu Dạ Nguyệt không muốn cô phiền lòng nên đã an ủi: " Vậy thì phải nhanh chóng cưới sớm, sau này bụng lớn sẽ khó mà làm đám cưới."
Cả anh và cô đều đang nghĩ đến việc cưới xin, định sẽ đợi cô lấy được bằng bên nước ngoài sau đó mới tổ chức đám cưới, nhưng e là phải đám cưới sớm rồi, anh không thể để cho Trương Khả Ái vác cái bầu sắp đẻ đi làm lễ được, vậy thì khổ cho cô quá.
Cả một ngày hôm đó, anh và cô đi siêu thị, nào là mua những đồ cần thiết cho mẹ bầu, mua thực phẩm tốt nhất cho cô, lăn lộn cả tiếng trong siêu thị, cuối cùng mới chịu về nhà.
Lúc lấy đồ ra, Trương Khả Ái muốn ngã ngửa, anh mua quá nhiều đồ, giống như là mua dự trữ cho cả làng ăn vậy.
Trương Khả Ái than trách: " Mua nhiều như vậy làm gì, một mình em đâu thể ăn hết đống này" Cô không thích việc người khác tiêu tiền vào mình,cô từng nghĩ chắc không có ai là tiểu tam mà lại không đào mỏ như cô nhỉ?
Châu Dạ Nguyệt cau có, bật lại lời cô: " Không ăn cũng phải ăn, em còn phải ăn cho một mạng người nữa đấy" Trương Khả Ái chịu thua, người đàn ông này cô không thể làm gì được.
Châu Dạ Nguyệt lên kế hoạch, sau đó thông báo cho cô: " Ngày mai em dọn qua nhà anh, anh sẽ thuê giúp việc, em không cần phải động tay động chân, cần gì cứ gọi cho anh, anh sẽ mua cho em. Em ở nhà, nhớ phải đi đứng cẩn thận, ăn uống và giấc ngủ là điều quan trọng nhất khi mang thai. Nếu chán, mỗi cuối tuần anh sẽ dắt mẹ con em đi chơi, anh cũng sẽ nghiên cứu thêm về mẹ bầu. Còn nữa, đừng ăn quá nhiều đồ ngọt, anh hỏi bác sĩ rồi, người ta nói bầu rất dễ tiểu đường, không tốt cho con"
Anh nói rất nhiều, đại loại là bảo cô phải giữ mình và ăn uống thật kĩ, còn dặn dò cô một số thứ, hầu như Trương Khả Ái không nghe lọt câu nào, chỉ ậm ừ cho xong.
Trước khi đi ngủ, anh đọc truyện cho cô nghe, cô phiền toái bảo không cần nhưng anh nhất quyết không nghe, còn nói đọc cho con dễ ngủ, cô cũng đến chịu.
Ai nhìn vào cũng sẽ thấy đây là một gia đình hoàn hảo mà ai cũng đáng mong ước,
Nhưng nếu
Lục An thấy được cảnh này, liệu rằng cô có đau lòng không? có cảm thấy tủi thân không? Vì trước đây cô chưa nhận được sự quan tâm, chiều chuộng đó của anh, chưa từng thấy dáng vẻ anh sốt sắng lo lắng cho cô, một phút giây ở bên cô, người khác sẽ nghĩ anh hạnh phúc, vui vẻ nhưng sâu thẳm trong đó, Lục An thấy được rằng vỏ bọc mà anh che giấu bên ngoài chỉ là một vỏ bọc mà anh cho rằng mình phải có trách nhiệm với nó, với cô cũng vậy, những gì anh làm cho cô, là một trách nhiệm của một người chồng dành cho vợ mình, hoàn toàn không xuất phát từ tận đáy lòng, rõ ràng là không cam tâm, sao lại phải ngượng ép mình như thế?
Sáng sớm hôm sau, Châu Dạ Nguyệt đón Trương Khả Ái về nhà mình, sau đó anh gọi người giúp việc đến nấu ăn cho cô, xong xuôi rồi mới đi làm.
****
Như thường lệ, Lục An dậy rất sớm, cô ngồi đọc sách và uống trà hoa lài, mấy ngày hôm nay trời trở lạnh, dù trong phòng có lò sưởi nhưng cô vẫn bị cảm, điều này làm cho Mạc Chí Khiêm và Nhược Hàng hơi lo.
Cô gần đây không thích trò chuyện cùng ai, tự cô lập bản thân mình với cả thế giới, đến cả Mạc Chí Khiêm cũng chỉ nói với cô được 1-2 câu. Anh nhận thấy tình hình không ổn, cố gắng tìm kiếm tim để ghép cho cô.
Nếu là ở thời hiện đại, thì có lẽ việc cấy ghép tim không phải việc khó, nhưng ở thời đại cũ rít thế này, những máy móc công nghệ còn yếu kém, làm sao có đủ khả năng cấy ghép tim cho một người?
