Người ta vẫn thường nói, trong tình yêu người nào không được yêu mới chính là người thứ ba. Tôi nghĩ cô mới là người thứ ba chứ không phải tôi.
Tôi chưa từng cướp chồng ai ngay cả Châu Dạ Nguyệt, là anh ta tự nguyện đến bên tôi, tự nguyện yêu tôi. Tôi không ép anh ta li hôn cô, cũng không ép anh ta đối xử tệ với cô.
Cô nên nhớ, ngay từ đầu là anh ta tự nguyện. Nhưng phải nói, tôi cũng rất yêu anh ta, tình yêu của tôi và cô khác xa hoàn toàn.
Cô vì yêu mà mù quáng đến điên cuồng còn tôi, tôi vẫn sẽ yêu nhưng tôi yêu bản thân tôi hơn. Phụ nữ mà không biết cách yêu bản thân thì chẳng thằng đàn ông nào dòm ngó đến.
Tôi biết, đời này, chắc cô hận tôi lắm. Tôi cũng không thể ép cô tha thứ cho tôi. Từ nhỏ, tôi đã bị bà dì kia bán tôi đi, cũng may là gia đình này hiền lành, lại giáo dục tốt chỉ có điều họ áp đặt tôi quá mức khiến tôi trở nên ích kỉ và mưu mô.
Châu Dạ Nguyệt và tôi giống như cô và Mạc Chí Khiêm ấy, thanh mai trúc mã. Chỉ khác là tôi từ đầu đến cuối đều nắm trọn trái tim của anh ấy còn Mạc Chí Khiêm kia lại không thể có được tình cảm của cô.
Cả tôi và Mạc Chí Khiêm đều chỉ là nhân vật phụ trong một cuốn tiểu thuyết nào đó nhưng tôi lại là nữ chính trong câu chuyện của cô và Châu Dạ Nguyệt.
Có thể ai nhìn vào cũng sẽ đều cảm thấy tội nghiệp cho cô, nhưng tôi lại chưa hề một lần nào động chạm hay xúc phạm cô. Tôi chỉ muốn khiêu khích cô thôi.
Người ta nói, nếu đã là nữ phụ thì chỉ cần xuất hiện thôi cũng đã thấy ghét nhưng nếu là nữ chính dù có giết người thì vẫn được coi là tự vệ hay tội nghiệp.
Cái quan điểm quỷ quái gì vậy chứ? Tôi không phục. Đời này, tôi chỉ có lỗi với cô thôi. Cô chết rồi, tôi cũng đã kết hôn rồi, nhưng có vẻ anh ấy đã không còn yêu tôi nhiều như trước nữa.
Tôi đã từng hỏi anh ấy có từng một lần nào yêu cô chưa, anh ấy vẫn một mực chối nhưng tôi có thể nhìn ra, anh ấy cảm thấy hối hận khi để cô đi đấy.
Cuộc sống hôn nhân của bọn tôi trải qua cũng như bình thường, tôi sinh con cho anh ấy, anh ấy đi làm, tôi ở nhà sau đó anh ấy nấu cơm cho tôi ăn, cũng có lúc tôi nấu cơm cho anh ấy ăn.
Tôi chẳng thấy sự được sự vui vẻ nào trong mắt anh ấy cả, đều chỉ là làm tròn trách nhiệm. Có lẽ anh ấy nghĩ chúng tôi đã có con rồi cũng không thể tuỳ tiện li hôn được nên mới như vậy.
Có một lần, tôi đi lau dọn trong thư phòng của anh ấy thì phát hiện có một hộp quà nằm trong hộc tủ, tôi tò mò lấy ra xem, tôi chỉ vừa kịp thấy tấm ảnh của cô thì bị anh ấy giựt lại. Chưa để tôi nói thì anh ấy đã cảnh cáo tôi không được vào phòng của anh ấy nữa.
Tôi lúc đó giận quá nên hỏi anh một câu:" Có phải là anh đã hối hận rồi không? hối hận khi để cô ấy đi, hối hận khi kết hôn cùng em rồi không?" Anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, lúc đó tôi sợ lắm, tay tôi run hết cả lên.
Cuối cùng anh ấy nói:" Chẳng phải bây giờ anh cưới em rồi sao? kết hôn thì cũng kết hôn rồi, có con thì cũng có con rồi. Từ nay, đừng nhắc đến cô ấy nữa." Sau đó anh ấy giận dữ bỏ ra khỏi phòng, tôi và anh ấy giận nhau cả tuần trời, anh ấy vẫn phải dỗ tôi thôi.
