• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạo phố xong, Tô Diệp dứt khoát không trở về nhà, đi thẳng đến trường học, cô vẫn muốn lên lớp ngày hôm sau.

Đến trường học còn chưa kịp ăn cơm tối, điện thoại của Đỗ Hành đến. Giống như vô số lần bọn họ không vui nho nhỏ trước kia, Đỗ Hành giống như chưa từng xảy ra chuyện lúc trước, ôn hòa hỏi Tô Diệp đi dạo phố hay chuyện vụn vặt.

Tô Diệp lập tức dứt khoát cũng giả vờ quên mất chuyện lúc trước, trò chuyện câu có câu không cùng anh, sau lại nói đi dạo phố xong, hai người không thể nói nữa, cuộc trò chuyện rơi vào yên lặng.

Tô Diệp suy nghĩ một chút, cười nói lên việc ban ngày: "Hôm nay đi chơi, đụng phải một người bạn đi qua."

Đỗ Hành vừa nghe cái này, quả nhiên lập tức hỏi: "A, bạn gì?"

Tô Diệp đã nói nguồn gốc của La Tử Sa và cha mình, cũng nói chuyện hôm nay vô tình gặp gỡ La Tử Sa rồi uống chung cà phê. Đỗ Hành nghe trầm thấp cười lên: "Bác Tô luôn luôn dìu dắt hậu bối, anh nhớ được lúc ấy ông ấy trợ giúp rất nhiều học sinh nghèo khổ và trẻ mồ côi." Tô Diệp gật đầu: "Cũng là khó được, cha em đi đã nhiều năm như vậy, vị La Tử Sa này còn có thể nhớ ân đức của ông ấy."

Tô Diệp vừa nói như thế, Đỗ Hành lập tức trầm mặc, không khí ở giữa hai người rơi vào trong cứng ngắc.

Thật ra thì dù sao Đỗ Hành cũng là người do cha Tô Diệp dìu dắt đây này, năm đó Đỗ Hành và cha của anh ồn ào mạnh mẽ như vậy, nếu như không phải khi anh khó khăn thì cha của Tô Diệp chìa tay giúp đỡ, tại sao có thể có nhân vật số một là Đỗ Hành trên thương trường đây?

Đỗ Hành trong sự trầm mặc khẽ cười một tiếng: "Hôm nào em hẹn ra anh Sa này, cùng nhau ăn một bữa cơm."

Tô Diệp cười đáp, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra rồi nói đến: "Lúc em và anh Sa ăn cơm, còn gặp được chị Trịnh Huân, hình như chị ấy biết anh Sa."

Đỗ Hành gật đầu: "Nghĩ cũng đúng, bọn họ đều là người cùng nghề, biết là khó tránh khỏi."

Tô Diệp đầy bụng khó xử, nhỏ giọng nói: "Em có thể cầu xin anh một chuyện hay không?" Ở bên trong giọng nói mười chín tuổi, mang theo rụt rè trẻ con, đây là Đỗ Hành vĩnh viễn không thể từ chối yêu cầu.

Đỗ Hành để giọng nói mềm mại, nhẹ nói: "Chuyện gì?"

Tô Diệp uất ức mang theo tố cáo nho nhỏ: "Em không thích có người luôn nhìn nhất cử nhất động của mình, rất khó chịu!"

Cô nhẹ sai lệch phía dưới, làm nũng nói: "Hôm nay gặp phải chị Trịnh Huân cũng thế, em cũng chỉ uống chung cà phê với anh Sa, giọng điệu nói chuyện của chị ấy, chế giễu giống em như thật sự làm chuyện có lỗi với anh vậy.”

Đỗ Hành nghe thế, chân mày lập tức nhíu lại, giọng nói ôn hòa dụ dỗ: “Cô ấy nước luôn luôn tùy tiện, em không cần để ý là được.”

=============

Sau khi cúp điện thoại của Đỗ Hành, cuối cùng Tô Diệp cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bản án vụ tai nạn xe cộ của cha mình năm xưa, một cô gái yếu đuối nho nhỏ như cô, lật lại bản án quả thực là khó như lên trời. Ở dưới tình huống không rõ địch ta, hôm nay cô có thể làm duy nhất cũng chỉ có thể là bảo vệ mình rồi.

Tô Diệp nhìn đồng hồ, đúng lúc là thời gian ăn cơm tối, cô mặc áo khoác lên, đi ra khỏi ký túc xá.

Ai ngờ mới ra ký túc xá, chỉ thấy một bóng dáng giống như tảng đá đứng ở cửa ký túc xá.

Là Thạch Lỗi.