Việc này làm đầu óc anh căng thẳng mấy ngày liền, chỉ chăm chăm tìm cách cứu cô, cô chỉ còn lại 1 tháng nữa, cũng không thể chắc chắn có thể đến 1 tháng hay không, vì bây giờ cô đang bị bệnh cảm, cơ thể sẽ yếu hơn, sức đề kháng cũng yếu dần nếu không điều trị kịp thời, khả năng cứu sống là rất thấp.
Lục An bây giờ có triệu chứng của bệnh trầm cảm, bệnh của cô nếu tinh thần không ổn định, làm mạch máu tim tăng cao và đập nhanh hơn bình thường có thể dẫn đến tử vong.
Ngay buổi chiều hôm đó, Mạc Chí Khiêm gọi một người bạn là nhà tâm lý học đến khám cho cô, anh không mong cô sẽ mắc thêm bất cứ một căn bệnh nào nữa, cuộc đời này, cô đã phải bất hạnh biết bao rồi.
Khoảng 15 phút sau, nhà tâm lý học gọi anh ra ngoài nói chuyện, vừa ra ngoài hành lang, anh đã lo lắng hỏi: " Cô ấy có sao không? Deboral"
Deboral lần đầu thấy dáng vẻ này của anh, ngạc nhiên không thôi nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: " Cô ấy mắc bệnh trầm cảm, nhẹ thôi nhưng hình như cô ấy bị hoang tưởng rằng mình có cuộc sống tốt đẹp lắm" Deboral chậm rãi nói cho anh, nhưng anh không hiểu lắm về lời nói của cô.
Deboral giải thích: " Nghĩa là cô ấy vừa mắc bệnh trầm cảm mà vừa mắc bệnh hoang tưởng, có vẻ như cô ấy đã mơ thấy những điều tốt đẹp đến khi tỉnh dậy vẫn nghĩ bản thân đang sống rất hạnh phúc"
Ngừng một chút, cô quan sát vẻ mặt đang chăm chú của anh, nói tiếp: " Thật ra những người mắc bệnh thế này đều đã trải qua giây phút tồi tệ hoặc là thiếu mất đi tình thương, tôi nghĩ cô gái này nằm ở vế thứ hai, cô ấy thiếu đi tình yêu thương nên đã mơ thấy những thứ cô ấy không có, sau đó hoang tưởng rằng mình có nó. Mức độ bệnh nhẹ thôi nhưng cô gái này có xu hướng bạo lực bản thân, cần quan sát và chăm sóc cô ấy kĩ càng hơn. Tôi có cho cô ấy uống thuốc rồi, còn thuốc này cho cô ấy uống sau khi ăn nhé." Deboral nói xong, móc ra từ trong túi một bịch thuốc nhỏ, nhét vào tay anh, mỉm cười sau đó chào tạm biệt.
Mạc Chí Khiêm nhớ ra chưa đưa tiền thuốc, vội vã hỏi: " Bao nhiêu tiền? tôi trả" Deboral quay lại, lắc đầu sau đó nói: " Coi như tôi làm việc thiện đi" Nói xong cô quay lưng rời đi.
Mạc Chí Khiêm đẩy cửa phòng cô, đi lại ngồi xuống ghế bên cạnh giường, ngắm nghía khuôn mặt ngoan ngoãn của cô khi ngủ, anh tự hỏi, vì sao ông trời lại bất công với cô ấy như vậy?
Mạc Chí Khiêm nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, truyền hơi ấm của anh sang cho cô, anh thủ thỉ cho cô nghe: " Lục An, cậu quá ngốc đi, vì sao lại ôm hết tổn thương vào lòng? Vì sao lại tỏ ra rất ổn nhưng lại âm thầm khóc một mình? Cậu dốc lòng yêu anh ta, rốt cuộc nhận về cái kết không đáng. Có phải ông trời bất công quá không? Sao lại để một cô nhóc hiểu chuyện, yếu ớt như cậu phải gánh chịu những thứ không đáng? Lục An, cậu xứng đáng có những hạnh phúc hơn bao người, ngay từ đầu nếu mình dám bày tỏ nỗi lòng, có phải cậu sẽ ở bên mình không?" Hốc mắt anh đã ướt đẫm từ bao giờ, nước mắt lăn dài trên má, anh vẫn mặc kệ, sau một lúc, anh dõng dạc nói với cô.
" Tình yêu 19 năm qua cua tôi không thể làm cậu dao động, vậy thì nếu có kiếp sau tôi nhất định sẽ đi tìm cậu và đòi lại 19 năm đó. Nên nếu cậu tiếp tục sống tốt thì hãy lo bù đắp 19 năm đó của tôi đi, còn cậu chết thì tôi sẽ bám lấy cậu không tha đâu."
" Lục An, bằng mọi giá phải sống tới cùng" Mạc Chí Khiêm nghiêm giọng, anh đang ra lệnh cho cô.
Nói xong anh lau nước mắt, khẽ vuốt mái tóc của cô rồi ra ngoài.
Ở trong đây, trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô, nước mắt ở đâu cứ chảy dài xuống..
Cô
Cũng không
Chắc nữa..