Về sau tôi chẳng nhắc đến cô nữa cũng không dám tuỳ tiện đi vào phòng anh ấy. Tôi duy trì cuộc hôn nhân này, một phần vì lợi ích công ty, một phần vì tôi không muốn con tôi thiếu thốn tình cảm.
Cô biết đó, công ty của anh ấy to lớn, hưng thịnh như vậy, công ty tôi còn non nớt nên tôi cần phải bám víu vào anh ấy mà phát triển sự nghiệp chứ.
Tôi là mẫu phụ nữ hiện đại, tôi vẫn đi làm, tự kiếm tiền tự tiêu, tôi yêu anh ấy không phải vì tiền mà là vì lợi ích. Suy đi nghĩ lại thì tình cảm thật lòng tôi dành cho anh ấy vẫn có nhưng nó không bằng khi xưa thôi.
Tình yêu tuổi học trò là một tình yêu đơn thuần và trong sáng, khi đó tôi cũng chỉ là con nhỏ 18 tuổi, chập chững tập yêu, tôi không hiểu thế nào là lợi ích, danh vọng, tiền tài. Sau khi tôi đi du học, mọi thứ xung quanh tôi thay đổi, tôi cũng phải thay đổi thôi.
Tình yêu của tôi vẫn ở đó chỉ là bây giờ nó thêm chút lợi ích vào mà thôi. Trên đời này tôi yêu nhất hai thứ, là tiền và con tôi, còn anh ấy chỉ xếp ở mức trung bình thôi.
Bản thân tôi có thể chịu đói, rét nhưng con tôi, nó không thể chịu cảnh đói nghèo được. Vậy nên, tôi phải bám víu anh ấy, để anh ấy nuôi nó lớn hơn một chút, tôi cũng sẽ li hôn thôi.
Tôi sống cùng anh ấy 3 năm, thật ra tôi còn định sống lâu hơn nhưng tính tình anh ấy, quả thực tôi chẳng chịu nổi nữa.
Anh ấy thường nhốt mình trong phòng, còn nói tôi chuyển sang phòng khác mà ở. Căn phòng của vợ chồng tôi, giờ đây là một đống đổ nát, anh uống rượu vứt lăn lốc trên sàn, ảnh của cô được anh ấy dán khắp trên tường, đêm nào anh ấy cũng gọi tên cô.
Ngày anh ấy đề nghị nói li hôn, hôm đó là một ngày trái gió trở trời, mưa bão rất lớn còn anh ấy ngồi trên sô pha, khuôn mặt ảm đạm của anh ấy làm tôi phát sợ. Tôi không thể để mất anh ấy được nhưng tôi cũng không có cách nào cứu vãn nổi.
Tôi lấy cớ con cái ra đe doạ, anh ấy nói có thể để con ở đây nhưng tôi nhất quyết không chịu, nó là con tôi, là tôi đứt ruột đẻ ra làm sao tôi biết anh ấy có chăm sóc nó kĩ hay không.
Suy nghĩ thế nào mà tôi lại đồng ý ly hôn, Lục An, có phải cô vui lắm không? Bọn tôi li hôn rồi, chắc cô phải vui lắm chứ nhỉ? Cô luôn tỏ ra là mình đáng thương, tội nghiệp nhưng tôi lại chưa hề cảm thấy cô tội nghiệp chút nào.
Lục An, cô biết không? Cô may mắn lắm đấy. Lúc nhỏ, tôi luôn được mẹ nhắc nhở rằng phải luôn bảo vệ cô, đến giây phút bà ấy hấp hối, cũng đều nhắc nhở tôi:" Con nhớ phải chăm sóc Tiểu An thật tốt, hai chị em phải biết yêu thương lẫn nhau nhé." Đó là nguyện vọng cuối cùng của bà ấy nhưng thật tiếc là tôi đã không thể thực hiện nguyện vọng của bà ấy nên có lẽ bà ấy đã mang cô đi sớm để cô không phải chịu đau đớn nữa nhỉ?.
Lục An, bây giờ thì cô thắng rồi. Cô đã thành công thâu tóm trái tim của Châu Dạ Nguyệt, cô đã khiến anh ấy một tay đạp đổ cuộc hôn nhân này, cô khiến gia đình tôi tan nát, cô khiến con tôi thành đứa trẻ không cha.