Mấy ngày không thấy, Thạch Lỗi sa sút tinh thần rất nhiều, cằm mang theo râu ria, vành mắt đen rất dọa người, cố tình lúc này anh đang nhìn mình, trên nét mặt tràn đầy khổ sở và áy náy.

Tô Diệp sợ hết hồn: “Thạch Lỗi, anh làm sao vậy?”

Thạch Lỗi nghe được lời nói của Tô Diệp, thân hình giật giật, nhìn Tô Diệp, trong con ngươi lại dần hiện ra từng chút nước mắt, môi anh động mấy cái, mới dùng giọng nói giống như khàn khàn nói: “Tô Diệp, em… Anh rốt cuộc nhìn thấy em.”

Tô Diệp càng thêm không hiểu: “Anh làm sao vậy? Anh bị ốm sao?” Nói xong cô đi lên trước, muốn nhìn người này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Không đợi Tô Diệp đi vào, Thạch Lỗi bước một bước dài tiến lên, chợt đem Tô Diệp vào gần trong ngực mình hơn, hung hăng ôm lấy.

Sức lực của Thạch Lỗi rất lớn, cánh tay gắt gao đè Tô Diệp ở trên lồng ngực của chính mình, sức lực này dường như muốn khảm Tô Diệp vào trong thân thể của anh. Cánh tay Tô Diệpbị siết chặt rất đau, nhưng cô không giãy giụa, cô lặng lẽ tựa vào trong ngực người con trai trẻ tuổi này, cảm nhận tiếng tim đập như sấm và thở dốc nồng đậm, dồn dập của người con trai…

Cảm giác ôm trong ngực này, hoàn toàn khác biệt với Đỗ Hành.

Thân thể thanh xuân, ôm không lưu loát, dục vọng ngượng ngùng, không hề cất giữ chút nhiệt tình nào, cùng với nóng rực nồng đậm giống như nham thạch có thể tan chảy băng đá.

Đối mặt với người con trai này, Tô Diệp không cần phải suy đoán, càng không cần phải che giấu.

Thạch Lỗi vùi mặt ở bên trong sợi tóc mềm mại mùi thơm ngát của Tô Diệp, tham lam liều mạng ngửi, trong lời nói lại có vẻ nghẹn ngào: “Tô Diệp, anh cho là về sau em vĩnh viễn không để ý đến anh nữa.”

Giọng nói của người con trai này xen lẫn mất mác và khát vọng khiến tâm Tô Diệp nhẹ ngành động, cô ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt của anh hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Trong mắt Thạch Lỗi vẫn mang theo ý đau, anh cúi đầu ngưng mắt nhìn Tô Diệp giống y hệt như búp bê trong ngực, cẩn thận từng li từng tí nói: “Em không giận anh sao?”

Tô Diệp càng thêm không hiểu: “Em giận anh vì cái gì?”

Thạch Lỗi thấp thỏm như cũ: “Trước đó anh gửi cho em một tin nhắn, nói, nói…” Anh lúng túng, mặt bắt đầu đỏ lên: “Nói anh muốn ôm em một cái, nhưng em đối với anh…” Anh cúi đầu: “Sau đó anh liều mạng nhận lỗi với em, gửi cho em rất nhiều tin nhắn, em đều không để ý anh. Hơn nữa hôm nay em cũng chưa tới đi học.”

Tô Diệp nhớ tới cái tin nhắn trước đó của Thạch Lỗi, lập tức chợt hiểu. Mấy ngày nay bởi vì chuyện nguyên nhân tai nạn xe cộ của cha mình, cô hoàn toàn không có tâm trí nhớ tới cái khác, về phần tin nhắn kia của Thạch Lỗi, lại sớm bị cô quăng ra ngoài chín tầng mây. Còn đám tin nhắn kia của Thạch Lỗi, lúc ấy cô đâu có ý định nhìn, sau đó còn lại là hoàn toàn quên luôn.

Tô Diệp ngẩng đầu nhìn người con trai tiều tụy trước mắt, nghĩ tới mấy ngày nay sợ là anh hoàn toàn không ngủ ngon đi, trong lòng lại hiện thương mơ hồ, không nhịn được thả mềm giọng nói: “Em không tức giận, anh yên tâm.”

Lúc này tâm tình Thạch Lỗi đã khôi phục lại, tay vốn ôm Tô Diệp cũng vội vàng buông ra: “Nhưng sao hôm nay em không đi học?”

Tô Diệp nở nụ cười mệt mỏi: “Chỉ là thân thể em không thoải mái thôi.”

