Tô Diệp tiện tay nhấc lên, xoay người rời khỏi ký túc xá. Thật ra thì cô hoàn toàn không cần mang hành lý trở về, Đỗ Hành nhất định sẽ cho người chuẩn bị thỏa đáng các loại đồ dùng cần thiết, đâu cần cô phí tâm. Chỉ là Tô Diệp rất thích cảm giác mình ở trong trường học này, cô lấy thân phận một người học sinh bình thường tới đi học, cô cũng không thích mình quá mức đặc biệt ở giữa rất nhiều bạn học, cho nên cô vẫn mất công một chuyến.
Lôi kéo va li hành lý, Tô Diệp an tĩnh đi ở đường mòn trên sân trường. Lúc này trời chiều xuyên thấu qua cây cổ thụ cao ngất ở phía xa xa chiếu vào tóc cô, gió thổi nâng áo khoác ngoài vàng nhạt của cô lên, có lá cây loang lổ màu vàng từ rơi xuống bên người cô. Cách đó không xa, có một đám học sinh nam đang truy đuổi cười đùa ầm ĩ trên sân bóng đá.
Tô Diệp dừng bước lại, cảm nhận ánh mặt trời ngày mùa thu này, khẽ nheo mắt lại.
Tô Diệp thích cảm giác ở trong trường học, ở chỗ này cô có thể coi mình chỉ là một học sinh bình thường, không có tiếc nuối khi cha mẹ mất sớm, không có bất đắc dĩ phải vội vàng gả làm vợ người ta, hôm nay càng không giống như chim hoàng yến bị nuôi dưỡng cô đơn ở trong lồng.
Tô Diệp đang đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình thì bị một tiếng vang thật lớn làm bừng tỉnh, cô mở choàng mắt ra, chỉ thấy một quả bóng bay đến trên cây khô, nhưng bởi vì lực đá rất mạnh mà bắn ngược về phía mình. Tiếng kêu sợ hãi vang lên ở bên tai, cả người Tô Diệp ngây dại, chỉ có thể trơ mắt nhìn quả bóng bay về phía mình mà không biết làm như thế nào cho phải.
Lúc này, một bóng dáng phi ra bổ nhào tới, cứ thế chặn quả bóng đó lại, quả bóng đập xoáy mạnh mẽ trong ngực ở người này, cuối cùng rốt cuộc an tĩnh lại.
Tô Diệp phản ứng kịp, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười nhạt với chàng trai trước mắt này: "Cám ơn anh."
Nam sinh cứu Tô Diệp, xem ra cũng chỉ là hơn hai mươi tuổi, hẳn là học sinh ở trong trường đi, lúc này anh ta xoa xoa mồ hôi trên trán, nở nụ cười mang theo áy náy: "Dọa em sao?"
Nam sinh này mặc quần áo thể thao màu trắng, trong lúc cười, giống như có ánh mặt trời chiếu sáng xung quanh.
Người nam sinh nói xong câu này, sửng sốt một chút, nhìn Tô Diệp không nói lời nào, trong ánh mắt là kinh ngạc trắng trợn. Dĩ nhiên là Tô Diệp rất quen thuộc với loại ánh mắt này, trước kia khi cha mẹ còn thì mỗi lần cô ăn mặc trang điểm tham dự tiệc liên hoan khiêu vũ, cũng sẽ khiến cho xung quanh đầy tiếng than thở kinh ngạc. Sau này cha mẹ không còn, cô được Đỗ Hành nuôi, Đỗ Hành rất ít khi để cho cô ra ngoài, nhưng thỉnh thoảng trong nhà có người giúp việc mới đến, ánh mắt những người đó căn bản không có cách nào dời đi từ trên người mình.
Tô Diệp dè dặt cười nhạt, khẽ gật đầu về phía nam sinh đó một cái, xoay người lôi kéo hành lý đi ra ngoài. Lúc này có người vây xem huých nam sinh kia một cái thì anh ta mới phản ứng được, hô to về phía bóng lưng của Tô Diệp: "Em tên là gì?"
Lúc nam sinh này hô lên, sau lưng vang lên tiếng huýt sáo.
Tô Diệp không quay đầu lại, cô có chút ảo não hơi nhíu chân mày lại, cô cảm thấy mình nhất định là bị người chú ý tới, trên thực tế cô thật sự không thích loại cảm giác này. Nếu như Đỗ Hành biết, chắc chắn sẽ mất hứng.
=== =====
Đại học P ở chỗ Tô Diệp là một đại học danh tiếng có lịch sử lâu đời, bởi vì nguyên nhân lịch sử mà trường học này chiếm cứ khu vực vàng của thành phố này. Ra khỏi trường chính là khu buôn bán san sát đông đúc. Tô Diệp mất hồn phút chốc ở giữa nơi ồn ào này, chỉ là rất nhanh cô liền thấy một chiếc Bentley quen thuộc dừng ở trên đường đối diện, đó là chiếc xe Đỗ Hành thích lái nhất khi không phải là thời gian làm việc. Thỉnh thoảng Đỗ Hành thích mang theo Tô Diệp đi chơi, đều là lái chiếc xe này.
Lúc này vừa đúng lúc đèn xanh, cô đang định nhấc chân băng qua đường, lại nghe được một giọng nói trầm thấp ở bên cạnh: "Anh ở nơi này." Ngay sau đó, một bàn tay ấm áp mạnh mẽ đã nắm tay của cô.
Tô Diệp cúi đầu, chỉ thấy bàn tay dắt cô rất thon dài ưu nhã, ngón áp út còn đeo chiếc nhẫn kim cương, chiếc nhẫn kim cương kia và chiếc nhẫn kim cương mà cô đặt ở bên trong hộp trang sức vừa vặn là một đôi. Chiếc nhẫn kim cương một ca ra này, cắt gọt gia công màu sắc độ tinh khiết đều là cao cấp nhất thế giới, giống như Đỗ Hành vậy, không nóng không lạnh, tài sản nắm trong tay đủ để hô mưa gọi gió, nhưng anh vẫn luôn khiêm tốn kín kẽ đứng ở nơi đó như vậy.
Một tiếng cười khàn khàn vang lên ở bên tai cô, ngay sau đó là lời nói hơi cưng chềuu: "Em nhìn cái gì chứ?"
Tô Diệp ngẩng đầu lên, khuôn mặt kiên nghị của chồng cô đập vào đáy mắt, cô mím môi khẽ cười hỏi: "Sao hôm nay anh tự mình đến đây đón em vậy?"
Đỗ Hành rất bận, bận đến mức chủ nhật cũng chỉ có thể vội vàng gặp mặt một chút. Bình thường đều là tài xế của Tô Diệp tới đón cô, Đỗ Hành chưa bao giờ đến đón cô.
Đỗ Hành nhận lấy hành lý trong tay cô, dắt tay của cô, dẫn cô băng qua đường, vừa đi vừa nói: "Hôm nay đúng lúc anh có thời gian rãnh rỗi, nên thứ sáu muốn tới đây đón em."
Thời điểm Đỗ Hành dẫn Tô Diệp băng qua đường hết sức cẩn thận, giống như trong tay anh dắt không phải một người thành niên mà là đứa bé, anh dắt cô đến bên cạnh xe Bentley, khom người mở cửa xe, nhìn cô đi vào trong xe, sau đó thả va li hành lý vào khoang sau xe, lúc này mới đi vòng qua một bên tiến vào ghế lái.
Khi xe vững vàng đi tiếp ở trong dòng xe cộ thì Đỗ Hành quay đầu liếc nhìn Tô Diệp bên cạnh: "Tối nay em muốn ăn cái gì?"
Tô Diệp lắc đầu một cái: "Em không có khẩu vị gì, tùy tiện ăn một chút thôi."
Nhà họ Đỗ mời ba vị đầu bếp, chia ra thông thạo kiểu món ăn Trung Quốc, kiểu món ăn tây phương và món ăn đặc sắc ở địa phương, thật ra thì Tô Diệp cảm thấy thức ăn ở nhà họ Đỗ có thể sánh ngang với thức ăn của rất nhiều khách sạn bên ngoài. Huống hồ cô vốn cũng yêu cầu không cao đối với việc ăn uống, không phải cô vẫn nuốt trôi được đồ ăn ở căng tin trong trường học hay sao?
Đỗ Hành thấy bộ dạng Tô Diệp không có hứng thú gì, nhíu mày "A…" một tiếng: "Vậy chúng ta về nhà ăn đi, trong nhà đang chuẩn bị rồi."
Tô Diệp gật đầu, cúi đầu nắm chặt vật trang sức kim loại trong xe, vật trang sức đó cùng màu với chiếc xe Bentley, và va li hành lý trong xe, đều lắp thêm một thẻ kim loại có khắc tên Tô Diệp. Tô Diệp nhìn cái này, thế nhưng trong lòng cô không khỏi suy nghĩ, có lẽ trên người mình cũng có thể đeo một cái thẻ kim loại, dĩ nhiên phía trên viết tên tuổi của Đỗ Hành.
Không khí trong xe bắt đầu ngột ngạt.
Đỗ Hành vừa cầm tay lái, vừa vô tình hay cố ý bắt đầu tìm lời nói, hỏi tình cảnh Tô Diệp ở trường học, hỏi giáo viên như thế nào, bạn học như thế nào, bài tập có nhiều hay không, thức ăn có ngon miệng hay không? Tô Diệp cũng trả lời lại từng cái rất khéo léo.
Sau đó Đỗ Hành cười, tùy tiện hỏi một câu: "Có nam sinh nào theo đuổi em hay không?"
Ở Trung Quốc, Tô Diệp mười chín tuổi nên chưa tới tuổi được pháp luật cho phép kết hôn, cho nên mọi người trong trường học sẽ không nghĩ đến Tô Diệp còn trẻ như vậy đã kết hôn rồi. Bộ dáng Tô Diệp lại xinh đẹp như vậy, với ánh mắt không mù của đám người nhỏ tuổi trong trường học mà nói, hiển nhiên sẽ mơ ước tới bảo bối của Đỗ Hành này.
Tô Diệp nghe đề tài câu chuyện thiếu hứng thú, lắc đầu một cái nói: "Không có."
Đỗ Hành không tin: "Làm sao lại có thể như vậy?"
Tô Diệp không khỏi nhớ tới một màn trên đường mòn ở trường học hôm nay, tim không khỏi đập mạnh, thậm chí ngay sau đó có chút tức giận: "Anh không tin thì có thể đi thăm dò, chẳng lẽ em còn phải gạt anh sao?" Nói xong không tự chủ nhếch môi, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn ngoài cửa sổ, không hề quan tâm tới Đỗ Hành nữa.
Đỗ Hành thấy cô lại sử dụng tính khí nhỏ như vậy, cưng chiều khẽ cười một tiếng, không hỏi tới nữa.
Nhà họ Đỗ ở trong một khu biệt thự phía đông thành phố này, cảnh vật nơi này rất yên tĩnh, xe cộ rất thưa thớt, bên trong khu này là biệt thự độc lập thưa thớt giống như vườn hoa vậy, coi như là chăm sóc đầy đủ đến việc riêng tư của đám người có tiền này.
Đỗ Hành lái xe vào ga ra tầng ngầm nhà mình, sau khi dừng xong, xuống xe mở cửa xe cho Tô Diệp, lại lấy hành lý của cô ở khoang sau xe xuống, rồi dắt tay cô vào thang máy lên tầng.
Lúc đến phòng khách tầng một, bà Trần là quản gia nhà họ Đỗ đã ân cần đứng ở cửa, nhìn thấy hai người bọn họ trở lại thì ý cười lập tức đầy mặt: "Tiểu thư, cô đã trở lại, muốn bà Trần này chết rồi."
Bà Trần là bảo mẫu nhà họ Đỗ, chỉ là kể từ khi Tô Diệp mười ba tuổi mất đi cha mẹ thì bắt đầu ở tại nhà họ Đỗ, chính là do bà Trần chăm sóc, sáu năm sau, dĩ nhiên tình cảm rất tốt.
Chỉ có điều vẻ mặt Tô Diệp luôn luôn lạnh nhạt, cô chỉ là khẽ cười với bà Trần, lễ phép gật đầu nói: "Bà Trần, con cũng rất nhớ bà."
Bà Trần cũng không trách móc đối với việc Tô Diệp không thân thiết, bà đã quen rồi, bà lập tức lại chào hỏi với Đỗ Hành, lúc này mới dẫn bọn họ vào phòng ăn.
Trong phòng ăn đã bày xong khăn trải bàn trắng tinh và bộ đồ ăn sáng choang, bà Trần tiến lên xin phép: "Tiểu thư hôm nay cô muốn ăn cái gì?"
Tô Diệp vẫn cảm thấy không có khẩu vị gì, trên thực tế mỗi khi nhìn thấy phòng ăn trống rỗng và to như vậy mà trên bàn ăn chỉ có hai người là cô và Đỗ Hành thì cô liền không còn bất kỳ khẩu vị rồi. Cô từ tốn nói một câu: "Tùy tiện thôi."
Đỗ Hành dắt tay của cô, khẽ cười vừa nói: "Bà Trần, cô ấy ăn cơm ở căng tin trong trường học, tôi sợ cô ấy không đủ dinh dưỡng, bà cứ mang thức ăn lên dựa theo thực đơn của bà, bồi bổ cho cô ấy thật tốt."
Đỗ Hành đã lên tiếng, dĩ nhiên là Trần đồng ý lia lịa, lập tức cười ra lệnh cho người làm ở phòng bếp mang thức ăn lên.
Trong quá trình ăn cơm, Tô Diệp cúi đầu không nói gì, nhiều lần cô có thể cảm giác được ánh mắt của Đỗ Hành vẫn dừng ở trên mặt mình. Đối với việc này, cô cũng quen rồi.
Đỗ Hành lớn hơn cô mười hai tuổi, bây giờ đã ba mươi mốt tuổi rồi, đàn ông ở tuổi này không thể nói là trẻ tuổi nhiệt huyết, cũng có thể là đang lúc tráng niên. Cô một mình ở trường học cũng không sao cả, anh là một người đàn ông lại một thân một mình sợ là sẽ phải tịch mịch.
Tô Diệp vừa uống canh gà mà đầu bếp kiểu Trung Quốc nấu ra, vừa âm thầm nghĩ ở trong lòng, thật ra thì nhất định là Đỗ Hành có người phụ nữ khác. Nghe nói Đỗ Hành có quy tắc là không có tình cảm nam nữ đối với nhân viên cấp dưới, nhưng anh đã có quy tắc như vậy, điều này chứng minh anh còn có rất nhiều cơ hội như vậy. Tô Diệp còn biết, Đỗ Hành có quan hệ mật thiết với một người bạn là luật sư, năm nay đối phương hai mươi bảy tuổi, tài trí giỏi giang lại xinh đẹp.
Tô Diệp đang suy nghĩ, Đỗ Hành chợt lên tiếng: "Em uống chén canh này đã lâu rồi."
Tô Diệp cả kinh, cúi đầu vừa nhìn, quả nhiên là trông thấy nửa bát canh vẫn còn nguyên, không vơi chút nào. Cô có một chút lúng túng, mặt đỏ lên, giương mắt nhìn về phía Đỗ Hành.
Đỗ Hành vốn kín đáo đến mức không nhìn ra tình cảm trong con mắt mang theo ý cười, đưa tay cầm một tờ khăn giấy xoa xoa khóe môi của Tô Diệp: "Em uống nhanh lên một chút..., uống xong còn đi tắm nữa."
Nghe được những lời ý vị sâu xa này, lòng của Tô Diệp nhảy lỡ một nhịp.
Uống canh xong rồi đi tắm, tắm xong làm cái gì, dĩ nhiên Tô Diệp hiểu.
Tô Diệp gật đầu, cúi đầu nắm chặt vật trang sức kim loại trong xe, vật trang sức đó cùng màu với chiếc xe Bentley, và va li hành lý trong xe, đều lắp thêm một thẻ kim loại có khắc tên Tô Diệp. Tô Diệp nhìn cái này, thế nhưng trong lòng cô không khỏi suy nghĩ, có lẽ trên người mình cũng có thể đeo một cái thẻ kim loại, dĩ nhiên phía trên viết tên tuổi của Đỗ Hành.
Không khí trong xe bắt đầu ngột ngạt.
Đỗ Hành vừa cầm tay lái, vừa vô tình hay cố ý bắt đầu tìm lời nói, hỏi tình cảnh Tô Diệp ở trường học, hỏi giáo viên như thế nào, bạn học như thế nào, bài tập có nhiều hay không, thức ăn có ngon miệng hay không? Tô Diệp cũng trả lời lại từng cái rất khéo léo.
Sau đó Đỗ Hành cười, tùy tiện hỏi một câu: "Có nam sinh nào theo đuổi em hay không?"
Ở Trung Quốc, Tô Diệp mười chín tuổi nên chưa tới tuổi được pháp luật cho phép kết hôn, cho nên mọi người trong trường học sẽ không nghĩ đến Tô Diệp còn trẻ như vậy đã kết hôn rồi. Bộ dáng Tô Diệp lại xinh đẹp như vậy, với ánh mắt không mù của đám người nhỏ tuổi trong trường học mà nói, hiển nhiên sẽ mơ ước tới bảo bối của Đỗ Hành này.
Tô Diệp nghe đề tài câu chuyện thiếu hứng thú, lắc đầu một cái nói: "Không có."
Đỗ Hành không tin: "Làm sao lại có thể như vậy?"
Tô Diệp không khỏi nhớ tới một màn trên đường mòn ở trường học hôm nay, tim không khỏi đập mạnh, thậm chí ngay sau đó có chút tức giận: "Anh không tin thì có thể đi thăm dò, chẳng lẽ em còn phải gạt anh sao?" Nói xong không tự chủ nhếch môi, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn ngoài cửa sổ, không hề quan tâm tới Đỗ Hành nữa.
Đỗ Hành thấy cô lại sử dụng tính khí nhỏ như vậy, cưng chiều khẽ cười một tiếng, không hỏi tới nữa.
Nhà họ Đỗ ở trong một khu biệt thự phía đông thành phố này, cảnh vật nơi này rất yên tĩnh, xe cộ rất thưa thớt, bên trong khu này là biệt thự độc lập thưa thớt giống như vườn hoa vậy, coi như là chăm sóc đầy đủ đến việc riêng tư của đám người có tiền này.
Đỗ Hành lái xe vào ga ra tầng ngầm nhà mình, sau khi dừng xong, xuống xe mở cửa xe cho Tô Diệp, lại lấy hành lý của cô ở khoang sau xe xuống, rồi dắt tay cô vào thang máy lên tầng.
Lúc đến phòng khách tầng một, bà Trần là quản gia nhà họ Đỗ đã ân cần đứng ở cửa, nhìn thấy hai người bọn họ trở lại thì ý cười lập tức đầy mặt: "Tiểu thư, cô đã trở lại, muốn bà Trần này chết rồi."
Bà Trần là bảo mẫu nhà họ Đỗ, chỉ là kể từ khi Tô Diệp mười ba tuổi mất đi cha mẹ thì bắt đầu ở tại nhà họ Đỗ, chính là do bà Trần chăm sóc, sáu năm sau, dĩ nhiên tình cảm rất tốt.