Lục An, tôi phục cô rồi.
Tôi luôn đổ tội lỗi lên đầu cô là bởi vì tôi không thể thắng chính bản thân mình, tôi luôn trốn tránh, cuộc hôn nhân này là tôi tạo nên cũng là tôi muốn vứt bỏ, không phải anh ấy, tôi luôn cho mình là nạn nhân chính vì thế mà tôi bị ám ảnh bởi bản thân tôi, mỗi khi tôi làm gì sai, tôi đều cho rằng người khác là người gây nên chuyện đó, mỗi khi tôi gặp chuyện, điều tôi có thể làm là chạy trốn và đổ lỗi.
Lục An, tôi biết là tôi có lỗi với cô nhưng tôi cũng không thể thắng bản thân mình, từ nhỏ, bố mẹ nuôi của tôi đã dạy tôi rằng:" Tiền có thể làm nên tất cả, nếu con không thể thắng người khác thì tiền sẽ giúp con làm điều đó." Chắc câu nói đó đã làm tôi bị ám ảnh trong suốt tuổi thơ của tôi.
Sau khi chúng tôi li hôn, tôi có gặp gỡ vài người nhưng cũng chỉ vì lợi ích, người nào có nhiều tiếng tăm tôi sẽ theo người đó, và quả thật tôi lại gặp một người mà có tiếng hơn cả Châu Dạ Nguyệt.
Ông ta là người Anh, tên là Louis Henry, vừa đọc đến cái tên thôi đã làm tôi rạo rực hết người. Henry nghĩa là kẻ thống trị, Louis nghĩa là chiến binh trứ danh. Ông ta kinh doanh đá quý trên toàn cầu, tập đoàn của ông ta được chia nhiều công ty lớn nhỏ ở các nước khác nhau.
Lần đầu tiên tôi gặp ông ta là lúc tôi đi gặp khách hàng, ông ta mới về Trung Quốc nên không hiểu tiếng địa phương cho lắm, lúc đó tôi đã bàn bạc với khách hàng xong, tôi không vội lắm nên vẫn ngồi lại đó. Người nhân viên nói với ông ấy về việc thanh toán nhưng ông ta không hiểu, ông ta lấy ra tờ 100 đô và định đưa cho nhân viên, lúc đó tôi ra thanh toán và thanh toán luôn ly cà phê của ông ta.
Sau đó ông ta tỏ vẻ cảm ơn tôi và bọn tôi phát triển từ đó. Chỉ trong khoảng 8 tháng tìm hiểu thì bọn tôi chính thức quen nhau, ông ta thật sự rất giàu, tôi phải nói là rất rất giàu. Ông ta chi trả hết những loại sinh hoạt của tôi.
Yêu nhau được 3 tháng thì bọn tôi về chung một nhà, nhưng mà nhanh thôi thì bọn tôi cũng li hôn vì ông ta ngoại tình. Tôi chưa trải qua sự nhục nhã nào như này cả, tôi không buồn chỉ cảm thấy bản thân quá ngu ngốc thôi.
Ai cũng nói đầu óc tôi thông minh, nhanh nhẹn lại còn cao ngạo. Tôi bị ông ta cắm cho cái sừng dài như vậy, nói thật thì tôi cũng chỉ thấy nhục nhã thôi.
Thời gian sau, tôi quyết định không yêu thêm ai và chỉ chú tâm vào nuôi con thôi. Con tôi càng lớn nhìn càng giống anh ấy, con trai tôi tên là Châu Tín.
Nhưng mà sao tôi lại ở đây để kể chuyện tôi cho cô nghe nhỉ? Nực cười quá đi mất. Lục An, tôi đã luôn cho rằng cô quá nhu nhược nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy cô rất mạnh mẽ.
Lục An, là tôi luôn có lỗi với cô.
Tôi không mong cô thứ lỗi, nếu cô hận thì cứ việc hận đi, tôi không còn cách nào. Chỉ là nếu đã hận thì tuyệt đối đừng dao động nhé, cô phải học tính vững lòng đi. Cứ mềm lòng với người khác thì người thiệt là cô thôi.
Tôi chỉ nói đến đây thôi, tôi còn phải tất bật lo cho công việc và con tôi nữa. Nếu có kiếp sau thì hãy sống trong hoàn cảnh tốt đẹp hơn nhé.
Tôi tin là ông trời không đối xử tệ với cô lần nữa đâu.