Thạch Lỗi nghe thế, tay vốn đưa xuống thấp lại giơ lên, vẻ mặt lo lắng: “Cái gì? Em bị ốm?”

Tô Diệp vội vàng lắc đầu: “Cũng chỉ là không thoải mái thôi, bây giờ đã tốt lắm.” Cô cũng không muốn để chàng trai trước mắt này lo lắng.

Cuối cùng Thạch Lỗi yên tâm lại, nhưng mà nói chuyện với Tô Diệp vẫn cẩn thận giống như đối mặt với loại búp bê dễ vỡ. Trước mắt đúng lúc là thời gian ăn cơm, rõ ràng hai người cùng đi ăn cơm, ngược lại Tô Diệp không quá đói, nhưng Thạch Lỗi xem ra hẳn là vài ngày không ăn cơm thật ngon rồi, hôm nay khẩu vị của Tô Diệp rất tốt, yêu cầu rất nhiều thức ăn, Tô Diệp thấy chỉ muốn cười.

Lúc ăn cơm hai người thuận miệng nói chuyện, Thạch Lỗi vì để cho Tô Diệp vui vẻ chỉ nói chút chuyện vui chơi trước kia của mình, trong đó nói đến khu vui chơi lớn nhất thành phố B, nói xong mặt mày hớn hở, Tô Diệp nghe hay, suy nghĩ ngày mai của mình một chút, sắp xếp nói: “Chiều nay em không có lớp, không bằng chúng ta cùng đi khu vui chơi đó chứ?”

Thạch Lỗi đầu tiên là sững sờ, Tô Diệp thấy vậy, vội vàng nói: “Nếu như anh có việc khác, vậy thì sau này hãy nói.”

Ai ngờ Thạch Lỗi lại liều mạng lắc đầu mà nói: “Ngày mai anh không có chuyện gì, chúng ta cứ quyết định như vậy, ngày mai cùng đi khu vui chơi.”

=============

Sáng ngày hôm sau, Thạch Lỗi sớm chuẩn bị một chút ở ký túc xá, anh mua đồ ăn vặt, chuẩn bị thức uống, đều là anh suy đoán hẳn là Tô Diệp thích ăn. Diêm Quân cùng phòng ký túc xá là bạn thân cùng khoa bốn năm nay của anh, nhìn dáng vẻ hưng phấn của Thạch Lỗi ở bên cạnh, muốn nói lại thôi.

Thạch Lỗi vừa đặt một ít đồ ăn vặt và thức uống ở trong ba lô, vừa không để ý chút nào nói: “Mình biết rõ cậu lại muốn khuyên mình chiều nay đi phỏng vấn, nhưng mình chính là không muốn đi, cùng lắm thì buông tha.”

Diêm Quân nhíu chặt mày nhìn Thạch Lỗi: “Cậu mê muội rồi.” Anh kết luận xuống một câu như vậy.

Thạch Lỗi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Diêm Quân nói: “Không sai, có thể cậu cho rằng mình mê muội rồi. Mình cảm thấy được từ khi quả bóng của mình bay qua bên cạnh cô ấy thì mình đã mê muội rồi. Đây là lần đầu tiên cô ấy nói lên yêu cầu với mình, cũng là lần đầu tiên cô ấy mời mình, mình tuyệt đối sẽ không từ chối cô ấy.”

Diêm Quân cười lạnh: “Cậu xem cô ấy có phần quá quý già rồi.”

Diêm Quân cười lạnh: “Cậu xem cô ấy có phần quá quý giá rồi.”

Thạch Lỗi nghe thế, trên mặt mất hứng: “Giọng điệu của cậu là có ý gì?”

Diêm Quân vô cùng tức giận, chỉ là suy nghĩ một chút còn là nhịn xuống: “Chẳng qua là mình… mình cảm thấy có bạn gái cũng không nhất định đáng giá để cậu đối đãi như vậy.”

Thạch Lỗi nghe thế hạnh phúc thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu nhìn Diêm Quân: “Đó là bởi vì cậu không hiểu, bởi vì cậu không gặp được một cô gái như vậy.”

Khuôn mặt anh ước ao và hạnh phúc: “Cô gái này, để cho cậu cảm thấy cậu nguyện ý vì cô lên núi đao xuống biển lửa, nguyện ý bỏ ra tất cả chỉ vì khiến cô ấy vui lòng.”

Diêm Quân bên cạnh không nói lời nào, anh muốn nói nhưng nhìn thấy dáng vẻ của bạn tốt như vậy, anh thật sự không đành lòng.

Hơn nữa, dù sao có một số việc cũng cần chứng cứ, anh cũng chỉ suy đoán thôi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK