Ngày hôm sau lúc đám người Dương Kỳ Kỳ nhìn thấy Tô Diệp, kinh hãi: "Cậu làm sao vậy, một đêm không thấy liền biến thành gấu mèo rồi hả?" Cô ấy làm ra dáng vẻ thương tiếc vuốt gò má của Tô Diệp, chọc cho hai nữ sinh khác không nhịn được cười lên.
Tô Diệp cũng cười: "Nghĩ tới hôm nay muốn đi dạo phố, quá kích động, ngủ không ngon."
Đám người Dương Kỳ Kỳ nghe xong lời này, rối rít lôi kéo Tô Diệp vội vàng ra ngoài, nói nhất định phải mua cho Tô Diệp vài bộ quần áo đẹp.
Mấy nữ sinh ngồi lên xe buýt ra ngoài, số lần Tô Diệp ngồi xe buýt có thể đếm được trên đầu ngón tay, vả lại cũng đã nhiều năm trước rồi. Lúc lên xe, mọi người mới phát hiện ra Tô Diệp căn bản không có mang thẻ xe buýt. Thật may là chiếc xe này thu lệ phí một lần, có thể do người thay thế quét, vì vậy Dương Kỳ Kỳ nhanh nhẹn giúp cô quét.
Chủ nhật trên xe buýt có nhiều người, mấy nữ sinh không có chỗ ngồi, nắm quai xách đứng. Tô Diệp tò mò quan sát thiết bị trên xe buýt, mà Từ Phán Phán thì càu nhàu ở bên cạnh: "Tô Diệp của chúng ta thật sự là kiểu đại tiểu thư, ra ngoài cũng không mang thẻ."
Tô Diệp khẽ cười, dịu dàng nói: "Tối hôm qua mình ngủ không ngon, hôm nay quên mang theo." Thật ra thì cô căn bản không có đồ chơi thẻ xe buýt này, lập tức đang suy nghĩ về sau để cho người ta làm cho mình.
Xe buýt lắc lư dọc đường, rất nhanh họ đã đến, đây là một con đường mua đồ, rất nhiều cửa hàng nhỏ trên đường, quần áo bên trong đủ loại kiểu dáng. Trừ quần áo treo trong tiệm giá tiền đại khái hai ba trăm, còn có thật nhiều cửa hàng bày lên xe hoa, quần áo trên xe hoa mười mấy khối một cái, cũng rất nhiều người lựa ở chỗ ấy.
Mấy nữ sinh Dương Kỳ Kỳ và Từ Phán Phán vừa thấy những thứ quần áo màu sắc rực rỡ này, mắt lập tức sáng ngời, nhào tới bắt đầu nhìn lung tung. Tô Diệp chưa bao giờ đến chỗ như thế, cảm thấy rất mới lạ, quan sát khắp nơi.
Lúc này Đổng Thiến quay đầu lại nhìn Tô Diệp, thấy Tô Diệp chỉ là đứng ở nơi đó giống như người ngoài cuộc quan sát tất cả ở đây, trong lòng khẽ động. Cô biết gia cảnh Tô Diệp chắc chắn rất tốt, có lẽ Tô Diệp hoàn toàn không nhìn loại quần áo đặc biệt cung cấp cho đám học sinh sinh viên bên này.
Ánh mắt Đổng Thiến rơi vào quần áo Tô Diệp mặc trên người, mặc dù Tô Diệp mặc đơn giản trên người, nhưng nhìn ra được thiết kế hay chất liệu làm ra đều cực tốt.
Con mắt Đổng Thiến tối sầm, Tô Diệp trước mắt này, cũng không phải mình có thể so sánh được, thậm chí có lẽ không phải Thạch Lỗi với cao chứ? Nhưng Thạch Lỗi giống như đã quyết tâm muốn theo đuổi Tô Diệp.
Tô Diệp thấy Đổng Thiến quan sát mình, vội vàng cười cười với Đổng Thiến: "Chúng ta cũng đi xem quần áo chứ?"
Đổng Thiến cũng vội vàng nở nụ cười: "Được!"
=== =====
Đến trưa, trong tay mấy nữ sinh đều là túi lớn túi nhỏ quần áo, ngay cả Tô Diệp cũng do Dương Kỳ Kỳ quyết định mua một cái quần lót đáng yêu, hai cái áo len và một cái váy ca rô bông vải.
Họ cười nói, mua đồ ăn vặt ở ven đường, vừa ăn vừa tiến về mục tiêu phía trước.
Đến lúc đó Tô Diệp mới biết, thì ra lần này họ tới khu cửa hàng tổng hợp, nơi này là mảng lớn cửa hàng giá cao, từ nhãn hiệu nổi tiếng thế giới Armani đến on¬ly và vero¬mo¬da mà đám con trai yêu thích đều đầy đủ mọi thứ ở bên trong.
Mấy nữ sinh thử mấy bộ quần áo ở khu bình dân trước tiên, cũng không phải rất hài lòng, cảm thấy không bằng cửa hàng nhỏ ở khu đường mua sắm mà giá lại tính cao hơn. Khi ở nơi này chán, Từ Phán Phán hào hứng lôi kéo mọi người đi một cửa hàng khác, tất cả đồ trong cửa hàng đó đều là nhãn hiệu cao cấp trên thế giới, lắp đặt thiết bị và không khí tổng thể cũng cao hơn một đẳng cấp so với bên này.
Đổng Thiến có chút buồn bã: "Đi cũng mua không nổi, vẫn nên thôi đi."
Từ Phán Phán cầm ngón tay ngọc thon dài điểm chóp mũi của Đổng Thiến: "Cái tên không có chí khí, mình đi xem một chút thì thế nào, thể nghiệm cảm giác làm phu nhân cao quý thôi!"
Dưới sự tích cực chủ động của Từ Phán Phán, mấy cô gái mang theo túi lớn túi nhỏ bắt đầu tiến về phía khu hàng hiệu cao cấp rồi.
=== ===
Vừa đến chỗ này, vừa nhìn bảng giá tiền, hiển nhiên không phải là giá cả mà các cô mấy cô gái có thể chống đỡ, chút hào hứng của Đổng Thiến lập tức biến mất, không muốn tiếp tục xem nữa, Dương Kỳ Kỳ nhún nhún vai, cảm thấy xem một chút không sao, mà Từ Phán Phán vẫn say sưa, chạy vào từng cửa hàng, nhìn đông nhìn tây thậm chí sau đó còn chọn một cái muốn thử mặc.
Dương Kỳ Kỳ kinh ngạc chọc Từ Phán Phán, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cái này rất đắt tiền."
Từ Phán Phán lợi dụng lúc nhân viên cửa hàng đi cầm quần áo cho mình, cười mờ ám về phía Dương Kỳ Kỳ: "Mặc thử một cái thì thế nào? Người ta đây là nhãn hiệu cao cấp, tố chất nhân viên phục vụ cao, coi như người ta không bán cho mình nhưng vẫn phải phục vụ như thường."
Chỉ chốc lát sau, quả nhiên nhân viên phục vụ hàm chứa nụ cười lễ phép lấy ra mã số cho Từ Phán Phán, Từ Phán Phán vui mừng chạy vào mặc thử rồi, lưu lại Đổng Thiến và Dương Kỳ Kỳ chờ ở chỗ này.
Ngược lại Tô Diệp càng cảm thấy Từ Phán Phán là một cô gái thật đáng yêu, cô tùy ý quan sát trong cửa hàng, nghĩ tới bộ quần áo thích hợp với Từ Phán Phán hơn, lát nữa để cho cô ấy thử lại.
Đúng lúc này, ánh mắt Tô Diệp giống như thấy một bóng dáng quen thuộc.
Cô hơi sững sờ, vội vàng xoay qua nhìn.
Đó là một bóng lưng, tây trang phẳng phiu lộ rõ vóc người cao lớn rắn rõi của người đàn ông này. Khi giơ tay nhấc chân toát ra trầm ổn và ưu nhã mê người.
Tô Diệp đối với bóng lưng người đàn ông này, cũng coi là quen thuộc, đây chính là chồng của cô.
Hiện tại, bên cạnh chồng cô, một cô gái đứng như một con chim nhỏ.
Mùa thu ở thành phố B, cũng rất nhiều người mặc áo len rồi, cô bé này lại vẫn mặc váy dài, tóc dài uốn cong rơi tán loạn ở bên ngoài áo khoác lông dê màu vàng nhạt của cô ấy. Cô bé này hiển nhiên cũng là con cưng của trời, xinh đẹp giàu có, vả lại rất có sức quyến rũ.
Môi Tô Diệp kéo lên một nụ cười nhạt nhẽo, cô nhớ Đỗ Hành nói có bạn mang theo con gái đến thành phố B, vậy, hẳn là con gái của bạn chứ?
Trong khoảng thời gian ngắn, cô có chút do dự, có muốn tiến lên chào hỏi hay không?
Cô nhìn bốn phía xung quanh, nhìn lại Dương Kỳ Kỳ bên cạnh một chút, tiến lên chào hỏi giống như quá đột ngột rồi, cuối cùng phải giải thích quá nhiều.
Đúng lúc này,Từ Phán Phán từ phòng thử quần áo đi ra, cô ấy cố ý làm ra nụ cười ưu nhã, bày ra đủ loại tư thế giống như người mẫu hiện nay ở trước gương thử quần áo, mà Dương Kỳ Kỳ và Đồng Thiến cũng đều đi lên bao vây mà tán thưởng.
Nhân viên phục vụ hiển nhiên là nhìn ra mấy cô gái này thuần túy tới đây là đánh đấm giả bộ, chỉ là người ta cũng không nói cái gì, lời nói nhỏ nhẹ ôn hòa giới thiệu kiểu dáng váy mà Từ Phán Phán lực chọn ở một bên.
Từ Phán Phán ngoảnh đầu nhìn xung quanh, tròng mắt vừa chuyển một cái, vừa đúng lúc quét đến Đỗ Hành cách đó không xa.
Trong mắt cô lập tức bắn ra ánh sáng, vội vàng đi vào thay lại váy, lôi kéo đám người Dương Kỳ Kỳ, Tô Diệp chuồn ra bên ngoài.
Tô Diệp nhìn ra có cái gì không đúng, vội vàng đứng lại: “Cậu muốn làm gì?”
Hai mắt Từ Phán Phán sáng lên, giọng nói hưng phấn: “Đây là Đỗ Hành chân thật! Đây là bạn trai tin đồng của Trịnh Huân, chúng ta chạy nhanh qua xem một chút.”
Bạn trai tin đồn? Tô Diệp nhất thời choáng nặng.
Dương Kỳ Kỳ ở bên cạnh nói: “Đỗ Hành này thật sự rất có tiếng tăm, chúng ta đi qua trông thấy người thật cũng tốt.”
Từ Phán Phán kích động gật đầu: “Không sai, không sai, hơn nữa cậu xem tiểu mỹ nữ bên cạnh anh ta đó, nói không chừng là niềm vui mới!”
Đồng Thiến quan sát Đỗ Hành từ xa, cau mày nói: “Từ Phán Phán, không phải cậu nói năm ngoái Đỗ Hành đã kết hôn sao?”
Từ Phán Phán xem thường: “Làm ơn, nói là kết hôn nhưng cũng chưa ai từng thấy qua vợ anh ta! Nghe nói vợ anh ta thừa kế rất nhiều tài sản, ai biết Đỗ hành là bởi vì cái gì mà cưới chứ! Trịnh Huân mới thật sự là yêu chân ái, có hiểu hay không à?”
Dương Kỳ Kỳ lập tức cười: “Trịnh Huân là chân ái, vậy trước mắt đây là cái gì?”
Từ Phán Phán cười hắc hắc nói: “Khả năng đây chính là niềm vui mới, cho nên chúng ta mới đi xem một chút!”
Bát quái của đám người giàu có thuộc xã hội thượng lưu quả thật khiến cho hai cô gái khác hứng thú, họ cũng định tới xem. Dù sao Đỗ Hành thường xuyên xuất hiện trên những tờ báo lá cải kinh tế, thậm chí còn từng được đài truyền hình phỏng vấn qua, đây là người bình thường rất khó nhìn thấy, trở về còn có thể khoe khoang với bạn học.
Tô Diệp dĩ nhiên không thể nào đi xem, cô rút tay về, lắc đầu mà nói: “Hình như mình có chút không thoải mái, muốn nghỉ ngơi ở bên này một hồi.”
Dương Kỳ Kỳ vừa nghe: “Sao thế, cậu không thoải mái?” Cô ấy rất quan tâm Tô Diệp.
Tô Diệp khẽ cười, “Không có việc gì, chính là thiếu ngủ, ngày hôm qua mình không ngủ ngon.”
Lúc này Dương Kỳ Kỳ mới yên tâm, dặn dò: “Cậu ngồi ở nơi này một lát, đừng chạy loạn khắp nơi, lát nữa bọn mình lại tới tìm cậu.”
Tô Diệp gật đầu: “Được, các cậu đi đi.”
Chờ đám người Dương Kỳ Kỳ đi, Tô Diệp vội vàng chạy tới góc khuất mà Đỗ Hành không thấy được, mới vừa rồi cô rất lo lắng Đỗ Hành quay lại phát hiện mình.
=========================
Lúc rời khỏi cửa hàng tổng hợp này, mấy nữ sinh Từ Phán Phán vẫn không đèn nén hưng phấn được, họ nhiệt liệt thảo luận về Đỗ Hành vừa mới nhìn thấy, họ cảm thấy Đỗ Hành chân thật nhìn mê người mà ưu nhã so với trên tivi, thậm chí nói gì toàn thân tản ra khí chất quý tộc, và hơi thở vương giả. Nhìn ra được, Từ Phán Phán đã thành công biến Đồng Thiến và Dương Kỳ Kỳ thành đồng loại.
Tô Diệp đi theo nghe, vô tình hay cố ý hỏi cô gái bên cạnh Đỗ Hành, vì vậy Từ Phán Phán lại bắt đầu thảo luận mấy cô gái kia, họ cảm thấy cô gái kia vừa nhìn chính là xuất thân từ xã hội thượng lưu, vô cùng kinh diễm, rất xứng đôi với Đỗ Hành.
Từ Phán Phán nói: “Nhìn phong cách của cô ấy, có thể là từ nước ngoài trở về, hẳn là con lai.”
Dương Kỳ Kỳ nói: “Thật ra thì hai người bọn họ đứng chung một chỗ thực sự là ông trời tác hợp cho, so với Trịnh Huân mạnh mẽ kia, Trịnh Huân là phụ nữ quá mạnh mẽ rồi, đứng chung một chỗ với Đỗ Hành mà nói là mạnh mẽ kết hợp mạnh mẽ, như vậy không tốt.”
Đồng Thiến cũng hăng hái: “Cô bé kia thoạt nhìn cũng chỉ là mười bảy mười tám tuổi, hình như Đỗ Hành hơn ba mươi chứ? Chẳng lẽ đây chính là đại thúc kết hợp Loli trong truyền thuyết?”
Từ Phán Phán không được, mắt cô ấy lập tức bốc màu đỏ: “Oa, tốt quá! Quả thật còn mơ mộng hơn so với tiểu thuyết ngôn tình!”
Mấy nữ sinh líu ríu trong lúc trở về trường học, dọc theo đường đi, Tô Diệp rất yên lặng, yên lặng đến mức Dương Kỳ Kỳ thỉnh thoảng lại hỏi cô làm sao vậy, Tô Diệp không thể làm gì khác hơn là từ chối nói mình mệt mỏi.
Trở về trường học, họ đi trên đường mòn ở trường học, vừa đúng chạm mặt đám nam sinh tới đây, một người trong đó ôm quả bóng đá, chính là Thạch Lỗi.
Dương Kỳ Kỳ luôn hoạt bát dễ tiếp xúc, cô ấy biết mấy nam sinh trong đó, liền cười tiến lên chào hỏi: “Các anh muốn làm gì vậy?”
Ánh mắt Thạch Lỗi chỉ nhìn chằm chằm Tô Diệp bên này: “Buổi chiều bọn anh thi đấu bóng đá.”
Dương Kỳ Kỳ vừa nghe vui vẻ: “Thi đấu bóng đá, tốt, bọn em đi cổ vũ cho các anh.”
Thạch Lỗi vẫn nhìn Tô Diệp, vẻ mặt phức tạp: “Chỉ sợ các em có chuyện không tới được.”
Dương Kỳ Kỳrất nghĩa khí: “Làm sao có thể chứ, các anh mời bọn em ăn cơm, bọn em đi cổ vũ cho các anh.” Mấy nữ sinh này đi mua quần áo, bây giờ còn chưa ăn cơm.
Thạch Lỗi vừa nghe trước mắt sáng lên, anh dừng mắt nhìn Tô Diệp không lên tiếng nói: “Được, anh mời mấy nữ sinh các em ăn cơm, các em đi cổ vũ cho bọn anh.”
Đồng Thiến ở phía sau nhìn tất cả trong mắt, cô khóc cười một tiếng, không nói lời nào.
Từ Phán Phán xông lên trước, hô to gọi nhỏ: “Được, một lời đã định.”
Dương Kỳ Kỳ hiểu Tô Diệp, liền quay đầu lại nói: “Tô Diệp, buổi chiều cậu có thể đi được không?”
Tô Diệp điều chỉnh điện thoại trong túi xách thành chế độ im lặng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, nở nụ cười sáng chói: “Dĩ nhiên có thể đi được rồi, nhất định sẽ cổ vũ cho mọi người.”