Chỉ có điều vẻ mặt Tô Diệp luôn luôn lạnh nhạt, cô chỉ là khẽ cười với bà Trần, lễ phép gật đầu nói: "Bà Trần, con cũng rất nhớ bà."
Bà Trần cũng không trách móc đối với việc Tô Diệp không thân thiết, bà đã quen rồi, bà lập tức lại chào hỏi với Đỗ Hành, lúc này mới dẫn bọn họ vào phòng ăn.
Trong phòng ăn đã bày xong khăn trải bàn trắng tinh và bộ đồ ăn sáng choang, bà Trần tiến lên xin phép: "Tiểu thư hôm nay cô muốn ăn cái gì?"
Tô Diệp vẫn cảm thấy không có khẩu vị gì, trên thực tế mỗi khi nhìn thấy phòng ăn trống rỗng và to như vậy mà trên bàn ăn chỉ có hai người là cô và Đỗ Hành thì cô liền không còn bất kỳ khẩu vị rồi. Cô từ tốn nói một câu: "Tùy tiện thôi."
Đỗ Hành dắt tay của cô, khẽ cười vừa nói: "Bà Trần, cô ấy ăn cơm ở căng tin trong trường học, tôi sợ cô ấy không đủ dinh dưỡng, bà cứ mang thức ăn lên dựa theo thực đơn của bà, bồi bổ cho cô ấy thật tốt."
Đỗ Hành đã lên tiếng, dĩ nhiên là Trần đồng ý lia lịa, lập tức cười ra lệnh cho người làm ở phòng bếp mang thức ăn lên.
Trong quá trình ăn cơm, Tô Diệp cúi đầu không nói gì, nhiều lần cô có thể cảm giác được ánh mắt của Đỗ Hành vẫn dừng ở trên mặt mình. Đối với việc này, cô cũng quen rồi.
Đỗ Hành lớn hơn cô mười hai tuổi, bây giờ đã ba mươi mốt tuổi rồi, đàn ông ở tuổi này không thể nói là trẻ tuổi nhiệt huyết, cũng có thể là đang lúc tráng niên. Cô một mình ở trường học cũng không sao cả, anh là một người đàn ông lại một thân một mình sợ là sẽ phải tịch mịch.
Tô Diệp vừa uống canh gà mà đầu bếp kiểu Trung Quốc nấu ra, vừa âm thầm nghĩ ở trong lòng, thật ra thì nhất định là Đỗ Hành có người phụ nữ khác. Nghe nói Đỗ Hành có quy tắc là không có tình cảm nam nữ đối với nhân viên cấp dưới, nhưng anh đã có quy tắc như vậy, điều này chứng minh anh còn có rất nhiều cơ hội như vậy. Tô Diệp còn biết, Đỗ Hành có quan hệ mật thiết với một người bạn là luật sư, năm nay đối phương hai mươi bảy tuổi, tài trí giỏi giang lại xinh đẹp.
Tô Diệp đang suy nghĩ, Đỗ Hành chợt lên tiếng: "Em uống chén canh này đã lâu rồi."
Tô Diệp cả kinh, cúi đầu vừa nhìn, quả nhiên là trông thấy nửa bát canh vẫn còn nguyên, không vơi chút nào. Cô có một chút lúng túng, mặt đỏ lên, giương mắt nhìn về phía Đỗ Hành.
Đỗ Hành vốn kín đáo đến mức không nhìn ra tình cảm trong con mắt mang theo ý cười, đưa tay cầm một tờ khăn giấy xoa xoa khóe môi của Tô Diệp: "Em uống nhanh lên một chút..., uống xong còn đi tắm nữa."
Nghe được những lời ý vị sâu xa này, lòng của Tô Diệp nhảy lỡ một nhịp.
Uống canh xong rồi đi tắm, tắm xong làm cái gì, dĩ nhiên Tô Diệp hiểu.